Chương 0111: Nắm giữ chứng cứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Lâm nhìn Hoắc Ngải, Hoắc Ngải nhìn Đông Ân Vũ, Đông Ân Vũ dò xét Mộ Lâm...

Ánh mắt tam giác quỷ dị

" Cô biết nhiều như vậy, không sợ đi ra không được sao ?" Hoắc Ngải bình dị nghe không ra bất kỳ sự uy hiếp nào, nhưng câu chữ bên trên lại có ý vị

Đông Ân Vũ nghe vậy, đầu tiên là trừng lớn hai mắt, sau đó giống như là chuyện buồn cười nhất thế gian, hào sảng cười ra tiếng

Đi ra không được ?

" Nếu như tôi sợ, liền sẽ không đến" Nàng lau nước mắt mới cười chảy ra, cảm thấy nghi vấn của Hoắc Ngải quả thực dư thừa

Nếu như sợ, nàng làm sao lại đến ? nếu như sợ nước đục nàng sẽ không xuống

Đông Ân Vũ tự tin vô cùng, nàng có thể đến, liền không sợ không ra ngoài được, nàng thanh thản bắt chéo chân, cả người tựa vào thành ghế, nàng muốn nói cái gì đều nói, không có vướng mắc, đối mặt Hoắc Ngải cùng Mộ Lâm cũng không cần phải che dấu. Hiện tại Đông Ân Vũ, có thể là Đông Ân Vũ chân chính

" Chiếc nhẫn nhìn rất đẹp" Nhẫn kim cương lấp lóe tinh xảo giữa ngón tay, muốn để người bỏ qua cũng khó, Đông Ân Vũ chỉ nhẫn cưới Mộ Lâm, khen ngợi.

Mộ Lâm lập tức bối rối che lại, hai tay nắm chặt, đầu rũ xuống rất thấp, để người nhìn không ra biểu lộ

" Ân Vũ... vẫn luôn đóng kịch sao ?" Thanh âm như có như không, để hai người đang ngồi đều nheo mắt lại " Vì cái gì ?" Ngay từ đầu đã theo dõi chúng tôi ?" muốn đánh đổ Hải Tiều cùng Ô Thác Bang ? Mộ Lâm không có tâm tư để ý đến lợi ích, nàng chỉ nghe lời cha mẹ, tiếp quản Fanal, thành lập Ô Thác Bang, cùng Hoắc Ngải kết giao bằng hữu, cùng Rick ở chung một chổ, đây là đều an bài tốt, nàng chỉ cần phục tùng, nhưng Đông Ân Vũ là ngoài ý muốn, trực tiếp xuất hiện trong sinh mệnh của nàng

Mộ Lâm đỏ vành mắt, nói không nên lời có tâm tình gì, chỉ cảm thấy khóe mắt chua xót...

Nhưng nàng không có khóc, bởi vì nàng biết, hiện tại khóc cũng chẳng làm gì....

" Nói ra thất lễ, nhưng vạch trần chân tướng các người bất quá chỉ là nhất thời hứng khởi" Đông Ân Vũ vô tình cười nói

Hoắc Ngải hít sâu đóng hai mắt " Nhất thời hứng khởi" Bốn chữ để nàng kém chút nữa tung nắm đấm về phía nàng, bất quá nàng nhịn xuống

" Làm khó dễ cô chỉ là nhất thời hứng khởi, lại chẳng tốn công tốn sức" Nàng chỉ có thể đắng chát mỉm cười châm chọc nàng

Bởi vì Hoắc Ngải còn không nghĩ bước xuống như thế nào.

" Hoắc đổng khách khí, tuyệt không phiền phức" Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí đốt chảy tia lửa điện

Chuyện này diễn ra không ai ngờ trước, hiện tại Hoắc Ngải cũng bất quá đi được bước nào hay bước đó

" Xem ra cô có hậu thuẫn rất cường đại, đấu với cô dường như phần thắng không lớn " Hoắc Ngải cũng không muốn suy đoán thân phận thực sự của Đông Ân Vũ, nàng chỉ biết Đông Ân Vũ có thể cắn nàng không nhả, xác định vững chắc có nhân mạch sánh ngang Hải Tiều, thậm chí càng rộng càng mạnh " Cho nên ? muốn điều kiện gì cô mới bằng lòng buông tha chúng tôi ? Muốn tiền ? Muốn địa vị ?" Nói đến đây, Hoắc Ngải quả thực muốn cười lên tiếng, có lẽ còn có tiền, có địa vị nữa đâu ? Nàng bây giờ có địa vị gì ?

Hào nhoáng bên ngoài thôi

Nhưng Đông Ân Vũ lắc đầu, đưa ngón trỏ giơ lên một ngón, bộ dáng này trong ký ức nàng hiện ra hình ảnh trùng điệp

Nàng nhớ kỹ...

" Bồi.. bồi thường bao nhiêu tiền"

" Không nhiều"

" Một trăm vạn?"

" Một vụ giao dịch"

Hoắc Ngải lúc cứu nàng, các nàng nói không phải tiền, không phải địa vị mà là giao dịch

Ngoài cửa sổ mưa tí tách tạt vào cửa kính, trong phòng hoàn toàn u ám, không có bật đèn trong phòng, chỉ có ánh đèn thành thị yếu ớt chiếu sáng. Đông Ân Vũ khóe miệng cười nhẹ, trái lại Hoắc Ngải mặc không biểu tình, Mộ Lâm một mặt khẩn trương, thế lực ba phía, ba loại suy nghĩ, cuối cùng chỉ có một kết quả

" Tôi muốn cô biến khỏi Bắc khu" Đánh còn chưa đủ, nàng muốn Hoắc Ngải biến mất

Mộ Lâm nghe xong toàn thân run rẩy, bỗng nhiên nhảy dựng lên, hai tay nắm chặt nhau, quả thực siết chặt vặn vẹo " Tôi sẽ rời khỏi Bắc khu! về sau cũng sẽ không hợp tác với Tiểu Ngãi, cho nên.... cho nên đừng đuổi Tiểu Ngãi ra khỏi Bắc khu... nàng vì bá phụ mới nhận lấy Hải Tiều... Đây là tâm huyết của Tiểu Ngại... Hải Tiều không thể biến mất...Không được "

Nàng dựa vào cái gì bàn điều kiện ?

Đông Ân Vũ thở dài, khóe miệng đã ngừng mỉm cười " Cô cho rằng, tôi sẽ quan tâm những chuyện này sao ?"

Lạnh lùng, quả thực là thanh âm truyền đến từ địa ngục.

" Coi như mộ tổ nhà cô ta ở đây, tôi cũng có thể đào lên như thường" Nếu như không có quyết tâm đó, lại thế nào cùng các nàng chơi đùa ?

Hoắc Ngải cắn môi dưới, dứt khoát nhắm hai mắt lại, Mộ Lâm đã ngừng run, hai mắt bất khả tư nghị nhìn Đông Ân Vũ, từ đôi mắt lộ ra nghi hoặc khó hiểu, không hiểu, sợ hãi, lạ lẫm là rõ ràng như thế, nàng mở to miệng, phát ra thanh âm yếu ớt, nửa ngày sau mới nói ra: " Tôi biết Ân Vũ... không phải như vậy..."

" Ờ ? Thật sao ?" Đông Ân Vũ nhún vai, ,mặt không chút thay đổi nói: " Vậy Đông Ân Vũ mà cô biết là người như thế nào?"

Lần này Mộ Lâm không trả lời được

Nàng nhớ rõ ràng, Đông Ân Vũ từng có thời gian tốt đẹp ở chung với nàng, dạy nàng cách yêu đương, luôn luôn dỗ dành nàng, ôm nàng, câu dẫn nàng, trong trí nhớ nàng, nữ nhân ngồi trước bàn làm việc với Đông Ân Vũ giống như y đúc, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, nàng thích Đông Ân Vũ ôn nhu, có khi sẽ rất giảo hoạt, nhưng dù sao vẫn mỉm cười với nàng, nhưng bây giờ...

Ánh mắt kia băng lãnh, toàn thân phát ra khí chất ngạo mạn, cũng là Ân Vũ ?

" Hù cô giật mình thật có lỗi, nhưng đây mới thực sự là tôi " Nàng có chút nghiêng đầu, tóc dài gợn sóng theo vai xỏa xuống.

Nguy hiểm, vũ mị

Mộ Lâm khép môi, móng tay ghim sâu vào thịt đã làm làn da xuất hiện mấy vết máu

" Tóm lại" Đông Ân Vũ thấp mắt nhìn đồng hồ, chậm rãi đứng lên " Một tuần sau nếu cô còn ở Bắc khu, đừng trách tôi không khách khí"

Nàng cho thấy rõ ràng, sau này nàng sẽ không nghĩ thấy Hải Tiều, cũng không nghĩ gặp Hoắc Ngải, khối u ác tính này nếu không diệt trừ, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, nàng hiện tại bất quá giúp cảnh sát Bắc khu quét dọn một chút. Còn về phần không khách khí thế nào, Đông Ân Vũ còn giữ lại, thời gian của nàng không nhiều, mục đích hôm nay chỉ là đưa đơn từ chức, không nghĩ lại kéo dài thời gian như thế

Đông Ân Vũ vừa bước đi, sau lưng lập tức truyền đến tiếng kéo ngăn tủ, nghiêng mắt liếc nhìn, nòng súng đang chỉa thẳng vào nàng

" Tiểu Ngải!" Mộ Lâm bối rối hô lên

Hoắc Ngải chỉ hướng Mộ Lâm gật đầu, ánh mắt một lần nữa thả trên thân Đông Ân Vũ.

Nàng không chút nào sợ hãi, thậm chí hoàn toàn xoay người, mặt đối mặt

" Đem tôi đuổi khỏi Bắc khu " Hoắc Ngải tay phải cầm súng, không chút nào run rẩy " Là muốn trả thù tôi sao?"

Không có cách nào chôn vùi nàng dưới ba thước đất, hẳn là nàng đã tha thứ cho Hoắc Ngải nhiều nhất có thể

" Đúng " Xem ra đã từng vuốt ve yêu thương, Đông Ân Vũ gật đầu cười nói

Một giây, hai giây, ba giây...

Cho đến khi nòng súng buông xuống, đã là sự tình ba phút sau

" Cô đi đi"

Đông Ân Vũ nheo mắt, trước khi đẩy cửa đi ra không quên cười trêu chọc

" Bé ngoan"

oOo

Nàng không rõ Hoắc Ngải có thực sự thực hiện lời nàng bảo hay không, nhưng nàng hảo hảo nói được sẽ làm được

Trong văn phòng đồn cảnh sát, nàng mặc hưu nhàn, ngồi trên ghế sofa nghiêng chân, trong tay cầm lon cocacola, lúc này TV đang thông báo tin tức mới nhất, nhà đài bỗng nhiên mở lại vụ án một năm trước, liên quan đến vụ ám sát người thừa kế Fanal, chỉ là một vụ ngụy trang chân tướng, hình ảnh bị phóng đại không thể nghi ngờ chính là gương mặt mảnh mai mà Đông Ân Vũ quen thuộc, từng tồn tại như nắng ấm của nàng, Mộ Lâm.

Những tin tức này, đối với Đông Ân Vũ có ý nghĩa gì, chỉ có nàng rõ nhất

Nàng ngửa đầu uống cocacola, đồng thời cửa ban công bị đẩy ra

Trần Chính lúc đi vào thấy người dẫn chương trình đang đưa ra chứng cứ về vụ án chấn động một năm trước, nữ nhân bị bắn chết rơi xuống biểu, căn bản không phải người thừa kế Fanal, người thừa kế chân chính đã được che dấu bí mật, cho đến bây giờ vẫn trải qua ngày tháng bình an mỹ hảo, nghe được chuyện này, Trần Chính nhíu lông mày, cầm lấy điều khiển dứt khoát tắt tin tức gây phiền lòng.

" TIn tức là con tung ra ngoài?" Trần Chính ngồi xuống ghế, đồng thời muốn Đông Ân Vũ đến gần

Nên nói chuyện chính sự

Nàng lười biếng gật đầu, uống cocacola không nói một câu

Đánh Hải Tiều cùng bóc mẽ người thừa kế Fanal cho đến bây giờ chưa phải là mục đích của cảnh sát, Đông Ân Vũ lại chấp nhất làm chuyện ngoài nhiệm vụ

Trần Chính gãi gãi đầu, hắn không có lập trường ngăn cản quyết định của Đông Ân Vũ, dù sao hai người kia cũng không lương thiện

" Hành trình bắt đầu đếm ngược, con có suy nghĩ gì?" Trần Thúc xem ra tương đối buồn rầu, vậy mà cũng chủ động lấy thuốc lá cho Đông Ân Vũ, tự mình châm một điếu giải sầu. Cái gọi là hành trình, là một loại cảnh cáo, đây là hung thủ liên tục sát hại hai nghị viên, án cũ chồng chất, chỉ là lần này đặc biệt liên lạc cảnh sát, coi ra thật khẳng khái

" Plan A, nấp ở chổ dự tính bắn hung thủ thành tổ ong" Đông Ân Vũ dựng thẳng đầu ngón tay, lại thấy Trần Chính nhíu mày

" Plan B, trực tiếp xâm nhập vào nhà dân bắt lấy nghi phạm" Cái này tương đối có thể thực hiện, nhưng nàng hảo tâm nhắc nhở " Phải cân nhắc vũ khí đối phương cường đại, chung cư có khả năng đào thoát, có nguy cơ bắn phải người dân vô tội" Nàng cũng không có khuếch đại, Đông Ân Vũ thế nhưng từng điều tra qua ổ trộm cướp, căn phòng kia của Vĩnh Lạc là căn hộ phế phẩm, có thể giấu vũ khí lớn, tuyệt đối không thể coi thường

Trần Chính nghe vậy, miệng hút một ngụm lớn khói thuốc lá, yếu ớt hỏi: " Plan C thì sao ?"

" Đem nghị viên nhốt vào trong tù" Đây là cách làm đơn giản lại trực tiếp nhất

" Sách! nếu có thể như thế xong việc, chúng ta không cần khổ sở buồn bực như vậy" Xã hội tàn khốc, Lưu nghị viên làm nhiều chuyện ti tiện như vậy, cũng bởi vì địa vị của hắn cao, cho nên có nắm giữ chứng cứ cũng vô pháp định tội hắn " Còn có cái khác không ? Ý đồ xấu của con, không chỉ có những phương án này đúng không ?"

Đông Ân Vũ ngửa đầu đem cocacola uống một hơi, tùy ý bóp nghiến cái lon

" Con biết những kế hoạch này chú sẽ không thực hiện, cho nên con đã nhờ Nguyên Phương Trọng giúp con Plan D" Nàng đung đưa lon coca trong tay, có chút hững hờ. Nhưng kế hoạch là gì, chỉ có mình nàng biết, Trần Thúc nheo mắt lại, dập tắt điếu thuốc, thở ra ngụm khói cuối cùng

" Không có vần đề gì chứ ? Con nói Plan D?" Trần Chính biết Đông Ân Vũ rất thích làm loạn, bởi vậy đối với kế hoạch bí mật của nàng tương đối hoài nghi

" Có thể có vấn đề gì?" Nàng cười đứng dậy, nàng đem lon bị bóp nghiến đặt trên bàn, ngẩng đầu cười đến vũ mị

"Một sợi dây gai cùng một liều thuốc tê, có thể gây ra vấn đề gì ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro