Chương 0109: Từ đầu đến cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Công ty vốn khí phái, bây giờ xem ra hoang vu âm trầm

Đông Ân Vũ mặc sáo trang xuất hiện bên ngoài tổng công ty Hải Tiều, từ khi bê bối đổ bể đến nay, Hải Tiều đã đóng cửa mấy ngày, tuyên bố với bên ngoài là chỉnh đốn nội bộ, nhưng mà nàng minh bạch, Hải Tiều đã bị chặt đứt căn cơ, bây giờ bất quá chỉ là hào nhoáng bên ngoài. Cửa điện lớn đã không còn hoạt động, Đông Ân Vũ chỉ có thể từ cửa quét dọn đi vào, lúc đi qua bãi đỗ xe, nàng đảo mắt nhìn hai chiếc xe hơi, tâm tình có chút chập chùng, gót chân thẳng tắp đi vào cao ốc

Cộc cộc...

Đứng bên ngoài phòng làm việc, Đông Ân Vũ lễ phép gõ cửa, nàng biết " nàng " đang ở trong

Nửa ngày, phía sau cánh cửa truyền đến tiếng bước chân, đối phương không chút do dự mở rộng cửa, đầu tiên đập vào mắt nàng chính là phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mây đen nặng nề giăng giăng. Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, khóe miệng như có như không mỉm cười, ánh mắt chuyển đi, nàng nhìn vào mắt đối phương. Xa cách nhiều ngày không gặp, đã biến thành người khác, lúc trước bá khí ổn thỏa , hiện giờ khuôn mặt tiều tụy mở cửa...

Cảm thán a....

Dù cho công ty không kinh doanh, Hoắc Ngải vẫn mỗi ngày đi làm như cũ, nàng mặc âu phục quen thuộc, tóc mềm mại xõa trên lưng, đáy mắt không chút nào cảm xúc, nốt ruồi bên dưới mắt phải lúc này khiến nàng trông thống khổ vạn lần. Nếu như Hải Tiều chia ra 10 phần, Đông Ân Vũ trong tay nhất định đã rút đi tám phần, còn lại hai phần trong tay Hoắc Ngải kéo hơi tàn, đây là nguyên nhân vì sao nàng còn muốn đến công ty thường trực

Có lẽ nàng cho rằng còn có phần thắng sao ?

Cũng được.

Đông Ân Vũ thong dong đi vào văn phòng, Hoắc Ngải trầm mặc đứng bên cạnh nàng chậm rãi đóng cửa lại

" Tôi đến đây đưa cô cái này" Nàng từ trong bóp da lấy ra một lá thư, phía trên viết rõ ràng hai chữ " Từ chức "

Hoắc Ngải cúi đầu liếc lá thư trong tay Đông Ân Vũ, nhạt nói: " Để trên bàn được rồi" Nàng nói xong đi lại bàn làm việc, trong phòng không có bật đèn, ngoài cửa sổ mưa phùn rả rích, không khí ngột ngạt khiến người không sao thở nổi, chỉ còn tiếng gót giày vang lên lúc đi lại. Đông Ân Vũ nghe vậy, theo lời Hoắc Ngải nói, đem thư từ chức đặt trên bàn, đồng thời trông thấy báo buổi sáng hôm nay

Trang đầu tựa đề run rẩy, chữ viết màu đỏ ghi lớn: " Đổng sự Hà Tuyền của tập đoàn Hải Tiều xin lỗi từ chứ"

Trong dự liệu

" Chỉ có nhân viên bị giáng chức mới có biểu cảm như thế" Đông Ân Vũ cười nhìn Hoắc Ngải ngồi đối diện bàn làm việc " Nhưng lần này không thể nghi ngờ Hoắc quản lý là lên chức đúng không?" Chỉ thấy sắc mặt Hoắc Ngải tái nhợt, khóe miệng vặn vẹo không biết là cười lạnh hay cười khổ, lại làm cho Đông Ân Vũ tương đối hưởng thụ, không nghĩ đến lão hồ ly trong giới kinh doanh lại có bộ dáng ăn hành thế này

" Không, tôi nên gọi là Hoắc Đổng a?" Hà Tuyền bởi vì bê bối lộ ra nên bị ép từ chức, vị trí thứ hai Hoắc Ngải đồng thời bị đẩy lên trước.

Nhưng mà, là phúc hay họa ?

Hoắc Ngải nheo mắt lại, đôi mắt tối như đêm lại trống rỗng có chút vẩn đục: " Cô khoa trương để tôi không cảm nhận được thành ý" Chỉ có nồng đậm châm chọc

Đông Ân Vũ bật cười, nhún vai nhạt nói: " Thật sự xin lỗi"

" Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần thiết phải viết thư" Hoắc Ngải kết thúc chủ đề, đồng thời đem thư xin từ chức của Đông Ân Vũ ném đi, lúc này Hoắc Ngải ngồi, Đông Ân Vũ đứng, nàng từ trên nhìn xuống, không giảm chút nào khí thế, dù cho nhìn lên cũng chỉ là xác không, thì tự tin bẩm sinh của nàng vẫn không yếu đi, coi như nàng thật sự có chút mệt mỏi, chật vật một chút, Hoắc Ngải cũng sẽ không để mình sống không yên ổn

" Tôi muốn từ chức" Đông Ân Vũ hai tay vòng ngực, nàng biết Hoắc Ngải sẽ không để nàng tùy tiện rời đi

" Không thể chờ ở phòng hành chính được nữa sao? Tôi để cô đổi bộ phận, phòng tin tức cũng đang cần người" Nói là " cần người" không bằng nói Hải Tiều đã thất thế, tất cả nhân viên bởi vì vụ bê bối trên báo mà nhao nhao bỏ việc, vì không muốn bị vẩy bùn, người có thể trốn đều trốn về phía ánh sáng hết rồi, chỉ còn cấp lãnh đạo là bị Hoắc Ngải buộc ở lại, nhưng được bao lâu ?

" Không" Đông Ân Vũ lắc đầu, bờ môi đánh son đỏ tươi khẽ mở " Tôi ở Hải Tiều lăn lộn không nổi"

Không chỉ phòng hành chính, tính cả phòng tin tức, đánh văn kiện, chạy việc vặt, chờ ở dưới trướng Hoắc Ngải.

Đông Ân Vũ đều lăn lộn không nổi rồi

" Chuyện này cho đến bây giờ nói dối cũng đã quá mức rồi" Nàng lắc đầu bất đắc dĩ, tựa hồ đối với Hoắc Ngải phi thường lơ đễnh, nàng kéo ghế ngồi xuống, cùng Hoắc Ngải bốn mắt song song: " Trước kia cô đề phòng tôi như vậy, mọi cử động đều phải phóng đại gấp mấy lần, hiện tại cái gì trả thù được cũng đã trả hết rồi, cái gì không nên trả thù cũng phóng túng trả luôn, cái này đối với cô nên nói là một sự giải thoát chăng

Đông Ân Vũ tương đối yên tĩnh, trái lại Hoắc Ngải lại bình tĩnh dị thường, đối với ngôn từ chua xót, Hoắc Ngải biểu hiện tương đối thành thục

" Cô không còn phí tâm giám thị tôi, nên vạch trần cũng không bỏ qua" việc nàng nên làm, đều làm, vì...

Đánh đổ Hải Tiều...

Hoắc Ngải đã không còn nụ cười, ngoài cửa sổ sấm chớp ầm ầm vang lên thật chói mắt, càng tăng thêm không khí trong phòng mấy phần quỷ dị. Bóng tối bao phủ nửa bên mặt, Hoắc Ngải quả thực tựa như lệ quỷ trong phim, khuôn mặt trắng bệch, con người đen như mực, nàng nhấp nhẹ môi, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ, đầu ngón tay đều đặn gõ xuống bàn, phát ra tiếng nhè nhẹ... cộc.. cộc...

" Thật là cô ?" Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, lờ mờ có thể nhận ra nàng đang kiềm chế lửa giận

Gần như bộc phát...

Đông Ân Vũ hoàn toàn không bị cỗ khí thế này áp đảo, ngược lại càng thêm thong dong, nàng bắt chéo chân thon dài, hai tay đặt trên đùi, nghiêng đầu cười nhạt nói: " Đúng là tôi Đông Ân Vũ làm, những tin tức kia đều là do tôi tự tay giao bằng chứng cho cảnh sát" Sự thật bày trước mắt, chỉ sợ thiên hạ ngoại trừ Hoắc Ngải, không ai không rõ, nói xác thực hơn, Hoắc Ngải dù cho biết cũng không chịu tin.

Thật buồn cười.

Nhớ đến trước đây không lâu Hoắc Ngải cũng bởi vì " chân tướng " mà cãi nhau một trận với Hà Tuyền, hiện tại chính bản thân nàng thừa nhận, khi đó Hoắc Ngải biến thành đồ đần, đến cùng nàng đang bám víu cái gì ? Chuyện cho đến bây giờ, Hoắc Ngải còn muốn " tin tưởng" cái gì? Nếu như có thể giống lúc mới quen, luôn mang ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, chẳng phải tốt hơn không?

" Cô đến cùng..." Hoắc Ngải nhíu mày, đem hai mắt hung hăng nhắm lại " Muốn thế nào?"

Báo thù ?

Là báo thù sao ?

Đông Ân Vũ nghe vậy, nhết miệng cười càng thêm rõ ràng, Hoắc Ngải thế mà hỏi nàng " muốn thế nào?" Hiện tại đang hướng nàng cầu xin tha thứ sao ?

" Tôi nghĩ phá đổ Hải Tiều " Nàng tàn khốc cười nhẹ, nàng cũng đã làm được tám mươi phần trăm, ngoài ra còn có " Thuận tiện bắt giữ hắc thủ phía sau lưng Hải Tiều, cũng chính là cô, Hoắc Đổng"

Ầm ! Ầm!...

Ngoài cửa sổ lóe lên một tia chớp, mặt Hoắc Ngải hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, Đông Ân Vũ mỉm cười lại bị ánh sáng chiếu lên

" Thật sao ? Là như vậy sao?" Đột nhiên, thanh âm Hoắc Ngải buông lỏng không ít, không còn căng cứng như dây đàn, dường như bất cứ lúc nào đều có thể đứt, mà bây giờ lại lỏng lẻo quá mức, tựa hồ cái gì cũng không quan trọng " Ở trước mắt tôi cố tình giả vờ thông minh, luôn gây chuyện phiền phức, ở bên tôi nói lời hay lại nghe lời, làm theo ý tôi, bò lên giường của tôi...dùng mạng tranh thủ tín nhiệm của tôi... Đều có mục đích, là vì đánh Hải Tiều...Không, là vì đánh tôi sao?"

" Không hổ danh là Hoắc Đổng thông minh lanh lợi, hoàn toàn đoán đúng" Hiện tại nữ nhân ngồi bắt chéo chân trước mặt Hoắc Ngải, đáy mắt lấp lóe tự tin, với Đông Ân Vũ tay chân vụng về mà nàng biết, hoàn toàn khác biệt khiến nàng bị chấn động mạnh, Đông Ân Vũ kia sẽ hướng nàng nũng nịu, câu dẫn lung tung đã không còn

Nàng là Đông Ân Vũ, nhưng không phải là Đông Ân Vũ....

" Dự mưu tốt thế sao?" Xem ra, bị mơ mơ màng màng lại là Hoắc Ngải.

Đông Ân Vũ lắc đầu, mỉm cười nói: " Tôi chỉ là gặp chiêu phá chiêu, cô muốn tôi trung thành, tôi liền cho cô trung thành, nhìn không ra, địa vị Hoắc Đổng cao như thế, lại không chịu mở rộng lòng tin tưởng người khác, ngay cả Hà Tuyền cô cũng không tin đúng không ? Vậy mà vì sao ? lại đối với tôi chấp nhất không buông? Cô cho rằng tôi có cái gì tốt để cô lấy ? Nói trắng ra, chúng ta bất quá gặp dịp thì chơi thôi ?"

Kịch bản viết như thế nào, kịch sẽ diễn theo như thế...

Hoắc Ngải có chút mở miệng, muốn nói gì lại không phát ra được âm thanh

Đông Ân Vũ rất có kiên nhẫn, nàng cho Hoắc Ngải thời gian hòa hoãn chấp nhận hiện thực

Một người đã từng không đầu không đuôi, khắp nơi gây họa , phong tao lẳng lơ, lại đánh vào điểm yếu nhất của nàng. Nàng từng nói qua ? Muốn ẩn thân trong đầm lầy, liền phải đem chính mình nhuộm đen, nàng nhiễm đủ triệt để, hoàn toàn đem mình biến thành đồ đần không muốn sống, phiêu bạt qua ngày trên sông, may mà mạng nhỏ vẫn còn, hiện tại nàng đã lên bờ, trò chơi cũng nên kết thúc.

" Cô nói tôi nên tin tưởng người khác sao?" Hoắc Ngải bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nụ cười này lại không dễ dàng nhận ra chút cay đắng " Lòng tin đánh đổi lớn bao nhiêu, cô không phải hiểu rõ ràng nhất sao?" Ngược lại mất đi tất cả, chặt đứt tất cả đường lui, Hải Tiều bởi vì vụ bê bối trên truyền thông mà không gượng dậy nổi, Hoắc Ngải càng có thể vì những thứ này mà ăn cơm tù

Đánh đổi tin tưởng chính là khiến nàng mất đi tất cả

Thế mà nàng còn muốn lựa chọn tử lộ này hay sao ?

Đông Ân Vũ nhẹ gật đầu " Tôi rất rõ ràng, bất quá việc này không thể trách tôi Hoắc đổng"

Nàng nói xong, đứng dậy mặt hướng về phía tường đi đến, bên trên tủ kính điêu khắc hoa mỹ, là một bức thư pháp treo trên tường, Đông Ân Vũ nghiêng nghiêng thân trước, từ phía dưới bức trang lấy ra một viên ngân sắc, mặt kính có ánh đèn chớp tắt sáng tỏ, lập tức để Hoắc Ngải ngồi trên ghế phải nắm chặt tay, giữa ngón tay phát ra thanh âm " rắc rắc" phi thường dọa người, lại dọa không được Đông Ân Vũ.

" Muốn ở bên cạnh tôi làm việc, tốt nhất đừng có tỏ ra có chút thông minh, bởi vì trong mắt tôi, cô không có bất kỳ ý nghĩa nào "

Vô thức, Đông Ân Vũ nhớ đến trước kia bị Hoắc Ngải quở trách, hiện tại nàng thật muốn toàn bộ trả lại

" Mục tiêu của tôi cho đến bây giờ đều không phải cô " Đông Ân Vũ ăn ngay nói thật, mục đích nàng làm nội ứng là muốn tra ra biến chất trong đồn cảnh sát, nhưng mà sự tình càng lúc càng phức tạp, ở trong Ngô Đường, nàng phát hiện rất nhiều chuyện không được, Hoắc Ngải cũng là một trong những cái đó, Doanh nghiệp lớn ở Bắc khu khét tiếng, bên dưới vậy mà làm ăn với hắc đạo " Đến cùng cô cứu tôi là tốt hay là xấu ? Giữa cô và tôi, là ai lợi dụng ai đây ?"

Đông Ân Vũ bỗng nhiên cười thoải mái, nàng đem máy quay bằng lỗ kim ném ra , vừa vặn rơi ngay trước mặt Hoắc Ngải.

" Việc này từ đầu đến cuối" Nàng mấp máy môi, dùng cánh môi đỏ như máu nhạt nói: " Đều là cô tự chuốc lấy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro