CHƯƠNG 16: HHH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi trời! Sao anh lại chảy máu mũi vậy? Mũi không thoải mái sao?" Kim Nhật thấy bạch mã hoàng tử vẫn nhìn chằm chằm vào hoa huyệt tư mật nhất của mình làm cậu xấu hổ vô cùng, đột nhiên lại chảy máu mũi đỏ tươi, khiến cậu cực kỳ kinh ngạc, kinh hoảng và lo lắng vô cùng.


Nghe vậy, Hách Mãnh đang bị lạc trong hoa huyệt của Kim Nhật cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt hoảng hốt khó tin. Không thể nào, hắn lại bị hoa huyệt của con đĩ dâm phụ này làm mất hồn, còn chảy máu mũi, thật sự là mất mặt muốn chết! Hắn chưa bao giờ bị cúc huyệt, hoa huyệt của ai làm cho mất hồn, còn chảy máu mũi, đều do cái hoa huyệt trước mắt này thật sự quá dâm mỹ hấp dẫn, thật sự là giết người không đền mạng, khiến người ta cảm thấy chỉ cần được ch!ch một lần thì chết cũng cam nguyện. . . . . . . .


Nguy rồi, hắn càng kích động phấn khích, với cả dục hỏa đốt người thì càng khiến mệnh căn tử trướng đau như sắp nổ, thật muốn lập tức ch!ch vào cái hoa huyệt trước mắt.


Hách Mãnh phiền não trường mắt nhìn Kim Nhật chỉ mới bị hắn liếc một cái liền xấu hổ, đồng thời ngửa đầu lên để máu mũi không chảy ra, nhanh chóng kéo quần và quần lót xuống, lấy ra cự long màu tím đen giương nanh múa vuốt, gân xanh nổi hết lên, thô dài gần bằng c** lừa, đã dựng đứng lên trời.


Kim Nhật bị cự long của bạch mã hoàng tử dọa cho chết khiếp, nghĩ tới lúc nó tiến vào hoa huyệt nhỏ xinh yếu ớt chắc sẽ xé toạc mình ra, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, run rẩy, không thể không lùi lại phía sau.


Nhưng sao Hách Mãnh có thể để cậu chạy được, thấy vẻ mặt sợ sệt của cậu, hắn nhíu mày, lập tức cầm cự long đang rất muốn được ch!ch, hung ác đâm về phía hoa huyệt của cậu. . . . . . . . .


"A a a a a a ------" Hoa huyệt truyền tới cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế, khiến Kim Nhật kêu lên thảm thiết, đau đến mức trợn trắng mắt, suýt chút nữa là ngất xỉu, chảy nước mắt khóc lóc cầu xin: "Đau chết mất, em sẽ bị xé nát mất, xin anh tâm tính thiện lương, mau lấy ra đi. . . . . . . Hu hu hu. . . . . . . ."


Hoa huyệt của cậu bị cự long dữ tợn làm cho rộng ra rất nhiều, như bị xé nát ra, máu tươi chảy ròng, còn phát run. Cả hạ thể của cậu đều run rẩy, bao gồm cả ngọc hành phía trước và cúc huyệt phía sau, ngọc hành đã héo rũ, mà cúc huyệt vốn đã sớm ướt át như hoa huyệt lại không chảy dâm thủy nữa.


"Lấy ra cái rắm ấy! Giờ mày muốn tao lấy ra để cho ta khó chịu chết à!" Hách Mãnh nhăn mày, rất không vui chửi ầm lên, nhưng nâng mắt lên liền thấy bộ dạng khóc lóc đáng thương, thống khổ của Kim Nhật, trong lòng lại thấy thương tiếc.


"Anh biết giờ em đang rất đau, nhưng ai lần đầu đều sẽ cực kỳ đau, nhưng chưa từng có người nào thật sự đau tới chết cả, cho nên em yên tâm đi, không phải sợ! Ngoan nào, chịu khó một chút sẽ hết đau, anh sẽ làm cho em thấy cực thích, anh hứa đấy!" Vẻ mặt của Hách Mãnh trở nên ôn nhu, giọng nói cũng rất ôn nhu trấn an Kim Nhật, cúi đầu hôn lên khuôn mặt đau đến vặn vẹo và cái miệng nhỏ nhắn đau đến mức trắng bệch.


Vì để giảm bớt đau nhức của cậu, Hách Mãnh cố nén thống khổ, giữ cự long bất động, còn xoa nắn cự nhũ dâm đãng cực mẫn cảm của cậu, hơn nữa còn xoa nắn ngọc hành càng thêm mẫn cảm của cậu, tận lực làm cậu có khoái cảm.


Kim Nhật lập tức bị nhu tình của bạch mã hoàng tử mê hoặc, ngây ngốc ngoan ngoan gật đầu, đồng thời vì được hai tay của bạch mã hoàng tử mang tới khoái cảm nên rên rỉ ư a, vẻ mặt cũng không còn thống khổ như trước.


"Bé ngoan!" Hách Mãnh nhếch lên khóe miệng cực gợi cảm, nặng nề mà hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Kim Nhật mấy cái, cự long nhẫn nhịn thống khổ tới cực điểm cuối cùng cũng không thể bất động được, tiếp tục xâm nhập vào hoa huyệt.


Cự long phá vỡ màng xử nữ mỏng manh, tiến sâu vào hoa huyệt, liền phát hiện mặc dù nó chật hẹp khiến người ta không thở nổi, nhưng cái cảm giác này lại cực kỳ mất hồn, hơn nữa bên trong vô cùng ấm áp non mềm, còn trơn ướt cực kỳ, rất tuyệt vời, hận không thể đâm vào toàn bộ trong nháy mắt.


"A a a. . . . . . nhẹ chút, chậm một chút. . . . . . ." Hạ thể lại truyền tới cảm giác đau nhức tê tâm liệt phế, khiến Kim Nhật lại kêu lên thảm thiết, ngũ quan mới thả lỏng một chút lại nhíu chặt lại, nước mắt chảy ròng ròng.


"Được, anh sẽ làm nhẹ và chậm hơn chút!" Hách Mãnh nhíu nhíu mày kiếm, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng. Hắn vừa dùng lưỡi liếm hôn những giọt nước mắt khiến người đau lòng trên mặt Kim Nhật, vừa cố nén xúc động muốn nhanh chóng đâm toàn bộ vào nơi cực kỳ sung sướng, không gì có thể sánh bằng ở bên trong Kim Nhật, đâm vào cực nhẹ, cực chậm, ôn nhu vô cùng, hai tay càng kịch liệt chơi đùa cự nhũ và ngọc hành, tăng mạnh khoái cảm của Kim Nhật, giảm bớt đau đớn dưới hạ thể của Kim Nhật.


Hết chương 16.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro