Chương 0108: Mục đích của chuyến đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Meo... Meo..."

Mèo con thanh âm nũng nịu tương đối ngọt ngào, nghe trong tâm mềm mềm dịu dịu, đáng tiếc lòng của nàng cứng như sắt, liền nhìn thấy mèo hoa, ánh mắt đều không có nhiệt độ. Bên ngoài chung cư cũ kỹ, một người mặc áo khoác nhãn hiệu danh tiếng, không vừa vặn ngồi xổm dưới đất, bên chân đặt ba dĩa mèo ăn, dưới ánh tà dương, khuôn mặt nàng lãnh đạm so với ánh nắng ấm áp càng thêm nổi bật, tóc dài màu đen gợn sóng xõa trên vai, đầu ngón tay như có như không vuốt ve lưng mèo

Bất quá cho mèo ăn, cũng không phải mục đích của chuyến đi này

Sau mười lăm phút, tiếng bước chân từ cửa truyền đến, Đông Ân Vũ đưa lưng về phía người đến, lại có thể từ cái bóng trông thấy đối phương xách túi mua sắn, người kia tựa hồ từ xa đã phát hiện ra nàng, cũng không có bước nhanh, mà là bình ổn, tiếng bước chân có quy luật " đát đát đát trên mặt đất, cuối cùng cách nàng hai thước cũng không có nói một câu

Đông Ân Vũ không có quay đầu, ngón tay nàng mềm mại trên lưng mèo, nàng nhết miệng

Mặt nạ, mang ổn.

oOo

" Chúng nó nhìn đói chết" Lúc tiến vào phòng, Đông Ân Vũ đảo mắt nhìn quanh, dường như vừa bị bão quét qua, đồ dùng trong nhà nghiêng lệch, quần áo cũng vương vãi trên sàn, trên bàn đặt một băng đạn không hề e dè, cả súng ngắn cũng nằm tùy tiện trên ghế ngồi trong nhà bếp " Cô không có ngăn nắp chút nào, cô biết không?" Nữ nhân đẩy chai rượu trên ghế sofa, ưu nhã ngồi xuống

Mặc dù nàng biết mấy con mèo con kia không phải do đối phương nuôi

" Không có cách, chủ thuê nhà đã một tuần bị bệnh tim" Vĩnh Lạc đem túi mua từ siêu thị nhét vào tủ lạnh, ngay cả bên trong cũng không có gì " Lại nói tôi không phải mummy của chúng, nếu như không kiên cường một chút, sớm muộn gì cũng chết đói ở đầu đường xó chợ, đây là cơ hội tốt để chúng học cách sinh tồn " Từ tủ lạnh lấy ra một bình nước ném cho Đông Ân Vũ, Vĩnh Lạc nhún vai cười nói

" Thật sao ? Xem ra tôi nhiều chuyện rồi" Đông Ân Vũ cúi đầu nhìn bình nước, sảng khoái để lại trên bàn thấp

Chai nước này, nàng không dám uống

Cử động vi diệu để Vĩnh Lạc nheo mắt, thoáng giây giơ lên khóe miệng, xem như chẳng có gì xảy ra.

" Phòng cô xảy ra chuyện gì à? Bị người xông vào nhà không đóng cửa hay là cô đang chuẩn bị hành trang đến ở nhà của một bảo bối nào đó?" Đông Ân Vũ nhẹ nhõm nói chuyện phiếm, tựa như tình nhân cũ của Vĩnh Lạc, nàng không thèm để ý đối phương có tình mới, nhàn nhạt quan tâm vừa phải, liền ngay cả Vĩnh Lạc cũng không có cách nào nghe trong lời nói một chút ghen tuông, chỉ đơn thuần hỏi han

Vĩnh Lạc kéo ghế, vượt chân ngồi ngược lại, hai tay vòng lên lưng ghế buông lỏng: " Làm xong phi vụ cuối, tôi sẽ gác kiếm"

Trong phòng không có đèn, chỉ có thể dựa vào ánh tà dương chiếu từ cửa sổ vào...

Vĩnh Lạc ở chố khuất không nhìn rõ biểu lộ, nhưng đầu tóc màu đỏ lộng lẫy như ngọn lửa, bên tai đeo một vòng bảy màu càng thêm tươi đẹp lóa mắt

Là sa tăng cũng là thiên sứ

" Thật sự là một tin tốt đáng chúc mừng" Đông Ân Vũ bảo trì mỉm cười, thậm chí vỗ tay biểu thị vui vẻ

Vĩnh Lạc bởi vì hành động này của nàng mà đứng lên, hướng về Đông Ân Vũ tiến thêm một bước, tốc độ vỗ tay của nàng càng chậm, rồi chậm dần, cho đến khi Vĩnh Lạc vượt chân ngồi trên người nàng, khoảng cách nguy hiểm như thế, có thể cảm nhận được nhiệt độ gần bên của hai người. Đông Ân Vũ hai tay sau vuốt lưng Vĩnh Lạc, tựa như trấn an mèo con, Vĩnh Lạc cũng nghiêng thân trước, đem mặt chôn bên cổ Đông Ân Vũ, cánh tay vòng qua nàng nắm chặt

Ôm không có chút khe hở, tâm ý lại không cách nào tương thông

" Tôi sau khi không làm nữa, chúng ta cùng nhau bỏ trốn được không?" Hai người trầm tĩnh nửa ngày, Vĩnh Lạc lên tiếng trước, lời này nói rất nhẹ, dường như do dự thật lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi thăm ý kiến Đông Ân Vũ " Chúng ta cao chạy xa bay, sau này tôi thương em, yêu em, không để em chịu ủy khuất, trong mắt chỉ có em, có được hay không ?"

Có được hay không...

Vĩnh Lạc hỏi rất hèn mọn, lại còn hỏi nàng " Có được hay không?" Nhưng mà Đông Ân Vũ chỉ nhắm hai mắt, ngón tay bóp bên eo Vĩnh Lạc, lúc nặng lúc nhẹ đè ép. Bên cổ thổi hơi ấm, các nàng không thấy biểu lộ của nhau, lại có thể nghe tiếng tim đập, Đông Ân Vũ biết Vĩnh Lạc không có lừa nàng, quy luật như thế, bịch bịch , tim đập bịch bịch, không có nói sai.

" Thật sao?" Lần nữa mở mắt, Đông Ân Vũ trong mắt chỉ còn băng lãnh " Tôi làm sao biết cô không có gạt tôi?"

Vĩnh Lạc nghe vậy, buông cổ tay nàng ra, nguyên lại tưởng rằng nàng lại muốn khôi phục tính tình vô lại, không ngờ Vĩnh Lạc xoay người, từ dưới đáy bàn lấy ra một khẩu súng, sau đó giao cho Đông Ân Vũ " Đây là bùa hộ thân của tôi, hiện tại tôi giao cho em làm đảm bảo, chờ mọi chuyện phiền toái kết thúc, tôi nhất định trở lại đón em" Lúc nàng nói lời này, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đỏ rực như lửa của ngày xưa, lúc này xem ra lại thiếu đi sự ngang ngược càn rỡ khí diễm

Vĩnh Lạc nói thật

Đông Ân Vũ cân nhắc trọng lượng của súng, nàng biết Vĩnh Lạc đã hạ quyết tâm

" Tại sao lại là bùa hộ thân ?" Súng này không có gì đặc biệt

Vĩnh Lạc trừng mắt nhìn, cười nắm bàn tay đang cầm súng Đông Ân Vũ, trên mu bàn tay hôn nhẹ một cái

" Bởi vì đây là di vật của cha tôi để lại"

oOo

Ước lượng súng không có đạn trong lòng bàn tay, thân súng mặc dù mài mòn cũ kỹ, nhưng nó theo lời Vĩnh Lạc mà nói, chính là hộ thân phù

Đông Ân Vũ cẩn thận kiểm tra số thứ tự G17 GLOCK-18XI, trên thân súng, nàng lấy ra tài liệu Nguyên Phương Trọng cung cấp cho nàng, liên tục so sánh về sau, tâm tình giống như quả tạ rơi trong nước, không ngừng chìm xuống, Đông Ân Vũ nắm chặt thân súng, một tay kéo má trầm tư, chỉ nhớ đến Vĩnh Lạc muốn dẫn nàng cao chạy xa bay, cùng với việc đem bùa hộ thân đưa cho nàng làm đảm bảo, rồi lại nhìn tài liệu trên bàn lập tức có chút buồn cười.

Đến tột cùng là ai rơi vào cạm bẫy của ai ?

Ring... Ring...

Điện thoại rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Đông Ân Vũ, nàng cấp tốc nhận điện thoại, điện thoại gọi đến từ Nguyên Phương Trọng, ám tuyến của nàng

" Xảy ra chuyện!" Nguyên Phương Trọng mở đầu liền báo điềm xấu

Đông Ân Vũ lông mày cau nhẹ, nhạt nói: " Xảy ra chuyện gì rồi? Nói rõ ràng" Nàng vừa nói vừa đứng dậy, đi đến bên cửa sổ kéo rèm, lại cầm súng ngắn nắm trong tay, có chút lạnh buốt

" Vừa rồi tổng tục nhận được một mail nặc danh, đã gửi qua cho tiền bối" Ngón tay Nguyên Phương Trọng đánh bàn phím phi thường vang dội, Đông Ân Vũ có thể nghe bối cảnh sau lưng hắn tương đối huyên náo, lúc này trong cục tựa hồ phi thường hỗn loạn, thỉnh thoảng có tiếng điện thoại nội tiếng vang lên

Đông Ân Vũ mở ra máy tính, đập vào mắt chính là thông báo có tin nhắn mới, ấn mở ra không có nội dung, nhưng đính kèm tập tin

Không biết thế nào, nàng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn

Lúc nhấn chuột mở tập tin ra, bên trong muốn bao nhiêu đặc sắc liền có bấy nhiêu đặc sắc, điều lệ thức rõ ràng, hình ảnh quay chụp, nếu như làm báo cáo, tuyệt đối là bản mẫu tốt nhất, nhưng bất hạnh những số liệu này không thể tồn tại. Đông Ân Vũ nhanh chóng xem một lần, lông mày so với lúc nãy còn nhíu chặt hơn, nhưng cảm xúc đã ổn định lại.

Sự tình nên phát sinh, không thể tránh được.

" Sáng nay đối phương đã nhận thư đe dọa, bức mail này là gửi đi được năm phút, trừ người trong cuộc, đồn cảnh sát Bắc khu đều nhận được mail này, ý vị khiêu khích nồng đặc" Nguyên Phương Trọng nắm chặt điện thoại, hướng Đông Ân Vũ báo cáo

" Vị trí IP ở đâu?" Nàng lùi ra sau ghế sofa, bỗng nhiên muốn hút thuốc....

" Bị dấu rồi, đối phương tựa hồ có chổ dựa là cao thủ, kỹ xảo che dấu rất mạnh, địa chỉ mail đến bây giờ còn chưa tìm ra" Nói đến mất mặt, cảnh sát còn không thể bắt được kẻ hacker , trận này mèo vờn chuột tựa hồ không cùng trình độ

Đông Ân Vũ nghe vậy cũng không kinh ngạc, dù sao đến trình độ khiêu khích như thế, nếu như tùy tiện bị bắt liền sẽ không còn có thể uy hiếp

" Làm xong phi vụ cuối, tôi sẽ gác kiếm"

Trong đầu bỗng hiện ra lời Vĩnh Lạc đã nói, mà " Phi vụ cuối" này tương đối hung hăng. Đông Ân Vũ rủ mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, phía trên là hồ sơ hoàn chỉnh, nội dung xoay quanh Lưu Nghị Viên có địa vị hiển hách nhất Bắc Khu, bề ngoài phong công vĩ nghiệp, thông tin cũng không phải là phỉ báng, mà là thiên chân vạn xác tài liệu phạm tội, hình chụp mỗi cuộc giao dịch hối lộ, với quan chức nhà nước, với kẻ buôn người phi pháp, cùng nhiều đại ca hắc đạo lui tới

" Thật giống tác phong của cô ta" Nếu như yên lặng đem người giết đi, cũng không phải là Vĩnh Lạc.

Sự tình diễn biến thành cái dạng này, cảnh sát không có khả năng nằm im chờ chết.

" Các cậu định làm gì?" Đông Ân Vũ gãi gãi đầu, lười biếng nhấc chân " Trần Thúc hẳn là rất đau đầu phải không?"

" Cảnh sát cùng vệ sĩ đã điều mười mấy người, thiết bị nghe lén điện thoại cũng đã hoàn tất lắp đặt, nếu như có biến sẽ điều tổ đặc công qua" Nguyên Phương Trọng đem tiếng nói đè nhỏ, chi tiết đối thoại tựa hồ không muốn người khác nghe thấy. Lưu nghị viên xông xáo trên vũ đài chính trị hơn ba mươi năm, quyền lực cùng nhân mạch tuyệt đối là số một, nhưng hắc bạch đều chiếm hết tiện nghi, lần này bị người nắm chặt bím tóc, muốn để hắn...

Đền tội

" Nhiêu đó cảnh lực không đủ" Đông Ân Vũ nheo mắt lại, bất đắc dĩ thở dài " Dù sao cô ta cũng là người điên "

Nếu như tuyên chiến, nàng nắm được bao nhiêu phần thắng ?

" Không, nếu như có thể, cục trưởng không hy vọng làm lớn chuyện này" Nguyên Phương Trọng đối với quyết nghị này rất đồng ý

Nhưng mà Đông Ân Vũ lại lơ đễnh

" Hôm nay cô ta đem bùa hộ thân giao cho tôi, cùng với tài liệu của các câu là cùng một cây" Đông Ân Vũ vừa nói vừa ngắm nhìn súng đen nhánh trong tay " Một người đem bùa hộ thân giao cho người khác, cậu cho rằng cô ta còn sợ mất mạn hay sao? Lần này đi săn cũng không phải làm dáng, nếu như không chăm chú một chút, đầu Lưu Nghị Viên thật khó giữ..."

Nàng lập tức nhớ đến cái gì, nhết miệng ngồi dậy, nhắc nhở: " Cậu chưa quên sao? Gia đình cô ta có thân phận thế nào"

Nguyên Phương Trọng nghe vậy, nhất thời nghẹn lời, một hồi lâu mới nói: " Tiền bối có kết hoạch gì?"

Bắc khu không hiểu rõ Vĩnh Lạc, cảnh sát không hiểu rõ Vĩnh Lạc, Nguyên Phương Trọng cũng không hiểu rõ Vĩnh Lạc.

Chỉ có Đông Ân Vũ hiểu rõ...

" Thời gian hành hình?" Đầu ngón tay ôm lấy cái móc, nàng quay súng bộ dáng thong dong

" Ngày mai sáu giờ sáng" Thời điểm ngay và đêm giao thời

Đông Ân Vũ gật đầu cười nói: " Hiểu rồi, cậu điều vệ sĩ cùng cảnh lực bảo vệ Nghị Viên đi hết"

Nguyên Phương Trọng nghe xong, bị nước miếng của chính mình làm cho sặc, nắm chặt điện thoại " Điều, điều đi ?"

" Không sai, điều đi, một người cũng không lưu lại " Đông Ân Vũ đem điện thoại cầm hơi xa, Nguyên Phương Trọng kinh ngạc gầm thét khiến nàng nhíu mày" Không cần vướng bận lặt vặt, lại nói bọn hắn không có phát huy được tác dụng, không cần thiết điều nhiều người ra trận như thế" Ngữ khí nói lớn bao nhiêu liền lớn bấy nhiêu, Đông Ân Vũ cười bấm cò, súng không đạn cũng không bắn ra được cái gì

" Nhưng cái này..."

" Còn có chuyện này" Đông Ân Vũ cắt lời Nguyên Phương Trọng, nàng nhắm mắt lại, đem súng ném lên bàn " Giúp tôi chuẩn bị hai loại đồ chơi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro