Chương 0113: Liều Lĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Nguyên lai cô cũng là nội ứng?"

Ngay lúc Đông Ân Vũ đang lục tung, Vĩnh Lạc nắm chắc thời cơ nghỉ dưỡng sức, nàng đã không thở, nhưng vết thương trên người đau đến khiến nàng run rẩy. Đông Ân Vũ từ bên cạnh bàn thò đầu ra, nhìn Vĩnh Lạc một chút sau đó tiếp tục cúi đầu tìm hồ sơ

" Thật hay giả ? Cô là nội ứng?" Vĩnh Lạc thấy Đông Ân Vũ không có phản bác, âm thanh kinh ngạc quái dị: " cái người Đông Ân Vũ không có trí não lại trì độn thật là nội ứng sao?" Càng nói càng mơ hồ, Vĩnh Lạc trừng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Đông Ân Vũ, nàng biết nàng rất vô dụng, nhưng lá gan rất lớn, không nghĩ đến sau khi lộ thân phận, nàng thế mà như thế....

Hung tàn....

" Cô cho rằng mỗi người đều thích nói khoác?" Đông Ân Vũ không tìm được hồ sơ, nhưng từ dưới ghế kéo lên không ít súng , hỏa lực quả nhiên rất đầy đủ " Còn có nhuộm tóc đỏ khắp nơi kêu gào, sợ không ai biết cô đến đập phá à?" Nàng nhớ đến Nguyên Phương Trọng tìm ra bảng báo cáo, Vĩnh Lạc một mình ở trong Bắc khu đá văng tổ chức hắc đạo nhỏ, mặc dù nhân số không nhiều, nhưng nàng vẫn là làm được

Quả nhiên là đồ điên

" Mẹ nó chính là muốn náo long trời lở đất " Vĩnh Lạc gắt một cái, từ lúc nàng bị tạm thời cách chức đã không còn là cảnh sát " Cái gì nghị viên ? Hắc đạo ? bạch đạo ? có gì đặc biệt hơn người ! còn không phải bị ta ép ! Lưu nghị viên, xem là quan lớn liền có thể muốn làm gì thì làm sao ? Năm đó hắn hãm hại lão tử của tôi, hiện tại đổi lại tôi giết hắn!"

Đông Ân Vũ nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, cảnh cái nói: " Đã kết thúc" Gia hỏa này trong đầu còn muốn giết người....

Nàng đi đến trước mặt Vĩnh Lạc, nhìn chằm chằm nàng nhạt nói: " Đem hồ sơ đưa cho tôi, tôi ở trước mặt trưởng quan, sẽ cầu tình dùm cô hai câu " Có thể hay không về đồn cảnh sát còn phải xem tạo hóa của Vĩnh Lạc, nhưng trên cơ bản lành ít dữ nhiều, nàng khuyên Vĩnh Lạc bỏ ý định giết người, nhưng nàng lại không chịu, dù cho Đông Ân Vũ có đánh nàng thế nào, Vĩnh Lạc cũng chỉ cười, cười đến phát rồ

" Meo...Meo..."

Đột nhiên, không đúng lúc có tiếng mèo kêu đánh vỡ không khí căng thẳng trong phòng. Đông Ân Vũ nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy cánh cửa sổ không có hoàn toàn đúng kín, còn chừa lại một khe hẹp, hai, ba thân ảnh mèo con ở cửa sổ bồi hồi. Có lẽ động tĩnh quá lớn, cũng có thể mùi màu tươi quá nặng, tóm lại khiến chúng lo lắng đến xem. Đông Ân Vũ thấy thế, vốn là lơ đễnh, nhưng ánh mắt nhìn xuống nhưng lại có linh cảm

Mèo...

Mèo ăn...

Đúng đấy, còn phía dưới rãnh thoát nước chưa có kiểm tra qua

Nghĩ đến đây, Đông Ân Vũ bước vội đến bồn rửa, đồng thời nàng để ý con ngươi Vĩnh Lạc có chút co vào

" Xem ra cô vẫn rất xem trọng đám mèo hoang kia" Đông Ân Vũ mở ra tủ bát dưới rảnh thoát nước, hộp thức ăn cho mèo được bọc bởi một cái bao không đáng chú ý, lúc nàng cầm trên tay có chút phân lượng. Nàng chậm rãi đứng dậy, đồng thời nghe tiếng ghế ngã lật, Đông Ân Vũ quay đầu, Vĩnh Lạc trên tay đã cầm khẩu súng, nhắm về phía Đông Ân Vũ.

Nàng liếc mắc, dây gai bị lỏng, Vĩnh Lạc liều chết kéo đứt

Nhưng cổ tay Vĩnh Lạc cũng bị tróc thịt bong da....

" Đem đồ để xuống" Vĩnh Lạc nhắm mắt trái, chỉ có thể dùng mắt phải nhắm bắn Đông Ân Vũ " Tôi hiện tại không có khí lực, không cẩn thận sẽ bắn chệch, cô nếu dám loạn động, cẩn thận mất mạng" Thu lại vẻ mặt cợt nhả, lúc này Vĩnh Lạc vô cùng nghiêm túc, điều này khiến Đông Ân Vũ nhớ đến thân phận thực của Vĩnh Lạc, nếu như nàng ở phiên trực, đại khái sẽ có bộ dạng này sao ?

" Thật sự ngoan cố" Đông Ân Vũ nhún vai, trực tiếp mở túi hồ sơ ra xem xét, bên trong có hai sấp tài liệu cùng một cái đĩa CD " Mặc dù không biết hậu thuẫn của cô là ai, nhưng có thể tìm được bản clip xa xưa như thế này đúng không tầm thường " Đông Ân Vũ xem qua tài liệu, phía trên tương đối rõ ràng, mấy giờ, ngày mấy, người nào, làm giao dịch gì, cùng số tiền vân vân

Nhưng không tiêu hủy không được

Đông Ân Vũ đi đến lò gas, ba! một tiếng nhóm lửa

Hiện tại, nàng muốn đốt chứng cứ

" Bỏ xuống!" Vĩnh Lạc hai tay nắm chặt súng ngắn, hai chân quỳ trên đất, có chút ngẩng lên nhìn Đông Ân Vũ.

Đối mặt với lời cảnh cáo của Vĩnh Lạc, nàng nhún vai lơ đễnh, nàng lấy ra một phần báo cáo, đặt trên lò gas, không đến hai giây, tài liệu lập tức bị bén lửa, ngọn lửa từ dướt vọt lên, cuối cùng Đông Ân Vũ đem báo cáo ném vào rãnh nước, thành một đống tro

Sau đó, lấy ra cái thứ hai

" Đông Ân Vũ!" Vĩnh Lạc gào thét gần như sụp đổ, mới vừa rồi tài liệu bị thiêu hủy, khóe mắt nàng đã chua xót

" Lại không có ai ngăn cô nổ súng a" Đông Ân Vũ nheo mắt, nàng mỉm cười khiến Vĩnh Lạc càng thêm run rẩy, tài liệu trong tay dần dần đến gần ngọn lửa. Nàng có thể nghe rõ ràng tiếng chốt bảo hiểm mở ra, hiện tại chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái, đạn rất có thể sẽ bắn vào trái tim hay đầu Đông Ân Vũ.

" Đủ rồi!" Vĩnh Lạc khàn giọng gầm thét, toàn thân run rẩy, tình huống tương đối không ổn

Nếu như không phải chuẩn bị sụp đổ, chính là chuẩn bị bạo phát

Nhưng Đông Ân Vũ không quan tâm nhiều

Nàng đem tài liệu nhóm lửa sau còn cố ý ở trước mặt Vĩnh Lạc lắc qua lắc lại hai lần, mực in cùng chữ viết dần dần mơ hồ, mảnh giấy yếu ớt bị đốt thành tro phiêu tán trên mặt đất, trong không khí ngoại trừ mùi máu tươi, còn có mùi cháy khét. Đông Ân Vũ nheo mắt, vung tay ném tài liệu vào trong rãnh nước, nàng dựa lưng vào bồn rửa, lười biếng lấy ra dĩa CD cuối cùng

" Đây là cơ hội cuối cùng của cô " Đông Ân Vũ đem dĩa CD ném xuống đất

Vĩnh Lạc con ngươi co rút, mồ hôi cùng máu thấm ướt quần áo, hơi thở của nàng càng lúc càng gấp, tay nhắm bắn Đông Ân Vũ cho đến bây giờ đều bất ổn

" Dừng tay! tôi sẽ giết cô! tôi sẽ giết cô!" Âm thanh cũng bắt đầu run rẩy, Vĩnh Lạc đã không còn tỉnh táo, nàng rất bối rối, nổ súng ? không nổ súng ? Giết Đông Ân Vũ ? hủy dĩa CD? Thân thể bỗng nhiên đau động cũng không tính là cái gì, nàng chỉ hy vọng thời gian có thể tạm dừng, để nàng đừng có bất luận lựa chọn nào

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, mỉm cười mở miệng im ắng nói hai chữ: Đến đi

Khoảng khắc nhấc chân đạp mạnh, Ba! thanh thúy một tiếng, dĩa CD cứng rắn vỡ tan

"A!!!" Mất khống chế hò hét theo ba tiếng súng vang lên xẹt qua bầu trời

Trần nhà cũ nát rơi xuống mấy mảnh, căn phòng tràn ngập bụi mờ để hiện trường giống như phế tích, nữ nhân đứng ở bồn rửa vẫn bình an vô sự, nàng lười biếng hai tay vòng trước ngực, mắt lạnh nhìn nữ nhân co quắp trên đất, run rẩy, hèn mọn, hoàn toàn không giống tác phong của Vĩnh Lạc, có lẽ bỏ đi áo giáp, nàng cũng có mặt mềm yếu

Không phải là người máu lạnh vô tình

Đông Ân Vũ rủ mắt, vừa rồi ba tiếng súng vang lên tất cả đều bắn lên trần nhà, cũng khó trách trần nhà sẽ sập xuống

Nàng nhặt dĩa CD bị giẫm nát, dứt khoát ném ra ngoài cửa sổ, giải quyết xong chuyện phiền toái, chính là bắt nữ nhân này về

Đông Ân Vũ đi đến trước mặt Vĩnh Lạc, nàng chậm rãi ngồi xuống nhạt nói: " Còn uổng cho cô là tổ trưởng tổ bắn tỉa, tôi đứng ở kia cũng không động đậy hay nhúc nhích, cô lại không bắn trúng" Lời này hiển nhiên là cười nhạo Vĩnh Lạc, không phải cười nàng kỹ năng bắn súng nát, mà cười nàng không giết mình ? nữ nhân nhiều lần đẩy nàng xuống hố lửa, vậy mà cũng giả từ bi sao ?

Vĩnh Lạc trên mặt đất như con thú bị thương, toàn thân nhuốm máu, vô cùng suy yếu, thỉnh thoảng khẽ kêu lên tiếng bi thương, nhưng trong mắt Đông Ân Vũ lại không có chút nào thương tiếc. Vĩnh Lạc như thế lại không giống Vĩnh Lạc, nếu như đúng là nàng sẽ liều lĩnh lao vào cắn xé? Nhắm ngay yết hầu, hung hăng cắn chết nàng ?

" Có muốn tôi dạy cô cách dùng súng không?" Đông Ân Vũ lấy súng trên tay Vĩnh Lạc, nhắm ngay bắp chân nàng " Ầm!" một tiếng, nổ súng

"A!!!!" Thanh âm khàn khàn ngoại trừ bản năng kêu thảm , còn có cái gì đó không nói nên lời

Nữ nhân nằm sấp trên đất lấm lem, toàn thân run rẩy kịch liệt, bắp chân một lổ chảy máu, Đông Ân Vũ giậm lên vũng máu chậm rãi đứng dây, trong mắt không có nhiệt độ

" Như thế không tốt hơn sao ?" Nàng ung dung cầm lấy áo khoác mặc vào, cầm khăn lau đi vết máu bị vẩy trúng " Sẽ khóc, sẽ kêu la mới chính là cô, nghe thấy cô có thể gào thét, tôi yên tâm, bất quá giữ lại khẩu khí, đường đi của cô còn rất dài"

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Đông Ân Vũ nhìn không giống như là nữ nhân vừa bắn Vĩnh Lạc.

Nàng mỉm cười lấy " bùa may mắn" đặt trước mặt Vĩnh Lạc " Thẩm phán tòa án sẽ chờ vết thương của cô lành lại, cho nên cô cứ an tâm dưỡng thương" Lúc đẩy cửa, nàng dừng bước, ngoài cửa trời chiều ấm áp, gió nhẹ thổi qua căn phòng ngập tràn mùi máu " Lần sau đừng tùy tiện đem bùa hộ mạng đưa cho người khác, rất nguy hiểm

Không nhìn lần cuối, Đông Ân Vũ cất bước rời đi

Đi dọc theo con đường, Đông Ân Vũ cảm thấy bước chân có chút lỗ mãng. Không biết do vừa rồi quá kích động, hay nhìn máu tươi quá lâu, luôn cảm thấy có chút choáng váng, đi ra khỏi cửa, xe Nguyên Phương Trọng đã từng ở cạnh tường, Đông Ân Vũ giơ tay ra hiệu, Nguyên Phương Trọng đồng thời gọi cho xe cứu thương cùng xe cảnh sát tiến đến hiện trường, nàng kéo bước chân ngồi cạnh tài xế

" Đông Tiền bối, chị không sao chứ?" Nguyên Phương Trọng nhìn Đông Ân Vũ không có ngoại thương, chính là sắc mặt hơi khó coi

Đông Ân Vũ lắc đầu, mở tủ lấy ra chai nước khoáng

" Để cậu xử lý bộ phận đóng băng thế nào ? Ngân hàng bên kia nói sao ?" Đông Ân Vũ cởi áo khoác dinh dính, điều chỉnh ghế ngồi nằm ngửa ra chợp mắt

Nguyên Phương Trọng có chút nhíu mày, hắn biết Đông Ân Vũ áp lực thời gian, nhưng giải quyết bên này lại lập tức dính qua bên kia tựa hồ có chút miễn cưỡng

" Hôm nay nghỉ ngơi trước được không ? Ngân hàng cũng không thể đóng băng tài sản nhanh như vậy" Nguyên Phương Trọng tỉ mỉ tắt máy lạnh, mặc dù bên ngoài nóng bức, nhưng trực tiếp thổi thẳng vào cơ thể cũng không tốt

" Nguyên lai còn chưa giải quyết xong" Đông Ân Vũ nghe vậy, chậm rãi mở mắt " Về đồn cảnh sát trước, có một số việc cần thảo luận với Trần thúc" Nàng sau khi từ chức ở Hải Tiều, sinh hoạt liền không bị quản lý, nàng cũng bắt đầu không muốn sống mà thu thập bằng chứng, nàng một mình dốc hết toàn lực xử lý nhiều công việc như vậy, ngay cả Nguyên Phương Trọng nghe Trần Chính nói, đều cảm thấy nàng quá liều mạng

" Tiền bối !" Nguyên Phương Trọng đề cao âm lượng, khiến Đông Ân Vũ đang suy tư cũng phải nhìn qua hắn " Tóm lại hôm nay chị nghỉ ngơi trước đi ? được không ?"

Ánh mắt lấp lóe, đầu húi cua chỉnh tề, Đông Ân Vũ thoáng thốc tựa như trông thấy một chú chó nhỏ đang vẫy đuôi với nàng.

Nàng lần nữa nhắm hai mắt, nàng tựa hồ đang bị người quan tâm

" Tiền bối ?" Nguyên Phương Trọng thấy thế, bất an kêu lên một tiếng

Lại nghe Đông Ân Vũ lười biếng nói: " Lái xe là cậu, đừng hỏi tôi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro