#46-50:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô không hề cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ trên người anh, còn chớp chớp mắt khoe khoang với anh.

Khuôn mặt người đàn ông không có biểu cảm gì nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ một nói, “I”ll teach you from now on.”

Cô ngẩn ra một chút, gật đầu.

Bỗng nhiên cô gật đầu, anh còn tưởng rằng cô đã nghe hiểu, “Next, follow me.”

Tựa như cô do dự một chút, lại gật đầu.

Ngón trỏ Hoắc Lăng Trầm gõ gõ trên sách, “Are you a fool?”

Fool? Nghe có chút quen thuộc, nhưng mà có ý gì thì cô đã quên rồi.

Lần này, cô không chút do dự, trực tiếp gật đầu. Bởi vì cô phát hiện ra, gật đầu thật sự rất tốt.

Hoắc Lăng Trầm nhắm mắt lại, lấy di động ra, mở phần mềm phiên dịch, nhấp một câu tiếng Anh, đánh vào phần phiên dịch, đưa đến trước mặt cô.

Niên Nhã Tuyền nghi hoặc cầm lấy di động, câu tiếng Anh phía trên đó đúng là câu vừa rồi Hoắc Lăng Trầm đã nói.

Phiên dịch thành tiếng Trung chính là: Cô là đồ ngốc sao?

Cô.. Vừa rồi hình như đã gật đầu!

Đồ ngốc? Anh mới là đồ ngốc! Anh là kẻ ngốc hai mươi tám tuổi!

Khuôn mặt cô gái lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ lại vừa tức giận. Cuối cùng dứt khoát chơi xấu, đẩy sách vở ra, từ trên sô pha đứng lên, “Tôi không học! Anh cố ý!”

Cô chuẩn bị rời đi, một bàn tay lớn giữ lấy tay cô, dùng sức một cái, cô bị kéo về trên sô pha. Không ngồi vững một chút, cô nghiêng về một phía.

“Ôi!” Cô kinh ngạc hô lên một tiếng, trước khi bị nhào tới trên mặt đất, tay cô đã nhanh chóng giữ lấy áo sơ mi của anh.

Tốc độ của anh còn nhanh hơn cô, cánh tay dài vòng một cái, giữ được vòng eo cô, kéo vào trong lòng ngực mình.

Cô có chút tức giận, ngẩng đầu lên muốn trừng mắt anh, không ngờ bởi vì khoảng cách của hai người quá gần, tư thế lại quá mờ ám, cô vừa mới ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi môi chạm vào nhau..

Anh cũng không ngờ sẽ có một việc ngoài ý muốn như vậy, nhưng anh cũng chỉ ngừng lại không đến ba giây, không chút khách sao gia tăng nụ hôn giữa hai người.

Vốn dĩ Niên Nhã Tuyền muốn từ chối, nhưng mà tưởng tượng đến câu nói hôm nay anh nói ở trên sân thể dục, cắn chặt răng, dùng sức một chút, đẩy người đàn ông ngã trên sô pha.

Trong mắt Hoắc Lăng Trầm xẹt qua một tia khó có thể tin được.

Anh.. Vậy mà lại bị một cô gái đẩy ngã?

Nhìn lên cô, anh lập tức biết cô muốn làm gì, trước mắt anh sẽ không cho cô cơ hội. Bàn tay túm lấy tay cô đặt ở trên cổ áo anh, “Ngồi xuống, tiếp tục học!”

“…”

Con mẹ nó! Niên Nhã Tuyền trợn to mắt nhìn nét mặt người đàn ông đã khôi phục lại bình thường, lòng tự trọng đã chịu một vạn lần tổn thương.

Có phải cô thật sự giống các bạn học trong trường nói, là cô gái ngoại trừ có nét đặc thù riêng và một khuôn mặt xinh đẹp, những thứ khác thì giống đàn ông như đúc, không có một chút đặc điểm gì của con gái..

Nếu không, với sự chủ động của cô, người đàn ông này chẳng những không có một chút phản ứng nào, còn cự tuyệt cô.

Vậy cho nên, nguyên nhân chính là vì Hoắc Lăng Trầm không có một chút cảm giác với cô, hôm nay mới có thể ở trên sân thể dục, nói ra một câu như vậy?

Trái tim Niên Nhã Tuyền nghẹn lại, lần đầu tiên trong cuộc đời, bắt đầu ghét bỏ tính cách mình.

Thời gian sau đó, cô vô cùng yên tĩnh, Hoắc Lăng Trầm dạy rất nghiêm túc, dường như cô cũng học rất nghiêm túc. Chỉ có chính cô biết, trong lòng cô lại có chủ ý gì..

Một tiếng sau, Hoắc Lăng Trầm đóng sách giáo khoa lại, “Hôm nay tới đây trước đã.”

Niên Nhã Tuyền gật gật đầu, thất thần thu sách giáo khoa lại.

Mở cửa phòng làm việc ra, bị Hoắc Lăng Trầm gọi lại một lần nữa, cô nghi ngờ quay đầu lại.

Hoắc Lăng Trầm lấy một cái ví từ trong túi ra, mở ra, rút ra hai tấm thẻ đưa cho cô, “Một tấm thẻ dự trữ, một tấm thẻ tín dụng, thẻ tín dụng không có mức hạn chế, bên trên tấm thẻ dự trữ có khoảng tám chín con số, cầm lấy mà dùng.”

Tấm thẻ dự trữ này là thu nhập hàng năm của một trong những chi nhánh của công ty anh, chắc là đủ cho cô dùng.

Niên Nhã Tuyền bỗng nhiên mở to hai mắt, miệng há hốc thành hình chữ O! Tám chín con số? Mở ngón tay ra đếm đếm, chục, trăm.. Má ơi, chín con số, đó không phải là hơn trăm triệu sao?

“Không, không..” Phản ứng đầu tiên của cô chính từ chối, lý do từ chối là hai tấm thẻ này quá nhiều.

Anh biết cô suy nghĩ gì, anh không xác định sau này Niên Nhã Tuyền sẽ như thế nào, sẽ là kiểu người gì. Nhưng mà bây giờ, hình như cô là kiểu cô gái nhỏ không biết tiền tài quan trọng, nhất định sẽ có một trái tim thanh thuần cao thượng, “Trước khi chưa ly hôn, em vẫn luôn là bà Hoắc, hai tấm thẻ này đưa cho bà Hoắc dùng là điều đương nhiên.”

Niên Nhã Tuyền mất hai phút mới tìm được âm thanh của mình, thẳng đầu lưỡi nói, “Không phải, Hoắc tiên sinh, chúng ta sẽ ly hôn, không nhất thiết phải nợ ân tình của anh. Tôi đã 22 tuổi, cũng có năng lực tự nuôi sống mình.”

Nói thật, trong khoảng thời gian này ở chung với Hoắc Lăng Trầm, suy nghĩ ly hôn của cô đã từng có dao động, nhưng cô vẫn cảm thấy nếu có thể ly hôn thì cứ ly hôn đi!

Trong ánh mắt cô gái để lộ ra sự kiên định, anh có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của cô.

Hoắc Lăng Trầm là ai? Hắn mới là người am hiểu khống chế chủ quyền đó, “Em cứ như vậy phân rõ giới hạn với tôi đúng không?” Nói đoạn, cũng bỏ hai tấm thẻ vào tay cô, ý của anh rất đơn giản, anh không cho phép cô từ chối anh!

“Đúng vậy, tổng giám đốc Hoắc, tôi không rõ mục đích tại sao anh nhất định phải tiếp tục cuộc hôn nhân này, nhưng mà tôi, Niên Nhã Tuyền, đã quyết định, thì cũng sẽ không thay đổi!”

Có lẽ tính cách Niên Nhã Tuyền cố chấp, bá đạo, nhưng mà cô đã quên, đối mặt với cô chính là một người đàn ông còn cố chấp hơn bá đạo hơn cô mười lần.

Người đàn ông nhướng mày, Hoắc thiếu, tổng giám đốc Hoắc, chú Hoắc, Hoắc tiên sinh.. Cách xưng hô cô dành cho anh cũng thật nhiều, cũng không biết, làm sao cô mới có thể gọi anh một tiếng.. Ông xã được đây?

“Tôi đã quyết định, cũng sẽ không thay đổi, tấm thẻ này nếu em không cần, kết quả.. Không cần tôi nói chứ?”

Quả nhiên, anh mới vừa nói xong, nét mặt cô lập tức trở nên tức giận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt anh, “Chẳng lẽ chú Hoắc chỉ biết đe dọa người khác sao? Chẳng lẽ không thể dùng cách khác làm cho người ta tâm phục khẩu phục à?”

Thật đáng giận, người đàn ông này!

Anh lặp lại lời cô nói một chút, “Cách khác? Có, ba ngày ba đêm không thể xuống giường thì sao?”

Lão tài xế này xuất hiện đúng là không hề có điềm báo trước, “Anh anh anh anh!” Niên Nhã Tuyền tức giận cả nửa ngày không thốt ra được một câu, “Tôi sẽ không cho anh cơ hội này!”

“Không sao, tôi cũng sẽ không cho em cơ hội ly hôn!”

Cô lập tức ủ rũ, “Tôi đi ngủ!” Cô trêu chọc không nổi chẳng lẽ trốn cũng không được sao?

Lúc đi tới cửa, Hoắc Lăng Trầm lại nói lần nữa, “Tiền mượn của bạn bây giờ trả lại đi, công việc cũng không cần tìm nữa, thời gian sau này, em sẽ không có thời gian đi ra ngoài làm việc.”

Cho nên, “Anh nghe lén tôi gọi điện thoại!”

Niên Nhã Tuyền rất muốn nhảy dựng lên, Hoắc Lăng Trầm này sao lại đáng ghét như vậy chứ! A a a a a! Nếu không phải biết mình không đánh lại anh, cô nhất định sẽ tiến lên đánh anh thành ba cái đầu heo!

“Mong em hãy chú tìm từ ngữ trước khi nói, cái gì gọi là lén? Là tôi vừa đi đến cửa phòng em, là em không đóng cửa phòng, nên tôi nghe được!”

ahihi! Niên Nhã Tuyền hít vào thở ra, lại hít vào..

Bình tĩnh, bình tĩnh! Cố gắng nở nụ cười, “Tổng giám đốc Hoắc, tôi cho anh mười vạn tệ, chúng ta ly hôn được không?”

Người đàn ông im lặng.

Cũng đúng, mười vạn tệ, tổng giám đốc Hoắc người ta còn không thèm để vào mắt, cô lại tăng con số lên, “Một trăm vạn!”

Người đàn ông thoáng im lặng.

Cô khẽ cắn môi, “Một ngàn vạn!”

Anh vẫn im lặng như cũ.

“Năm.. Năm ngàn vạn!” Cô không dám tin, cả đời này cô cũng không thể kiếm được năm ngàn vạn!

Người đàn ông sợ phổi cô bị làm cho tức giận mà nổ tung, khẽ lên tiếng: “Chờ tới khi em có thể kiếm được năm ngàn vạn thì hãy quay lại đây nói chuyện với tôi.” Anh biết rõ, đối với anh mà nói thì năm ngàn vạn tệ đơn giản như kiếm năm mươi tệ, hay năm trăm tệ vậy, nhưng với Niên Nhã Tuyền thì không chắc.

Được! Được! Được! “Hoắc Lăng Trầm xem như anh đủ độc!” Niên Nhã Tuyền quẳng lại một câu rồi lập tức ra khỏi phòng làm việc.

Để thể hiện sự bất mãn của mình, cô còn đá thật mạnh lên cửa phòng làm việc..

Quay trở về phòng, Niên Nhã Tuyền lấy toàn bộ quần áo trong phòng để quần áo ra, ném vào một góc. Hai tay chống nạnh, cô thở phì phò nhìn tủ quần áo rỗng tuếch, còn chưa kịp nguôi giận đã gọi điện thoại ngay cho Trịnh Hiểu Kha, “Ngày mai đi dạo phố với tớ, tớ muốn mua quần áo, mua đồ trang điểm, mua trang sức, mua mua mua!”

Không phải Hoắc Lăng Trầm nói cho cô thỏa sức tiêu tiền sao? Được thôi, tiêu tiền thì ai chẳng biết chứ! Kiếm tiền khó như lên trời, tiêu tiền thì dễ như ăn kẹo vậy!

Hơn nữa, hôm nay ở trên sân thể dục không phải anh đã nói nếu cô ngủ với anh, thì anh sẽ để cô được tự do hay sao?

Được thôi!

Đời này, nếu Niên Nhã Tuyền cô không ngủ với Hoắc Lăng Trầm thì sẽ mang họ Hoắc Lăng Trầm nhà anh!

Sáng sớm ngày hôm sau, Niên Nhã Tuyền mặc một chiếc váy ren màu hồng nhạt trước đó đã từng mặc ở sinh nhật tuổi 21 của mình, xuất hiện trước mắt các bạn học.

Nhớ tới nét mặt Hoắc Lăng Trầm buổi sáng hôm đó khi vừa nhìn thấy cô, Niên Nhã Tuyền lại muốn cười to một trận.

Tuy rằng anh vẫn có chút kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng trong mắt rõ ràng đã có thêm vài phần ngạc nhiên và kinh diễm. Cô còn cố ý dạo qua một vòng ở trước mặt anh, đắc ý hỏi, “Chú Hoắc, trông tôi có đẹp không?”

Hoắc Lăng Trầm đúng thật là đã quên mất rằng cô cũng là một người con gái, giả vờ là đàn ông thì đơn giản, còn giả vờ thục nữ thì.. còn phải giả vờ sao? Khi cô còn nhỏ, cũng chưa từng làm như vậy bao giờ!

Trên mặt cô thoa một lớp phấn lót trang điểm làm lộ ra vẻ đáng yêu, phấn mắt màu nâu, khóe mắt kẻ màu đen, cộng thêm thỏi son kem Armani truyền kỳ màu với bốn trăm sắc đỏ tươi tắn, cô gái ngày thường trông luôn tùy tiện, vậy mà hôm nay lại lắc mình thay đổi, trở thành một nàng công chúa nhỏ.

Thường ngày mái tóc dài của cô luôn được buộc gọn ra phía sau thành đuôi ngựa hoặc là búi lại, hôm nay cô lại nhờ dì Lưu giúp cô tạo thành kiểu tóc công chúa.

Mỗi khi cô xoay tròn, mái tóc dài xõa tung bồng bềnh trên lưng, đung đưa theo gió.

Niên Nhã Tuyền thật sự rất xinh đẹp, lần trước khi đi tham gia yến hội định kỳ trên du thuyền, cô mặc một bộ váy dạ hội nhưng anh cũng chỉ nhìn lướt qua.

Giờ phút này, tuy rằng trên người không phải trang phục lộng lẫy, nhưng chiếc váy ren dài màu hồng nhạt đơn giản dường như lại hợp với cô hơn.

Hoắc Lăng Trầm rũ mi mắt, che giấu cảm xúc của mình, nhàn nhạt nói, “Ăn cơm thôi.”

Chỉ có bản thân anh biết, giờ phút này trong đầu anh có bao nhiêu suy nghĩ điên cuồng, nếu không phải vì chưa đúng thời điểm thì anh nhất định đã đè Niên Nhã Tuyền ra ở trên bàn cơm..

“…”

Cho dù như vậy, biểu cảm vừa rồi của Hoắc Lăng Trầm cũng đã khiến Niên Nhã Tuyền rất vừa lòng, cho nên cô cũng không bận tâm đến việc anh không hề khen cô một câu, ngoan ngoãn dùng bữa sáng.

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt và khóe môi Niên Nhã Tuyền lộ đầy ý cười, khiến trong đầu tất cả các chàng trai ở đây liền nảy ra một câu: Việt Thành có giai nhân, nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc..

*Việt Thành có người đẹp, Bài ca của Lí Diên Niên: Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc 一顧倾人城, 再顧倾人國 Nghoảnh lại một cái xiêu thành, ngoảnh lại cái nữa đổ nước. Nghĩa là tả cái vẻ đẹp tuyệt thế của người phụ nữ làm cho người ta mê mẩn đến nỗi mất thành mất nước. » Một hai nghiêng nước nghiêng thành.

Đôi mắt Niên Nhã Tuyền đảo qua một vòng đám con trai vẫn đang nhìn cô chăm chú, cô cố ý chớp chớp đôi mắt, đám con trai lập tức hoa mắt chóng mặt, không còn biết đông tây nam bắc, thậm chí có vài người còn va phải nhau.

“Trời ơi! Niên.. Nhã Tuyền, hôm nay cậu muốn đi xem mắt sao!” Lâm Uyển Oánh dứt khoát đổi cách xưng hô Niên Ca thành Niên Nhã Tuyền, giờ phút này hình tượng của Niên Nhã Tuyền và người đàn ông kia, đều không phù hợp một chút nào.

Lần trước lúc Niên Nhã Tuyền mặc bộ váy này, cô không tạo kiểu tóc, cũng không hề trang điểm.

Khi tham gia bữa tiệc tối trên du thuyền với Hàn Huệ Minh, tuy rằng cô mặc bộ váy màu đỏ rực, nhưng cũng không trang điểm làm tóc gì, cho nên thiếu đi vài phần xinh đẹp như hôm nay.

Thư Trạch Nam đứng cùng một chỗ với Lâm Uyển Oánh, ngơ ngác ngây ngốc nói, “Niên Nhã Tuyền cậu đến từ đâu vậy, cậu đang gây tai họa cho các học sinh nam của học viện kinh tế đấy!”

Cô đã cô gắng duy trì nụ cười từ nhà cho tới trường học, dù sao Hoắc Lăng Trầm cũng không nhìn thấy. Niên Nhã Tuyền thu lại nụ cười có chút cứng đờ, vòng qua ôm lấy Lâm Uyển Oánh, “Uyển Oánh à, làm con gái thật là mệt!”

Lâm Uyển Oánh, “.. Tớ cảm thấy cũng khá tốt mà.” Sao cô ấy lại cảm thấy mệt chứ.

Nhưng đối với kiểu con gái như cô, liền cảm thấy làm con gái quá mệt mỏi, Niên Nhã Tuyền bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, “Đi thôi, đi học thôi.”

Hình tượng của Niên Nhã Tuyền ngày hôm nay, thật sự đã mang gây ra chấn động không hề nhỏ cho các bạn học. Hàn Huệ Minh là người đầu tiên hành động, anh ta nhào tới khoác vai Niên Nhã Tuyền, “Nhã Tuyền, tớ muốn theo đuổi cậu! Thật đấy!”

Cô ném cho cậu ta một cái trừng mắt, trực tiếp dùng lời nói đâm cho cậu ta một nhát, “Tôi mặc như vậy không phải cho cậu nhìn!”

Hàn Huệ Minh bắt lấy câu chữ trong lời nói cô, “Vậy cậu mặc cho ai xem? Nói mau, có phải cậu yêu rồi đúng không?”

“Hả! Nhã Tuyền yêu rồi?” Trịnh Hiểu Kha nhìn Niên Nhã Tuyền, vẻ mặt đang từ thấu hiểu lập tức biến thành kinh ngạc.

Ngay cả với Hoắc Lăng Trầm – một người đàn ông cực phẩm như vậy mà Niên Nhã Tuyền cũng đối đầu với anh, vậy rốt cuộc thì loại đàn ông nào mới có thể lọt vào tầm mắt Niên Nhã Tuyền của các cô được đây?

“Đừng nói bừa! Nào có, tớ chỉ là.. Bị kích động!” Cô nói đúng như sự thật.

Quả thật đêm qua cô bị Hoắc Lăng Trầm làm cho kích động không hề nhẹ.

Mấy người bọn họ vốn đang muốn giữ cô lại hỏi đông hỏi tây, nhưng thầy giáo đã bắt đầu giảng bài nên mọi người đành phải dừng lại.

Hôm nay Hoắc Lăng Trầm có tiết vào buổi chiều, Niên Nhã Tuyền có chút bất thường, yên yên tĩnh tĩnh ngồi ở giữa lớp học có nhiều vệ tinh. Không trốn học, cũng không ở cửa chặn không cho các nam sinh vào lớp.

Hoắc Lăng Trầm không tin cô sẽ thành thật như vậy! Quả nhiên khi ở lớp, chỉ cần tầm mắt Hoắc Lăng Trầm dừng lại trên người cô, Niên Nhã Tuyền lập tức nháy mắt với anh.

Hoắc Lăng Trầm phát hiện bản thân mình rất kỳ quái, trước kia dù là những người mẫu thiên hậu quốc tế hay là thiên kim thục nữ giàu có, bày đủ trò câu dẫn nháy mắt ra hiệu với anh, anh cũng chưa từng để ý. Vậy mà khi cô gái nhỏ này cố tình hơi hơi chớp chớp mắt với anh, anh lại cảm thấy tinh thần không ổn định..

Tiếng chuông tan học vang lên, Niên Nhã Tuyền to gan bước lên trên bục giảng. Cô vỗ vai các nữ sinh đang vây quanh Hoắc Lăng Trầm, mấy cô gái kia đang vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ vì được tới gần Hoắc Lăng Trầm, sau khi nhìn thấy cô thì niềm vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ trên khuôn mặt lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Cô ra hiệu tránh ra, không màng tới ánh mắt tức giận mà không dám nói gì của các bạn học, đi đến bên cạnh Hoắc Lăng Trầm, một tay chống cằm, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn người đàn ông đang thu dọn sách vở, “Thầy Hoắc, bài giảng vừa rồi của thầy, có chỗ em không hiểu!”

Hoắc Lăng Trầm thu dọn sách vở xong, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cô một cái, không hề trả lời cô, lập tức xoay người rời đi.

“…”

Bất ngờ không kịp phòng bị, Niên Nhã Tuyền bị “bế môn canh”* nhìn thấy các bạn học đang nhìn mình mỉa mai và cười trộm, cô duỗi thẳng sống lưng, đè nén cảm giác xấu hổ xuống, cố ý hừ lạnh một tiếng, “Xí! Có gì đặc biệt hơn người đâu, chị đây còn không muốn học nữa đấy!”

*Bế môn canh: Đóng cửa không tiếp khách. Ý nói Niên Nhã Tuyền bị Hoắc Lăng Trầm ngó lơ

Người đàn ông kia đã đi đến cửa phòng học, nghe được lời nói của cô, khóe môi nhếch lên ý cười mơ hồ.

Quay lại bàn học, Niên Nhã Tuyền lập tức lấy di động ra, lạch cạch lạch cạch ấn mấy chữ, sau đó nhấn gửi đi, “Hoắc Lăng Trầm, buổi tối hôm nay anh đừng về nhà. Tôi! Không! Muốn! Nhìn! Thấy! Anh!"

Đợi thật lâu, tiết học tiếp theo đã bắt đầu, Niên Nhã Tuyền cũng không đợi được câu trả lời của anh..

Trên đường cái rộng rãi, một chiếc Đế Tước lao nhanh đến tập đoàn ZL. Người đàn ông ngồi phía sau, nhiều lần nhìn tin nhắn kia, trong mắt ẩn chứa ý cười.

Trịnh Phi ở ghế phó lái phía trước, mở bảng lộ trình bắt đầu báo cáo công việc: “Tổng giám đốc Hoắc, ngày mai cần phải đến Singapore vài hôm, nhà máy bên đó có chút sự cố, vẫn chưa xử lỹ được..”

Buổi tối, Niên Nhã Tuyền nằm ở trên giường, vẫn luôn lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ, nhưng cũng đã hơn mười hai giờ rồi, còn chưa thấy tiếng xe về.

Chẳng lẽ Hoắc Lăng Trầm tức giận rồi? Thật sự không về nữa à?

Có phải cô hơi quá đáng không? Nơi này rõ ràng là nhà anh, nhưng cô lại đuổi anh ra ngoài.

Aaaaaaaaa.. Cô sắp điên rồi.

Cầm lấy điện thoại nhắn cho Hoắc Lăng Trầm một tin: “Tổng giám đốc Hoắc.”

Lần này, bên kia rất nhanh liền trả lời: “Ừ.”

Chữ “ừ” này, cô bỗng nhiên lại không biết nói gì. Do dự hồi lâu, mới lên tiếng: “Anh ở đâu?”

“Công ty.” Anh vừa mới đến công ty con ở Singapore, đang chuẩn bị giải quyết công việc.

Niên Nhã Tuyền hiểu lầm, cho là anh vẫn còn ở công ty tại Việt Thành, thật sự bởi vì tin nhắn kia của cô, không muốn quay về: “Chuyện là, hôm nay tôi.. Cũng không trách tôi được, ai bảo anh không để ý tới tôi, bằng không bây giờ anh về đi, cùng lắm tôi không xuất hiện trước mặt anh nữa là được.”

Bởi vì căng thẳng, cô nói có chút không rõ ràng, muốn nói xin lỗi, nhưng lại không muốn mất mặt.

Hoắc Lăng Trầm xem tin nhắn này, không cần nghĩ cũng biết bây giờ cô có bao nhiêu xoắn xuýt. Anh không khỏi bật cười, cô gái này sao lại đáng yêu vậy chứ?

Nhưng mà, bây giờ anh về không được, cho nên, chỉ trả lời cô mấy chữ: “Đi ngủ sớm chút.”

Niên Nhã Tuyền thất vọng dùng chăn trùm lấy đầu, tên đàn ông này sao lại nhỏ mọn như vậy, cô cũng đã chủ động nhắn tin cho anh, anh còn không chịu về.

Trước khi ngủ mơ mơ màng màng, Niên Nhã Tuyền còn đang suy nghĩ, không về thì thôi đi, dù sao cô cũng đã nói xin lỗi rồi..

Niên Nhã Tuyền trải qua hai ngày trong sự bất an, bởi vì hai ngày rồi cô vẫn chưa gặp được Hoắc Lăng Trầm. Tiết dạy của Hoắc Lăng Trầm ở trường cũng bị hoãn lại, thời gian dạy lại cụ thể phải đợi thông báo.

Biết Hoắc Lăng Trầm đi công tác, còn là vì phải nhờ Trác quản gia nói, Niên Nhã Tuyền hỏi rõ thời gian cụ thể Hoắc Lăng Trầm đã đi, lại nghiến răng nghiến lợi một trận với anh.

Đêm đó lúc cô nhắn tin cho anh, anh đã đến Singapore rồi, nhưng lại không nói sự thật cho cô biết.

Làm hại cô tự trách hai ngày, tên khốn kiếp đáng ghét này.

Vốn đã hẹn Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh đi dạo, đêm đó lại vì có chuyện mà không đi được.

Mãi đến hôm nay đến Thượng Dương, Niên Nhã Tuyền nhớ tới người đàn ông khiến cô nghiến răng nghiến lợi đó, không chút khách khí dùng thẻ của anh mua mấy bộ quần áo và đồ trang điểm.

Không tập trung trong suốt lúc tính tiền ở cửa hàng đồ trang điểm, Trịnh Hiểu Kha thần thần bí bí hỏi Niên Nhã Tuyền: “Gần đây cậu có chút kỳ quái nhỉ, ở đây vừa mua đồ trang điểm vừa mua quần áo, phong cách quần áo cũng không giống trước kia, Nhã Tuyền, có phải cậu đang yêu không?”

“…”

Niên Nhã Tuyền nhìn túi quần áo trong tay, lắc đầu, cũng nghiêm túc nói với Trịnh Hiểu Kha: “Cậu phải tin tớ, tớ không có yêu đương gì cả, tớ chỉ là bị kích thích mà thôi.”

Bị một người đàn ông gửi thư khiêu chiến, còn bị cự tuyệt, cô cũng nghi ngờ mình có thể chịu đựng nổi hay không?

“Được rồi, được rồi, tối nay mọi người đều không có việc gì, cùng nhau tụ tập nhé?” Ngày mai là thứ bảy, không đi học.

Sau khi mọi người hẹn nhau gặp ở khu biệt thự Phổ Đông, ba người Niên Nhã Tuyền rời khỏi quầy bán hàng, chuẩn bị đi siêu thị mua chút đồ ăn.

Lúc đi tới thang máy, Niên Nhã Tuyền vô tình thấy được một đôi nam nữ trên màn hình LED quảng cáo.

Mễ Gia mặc bộ lễ phục màu trắng lộng lẫy thân mật kéo người đàn ông mặc âu phục xanh đậm bên cạnh, hướng về phía máy ảnh, nở nụ cười ngọt ngào.

Tiếng MC rơi vào tai Niên Nhã Tuyền: “Tổng giám đốc Hoắc và cô Mễ trai tài gái sắc, thật xứng đôi.”

Mễ Gia nghe vậy không nói nhiều, chỉ cười nhẹ với MC, lúc này yên lặng là câu trả lời tốt nhất.

Cánh tay Niên Nhã Tuyền bị Trịnh Hiểu Kha lắc lắc, hưng phấn chỉ màn hình lớn: “Đó không phải tổng giám đốc Hoắc sao? Cô gái bên cạnh kia.. Tại sao lại là Mễ Gia đó chứ? Chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự sắp có chuyện tốt sao?”

Lâm Uyển Oánh còn tiếc nuối: “Mễ Gia đó thật sự không xứng với tổng giám đốc Hoắc đâu. Tổng giám đốc Hoắc chẳng những đẹp trai, còn là một đại tài tử, thật hời cho Mễ Gia đó mà.”

Niên Nhã Tuyền: “…”

Tâm trạng vốn tốt, bị một màn này phá hoại toàn bộ, cô cắn răng hung ác trợn mắt nhìn tên đàn ông mang hình người kia. Trong lòng hung hăng khinh bỉ anh một phen, nhà có vợ, còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, Tôi nhổ vào! Tên đàn ông cặn bã.

Trịnh Hiểu Kha vô tình nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Niên Nhã Tuyền, rất bất đắc dĩ nói: “Nhã Tuyền, cậu đừng hận tổng giám đốc Hoắc như vậy mà. Mặc dù hai người là nghiệt duyên, nhưng ít nhất vẫn là có duyên đúng không? Nào giống với chúng tớ, đến có nghiệt duyên với tổng giám đốc Hoắc cũng không có.”

“…”

Người tới biệt thự tối nay vẫn là mấy người bọn họ, Hàn Huệ Minh, Thư Trạch Nam, Lâm Uyển Oánh, Trịnh Hiểu Kha và Niên Nhã Tuyền.

Trước kia khi Hoắc Lăng Trầm chưa chuyển về, mấy người bọn họ cũng đã tới đây mấy lần, cho nên lúc mọi người đến biệt thự, đều như quen việc dễ làm.

Niên Nhã Tuyền để thím Lưu về trước, mấy người ở nhà ăn uống nhâm nhi, cũng không mấy vui vẻ.

Hơn mười giờ đêm, năm người uống mấy chục lon bia, trong phòng khách một mảnh hỗn độn. Niên Nhã Tuyền và Trịnh Hiểu Kha ngâm nga một đoạn bài “Đoạn Kiều tàn tuyết”, Lâm Uyển Oánh và Thư Trạch Nam núp ở góc salon lặng lẽ nói chuyện, cẩu độc thân Hàn Huệ Minh nhìn thấy vậy, một chân đạp lên đùi Thư Trạch Nam: “Còn show ân ái nữa, tôi đào góc tường cho giờ.”

Thư Trạch Nam đạp lại cậu ta một cái, lớn tiếng nói: “Tôi độc thân hơn hai mươi năm, vất vả lắm mới tìm được một cô bạn gái, nếu cậu dám đào chân tường, nửa đời sau này tôi nhất định sẽ quấn lấy cậu.”

Hàn Huệ Minh nghe vậy, cả người nổi da gà, còn chà xát tay mình.

“Ha ha ha ha ha.” Lâm Uyển Oánh cười hết sức vui vẻ.

Năm người đều uống bia, cũng có thể là uống đến bước chân không vững, lúc Niên Nhã Tuyền ngồi không vững ngã vào ngực Hàn Huệ Minh, hai người tôi đánh cậu, cậu đánh tôi, cửa biệt thự không chút báo trước bị đẩy ra.

Tình cảnh tôi đánh cậu cậu đánh tôi, rơi vào mắt người khác, giống như là đang tán tỉnh..

Người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bốn người khác hoảng sợ nhảy lên khỏi salon. Chỉ có Niên Nhã Tuyền ngồi trên ghế salon cào tóc, nhất thời còn chưa kịp phản ứng, trong miệng lẩm bẩm: “Tại sao có thể là Hoắc Lăng Trầm?” Cô đã thăm dò kĩ, anh đi công tác phải hai ngày nữa mới về.

Nhất định là cô uống nhiều rồi.

Người đàn ông ngoài cửa mặc tây trang màu đen cùng với áo vest cùng màu, khoác áo khoác trên khuỷu tay, lạnh lùng liếc qua phòng khách bừa bãi.

Trịnh Phi sau lưng anh kinh ngạc nhìn cô gái lảo đảo lắc lư đứng lên khỏi salon, xong rồi, xong rồi, tổng giám đốc Hoắc vội vàng chạy từ Singapore về, thứ đầu tiên nhìn thấy lại là cảnh tượng này...

Trong lòng anh ta vì mấy người trong phòng khách, âm thầm niệm a di đà phật.

Khí thế của Hoắc Lăng Trầm quá mạnh mẽ, năm người nháy mắt liền tỉnh táo lại, tiếng gọi thay nhau vang lên.

Hàn Huệ Minh: “Tổng giám đốc Hoắc.” Mẹ nó. Đây là Hoắc Lăng Trầm giết tới nhà Niên Nhã Tuyền sao?

Thư Trạch Nam, Lâm Uyển Oánh: “Thầy Hoắc.” Ngày đó Thư Trạch Nam đang học thì gặp Hoắc Lăng Trầm, cũng biết quan hệ giữa anh và Niên Nhã Tuyền không đơn giản, chỉ là cậu vẫn luôn không nói ra.

Trịnh Hiểu Kha: “Hoắc Thiếu?” Tôi là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại thấy Hoắc Lăng Trầm trong biệt thự của Nhã Tuyền?

Sau đó, trong đáy lòng bốn người đồng thời toát lên một sự nghi ngờ, sao Hoắc Lăng Trầm lại xuất hiện ở đây?

Cuối cùng, một tiếng nói trong trẻo vang lên: “Chú Hoắc.”

* * *

Niên Nhã Tuyền gọi Hoắc Lăng Trầm là chú Hoắc?

Phòng khách càng yên tĩnh, bầu không khí càng khẩn trương. Hai chân Hàn Huệ Minh bắt đầu run rẩy, bình thường cậu ta thấy ba mình cũng không sợ như vậy, lúc này lại bị một người đàn ông hơn mình năm sáu tuổi dọa suýt chút nữa tè ra quần?

Sau mười ngàn câu chửi thề, Hàn Huệ Minh lắc đầu một cái, không đúng, không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao bây giờ Hoắc Lăng Trầm lại ở trong nhà của Niên Nhã Tuyền?

Hoắc Lăng Trầm sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm cô gái đã phản ứng lại, từng bước từng bước đi vào phòng khách.

Da trên người mấy người kia lập tức kéo căng, toàn bộ đều xếp hàng đứng ngay ngăn, cũng không dám thở mạnh một chút. Hàn Huệ Minh sợ hãi như một con rùa, không dám ngẩng đầu lên.

“Uống rượu?” Giọng người đàn ông vang lên, mấy người vội vàng gật đầu theo đúng sự thật.

Niên Nhã Tuyền nắm thật chặt vạt áo, trong đầu đều nghĩ tại sao Hoắc Lăng Trầm đột nhiên quay về, cô phải khai báo quan hệ này với mọi người thế nào.

Người đàn ông lại liếc mấy chục lon bia trên đất, lại hỏi: “Thường xuyên uống rượu?”

Câu hỏi này, khiến cho mọi người có người gật đầu có người lắc đầu.

Dù sao Niên Nhã Tuyền cũng lắc đầu, cô mới không ngu đến mức ở trước mặt Hoắc Lăng Trầm thừa nhận mình thường xuyên uống rượu.

“Thư kí Trịnh, đi mua một trăm két bia tới, hôm nay bọn họ không uống hết, không ai được phép rời đi.” Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh, trực tiếp đánh năm con gấu con vào địa ngục.

Đầu Niên Nhã Tuyền nhanh chóng xoay chuyển, dựa theo thân phận của Hoắc Lăng Trầm, nếu như muốn mua bia, tối thiểu cũng phải là loại nhập khẩu. Bia thường bán trên thị trường thành phố, một két có mười hai chai, nếu như một trăm két, chính là một trăm hai mươi chai.

Năm người bọn họ uống một trăm hai mươi chai, trung bình mỗi người hai tư chai.

Bình thường miễn cưỡng còn có thể uống nổi, nhưng giờ phút này bọn họ đã uống khoảng mười chai rồi..

What?

Nụ cười của Niên Nhã Tuyền cứng lại trên mặt, còn không nói được một câu xin tha mạng.

Lúc Trịnh Phi xoay người rời đi, chỉ nghe Hoắc Lăng Trầm lại nói: “Mấy bạn này hiếm khi mới được tụ tập một bữa, phải chiêu đãi rượu ngon, mua bia nhập khẩu Amazon Ciboly là được.”

“Vâng, tổng giám đốc Hoắc.” Sau khi đóng cửa, Trịnh Phi yên lặng thắp cho bọn họ mấy cây nến.

Trịnh Hiểu Kha thiếu chút nữa hộc máu, Hàn Huệ Minh trực tiếp ngã trên salon.

Ba người khác không quá hiểu về bia, nên không rõ phản ứng của hai người bọn họ.

Bia Ciboly, một két 24 chai, một trăm két 240 chai.. trung bình mỗi người 48 chai.

Không được. Lúc này, Niên Nhã Tuyền cảm thấy mình nên đứng ra, không thể liên lụy bốn người bọn họ.

Cô bước lên trước một bước: “Hoắc Lăng Trầm, là tôi gọi bọn họ tới, tụ tập cũng là tôi đề nghị, một mình tôi uống bia là được, để bọn họ đi đi.”

Lâm Uyển Oánh đang muốn thay Niên Nhã Tuyền nói chuyện, Trịnh Hiểu Kha bỗng nhiên kéo tay cô, lặng lẽ lắc đầu với cô một cái.

Đứa ngốc Lâm Uyển Oánh này, còn không nhìn ra Niên Nhã Tuyền và Hoắc Lăng Trầm quan hệ không bình thường sao? Sao có thể làm phiền bọn họ nói chuyện được.

Hoắc Lăng Trầm ngồi xuống ghế sofa đơn, chậm rãi châm điếu thuốc, làm xong một loạt động tác, cũng không trả lời Niên Nhã Tuyền một chữ.

Anh không nói lời nào, Niên Nhã Tuyền cũng gấp, thúc giục: “Nếu anh không chuyện, tôi sẽ hiểu thành anh ngầm cho phép.”

“Ừ, vậy thì.. Một mình em uống hết một trăm két bia đi.” Anh thờ ơ nói, cầm điện thoại di dộng trong tay lướt xem, tìm được số điện thoại của Trịnh Phi, nhắn mấy chữ: Đi về nghỉ đi.

“Này, tổng giám đốc Hoắc, Nhã Tuyền chẳng qua chỉ là một cô gái, tôi uống với cô ấy cũng được.” Hàn Huệ Minh vừa nghe Niên Nhã Tuyền vơ hết vào mình, chân cũng không mềm nữa, lập tức đứng lên khỏi sofa.

Người tiếp theo là Trịnh Hiểu Kha, lúc này Niên Nhã Tuyền và Hoắc Lăng Trầm quan hệ thế nào không quan trọng, cô chỉ có thể nhắm mắt lại: “Tổng giám đốc Hoắc, hai người một trăm két sẽ uống chết người.”

Thư Trạch Nam: “Chúng tôi cùng nhau chia sẻ.”

Lâm Uyển Oánh: “Thêm một người thì vẫn đỡ hơn một chút.”

Ánh mắt người đàn ông quét qua năm người họ mấy lần, cuối cùng cười lạnh: “Không nhìn ra, tình cảm của các người cũng thật sâu đấy.”

Những lời này, cũng không chỉ có một mình Hoắc Lăng Trầm nói vậy, Niên Nhã Tuyền lần nữa nghe được, lại là nghe được từ trong miệng Hoắc Lăng Trầm, không nhịn được mà nói: “Đúng vậy. Chúng tôi đều là bạn lâu năm.”

“Không muốn uống cũng có thể.” Cuối cùng anh không kiên nhẫn nữa.

Ngay tại lúc mấy người vui vẻ, Hoắc Lăng Trầm nói với Niên Nhã Tuyền: “Sang năm ra nước ngoài du học.”

Mặc dù anh có gần mười năm kinh nghiệm quản lí, nhưng chẳng qua là quản lí cấp dưới. Đối với Niên Nhã Tuyền vừa là phụ nữ, vừa là thiếu nữ, vừa là vợ anh, anh thật sự cảm thấy rất khó giải quyết.

Gần đây thật sự cô không cúp học, cũng không đánh nhau. Nhưng nghĩ đến lúc anh dạy lớp tiếng Anh của cô, trong miệng cô đều là mấy từ ngu ngốc, lại nhìn phòng khách lúc này một mảnh hỗn độn, nét mặt mấy người uống say hơn hở..

Đối với cô, anh thật sự đau đầu, nhưng trong đáy lòng lại không muốn ly hôn với cô.

Nếu như đuổi cô ra nước ngoài, bên cạnh không có mấy người bạn tốt này, nói không chừng cô có thể yên tĩnh chút.

* * *

Nhà họ Hàn.

Hai chân Hàn Huệ Minh mềm nhũn đi lên lầu, lúc thấy ông Hàn, Hàn Côn Bằng, liền ôm lấy cha già, chỉ kém không khóc lóc chảy nước mắt nước mũi: “Ba, con thề, một tháng tới, con sẽ không uống rượu nữa.”

Hàn Côn Bằng đang bị cậu ôm chặt còn muốn bảo cậu cút đi, nghe vậy liền tò mò nhìn con trai: “Có chuyện gì xậy?”

“Ba. Ngày thường ba giao thiệp với tổng giám đốc Hoắc nhiều không?”

“Tồng giám đốc Hoắc? Tổng giám đốc Hoắc nào? Hoắc Lăng Trầm?”

“Đúng vậy.” Nhắc tới tên Hoắc Lăng Trầm, Hàn Huệ Minh lập tức thả Hàn Côn Bằng ra, cơ thể cao lớn hơn hai thước đứng trước mặt Hàn Côn Bằng.

Hàn Côn Bằng nghi ngờ nhìn con trai: “Sao bỗng nhiên nhắc tới cậu ta?”

“Người đàn ông đó nhất định chính là.. Tu La, thật là đồng tình với những lão già có qua lại trên thương trường như ba.”

Nghe con trai nói mình là lão già, đánh một cái vào tay cậu: “Thằng nhóc thối, gọi cha mình kiểu gì vậy? Ba thấy con là bị cậu ta chỉnh phải không? Ba cảnh cáo con, chọc ai cũng không thể chọc Hoắc Lăng Trầm, cẩn thận ngày nào đó con không thấy được mặt trời ngày mai.”

Mặc dù Hàn Huệ Minh sợ, nhưng vì mặt mũi, ngoài mặt vẫn cười lạnh một tiếng.

M báo Wechat vang lên, cậu cầm điện thoại mở Wechat ra, mấy giây sau, cậu trợn to hai mắt, nhìn màn hình hung hăng mắng một câu: “Mẹ nó.”

Nếu không có chuyện tối nay, có chết cậu cũng không tin tưởng lời này, nhưng chuyện tối nay xảy ra, khiến cậu không thể không tin.

Trong nhóm wechat, tin nhắn từ “Người Theo Đuổi Ánh Sáng”: Hoắc Lăng Trầm thật sự là chồng tôi!

Bên dưới bỗng nhiên xuất hiện thêm một câu, Hàn Huệ Minh mắng, “Đồ ngốc này!”

Bởi vì câu tiếp theo, Người Theo Đuổi Ánh Sáng còn nói, “Thế nhưng, gần đây tôi đang nghĩ cách ly hôn!”

Thấy trong nhóm còn có Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh mắng cô ngốc, anh ta cũng yên lòng, tất cả những cô gái không muốn làm bà Hoắc đều là đồ ngốc!

Trong biệt thự Đông Phổ.

Niên Nhã Tuyền bị phạt ở lại dọn dẹp phòng khách, một tay ném lon nước vào thùng rác, một tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn cho mấy người khác, “Mấy cậu không hiểu, bọn tôi kết hôn căn bản không phải vì yêu. Tôi lại không thích anh ta, anh ta cũng không yêu tôi, tôi vẫn còn nhỏ, sao lại không ly hôn chứ!”

Từ lúc Niên Nhã Tuyền nhắn câu đầu tiên Trịnh Hiểu Kha đã phốc một cái từ trên giường nhảy dựng lên! Cô kích động đến tay cũng run rẩy theo, hơn nửa ngày mới gửi một cái sticker kinh ngạc ngây người, “Niên Nhã Tuyền, có phải cậu điên rồi không, xã hội bây giờ, cậu còn nói yêu đương gì chứ? Tình yêu có thể ăn được sao? Tuy rằng hai người không có tình yêu, nhưng Hoắc Lăng Trầm có tiền, có nhan sắc, lại còn có quyền nữa, ba thứ này cũng đủ để cậu hạnh phúc cả đời rồi!”

Niên Nhã Tuyền im lặng ngồi trên sofa, nhìn Lâm Uyển Oánh gửi một câu, “Giờ tôi mới biết tôi thường xuyên đi dạo ở Thượng Dương với bà chủ của Thượng Dương.”

Thư Trạch Nam vừa nghĩ tới chuyện Niên Nhã Tuyền đã kết hôn, hơn nữa còn là với Hoắc Lăng Trầm lạnh như băng kia, cậu liền muốn thổ huyết ngay tại chỗ, “Nhã Tuyền cậu nghĩ kỹ đi, tính cách của cậu như vậy cũng chỉ có người như tổng giám đốc Hoắc mới có thể hàng phục được cậu!”

Nhìn thấy những lời này, suy nghĩ ly hôn của Niên Nhã Tuyền càng kiên định hơn. Cô không muốn tìm một người chồng quản mình cả đời!

Cả nửa ngày Hàn Huệ Minh rốt cuộc mới thốt ra được một câu, “Niên Nhã Tuyền nếu cậu ly hôn thì chính là đồ ngu!”

Niên Nhã Tuyền tan vỡ ném điện thoại lên sofa, sao không có ai ủng hộ cô ly hôn vậy? Hồi lâu sau, cô lại cầm điện thoại đang vang lên không ngừng, “Mấy cậu đi ngủ đi, Hoắc Lăng Trầm không chịu ly hôn, vì vậy tôi có muốn cũng vô dụng!”

Trong nhóm lập tức yên tĩnh, thật sự là vậy, kiểu yên tĩnh không ai trả lời một chữ ấy!

Niên Nhã Tuyền, “…”

Tuyệt giao! Tuyệt giao! Nhất định phải tuyệt giao!

Trước khi ngủ, Niên Nhã Tuyền lại nhắn mấy chữ vào nhóm, “Nhất định phải giữ bí mật cho tôi đó!”

Mười hai giờ đêm, Hàn Huệ Minh vừa chơi game xong nhắn lên một câu, “Yên tâm đi! Tớ đã bán tin tức cho phóng viên rồi, sáng sớm ngày mai cả thế giới đều sẽ biết Niên Nhã Tuyền chính là bà Hoắc!”

Trịnh Hiểu Kha mơ mơ màng màng nhìn điện thoại, đánh ra mấy chữ, “Đừng làm phiền tôi ngủ! Mau cút đi!”

* * *

Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.

Sáng hôm sau, Niên Nhã Tuyền nhìn mấy bộ đồ mới trong tủ treo quần áo thì hối hận.

Sao tự nhiên cô lại ngu ngốc đi mua quần áo mặc cho Hoắc Lăng Trầm ngắm chứ! Tiếp tục làm chính mình không được ư?

Niên Nhã Tuyền lấy một bộ quần áo thoải mái đầy nếp nhăn ra mặc vào, rồi lấy một đôi giày trắng mang vào sau đó xuống lầu.

Dưới lầu, Hoắc Lăng Trầm đã ăn sáng xong, đang ngồi nhìn cái đĩa, thấy cô bước xuống thì bảo, “Sau này dậy sớm hơn nửa tiếng.”

“Tại sao?” Cô ngồi vào bàn ăn, nhận lấy cháo trứng muối thịt nạc do thím Lưu mang ra, ăn một miếng.

“Để tránh buổi tối em lại thức khuya!”

Bị quản nữa! Niên Nhã Tuyền lập tức nổi giận, “Tôi thức khuya liên quan gì đến anh? Anh ở bên ngoài mờ ám với mấy người phụ nữ kia tôi có nói câu nào không?”

Hoắc Lăng Trầm chợt ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, Niên Nhã Tuyền bị nhìn đến trong lòng sợ hãi: “Nhìn tôi làm gì, tôi nói gì sai hả?”

“Em để ý?” Phụ nữ bên cạnh anh đều là gặp dịp thì chơi, nếu cô để ý, sau này anh sẽ chú ý hơn..

Câu hỏi này khiến Niên Nhã Tuyền có chút lúng túng, “Tôi.. Tôi.. Để ý cái gì, tôi không ngại! Không ngại!” Mấy chữ cuối cùng nói cho anh nghe đồng thời cũng nói cho mình nghe.

Hoắc Lăng Trầm thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn đĩa, không nói thêm câu nào.

Niên Nhã Tuyền nhìn cháo thịt nạc trứng muối mình thích, không biết có cọng dây nào nhảy sai, lại rầu rĩ bảo một câu, “Nếu anh muốn cưới bọn họ thì nói cho tôi biết một tiếng, tôi lập tức nhường chỗ cho bọn họ!”

“…”

Hoắc Lăng Trầm thả cái đĩa trong tay xuống, bước đến cạnh Niên Nhã Tuyền, nắm cổ tay cô, bàn tay vừa dùng sức đã kéo cô vào ngực mình.

Thím Lưu vẫn đang ở trong nhà bếp, Niên Nhã Tuyền đỏ mặt giãy giụa, “Thím Lưu.. Thím Lưu nhìn thấy đó!”

Mặc kệ cô phản kháng, anh giải thích từng chữ một, “Tôi không muốn cưới bọn họ, xuất hiện cùng lúc với bọn họ chỉ là yêu cầu công việc, gặp dịp thì chơi, rõ chưa?”

“Ừm! À! Rõ rồi rõ rồi!” Anh cứ áp sát như vậy mà nói, cô còn có thể không rõ sao?

Người đàn ông hài lòng gật đầu, đột nhiên nói một câu, “Khóe miệng em dính cơm kìa!”

Hả? Chủ đề thay đổi quá nhanh, nhất thời cô chưa kịp phản ứng, sau khi cô kịp phản ứng thì thè lưỡi ra liếm hạt cơm trên khóe môi.

Nhưng người đàn ông nhanh hơn một bước, hai tay lập tức ôm eo cô, cúi đầu chặn kín môi cô..

Niên Nhã Tuyền ăn sáng xong, mặc kệ Hoắc Lăng Trầm đi theo sau lưng mà đi thẳng ra ngoài, lái chiếc xe tay ga của mình chạy ra khỏi biệt thự.

Mãi đến cột đèn giao thông cách biệt thự một kilomet, khuôn mặt cô vẫn còn nóng hổi.

Người đàn ông Hoắc Lăng Trầm này thật là đáng sợ, kỹ thuật ghẹo gái đúng là hạng nhất..

“Bộp!” Một tiếng vang khẽ kéo suy nghĩ cô trở lại, một chai nước trái cây bị ném ra từ một chiếc Lamborghini, lăn dưới đất mấy vòng rồi dứng bên cạnh xe tay ga của cô.

Niên Nhã Tuyền nhìn lướt qua đèn đò, vẫn còn ba mươi giây.

Cô xuống xe nhặt chai nước kia lên, gõ cửa sổ xe Lamborghini. Cửa sổ hạ xuống, người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ đeo kính mát màu đen, trông cách ăn mặc chắc là một nhà giàu mới nổi.

Rõ ràng là quần áo đắt tiền nhưng chọn màu rất tục, mái tóc dài gợn sóc xõa ngang vai nhuộm màu vàng kim óng ánh, trên lỗ tai đeo một cái khuyên to.

Ở ghế lái là một người đàn ông ba bốn chục tuổi, hai người cùng nghi hoặc nhìn Niên Nhã Tuyền. Niên Nhã Tuyền lui về sau vài bước, ném chai nước không lên rồi nâng đùi phải đá chai nước vào trong chiếc xe sang trọng.

Chai nước vô ý đập vào trán người phụ nữ, Niên Nhã Tuyền chẳng thèm quan tâm!

“Chú thím à, không có phẩm chất không phải lỗi các người, nhưng ra ngoài mà đáng mất nhân tính thì đúng là các người sai rồi!” Nói xong, thời gian đèn đỏ chỉ còn ba giây, không đợi người trên xe có cơ hội nói chuyện, cô trực tiếp trở lại xe máy, khởi động xe, phóng khoáng rời khỏi.

Bốn người khác đã chờ cô ở cổng trường từ lâu, thấy chiếc xe của cô xuất hiện lập tức xông tới.

Trịnh Hiểu Kha vỗ đầu Niên Nhã Tuyền, vẻ mặt sùng bái, “Tôi bảo này, dù gì cậu cũng là bà Hoắc, lái cái xe tay ga mấy nghìn đồng cũng không sợ mất giá à!”

Niên Nhã Tuyền cởi mũ bảo hiểm xuống, im lặng nhìn cô, “Đừng quên cái xe này là do chúng ta cùng đi chọn, lúc ấy cậu cũng rất thích!”

Trịnh Hiểu Kha làm lố nói, “Nếu lúc đó tôi biết thân phận của cậu thì tôi sẽ đi mua xe máy với cậu sao? Ferrari, Lotus Evija, Lamborghini, Rolls-Royce, Maserati, cậu nói xem cậu chọn cái gì mà không được?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh