Chương 0112: Tạm thời phó thác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một liều thuốc tê

Đông Ân Vũ trên thân đem hai loại " đồ chơi" đứng ở trước cửa lớn chung cư nhà Vĩnh Lạc. Ngày đông giá rét đã qua, tiến vào dưới mặt trời, khuôn mặt tương đối độc ác, nàng đưa lưng về phía ánh mặt trời, không biểu tình. Nàng hít một hơi sâu, đưa tay gõ cửa, liếc nhìn đồng hồ, ba giờ chiều, cách thời gian hành hình còn khoảng mười lăm tiếng

Cộc.. cộc...

Cửa sắt rỉ sét phát ra thanh âm trầm trầm, không đến ba giây, Vĩnh Lạc đã đến gần, nháy mắt mở cửa, Đông Ân Vũ có thể trông thấy trên mặt Vĩnh Lạc...

Nụ cười hơi kinh ngạc lại vui sướng

" Đông... Ngô!" Cái tên còn chưa kêu xong, nàng lập tức nhấc chân hung ác đạp mạnh, trực tiếp đạp Vĩnh Lạc vào trong nhà.

Giống như bị nút bấm đè xuống, Đông Ân Vũ lặng lẽ liếc nhìn Vĩnh Lạc ngã ngồi trên đất, vừa rồi đá một cước rất nặng, để Vĩnh Lạc không cách nào thở nổi, nàng híp mắt nhìn Đông Ân Vũ, phần bụng bị dấu giày vải đè lên tư vị rất khó chịu, nàng cũng phát hiện thần sắc của nàng rất khác biệt, không có xinh đẹp như ngày thường, hiện tại Đông Ân Vũ đơn gian...

Tựa như muốn giết nàng.

" Làm cái gì!" Vĩnh Lạc chống thân thể liền muốn đứng lên, Đông Ân Vũ lại bồi thêm một cước, lần này bị đối phương tránh được

Vĩnh Lạc xoay người nhảy lên, chỉ thấy Đông Ân Vũ ra quyền cước công kích, nếu như là đánh nhau, Vĩnh Lạc tự nhiên sẽ không thua, nhưng cũng phải đối phương đánh nhau là ai, nếu như là Đông Ân Vũ, nàng không có cách nào trực tiếp bẻ gãy cổ, nàng không nỡ

Đông Ân Vũ nấm đấm rơi vào trên cánh tay Vĩnh Lạc, tựa như đang xuất khí, lực đạo mạnh đến mức xương cốt phát ra tiếng vang răng rắc, nghe đến dọa người.

Cơ hồ mỗi chiêu đều dùng toàn lực triển khai, đánh lên người lập tức lưu lại vết tích, Vĩnh Lạc đau đến cắn chặt răng, mặc dù không có đánh trả, lại bị Đông Ân Vũ linh xảo xuất hiện, hai người giao đấu mấy phút đồng hồ, Vĩnh Lạc trong lòng càng lúc càng bối rối. Trong ấn tượng của nàng, Đông Ân Vũ không phải dùng tay chân, mà chỉ là loại nữ nhân ở trên giường khoe khoang dáng người, nhưng lúc này Đông Ân Vũ lại ra chiêu tàn nhẫn, so với lúc chiến đấu ở Ngô Đường còn khó thắng hơn

" Phanh!" Vĩnh Lạc bị Đông Ân Vũ ép đến bên tường, nàng né tránh không kịp, bị nàng một cước đá té vào tủ bát, phát ra âm thanh trầm đục

So với gian phòng nguyên bản dơ bẩn lại càng thêm thê thảm, cái bàn, ghế bị lệch vị trí ngã lật xuống đất, đồ rơi bể đầy đất, Vĩnh Lạc nhiều lần ngã ngồi đều bị mảnh thủy tinh cào rách da thịt, máu tươi cùng mồ hôi chậm rãi nhỏ xuống, Vĩnh Lạc không có thời gian thở dốc, chỉ thấy Đông Ân Vũ sau khi đá nàng ngã vào tủ bát, tiếp đó vung nắm đấm hướng vào gương mặt nàng chào hỏi

Quỷ nhập cô sao!

Vĩnh Lạc trong lòng kinh hô một tiếng, dưới tình thế cấp bách vội vàng ngồi xổm xuống, nhưng không ngờ Đông Ân Vũ một tay từ bên hôn không biết rút ra cái gì

Vẻn vẹn một ống tiêm, con ngươi Vĩnh Lạc co lại

Hỏng bét!

Phần cổ bị đâm một nhát! Vĩnh Lạc toàn thân không thể động đậy, nàng cắn răng, nhìn Đông Ân Vũ rút ống kim trên tay

" Khục..." Đầu gối thoát chốc tê liệt, thuộc theo máu nhanh chóng chảy xuôi. Vĩnh Lạc chống đỡ ba giây, cuối cùng không chịu nỗi ngã quỵ trên mặt đất

Đông Ân Vũ tiện tay ném ống kim đi, con mồi đã không thể động đậy, nàng nóng đến cởi áo khoắc đặt lên ghế sofa, đồng thời lấy dai gai ở sau lưng. Vĩnh Lạc nhìn Đông Ân Vũ kéo ghế, sau đó kéo cơ thể tê dại của mình, không chê phiền phức trói nàng ở trên lưng ghê, trải qua ròng rã sáu mươi phút đánh nhau, hai người rốt cuộc có thể bốn mắt nhìn nhau, chỉ là Đông Ân Vũ trừ gương mắt tương đối đỏ, không có bất kỳ ngoại thương nào, trái lại Vĩnh Lạc thảm thương, nàng bị đánh cho mặt mũi bầm dập, cánh tay cùng hai chân trần trụa khắp nơi

Thảm hại hơn Vĩnh Lạc một thân tay ngắn quần đùi, bị miếng thủy tinh vỡ cắt da thịt khá chật vật

" Sướng hay không ?" Áo khoác cở ra, Đông Ân Vũ chỉ mặc áo ngực thể thao, da thịt màu mật ong dính chút mồ hôi, cơ bắp chập chùng chậm rãi lên xuống

Gợi cảm

Vĩnh Lạc thu tầm mắt lại, hướng mặt đất nôn ra một ngụm máu, du côn cười nói: " Khẩu vị có phải hơi mặn không? " nàng biết rõ, cũng không để ý cùng Đông Ân Vũ chơi đùa, nhưng vừa gặp mặt đá một cước, sau đó đâm một tiêm, trói nàng lại trên ghế, dạng này có phải kinh hỉ quá mức không? Vĩnh Lạc thật sự không hề đề phòng

" Biết sao không ? Tôi cho là cô thích" Đông Ân Vũ hời hợt nói, nàng vặn vẹo uốn éo cánh tay, buông lỏng khớp nối

Giây sau trái phải hơn mười quyền đánh lên trên mặt Vĩnh Lạc, xem đầu nàng là bao cát, ra tay không chút nào nhườn nhịn, hung hăng, chuẩn xác, đánh vào vết thương của nàng. Một loạt chiêu tấn công xong, vẻ mặt Vĩnh Lạc vốn cợt nhả, lúc này chỉ có thể thở phì phò, từ khóe miệng chảy máu đã nhuộm đỏ cổ áo, bộ dáng vô cùng thê thảm

Đông Ân Vũ rủ mắt, nàng kéo tóc Vĩnh Lạc, đem mặt nàng ngẩng lên

" Thế này là không được rồi ?" Nàng mỉm cười

Vĩnh Lạc mở hai mắt sưng to, khóe miệng bị rách khiến nàng nói lời không rõ ràng " Cô là... tới tìm tôi... thận mật... hay là... dự định giết tôi ?" Bờ môi đóng mở, Máu tươi từ cổ chảy xuống, Vĩnh Lạc không có biểu lộ thống khổ nào, thậm chí khóe miệng vẫn nhết lên, tuy nhiên Đông Ân Vũ vẫn khá hài lòng, nếu như đầu hàng quá sớm thì không phải Vĩnh Lạc.

" Đều không phải" Đông Ân Vũ kéo tóc nàng, nghe thấy đối phương yếu ớt rên rỉ " Tôi đến gián đoạn hành trình của cô "

Nguyên bản nụ cười trên môi, nghe thấy " hành trình " liền lặn mất

Đông Ân Vũ thấy thế, nhạt nói: " Không nghĩ cô cũng rất lãng mạn, trước khi giết người còn đe dọa đối phương" Không biết căn cứ vào lý do gì, Vĩnh Lạc trước khi săn giết nghị viên, sẽ cho đối phương biết mình đã bị để mắt đến, đồng thời đe dọa đối phương phải tự thú, nhưng mà những tên kia không thể vì một lời đe dọa khó hiệu đem tiền đồ chôn vùi, cho nên cuối cùng mới trả giá bằng tính mạng

Cũng bởi vì một đoạn thời gian trống, nên Vĩnh Lạc rơi vào tay Đông Ân Vũ.

" Giấu ở đâu hả?" Đông Ân Vũ thả nhẹ lực đạo trong tay, nàng khuyên bảo Vĩnh Lạc tự đưa ra

Nhưng Vĩnh Lạc trời sinh chính là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt

" Đông di vạn năng không cần thiết phải hỏi tôi ?" Kế hoạch bị phá vỡ tuyệt đối sẽ khó chịu, nhưng Vĩnh Lạc bây giờ bị bóp lấy, chỉ có thể ngoài miệng chiếm chút tiện nghi, bất quá đổi lại là một trận đánh đập thẳng tay từ Đông Ân Vũ, đến khi tay phải đầy máu thì Đông Ân Vũ mới hơi dừng tay. Nếu không phải cần Vĩnh Lạc mở miệng khai ra, Đông Ân Vũ sớm đã đem cái miệng đó dán lại

" Nói cũng đúng, ở nước ngoài được huấn luyện chính là khác biệt, rất giỏi chịu đòn" Đông Ân Vũ nắm gương mặt Vĩnh Lạc, cười nhạt nói: " Tôi nói đúng không ? Vĩnh cảnh sát ?"

" Phi!" Vĩnh Lạc hướng Đông Ân Vũ nôn một ngụm máu nhạt, lại bị nữ nhân né được

" Đừng thẹn quá hóa giận a, rất khó coi" Nghĩ nàng phun nước miếng vào nàng sẽ không sao nữa à? Đông Ân Vũ buông tay nắm gương mặt Vĩnh Lạc, thoáng chốc nắm chặt cánh tay nàng, hướng bên cạnh hung hăng kéo một cái, chỉ nghe tiếng vang giòn " rắc ", Vĩnh Lạc lập tức vặn vẹo kêu thảm, vừa rồi nhẹ nhàng kéo một cái, vô cùng đơn giản đem tay trái Vĩnh Lạc làm cho trật khớp

" A...A a..." Chỉ có thể không ngừng hít sâu để giảm thống khổ, mồ hôi to như hạt đâu lướt qua cái cằm, Vĩnh Lạc nhíu chặt lông mày miễn cưỡng trấn định " Tôi... tức giận... cũng là bởi v2... em nói... tôi là... cảnh sát chó đẻ!" Âm thanh nghe qua liền bắt đầu run rẩy kêu gào, Đông Ân Vũ bất đắc dĩ kêu gào

" Đừng giả bỏ, quá khó coi" Đông Ân Vũ nhún vai, móc điện thoại trong túi ra nói: " Tôi xem một chút, số liệu tôi có được... Có, Vĩnh Lạc, tốt nghiệp trường cảnh sát năm 2000, 2003 chính thức phục vụ ở đồn cảnh sát, một năm sau phá được án ma túy thuận lợi lên chức, sau đó gia nhập tổ bắn tỉa, 2005 lần nữa thăng chức tổ trưởng tổ bắn tỉa"

Đông Ân Vũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, bình thản đọc báo cáo

" Một năm trước bởi vì không phục tùng cấp trên mà bị tạm thời cách chức, từ đó người trong đội bắn tỉa không liên lạc được, bởi vì cô đã đi vào Bắc khu, thành tiểu lưu manh đầu đường xó chợ?" Đông Ân Vũ cất điện thoại, vốn nên kích động Vĩnh Lạc, ngược lại để nàng cười khanh khách

" Sức tưởng tượng thật đúng là... phong phú a..." Lúc nói chuyện khóe miệng co rúm, Vĩnh Lạc đau đến thở ngắn

Đông Ân Vũ lần này không cười, Vĩnh Lạc so với nàng nghĩ càng mạnh miệng hơn.

Sói giả dạng chim, làm bộ vô lại đều là ngụy trang sao ?

Nàng từ áo khoác lấy ra một cây súng, cây G17 GLOCK-18XI chính là bùa hộ thân mà Vĩnh Lạc tạm thời giao cho nàng

Nhưng Đông Ân Vũ lại cầm súng, dùng chuôi súng đánh lên thái dương Vĩnh Lạc, máu tươi lập tức phun tung tóe

Chỉ có thể dùng hai từ tàn bạo để mô tả hành động này

" Lần này là thay bá phụ đánh cô, để cô đừng đùa nữa" Đông Ân Vũ đem Vĩnh Lạc quật cường nói thành đang vui đùa. Nàng nắm góc áo Vĩnh Lạc, dùng chổ áo còn sạch sẽ lau khô vết máu trên thân súng " Khẩu súng này, chủ nhân là cha cô, trước mặt cha cô còn muốn giả ngây giả dại hay sao ?" Nàng đem súng bày ra trước mặt Vĩnh Lạc.

" Phụ thân cô tên là Vĩnh Nhật, cũng là cảnh sát, bởi vì có quyền hạn siêu việt tiếp xúc với hắc đạo, lúc đồn cảnh sát không có bảo vệ, phụ thân cô xâm nhập vào hang hùm, thụ thập được chứng cứ cùng clip quay được nghị viên đang cùng hắc đạo giao dịch, cũng bởi vì thế mà bị hắc bạch hai giới để mắt đến" Đông Ân Vũ nheo mắt, ngón tay vuốt thân súng " Người tốt đều không sống lâu, hắn phạm sai lầm, tuyệt đối đừng đem mạng cùng chính nghĩa đi đánh cược, phụ thân cô đem chuyện nói trong đồn cảnh sát lại không nhận được hưởng ứng từ bạch đạo, trái lại bị hắc đạo theo dõi, cuối cùng chết không toàn thây, mà cô, nhiều lần kháng án lại không nhận được phán quyết công bằng, cho nên mới xung đột với cấp trên, sau đó dứt khoát từ bỏ chính nghĩa

Đúng vậy a, nàng có thể lý giải tâm báo thù của Vĩnh Lạc, nói thật ra, nàng là một hài tử rất hiếu thuận

Nhưng với lập trường của Đông Ân Vũ, không thể bỏ mặc không quan tâm...

" Trước khi người hành hình đều có " hồ sơ" cứu mạng, hồ sơ giúp cô sau khi giết người có thể trở lại cuộc sống bình thường" Đông Ân Vũ kéo tóc Vĩnh Lạc, để nàng nhìn mình, ở trên cao nhìn xuống, Vĩnh Lạc hai mắt lấp lóe tinh quang, cũng không vì bị đau cùng sợ hãi mà rối loạn " Những hồ sơ kia đâu ?"

Đông Ân Vũ minh bạch chỉ là bắt được nàng cũng vô dụng

Nàng muốn những chứng cứ có thể định tội nghị viên

" Ha... ha..." Vĩnh Lạc run bả vai, đóng mắt trái bị máu nhuộm , dắt khóe miệng cười nói: " Vạn năng... Đông Di... không phải cái gì... đều... biết..." bộ dáng nàng có chút đáng sợ, nụ cười này không biết là vì nàng cậy mạnh hay là vặn vẹo " Cô... mẹ cô... có bản lĩnh... tự mình... tìm..."

Chuyện cho đến bây giờ là muốn chọc giận tôi sao ?

Đông Ân Vũ thật sự phục Vĩnh Lạc, nàng gãi gãi đầu, đem tóc dài dinh dính kéo ra đằng sau

" Tôi, mẹ cô tìm cho cô xem "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro