#51-55:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hàn Huệ Minh do dự nhìn Niên Nhã Tuyền, “Tối nay họp lớp cấp ba, cậu đi được không?”


Thư Trạch Nam cẩn thận nhắc, “Chúng ta đã hẹn trước rồi đó, cùng lắm thì đi không uống rượu, chồng cậu có cho cậu đi không?”

Niên Nhã Tuyền không chịu nổi trợn mắt một cái, “Các anh các chị à, nếu mấy người còn như vậy thì chúng ta tuyệt giao đi!”

“Được, được, không nói nhảm nữa, mau đi học đi! Tiết sau là tiết của chồng cậu đó!” Lâm Uyển Oánh mờ ám nháy mắt ra hiệu với cô, mặc dù có rất nhiều câu hỏi nhưng cổng trường không phải chỗ nói chuyện, chỉ có thể tạm thời đè thắc mắc xuống.

Niên Nhã Tuyền lắc đầu, há to miệng định bảo: Đừng có mở miệng là chồng tôi, bây giờ quan hệ của bọn tôi vẫn chưa xác định đâu! Nhưng cũng đã đăng ký kết hôn rồi, còn phải xác định kiểu gì nữa.. Thôi được, cô đi đậu xe trước.


Hai người Lâm Uyển Oánh và Thư Trạch Nam đi trước, sau khi ba người bọn Niên Nhã Tuyền đều vào phòng đa chức năng, trong phòng cơ bản đã ngồi đầy chỗ.

Cũng may Lâm Uyển Oánh đã giành chỗ cho bọn họ từ trước, lúc ba người bước đến, có hai nữ sinh đang cãi nhau với Thư Trạch Nam, dựa vào đâu mà chiếm chỗ của bọn họ.

Trịnh Hiểu Kha vào trước ngồi cạnh Lâm Uyển Oánh, sau đó là Hàn Huệ Minh ngồi kế Trịnh Hiểu Kha, cuối cùng là Niên Nhã Tuyền và Hàn Huệ Minh ngồi cạnh lối đi.

Cô đặt sách giáo khoa lên bàn, hơi nghiêng người dựa vào ghế, nhìn hai nữ sinh vẫn chưa chịu đi, “Giành chỗ chính là giành chỗ, nào có dựa vào đâu chứ, nếu không phục, hai người đuổi bọn tôi đi!”

“Bạn học Niên, là chúng tôi tới trước, chỉ có điều tôi vừa đi vệ sinh về thì Thư Trạch Nam đã chiếm chỗ rồi, mấy cậu nói lý chút đi được không?” Mục Quả Quả thật sự hối hận vì đã không đặt quyển sách lên bàn.

Niên Nhã Tuyền cười nhạo, “Mục Quả Quả, nhà vệ sinh là ký túc xá của cậu hả? Sao lần nào cũng lấy đi vệ sinh làm cớ thế?” Lần trước mua cái hộp kia cũng đi vệ sinh, lần này chiếm chỗ cũng là đi vệ sinh.

Mục Quả Quả giận đến sắc mặt hơi trắng bệch, cuối cùng đành phải nén giận đi tìm chỗ khác.

Theo tiếng chuông vào học vang lên, người đàn ông mọi người đang vô cùng mong chờ cũng bước vào lớp, anh vẫn nhìn lướt qua dưới bục giảng như thường ngày, thấy một nữ sinh chống cằm, cầm bút trong tay thì hài lòng bắt đầu giảng bài.

Tiết này là về kinh tế học, tất cả mọi người lắng nghe chăm chú, kể cả Niên Nhã Tuyền. Bỗng nhiên điện thoại của cô run lên, liếc thấy người đàn ông đang tập trung giảng bài trên bục không để ý, cô lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Tin nhắn bên trên khiến cô ngơ ngác, cúi đầu không chút động tĩnh cả buổi.

Cuối cùng cô vẫn chọn nhắn lại, cất điện thoại rồi ánh mắt ngơ ngác nhìn sách giáo khoa, trong đầu toàn là tin nhắn kia.

Tiểu Tuyền, ngày mốt anh về, em có đi đón anh không? Anh rất nhớ em, rất muốn được gặp em.

Cô sẽ đi không? Đương nhiên là không, vì vậy cô nói với anh ta ngày mốt có tiết cả ngày, không rảnh.

Bên kia nhanh chóng trả lời: Ba giờ chiều anh đến Việt Thành, bỏ tiết đi, anh dạy bù cho em.

Giờ phút này tâm tư của cô đều đặt hết vào tin nhắn, ngay cả người đàn ông trên bục giảng bước xuống lúc nào cũng không hay.

Lúc giọng nói của Hoắc Lăng Trầm vang lên bên tai, cô còn đang đánh chữ: Tôi nghĩ..

“Cộp cộp cộp!” Mặt bàn bị gõ vang, sau đó một bàn tay vươn về phía cô.

Thôi rồi! Hoắc Lăng Trầm đã sớm nói, cấm chơi điện thoại trong lớp của anh. Niên Nhã Tuyền nhét điện thoại vào túi theo phản xạ có điều kiện, sống lưng thẳng tắp, cơ thể ngồi vô cùng thẳng thóm!

Thế nhưng, sao Hoắc Lăng Trầm lại tha cho cô dễ dàng vậy được, bàn tay anh đổi hướng sang túi cô, ý bảo cô giao ra.

Niên Nhã Tuyền nhớ tới lúc nãy bản thân vì quá căng thẳng nên chưa khóa màn hình đã cất vào túi, nếu bây giờ đưa cho Hoắc Lăng Trầm, nhất định anh sẽ nhìn thấy nội dung tin nhắn..

Cô cười hì hì, trước mắt bao người, cô vờ như không hiểu gì, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay anh.

Phòng học trở nên xôn xao, Niên Nhã Tuyền này đúng là to gan, lại dám đụng vào tay Hoắc Lăng Trầm.

Đám nữ sinh hung hăng trừng hai bàn tay giao nhau, ai cũng hận không thể chặt bàn tay của cô gái kia!

Hoắc Lăng Trầm không có phản ứng gì, gạt tay cô ra, tiếp tục giơ tay với cô. Khiến đám học sinh suýt chút nữa phát điên khi thấy cảnh Niên Nhã Tuyền lại ra vẻ ngu ngơ đặt cái tay còn lại vào tay Hoắc Lăng Trầm.

Niên Nhã Tuyền chính tai nghe thấy có nữ sinh không nhịn được mắng cô, “Phì! Không biết xấu hổ!”

Nhìn theo giọng nói, cô lạnh lùng liếc nữ sinh mắng mình, nữ sinh kia bị cô dọa sợ tới mức rụt cổ.

Đúng lúc này, Hàn Huệ Minh bên cạnh lại làm một hành động khiến Niên Nhã Tuyền kinh ngạc đến ngây người, chỉ thấy anh ta nhanh chóng lấy điện thoại của cô từ trong túi cô ra, giao cho Hoắc Lăng Trầm.

Cuối cùng còn không quên nói một câu, “Thầy Hoắc, thật ra nãy giờ Nhã Tuyền vẫn chăm chú nghe giảng!”

Lúc Hoắc Lăng Trầm nhận điện thoại, màn hình điện thoại vẫn sáng, hiển thị phần tin nhắn. Nhìn thấy nội dung bên trên, mắt anh sẫm lại, lạnh lùng liếc cô gái đứng ngồi không yên, không nói gì, bỏ điện thoại của cô vào túi mình, trở lại bục giảng tiếp tục dạy.

Xong rồi! Niên Nhã Tuyền hung hăng liếc Hàn Huệ Minh, Hàn Huệ Minh có chút mờ mịt, sau đó ghé sát tai cô nói, “Cậu to gan thật, tôi sốt ruột muốn chết cũng không dám móc điện thoại ra, cậu thì hay rồi, chẳng những chơi còn bị anh ta phát hiện. Thế nhưng, dù sao đó là chồng cậu, giao điện thoại cho anh ta còn lấy lại được, cậu sợ cái gì!”

Sợ cái gì? Để chồng mình bắt gặp mình nhắn tin với bạn trai cũ, ai nói thử xem là cô đang sợ cái gì.

Trí mạng nhất là: Cuối cùng cô muốn nói là, em nghĩ chúng ta không cần phải gặp nhau. Lúc Hoắc Lăng Trầm đứng trước mặt cô, cô mới đánh được hai chữ, mấy chữ sau chưa kịp đánh đã cất điện thoại vào túi rồi. Người không biết nhất định sẽ cho rằng, cô sẽ nói, em nhớ.. anh. *

*Cách viết của chữ nhớ và chữ nghĩ trong tiếng Trung giống nhau

Dưới bàn học, Niên Nhã Tuyền nắm chặt ngón tay Hàn Huệ Minh, ra sức siết lại.

Hàn Huệ Minh đau đến mức nhe răng trợn mắt nhưng không thể kêu lên, cuối cùng suýt chút nữa nhịn đến nội thương.

Thừa dịp Hoắc Lăng Trầm nói chuyện qua micro, cô nhỏ giọng thầm thì với Hàn Huệ Minh, “Nếu tôi về nhà mà bị xử lý, Hàn Huệ Minh tôi nhất định sẽ nói cho Hoắc Lăng Trầm biết đó là tin nhắn của cậu!”

“Tin nhắn gì?” Hàn Huệ Minh bỗng có dự cảm xấu.

Niên Nhã Tuyền cười xấu xa, cố ý nửa thật nửa giả dọa anh ta, “Cố Mặc Thành sắp về rồi, bảo rằng anh ta nhớ tôi, còn nói là muốn hẹn gặp tôi.”

“Cố Mặc Thành sắp về rồi à? Anh ta về làm gì?” Hàn Huệ Minh bắt đúng trọng điểm.

Niên Nhã Tuyền nhìn thoáng qua người đàn ông trên bục giảng, trùng hợp anh cũng nhìn lại cô, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh toàn là cảnh cáo, “Không liên quan tới tôi!”

Đương nhiên, câu này là nói với Hàn Huệ Minh.

Đợi đến khi Hoắc Lăng Trầm quay qua chỗ khác, cô bổ sung một câu, “Số điện thoại của anh ta không có tên, nếu Hoắc Lăng Trầm hỏi, tôi sẽ nói cho anh ta biết là cậu gửi!”

“Đệch!” Hàn Huệ Minh hoảng hốt nhìn nửa bên mặt của cô gái, “Cậu có cần chơi tôi vậy không! Tôi thật sự không biết cậu đang nhắn tin với Cố Mặc Thành, anh ruột của em ơi!”


Niên Nhã Tuyền khoe khoang chớp chớp mắt với cậu ta, “Em trai, biết mình gặp rắc rối rồi sao! Nếu như để Hoắc Lăng Trầm biết vợ anh ấy và cậu có tin tức mờ ám, cậu sẽ bị giết chết như thế nào, tôi rất tò mò.”

Hoắc Lăng Trầm bỗng nhiên quay đầu lại, Niên Nhã Tuyền vội vàng ngồi thẳng người, chột dạ nhìn về phía màn hình lớn.

Ánh mắt anh dừng lại ở trên người cô, cô như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Mẹ ơi, ánh mắt người đàn ông này sao lại sắc bén như vậy, giống như.. emmm.. Con báo!

Cho đến giờ phút này, cô cũng coi như là đã sáng mắt, Hoắc Lăng Trầm tới đây dạy học, nhưng căn bản là muốn đến đây để chỉnh cô. Nếu không thì làm sao tiết nào cũng đều có việc tìm cô như vậy?

Sau khi tan học, không ngoài dự liệu của cô, lại bị gọi tới văn phòng. Khi giao sách giáo khoa cho Hàn Huệ Minh, nhân tiện nói với cậu ta, “Có rảnh thì đi mua pháo dự phòng đi.”

“Làm gì?”

“Ngày đó Hoắc Lăng Trầm không đến dạy, cũng may tôi đã đốt một pháo cung tiễn anh ta ở cửa trường!”

“…”

Thật ra Hàn Huệ Minh vẫn có chút đồng tình với Hoắc Lăng Trầm, vấn đề thiếu niên của Niên Nhã Tuyền người bình thường thật sự không hàng phục được!

Trong văn phòng

Hoắc Lăng Trầm đặt di động đã khóa ở trên bàn, “Mở ra.”

Nhìn di động của mình, tròng mắt Niên Nhã Tuyền xoay chuyển, vươn tay lấy cầm di động. Nhưng mà, tay cô bị người đàn ông giữ lại, “Nếu hôm nay em không mở di động ra, thì tôi sẽ mở em ra!”

“…”

Mở cô ra? Đây là có ý gì?

Mặc kệ nó, dù sao không phải là lời hay gì, Niên Nhã Tuyền ngượng ngùng cười, “Được.”

Hoắc Lăng Trầm lấy tay ra, đưa di động vào trong tay cô, ngay sau đó, cô cầm di động đi ra ngoài cửa.

Âm thanh nặng nề của người đàn ông ở phía sau truyền đến, “Nhìn xem di động của em một chút đi, rồi quyết định có nên chạy hay không.”

Ặc! Anh có ý gì?

Bước chân của Niên Nhã Tuyền thoáng dừng lại, mở khóa di động ra, bên trong vẫn là giao diện tin nhắn, chẳng qua là có thêm hai tin nhắn khác..

Suy nghĩ mà cô đã đặt ra trước đó, hoàn toàn bị cắt bỏ, biến thành: Tôi có chồng của tôi dạy bù cho tôi là đủ rồi.

“Tiểu Tuyền, nhất định là em đang lừa gạt anh, sao em có thể kết hôn rồi cơ chứ? Không phải anh đã nói, cô gái có tính cách như em, sẽ không ai dám lấy hay sao!” Xem xong những tin nhắn này Niên Nhã Tuyền lập tức bị máu dồn lên não, nhưng mà cô vẫn lựa chọn tiếp tục xem.

“Cho nên chồng của tôi không phải người bình thường.”

“…”

Lần này Cố Mặc Thành không trả lời.

Cho nên, cuối cùng, là Hoắc Lăng Trầm trả lời? Anh trả lời khi nào, sao cô không biết?

Tính thử thời gian, vẫn là lúc ở trên lớp

Niên Nhã Tuyền phát hiện tính tình của mình càng ngày càng tốt, giờ phút này lại không tiến lên đánh chết Hoắc Lăng Trầm! Tuy rằng, cô đánh không lại anh..

Xem xong tin nhắn cô không quay đầu lại, người đàn ông phía sau bật lửa châm một điếu thuốc lá, nhàn nhạt phun ra hai chữ, “Tình nhân?”

“…”

Tình cái em gái anh đấy! “Ừm.” Cô xoay người, nhìn về phía người đàn ông đang hút thuốc, “Cho nên.. Anh sẽ ly hôn với tôi chứ?”

Hoắc Lăng Trầm tùy ý tựa lưng vào ghế ngồi, không nói gì, búng búng tàn thuốc, sau một lúc lâu mới hỏi, “Rất thích cậu ta?”

Trước kia anh có nhớ, lúc bọn họ nhắn tin với nhau, cô đã nói với anh, cô đã có người mà cô thích, đại khái chính là người đàn ông nhắn tin với cô này phải không!

Niên Nhã Tuyền theo phản xạ có điều kiện lắc đầu, chỉ là chưa tới hai giây, cô lại gật đầu, “Ừm, rất thích.” Thật ra thì, cô đã sớm hết thích rồi, cô không có tâm lý tự ngược, sẽ tiếp tục thích một người đàn ông không thích mình.

Giờ phút này cô nói với Hoắc Lăng Trầm cô thích, là hy vọng anh sẽ giúp cô hoàn thành ý nguyện, đồng ý ly hôn.

Đáng tiếc..

“Rất tốt, tôi tương đối thích những việc có tính mạo hiểm.” Người đàn ông cong cong khóe môi, “Tôi nhất định sẽ đá cậu ta từ trong tim em ra ngoài!”

“…”

Cô mở cửa văn phòng ra, Trịnh Phi ở ngoài cửa thấy cô đi ra, nhiệt tình đón tiếp, “Phu nhân, tổng giám đốc Hoắc đã đặt vé xem phim, buổi tối mời cô đi xem phim.”

Màn hình di động thiếu điều giơ thẳng vào mặt cô thôi, đương nhiên cô thấy được tên phim là gì, Hai giờ sáng.

“…”

Vốn dĩ cô chuẩn bị đóng cửa, những lại lui về phía sau hai bước, lại quay lại văn phòng.

“Sau này tôi không nhắn tin với anh ta nữa!”

Người đàn ông hài lòng từ ghế trên đứng lên đi tới chỗ cô, “Buổi tối ở nhà chờ tôi!”

Giọng nói anh vừa vang lên, cô cũng rơi vào vòng ôm của anh.

Đôi tay cô để ở trên ngực anh, không cho cô cơ hội nói một chữ, anh cúi đầu hôn lên cô.

“…”

Má mẹ nhà nó! Kiếp trước Hoắc Lăng Trầm từng hôn môi với cá sao!

Trong phòng VIP câu lạc bộ tư nhân ở Việt Thành

Một người đàn ông với thân phận bất phàm lười biếng dựa vào trên sô pha, ánh mắt nặng nề dừng ở trên ly rượu vang đỏ cầm trong tay.

Ngồi đối diện anh là hai người bạn tốt có thân phận cũng tôn quý, Lê Cảnh Sâm không có hứng thú với đề tài của bọn họ, đứng dậy đi đánh golf.

Hàn Tiêu nghe Hoắc Lăng Trầm nói xong, khiếp sợ đến hơn nửa ngày cũng không mở miệng ra được, Hoắc Lăng Trầm dùng mũi chân đá một chân của anh ta, lúc này Hàn Tiêu mới lấy lại tinh thần.

“So với cô gái phản nghịch nhỏ hơn cậu sáu tuổi.. Tôi nói này Hoắc Lăng Trầm, cậu cũng được lắm đấy nhỉ, ngày thường không nghe thấy cậu nhắc tới một người con gái nào, thật vất vả lắm mới có dịp nhắc tới một cô gái, vậy mà nhỏ hơn cậu sáu tuổi! Tính cách còn càn rỡ như vậy..”

Hoắc Lăng Trầm lạnh lùng quét mắt liếc anh ta một cái, “Đừng nói nhảm nữa!”

“Được!” Hàn đại thiếu gia đang lưu luyến ở giữa bụi hoa bị quên lãng (Ý nói Hoắc Lăng Trầm là bụi hoa bị Niên Nhã Tuyền bỏ quên), chính thức lên tiếng, “Hoắc Lăng Trầm cậu cái gì cũng thiếu, nhưng mà lại không thiếu tiền, vậy thì dùng tiền đập chết cô ấy đi!”

Anh nuôi Niên Nhã Tuyền ba năm, kết quả là cô muốn ly hôn tay trắng ra đi, còn có ý định trả lại anh số tiền trước kia cô đã sử dụng. Còn có, lần trước cho cô thẻ tín dụng, nếu không phải anh đe dọa, anh thật sự tin chắc rằng, cô tình nguyện vay mượn tới mấy ngàn tệ, cũng sẽ không dùng tiền của anh.

Cho nên, “Cô ấy không thèm.”

Hoắc Lăng Trầm nói cô không thèm, cô gái kia thật sự không thèm. Hàn Tiêu phục sát đất người phụ nữ trong miệng anh nói, “Vậy trực tiếp “làm” cô ấy đi! Hoắc Lăng Trầm cậu là ai, giá trị nhan sắc và quyền thế tập hợp lại làm một người đàn ông cực phẩm.”

Ai không biết, trên thế giới này phụ nữ muốn gả cho Hoắc Lăng Trầm, đủ để lấp đầy Thái Bình Dương cơ chứ..

Tuy rằng sự thật khó có thể tiếp nhận được, nhưng mà Hoắc Lăng Trầm vẫn nói, “Cô ấy càng không thèm!”

Lúc anh chủ động, cô từ chối.

Lúc anh dụ dỗ cô chủ động, cô vẫn luôn không có động tĩnh.

Cuối cùng anh tổng kết ra một điều, cô thật sự không có hứng thú với anh.

Hàn Tiêu suýt chút nữa bị rượu trong miệng làm sặc chết, yếu ớt đề nghị, “Cô gái cực phẩm như vậy, giao cho tôi khiêu chiến, được không?”

“Vợ của bạn không thể đùa giỡn!”

Hàn Tiêu hiểu rõ, “Thì ra là người của nhà họ Niên.” Người nhà họ Niên? Hàn Huệ Minh hình như có người bạn tốt cũng là người nhà họ Niên, là cùng một người sao?

Anh ta nhớ cô gái kia tên là gì nhỉ? “Niên.. Nhã Tuyền?”

Hoắc Lăng Trầm nâng mí mắt lên quét mắt liếc nhìn anh ta một cái, tỏ vẻ cam chịu.

“Việt Thành này cũng nhỏ thật, một cô gái có thể làm anh em trong sáng với em trai tôi, emmm.. Tôi tưởng tượng một chút, Hoắc đại thiếu, tôi đoán là tôi có thể hiểu tâm trạng hiện giờ của cậu.” Anh ta và em trai cùng cha khác mẹ – Hàn Huệ Minh, có lẽ có gien của Hàn thị, so với anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì, cũng là người đổi phụ nữ như là thay quần áo.

Hoắc Lăng Trầm véo véo mi tâm, cho dù Niên Nhã Tuyền có khó đối phó bao nhiêu, anh cũng sẽ không ly hôn.

“Cũng may, tuy rằng bình thường cô ấy luôn gây rắc rối nhưng không hút thuốc lá, không cấu kết với người không đứng đắn làm bậy.” Nói đến đây, anh dừng lại một chút, cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Trừ em trai cậu ra.”

Vì vậy, Hàn Huệ Minh trong mắt của Hoắc Lăng Trầm là một người không đứng đắn?

Hàn Tiêu nhịn cười, “Đúng là có hơi hơi.” Cậu ấm ăn chơi, bên cạnh nhiều ít gì cũng đều có vài tên bạn xấu, bình thường thôi.

Sau khi đánh golf xong Lê Cảnh Sâm trở về vị trí cũ, liếc hai người đàn ông, “Tháng sau là sinh nhật mười tám tuổi của Anh San, lễ trưởng thành của con bé chuẩn bị tổ chức ở đâu?”

Lam Anh San là đứa con gái được Lê Cảnh Sâm và Hoắc Lăng Trầm nhận nuôi năm năm.

Yêu ai yêu cả đường đi, sau đó Hàn Tiêu và Lục Khải Hàng cũng thích đứa bé ngây thơ đáng yêu kia.

Nghe thấy là lễ thành niên của Lam Anh San, Hàn Tiêu nói trước, “Nếu là lễ trưởng thành của Anh San, đương nhiên là phải trang trọng, có thể tổ chức một buổi party chè chén trắng đêm trên hòn đảo con bé thích nhất..”

Hoắc Lăng Trầm hơi suy tư, “Ừm, không phải con bé rất thích hòn đảo ở thành phố Q sao? Tôi phụ trách mua nó, các người phụ trách những chuyện khác.”

Hàn Tiêu chậc chậc hai tiếng, cảm thán khoa trương, “Nhìn xem, hòn đảo đó cũng phải mấy trăm triệu! Vào tay cậu chỉ là chuyện trong một câu nói, nếu tôi là phụ nữ nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách trở thành người của cậu, dù sao có được Hoắc Lăng Trầm là có được cả thế giới!”

Hoắc Lăng Trầm thờ ơ, không chút khách sáo nói lời ác độc, “Nếu cậu là phụ nữ, vậy chắc là dị dạng lắm nhỉ! Đừng có gây họa cho đàn ông bọn tôi.”

Một người luôn tự hào về gương mặt và ngoại hình của mình như Hàn Tiêu nghe vậy thì nổi đóa, “Đệch, Hoắc Lăng Trầm cậu quá đáng rồi đó! Tôi đẹp trai thế này! Nếu thành phụ nữ dù sao cũng phải hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn được không? Đúng không, Tiểu Cảnh Sâm!”

Lê Cảnh Sâm trực tiếp lờ anh ta, rót thêm rượu cho Hoắc Lăng Trầm và mình, hai người cụng ly, “Gần đây tôi đang nghỉ ngơi, có thể phụ trách những chuyện khác, cậu còn đang bận việc, có gì tôi sẽ liên lạc với Trọng Hải Trình.”

Hoắc Lăng Trầm lắc lắc rượu vang trong ly, “Trọng Hải Trình không có ở đây, liên lạc với Trịnh Phi.”

Hàn Tiêu buồn bực hỏi, “Trợ lý Trọng không phải là thư ký thân cận của cậu à? Sao lại không có ở đây?” Nếu không có chuyện gì lớn, Trọng Hải Trình luôn đi theo Hoắc Lăng Trầm.

Người đàn ông trầm mặc, có mấy lời luôn khó có thể mở miệng, ví dụ như, “Cậu ta hợp tác với vợ tôi gạt tôi.”

Hàn Tiêu không nhịn được, cười to lên, cả Lê Cảnh Sâm cũng không nhịn được hỏi nhiều một câu, “Cậu bị cắm sừng à?”

Hoắc Lăng Trầm hừ lạnh một tiếng, “Có lẽ cô ấy có gan làm vậy đấy, nhưng Trọng Hải Trình thì không!”

“Cô ấy” trong miệng anh, mọi người đều biết là ai.

Hoắc Lăng Trầm cho rằng có lẽ hiện tại gan của Niên Nhã Tuyền không nhỏ, chuyện gì cũng dám làm. Nhưng anh tin chắc một ngày nào đó, anh sẽ trừng trị cô đến mức cô phải ngoan ngoãn nghe lời anh!

Hàn Tiêu hỏi dò, “Thế cậu làm gì Trọng Hải Trình rồi?”

“Làm việc ở tuyến trước, để cậu ta trải nghiệm thử ngọt bùi đắng cay của người dân lao động, nếu không cậu ta sẽ không quý trọng vị trí trợ lý đặc biệt.” Nghe nói cậu ta làm việc ở công trường cũng rất tốt, khuân gạch rất hợp với cậu ta!

“…”

Sau khi trong phòng yên tĩnh giây lát, rốt cuộc Hàn Tiêu không nhịn được, “Lục Khải Hàng đi công tác khi nào không được, lại phải trúng ngày hôm nay, nếu cậu ấy ở đây, bốn người chúng ta ôm mấy cô gái đánh mạt chược cho vui! Bây giờ thì hay rồi, ba thiếu một, cậu lại không chịu chơi mạt chược với người khác. Chán chết!”

Hoắc Lăng Trầm không để ý tới anh ta đang nói móc, liếc đồng hồ, lúc này chắc lớp yoga của cô đã xong, lớp tiếng Anh sắp xếp cho cô cũng đã đến giờ rồi.

Uống một hơi cạn sạch rượu vang còn lại trong ly, đứng dậy ra ngoài, “Tôi về trước.”

“Chậc chậc chậc..” Hàn Tiêu khó tin nhìn bóng lưng Hoắc Lăng Trầm, đàn ông có vợ đúng là khác. Nhưng mà, ngoại trừ ba năm trước, chưa từng thấy Hoắc Lăng Trầm về nhà sớm như vậy.

Cho nên, bây giờ là.. yêu rồi?

Cửa phòng được hai vệ sĩ mở ra, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào. Khoảnh khắc chân phải của người đàn ông bước ra khỏi phòng, Hàn Tiêu sâu kín than một câu: “Dù sao hiện tại cậu cũng không còn cách nào khác, dựa theo tính tình của Niên Nhã Tuyền, không bằng thử lùi một bước xem, cưng chiều cô ấy, hình như cũng chính là cách duy nhất của cậu đấy.”

Đừng thấy bình thường Hàn Huệ Minh không đứng đắn, nhưng con mắt nhìn bạn của cậu ta cũng không tệ lắm. Tuy rằng Hàn Tiêu không biết Niên Nhã Tuyền nhưng anh ta nghĩ cô gái có thể làm bạn tốt nhiều năm với Hàn Huệ Minh, nhân phẩm cũng không tệ được..

Bóng của Hoắc Lăng Trầm biến mất ở cửa phòng, Hàn Tiêu nhướng mày nhìn về phía người đàn ông còn lại trong phòng, “Cảnh Sâm, cược không?”

“Không có hứng!” Lê Cảnh Sâm từ chối dứt khoát, hơn nữa nghề nghiệp của bọn họ một đen một trắng, vốn đã có chút nhìn không quen hoạt động có chút bẩn thỉu của Hàn Tiêu. Nếu không phải có Hoắc Lăng Trầm và Lục Khải Hàng, Lê Cảnh Sâm đã sớm đuổi anh ta đi từ lâu rồi.

“Xùy, sao lại uể oải thế! Mau nào! Là về Hoắc Lăng Trầm đấy, tôi cược là cậu ta nhất định sẽ trở thành thê nô, hơn nữa còn là loại cam tâm tình nguyên cúi đầu xưng thần với vợ nữa.” Nếu Hàn Tiêu biết trong lòng Lê Cảnh Sâm nghĩ gì, nhất định sẽ cảm thấy oan uổng, tuy rằng anh ta nhúng tay vào con đường đó, nhưng không làm chuyện gì thương thiên hại lý.

Lê Cảnh Sâm, “…”

Anh không tin! Hoắc Lăng Trầm cao ngạo như vậy lại cúi đầu xưng thần với một người phụ nữ?

Hàn Tiêu luôn thèm thuồng một món của Lê Cảnh Sâm, “Nếu tôi thắng, anh đưa tôi cây súng lục kia!” Nghe nói Lê Cảnh Sâm có một khẩu súng lục kiểu mới, bề ngoài xấu xí nhưng sức mạnh đáng sợ.

“Được, nếu tôi thắng, anh rời khỏi Hồng Diệp môn?”

“…”

Cái giá này cũng hơi cao rồi, nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của anh, nhất định anh ta sẽ thắng! Hàn Tiêu dứt khoát nhận lời Lê Cảnh Sâm.

Hai người cùng uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, đặt ly rượu trong tay xuống, nhanh chóng đuổi theo người đàn ông đã đi trước.

Địa điểm tổ chức tụ họp cấp ba là do Hàn Huệ Minh đặt, nghe nói là trong một câu lạc bộ cao cấp. Lúc Niên Nhã Tuyền đến chỉ lo gọi điện cho giáo viên yoga xin nghỉ, không để ý là mình đến nơi nào.

Sau khi cúp điện thoại, cô cũng vào phòng theo.

Trong phòng riêng lớn nhất của câu lạc bộ, có ba bốn bàn, đại khái đủ cho mấy chục người.

Thấy Hàn Huệ Minh thong dong đến muộn, mọi người nhao nhao đứng lên chào hỏi, tối hôm nay bọn họ có thể đến câu lạc bộ tư nhân của thủ đô đều nhờ cả Hàn Huệ Minh.

Đây là nơi rất nhiều người muốn tới nhưng không được, câu lạc bộ áp dụng quy định hội viên, nghe nói hội phí hơn mấy trăm vạn.

Niên Nhã Tuyền giật ống tay áo của Hàn Huệ Minh rõ ràng tâm trạng không tệ, hạ giọng, “Này, sao cậu lại chọn chỗ này, không sợ chút nữa gán cậu ở lại rửa chén à?”

“Sợ gì, tôi có thẻ hội viên của anh tôi! Thẻ của anh ấy ít nhất bảy tám con số! Tôi không dùng tiền của anh ấy thì dùng tiền của ai?” Anh của Hàn Huệ Minh là Hàn Tiêu, Niên Nhã Tuyền cũng biết, nhưng hình như chưa từng gặp, cho dù có gặp cũng chỉ một hai lần, đã sớm quên đi dáng vẻ anh ta ra sao rồi.

Hàn Huệ Minh chỉ mong tiêu hết tiền của Hàn Tiêu, cậu đối với người anh cùng cha khác mẹ này, chẳng có hảo cảm bao nhiêu.

Lúc vô tình đi ngang qua phòng anh ta, thấy thẻ hội viên anh ta ném trên bàn, Hàn Huệ Minh không chút do dự liền cầm đi.

Niên Nhã Tuyền ít nhiều gì cũng biết chuyện giữa anh em bọn họ, nghe ra ý trong câu nói của Hàn Huệ Minh, Hàn Tiêu cố ý lấy lòng người em trai này, nhưng Hàn Huệ Minh lại rất khinh thường điều này.

Ngoài miệng thì nói khinh thường, thật ra cô có thể nhìn ra, có lúc Hàn Huệ Minh rất nghe lời Hàn Tiêu.

“Cậu Hàn, hai người đang nói thầm gì vậy? Mau tới đây đi.” Đã có người bắt đầu kháng nghị hai người đang thì thầm to nhỏ.

Hàn Huệ Minh cao giọng đáp lại một tiếng: “Tới đây, tới đây. Ê Chuột, xem hôm nay tôi không bắt cậu uống..” Nói được một nửa, vẻ mặt Hàn Huệ Minh đột nhiên trở nên kì lạ nhìn Niên Nhã Tuyền một cái: “Tôi uống ít chút, cậu thì nghỉ uống đi.”

Chàng trai gọi là “Chuột” nghe cậu nói được một nửa, lại bắt đầu to nhỏ với Niên Nhã Tuyền, bắt đầu bỡn cợt: “Sao vậy? Hai người đã xác định quan hệ rồi à? Bây giờ uống rượu cũng phải xin phép Nhã Tuyền nữa sao?”

Khi Niên Nhã Tuyền và Hàn Huệ Minh học cấp ba, đều là kẻ làm mưa làm gió trong trường, không ít người chọc ghẹo quan hệ của bọn họ. Nhưng đến ngày hôm nay, hai người vẫn không tiến đến với nhau.

Niên Nhã Tuyền nhìn không quen dáng vẻ playboy của Hàn Huệ Minh, Hàn Huệ Minh nhìn không quen dáng vẻ nũng nịu của Niên Nhã Tuyền..

Cuối cùng hai người tổng kết lại, cả hai chỉ có thể làm bạn thân.

“Thôi đi, quan hệ của hai bọn tôi? Cho dù có ngủ chung một cái chăn, cũng chỉ là đắp chăn nói chuyện phiếm, cùng lắm là đánh nhau thôi.” Hàn Huệ Minh kéo ghế cho Niên Nhã Tuyền, Niên Nhã Tuyền nghe cậu ta lảm nhảm, tức giận trợn mắt nhìn cậu ta một cái rồi mới ngồi xuống.

Thật ra thì Niên Nhã Tuyền còn không mấy tình nguyện tham gia loại tụ tập này, từ nhỏ đến lớn, không ít nữ sinh vì gương mặt này của cô, còn có tính cách thích chơi chung với con trai của cô mà cũng tự động cô lập cô.

Bây giờ gặp mấy bạn học nữ ngày xưa, không tránh được lại bị bọn họ nói bóng nói gió một phen.

Tại sao lại nóng bóng nói gió? Bởi vì bọn họ không dám quang minh chính đại mắng cô, sợ bị Niên Nhã Tuyền đánh. Nhưng đố kị trong lòng lại không nhịn được bộc phát ra ngoài, chỉ có thể nói bóng nói gió.

Thật ra thì Niên Nhã Tuyền rất oan, cô rất thương hoa tiếc ngọc có được không? Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng đánh nữ sinh có được không? Ngay cả Mục Quả Quả cả ngày khiêu khích cô, cô chỉ dọa ngoài miệng dăm ba câu, cùng lắm cũng chỉ “chỉnh” cô ta có chút thôi.

Đương nhiên không phải là Niên Nhã Tuyền không dám, mà là cô thật sự cảm thấy không cần động thủ với những nữ sinh nũng nịu này, sợ mình xuống tay không biết nặng nhẹ, đánh bọn họ tàn phế luôn thì khổ..

Lúc Hàn Huệ Minh đi WC, rất nhiều bạn học nữ cho là Niên Nhã Tuyền ỷ vào Hàn Huệ Minh mới có thể lớn lối như vậy, bắt đầu quang minh chính đại châm chọc Niên Nhã Tuyền.

“Đi theo cậu Hàn nhiều năm như vậy, vẫn là một người hầu nhỏ, thật không biết sao da mặt cô ta lại dày như vậy.”

“Đúng vậy, này, các cậu có nghe nói không, lần trước cô ta còn thổ lộ với tổng giám đốc Hoắc ở buổi họp báo. Nghe nói phải tầm mười lần đấy.”

“Nghe nói rồi, tớ có một người bạn nói với tớ, cô ta còn thích nữ sinh nữa đấy.”

“Sao cô ta lại buồn nôn như vậy chứ..”

Niên Nhã Tuyền bắt đầu thấy buồn bực, cô tới tham gia hội học sinh làm gì vậy? Những người này, lại ăn muối thêm mấy năm, hay là đầu óc không phát triển được nữa vậy?

Mắt thấy mọi người càng nói càng khó nghe, cho dù là nam sinh đang hăng hái uống rượu, cũng bắt đầu gia nhập hàng ngũ bát quái. Niên Nhã Tuyền đang chuẩn bị đứng lên thì có một nam sinh ở bàn bên cạnh đứng lên trước.

Đứng lên hô một tiếng: “Các người tới tụ họp, hay là tới bát quái? Trước khi nói người khác cũng không xem lại bản thân có đức hạnh gì, tất cả câm miệng lại đi.”

Nam sinh kia không biết bởi vì tức giận hay căng thẳng, nói xong lời này, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng.

Niên Nhã Tuyền nhìn cậu ta hơi chấn động, bình thường trừ đám bạn tốt của cô, rất ít người đứng ra vì cô mà nói chuyện. Nam sinh đứng lên lúc này, còn là một nam sinh cô không hề quen biết..

Nếu như cô nhớ không nhầm, nam sinh này tên là.. Tống Vũ Dương đúng không?

Có lẽ bởi vì thấp cổ bé họng, mặc dù mọi người bị phản ứng của Tống Vũ Dương làm sợ hết hồn, nhưng sau khi phản ứng lại, nội dung bát quái lại thêm luôn cả Tống Vũ Dương vào.

“Tống Vũ Dương, không phải cậu thích người phụ nữ kia đó chứ?” Cô gái nhắc đến Niên Nhã Tuyền, không phải là muốn nhắc nhở mọi người dáng vẻ Niên Nhã Tuyền đẹp thế nào, mà là tính cách cô giống nam sinh, có lợi ích gì.

Không ngờ Tống Vũ Dương lại không phản bác, lớn tiếng kêu lên: “Phải thì thế nào? Tôi có thích bạn Niên, cũng sẽ không thích mấy nữ sinh không biết điều như các người.”

“Ai ôi, thật cảm động nha.”

“Tôi sợ thật đấy. Rốt cuộc Niên Nhã Tuyền này cho Tống Vũ Dương cái gì, mà khiến cậu ta phản ứng kịch liệt như vậy?”

“Tống Vũ Dương, cậu ngàn vạn lần đừng thích cô ta, tôi sợ khuôn mặt trắng này của cậu bị cô ta đánh thành tím bầm luôn đấy.”

“…”

Cho tới nay Niên Nhã Tuyền cũng không cho là tính tình mình tốt, ngược lại, cô biết rõ tính cách của mình rất càn rỡ. Hôm nay nếu không phải thấy nhiều người, lại là bạn học tụ họp, cô đã sớm nổi giận rồi.

“Thức ăn có ngon không?” Cô cười mỉm chi hỏi mấy nữ sinh đối diện.

Nữ sinh không hiểu rõ, gật đầu một cái: “Thức ăn ở đây không kém lầu năm Ngọc Hành ở Thượng Dương, đương nhiên ngon.”

“Vậy.. Tôi lại cố ý không cho các người ăn.” Những bạn học nữ này, không chịu thôi, vậy cũng đừng trách cô, đột nhiên đứng lên khỏi ghế, vỗ bàn thật mạnh. “Choang.” Một tiếng, ly rượu trắng trước mặt cô rơi xuống đất.

Cả căn phòng nháy mắt yên tĩnh lại.

Một phút sau, Niên Nhã Tuyền làm một động tác, khiến cho các nữ sinh thét chói tai.

Bàn ăn là vật chết, Niên Nhã Tuyền không xoay chuyển được, cô xoay người cầm ghế của mình, dùng sức đập lên bàn cơm. Đồ ăn nóng, đồ ăn nguội tinh mỹ trên bàn cơm nháy mắt bị hủy hết toàn bộ, cả cái mâm cũng bị đập vỡ.

“Niên Nhã Tuyền, cô điên rồi sao?”

“Nơi này chính là nơi tổ chức tiệc tư nhân ở thủ đô, cô có thể bồi thường được sao?”

“…”

Mọi người rối rít lui về phía sau, rất sợ ảnh hưởng đến mình.

Niên Nhã Tuyền liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lùi về sau một bước, cầm ghế Hàn Huệ Minh từng ngồi, một chân đạp lên bàn ăn bên cạnh.

Mấy nữ sinh bàn bên cạnh vừa mới giễu cợt Niên Nhã Tuyền lập tức ngậm miệng lại, mấy nam sinh chơi thân với Niên Nhã Tuyền, đoán được hành động kế tiếp của cô, lập tức tới muốn kéo cô.

Niên Nhã Tuyền hất bọn họ ra, lạnh lùng nói: “Hôm nay ai dám ngăn cản tôi, tuyệt giao.” Má nhà nó, những bà tám này, bình thường bát quái chuyện người khác, cô không quản được, nhưng hôm nay cô không sửa chữa tật xấu bát quái chuyện của Niên Nhã Tuyền cô của bọn họ, cô không phải là Niên Nhã Tuyền.

“Nhã Tuyền, những chén đĩa này rất đắt đấy.” Một nam sinh tốt bụng nhắc nhở cô, ở trong mắt mọi người, rốt cuộc Niên Nhã Tuyền có tiền hay không, cũng là một bí ẩn.

Nếu nói cô không có tiền, lại thường xuyên có BMW đưa đón. Nếu nói cô có tiền, nhưng đồ dùng của cô lại không có cái nào cao cấp.

Đắt tiền thì đắt tiền, không phải Hoắc Lăng Trầm rất nhiều tiền sao? Dù sao cũng để cô tiêu chứ? Hôm nay cô sẽ tiêu cho anh xem.

Cầm một bình rượu trắng trên bàn, mạnh mẽ đập xuống trước mặt mấy nữ sinh, mấy nữ sinh vì tránh né cô, tất cả đều ngã thành một đoàn.

Nhân viên phục vụ vẫn luôn trông coi bên cạnh cũng là lần đầu tiên thấy có người dám gây chuyện ở đây, cũng phải sửng sốt, nhất thời quên luôn phải gọi bảo vệ. Nhìn Niên Nhã Tuyền soái khí đem một cô gái nói cô từng ngủ với Tống Vũ Dương, áp lên tường.

“Cái miệng này của cô, sau này còn nói bậy nữa, tôi sẽ dùng dao rạch cho mẹ cô cũng không nhận ra cô.”

Nữ sinh bị khí thế của cô dọa cho sắc mặt tái xanh, nhất thời chỉ biết gật đầu.

Cuối cùng Hàn Huệ Minh và một bạn học uống say đẩy cửa phòng ra, thấy bên trong một mảnh hỗn độn, nghi ngờ nhìn xung quanh. Vừa nhìn liền choáng váng, Niên Nhã Tuyền bóp cổ một nữ sinh, ấn cô ta lên tường.

“Niên Ca, Niên Ca, có chuyện gì vậy?” Mọi người nghe thấy tiếng nói của Hàn Huệ Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Rối rít vây quanh: “Cậu Hàn, cậu nhanh đi kéo Niên Nhã Tuyền ra, lúc này cô ta giống như điên rồi vậy, cậu nhìn cô ta đập chỗ này thế nào đi.” Một bạn học có chút nhát gan, sợ chuyện ảnh hưởng đến mình, đã lặng lẽ chạy trốn.

Hàn Huệ Minh hỏi rõ chân tướng sự việc, cho mọi người một phản ứng bất ngờ không kịp đề phòng.

Nhảy lên một cái ghế, từ trên cao nhìn xuống, trừng mắt nhìn một đám nữ sinh trong góc tường mà nổi giận: “Mấy con chó các cô, đều con mẹ nó rảnh rỗi khó chịu, Viên Long Bình để cho các người ăn quá no rồi. Nói càn nói quấy cũng phải có mức độ, hôm nay các người đừng ai mong rời đi. Niên Ca, cậu muốn làm gì thì làm đó, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.”

Hàn Huệ Minh vốn cao, giờ phút này lại đứng trên ghế, nếu không phải trần nhà cao, thế nào cậu cũng đụng đầu vào trần nhà.

Dường như mọi chuyện càng trở nên ầm ĩ, một nhân viên phục vụ rốt cuộc nhớ rằng cần phải đi gọi bảo vệ, ngay lúc cô ta muốn đi ra ngoài, bị Hàn Huệ Minh quát: “Không ai được phép đi.”

Niên Nhã Tuyền nhức đầu nhìn Hàn Huệ Minh phát hỏa còn lớn hơn mình, buông cô gái trong tay ra, kéo áo cậu ta một cái: “Được rồi, xuống đây đi, sau này loại tụ tập thế này không cần gọi tôi nữa.”

Hàn Huệ Minh nhảy xuống, hất Niên Nhã Tuyền ra đi tới trước mặt mười mấy nữ sinh kia.

Đem gia vị trong đĩa nước tương, hất lên cái váy nhạt màu của một nữ sinh, không để ý đến tiếng thét chói tai của nữ sinh kia, cậu lần lượt dạy dỗ: “Cô thật sự cho là Niên Nhã Tuyền không biết mấy trò mờ ám các cô làm với cô ấy lúc ở trường sao?”

Lại lấy một cái chân giò lớn nhét vào ngực một nữ sinh khác, áo lông trước ngực nữ sinh đó lập tức đen thui một mảnh: “Đám tiện nhân các người nên vui mừng vì bản thân sinh ra là con gái đi. Bằng không hôm nay nhất định phải để mấy người nếm thử mùi vị nắm đấm.”

Những nữ sinh còn lại cũng bị dọa cho khóc rống lên, bọn họ thật sự không nghĩ tới hai người này lại đáng sợ như vậy.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có một nam sinh ngồi tại chỗ bình tĩnh ăn cơm. Niên Nhã Tuyền vô tình lướt qua thì kinh ngạc một trận, ơ, cậu út nhà họ Lục, Lục Hạo Thiên cũng ở đây sao?

Vừa rồi cô thật sự còn không chú ý tới, có điều, đây không phải trọng điểm.. Ra khỏi đây mới là trọng điểm.

Niên Nhã Tuyền kéo Hàn Huệ Minh rời khỏi phòng, xông ra quá nhanh, sơ ý một chút liền đụng phải hai người.

Trong đó có một cô gái mang giày cao gót, bởi vì giày cao gót quá cao, trực tiếp bị đụng ngã xuống đất: “Ai ôi, đáng chết, là ai không có mắt dám đụng phải tôi?”

Niên Nhã Tuyền sửng sốt, vội vàng đỡ cô gái nằm dưới đất dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”

Cô và người đàn ông bên cạnh cố gắng đỡ cô gái kia lên, trong lúc cô gái ấy hùng hùng hổ hổ, cô mới nhìn rõ người mình đụng ngã là ai.

Niên Nhã Tuyền thật hận hôm nay tại sao mình ra ngoài mà không xem ngày, mới vừa rồi ở trong phòng một màn náo loạn như vậy, bây giờ lại đụng phải đôi nam nữ lái xe xịn ném chai chai nhựa ra đường sáng nay.

Người đàn ông đi cùng cô gái tóc vàng đương nhiên nhận ra cô, nhất thời tức giận, giơ tay lên muốn tát lên mặt Niên Nhã Tuyền: “Tiểu tiện nhân.”

Niên Nhã Tuyền phản ứng nhanh, bắt lấy cổ tay của người đàn ông đó, bước lên trước một bước, đùi phải duỗi ra, người đàn ông không biết thế nào thì liền ngã lăn trên đất..

Mấy bạn học nữ từ trong phòng đi ra thấy một màn này, bị dọa đến rụt cổ lại.

Công phu của Niên Nhã Tuyền thật sự lợi hại, một người đàn ông một trăm cân, bị cô đánh ngã trong một chiêu.. Cũng may vừa rồi cô không ra tay với bọn họ.

Cô gái tóc vàng hiển nhiên cũng nhận ra Niên Nhã Tuyền, không để ý tới người đàn ông trên đất, cầm túi trong tay, liền đánh lên người Niên Nhã Tuyền: “Được lắm, tôi còn đang bực vì không tìm được cô, cô đã tự mình dâng tới cửa rồi.”

Hàn Huệ Minh kéo túi của cô gái kia, vứt qua một bên, làm liền một mạch.

Cô gái tóc vàng thấy có người giúp đỡ lúc này mới nhớ tới người đàn ông trên đất: “Anh Long, anh Long, anh sao rồi?”

“Đỡ bố mày dậy.. Xem hôm nay ông đây có giết cô ta không?”

Một màn náo nhiệt này, tất cả mọi người nhìn đến ngây người, các bạn học đi ra khỏi phòng, nhân viên phục vụ.. Nhất thời có mấy chục người chen chúc trong hành lang.

Bên này Hàn Tiêu mới ra khỏi phòng, nhận được tin nhắn báo chi tiêu từ thẻ hội viên của mình. Kỳ lạ, nơi này là địa bàn của Hoắc Lăng Trầm, anh ta tới nơi này đều là nhờ quen mặt, tấm thẻ Hoắc Lăng Trầm đưa cho anh ta, cũng không biết anh ta ném đi đâu rồi, tại sao lại có thông báo chi tiêu, còn là hơn ba trăm ngàn..

Anh ta đang chuẩn bị đi tới quầy thu ngân hỏi một tiếng, liền thấy mấy nhân viên phục vụ chạy đến một hành lang, bởi vì tâm trạng xem náo nhiệt khá nặng, cho nên bỏ quên mất mấy người nơi này.

“Có chuyện gì xảy ra sao? Bên kia sao lại ồn ào như vậy?” Hàn Tiêu ngẩng đầu lên hỏi giám đốc bên cạnh.

Giám đốc cũng là theo phục vụ ba vị khách quý suốt từ nãy giờ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, mê mang lắc đầu một cái.

Bên này Niên Nhã Tuyền bị cô gái tóc vàng và anh Long khắp người đầy hình xăm chặn lại, muốn đi cũng đi không được, rất phiền não. Lúc chuẩn bị đi tới quật ngã hắn ta, bị Hàn Huệ Minh kéo tay lại, thấp giọng nhắc nhở: “Niên Ca, đây là anh Long của Đạo Thượng, trên người mang không ít tiền án, đã vào trại giam nhiều lần, chồng cậu không có ở đây, chớ chọc hắn ta.”

Trái tim Niên Nhã Tuyền nhảy lên, cô luôn không thể gọi điện cho Hoắc Lăng Trầm đúng không?

Hoắc Lăng Trầm sẽ vì cô mà đắc tội với mội lão đại Đạo Thượng sao? Cô có chút không chắc chắn.

Hàn Huệ Minh hơi do dự: “Bằng không để tôi gọi cho Hàn Tiêu.” Dường như bọn họ cùng nhau đến thì phải, nói không chừng có thể giải quyết được.

“Chỗ này xảy ra chuyện gì đây?” Phía sau đám người truyền tới một tiếng nói, mọi người rối rít quay đầu lại.

Không đến mấy giây, Niên Nhã Tuyền liền nghe được rất nhiều người gọi một cái tên không thể quen thuộc hơn nữa: “Wow, đó không phải cậu Hoắc sao?”

“Không ngờ sẽ gặp được cậu Hoắc ở đây. Còn có cậu Lê và cậu cả nhà họ Hàn nữa.”

“Ba người đàn ông này tại sao có thể đẹp trai như vậy chứ?”

“…”

Nghe được cái tên quen thuộc này, Niên Nhã Tuyền đang không nhịn được trong nháy mắt liền rùng mình một cái, mẹ nó. Sao Hoắc Lăng Trầm lại ở đây? Cô còn định sẽ về trước tám giờ nghe anh giảng bài, bây giờ đụng phải anh ở đây, thật là xấu hổ mà..

Một nhân viên phục vụ báo cáo đúng sự thật chuyện ở bên này: “Giám đốc Tiết, có người gây chuyện ở đây, đập phòng Kim Ngọc Mãn Đường. Sau khi đi ra, còn chọc phải anh Long.”

Giám đốc nhìn cô gái trong đám người, không quen biết, liền không yên lòng ra lệnh: “Đồ bị đập bồi thường gấp bội, chọc phải anh Long, để cô ta quỳ xuống xin lỗi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh