Chương 0114: Thật đáng mừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì Đông Ân Vũ ở trạng thái tinh thần đang suy nghĩ, Nguyên Phương Trọng vẫn là đưa nàng về nhà trước

Từ khi rời khỏi ký túc xá công nhân viên Hải Tiều, nàng tạm thời ở biệt thự cách đồn cảnh sát vẻn vẹn hai con đường, chủ thuê là lão bằng hữu của Trần Chính, mặc dù không phải cảnh sát, nhưng cũng coi như là con mắt của cảnh sát, bởi vậy Đông Ân Vũ ở lại vô cùng an toàn. Nàng sau khi về nhà, lập tức cởi bỏ quần áo dinh dính vết máu trên thân, Đông Ân Vũ không tự giác nhớ đến cảnh tượng Vĩnh Lạc co quắp trên mặt đất

Bất lực như vậy

" Thật đáng thương " Đông Ân Vũ vặn tắt vòi sen, từ đáy lòng cảm thán

Mặc dù Vĩnh Lạc có sai khi sát hại hai nghị viên, nhưng những người kia có chết cũng không hết tội, trái lại từ bỏ tiền đồ chỉ vì phụ thân báo thù, thật sự ngu ngốc đến kịch liệt, hiện tại thời đại gì rồi ? thế mà còn báo thù đến mức như vậy, dù cho nàng báo thù thành công, có thể về đồn cảnh sát hay không ? Thật uổng nửa đoạn nhân sinh

Nàng ném đi khăn mặt, mệt mỏi nằm sấp trên giường, đôi mắt khẽ nhắm, không bao lâu liền tiến vào mộng đẹp.

Nàng nghỉ đến nửa đêm, lại bị tiếng điện thoại dồn dập đánh thức, Đông Ân Vũ chống thân chụp lấy điện thoại không ngừng làm phiền trên đầu giường, trong phòng tối đen, màn hình điện thoại sáng lên quả thật chói mắt, nàng nheo mắt phát hiện là Trần Chính gọi đến, trong lòng chửi nhỏ một tiếng, ấn nút nghe

" Vừa rồi nhận được cấp báo, đường số chín xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng " Thanh âm Trần Chính cũng rất khàn khàn, chỉ sợ cũng giống Đông Ân Vũ, vừa nằm ngủ lại bị đánh thức

" Ừm " Đông Ân Vũ nguyên bản tưởng là chuyện lớn gì, thân thể mềm nhũn đổ lên giường " Đánh lẽ phải liên lạc với phòng cảnh sát giao thông, gọi cho con chi ?" Nàng cũng không phải cảnh sát giao thông, càng không phải nhân viên y tế, trên đường xảy ra chuyện lại gọi cho nội ứng hay sao ?

Trần Chính nghe Đông Ân Vũ mang theo ngữ khí nói đùa, bỗng nhiên do dự mấy giây

Liên lạc với nàng, đương nhiên chuyện có liên quan đến nàng...

" Trong đó có một người bị thương có tên " Trần Chính nhăn mày, chậm rãi " gọi là Mộ Lâm"

oOo

Đông Ân Vũ gọi xe taxi dừng ở trước cửa bệnh viên, trông thấy bên ngoài phòng cấp cứu rất đông người, âm thanh cấp cứu xa xa vang lên, nhân viên y tế đẩy xe cứu thương lớn tiếng ồn ào, bị đặt trên xe cứu thương có chừng mười mấy người, bị thương cũng không giống nhau, nhẹ thì trầy da, thậm chí có người đã bị phủ khăn trắng bị y tá đẩy về hướng nhà xác

Đi qua giữa dòng gia quyến đang la khóc, Đông Ân Vũ chỉ cảm thấy có chút đau đầu

" Con đến rồi" Nàng từ xa xa đã thấy Trần Chính cùng nhân viên cảnh sát khác nói chuyện, đi đến bắt chuyện với ông.

Trần Chính thấy Đông Ân Vũ, lập tức quay người đi ra ngoài cười, đồng thời ra hiệu cho Đông Ân Vũ theo sau

Bọn hắn không thể ở đây nói chuyện

" Là cố tình mưu sát" Trần Chính cùng Đông Ân Vũ đứng bên ngoài bệnh viện, cách phòng cấp cứu không xa, xe cứu thương lấp lóe đèn đỏ chiếu trên thân hai người, xem ra có chút quỷ dị, Đông Ân Vũ móc thuốc lá đưa cho Trần Chính, tự mình kẹp lấy điếu thuốc ở giữa ngón tay nhưng không nhóm lửa " Phương Trọng đưa tài liệu cho chú xe, Sự tình người thừa kế Fanal so với con nghĩ còn chấn động cả thế giới, biết vì sao Fanal muốn từ bỏ thanh thế lớn như thế để rửa tay gác kiếm không?"

Nam nhân nhìn Đông Ân Vũ không có ý định đốt thuốc, liền lấy ra bật lửa

" Bởi vì kẻ thù quá nhiều " Trần Chính hít một hơi sâu, lông mày mới thư giãn chút" Làm ăn nên kẻ thù có nhiều, Fanal giống như từng chặt đứt đường lui của người khác, không thể nghi ngờ khiến bản thân ngột ngạt, lúc đầu muốn để thế thân bị giết, nhưng bây giờ tin người thừa kế bị tung ra, rất nhiều kẻ thù cũng bắt đầu ngo ngoe muốn tấn công"

Những người kia nghĩ cướp đoạt Fanal cùng Ô Thác Bang...

Đông Ân Vũ nắm điếu thuốc trong tay, con mắt chỉ nhìn chằm chằm bức tường như muốn bong ra từng mảnh, không quan tâm nhạt nói: " Đó là chuyện của cô ta"

Cố tình mưu sát, kẻ thù quá nhiều...

Đó là vấn đề riêng của Mộ Lâm.

Trần Chính nghe vậy ném nửa điếu thuốc đang cháy dở xuống đất dập tắt : " Chú không trách con tung tin ra truyền thông, nhưng chú không muốn con đối địch với tội phạm quốc tế, đây không phải là chuyện mà một người sắp về hưu sẽ làm" Ngụ ý, ông muốn Đông Ân Vũ thu tay, vô luận nàng có ý định làm gì tiếp theo, tốt nhất đừng có lại xâm nhập....

Có trờ mới biết nàng chuẩn bị thảo phạt bao nhiêu người nữa ?

Đông Ân Vũ chỉ trừng mắt nhìn, bóp đôi điếu thuốc đưa cho Trần Chính, quay người đi về phía phòng cấp cứu

Nàng đi xuyên qua đám đông, ở nơi vắng phát hiện thân ảnh của Hoắc Ngải, người kia đồng thời cũng thấy Đông Ân Vũ, khoảng cách vi diệu, hai người chỉ là nhìn nhau chăm chú, không ai bước đến nửa bước. Đông Ân Vũ mặt không biểu tình, người kia cũng dùng đôi mắt không cảm xúc nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên phòng cấp cứu ầm ĩ, dường như chỉ còn hai người bọn họ, Đông Ân Vũ cùng Hoắc Ngải.

" Lin! Lin!" Giọng nam quen thuộc từ cửa truyền đến, Đông Ân Vũ dời ánh mắt đi trước, nhìn về phía đối phương.

Chỉ thấy một người ngoại quốc cao lớn thất kinh chạy vào phòng cấp cứu, mấy cô y tá tiến lên trấn an, người kia không biết ồn ào cái gì, ngay lúc y tác không biết làm sao, nam nhân phát hiện Đông Ân Vũ cũng đang ở đây, vẻ mặt hắn đang lo lắng, nháy mắt trở nên dữ tộn, không nói hai lời hướng Đông Ân Vũ một trận gầm thét

" Là cô!" nam nhân xông lên nắm chặt cổ áo nàng, động tác mười phần thô lỗ " Đều là lỗi của cô!!"

" Vị tiên sinh này..." Y tá lúng túng tiến lên muốn ngăn cản nam nhân, lại bị Đông Ân Vũ dùng ánh mắt trấn an nên chậm rãi lùi lại

Rick

Nàng còn nhớ rõ tên nam nhân

" Đúng, là tôi tung tin" Đông Ân Vũ trên mặt không một tia sợ hãi, ngược lại thong dong khiến người đổ môi lạnh toàn thân

Rick đơn giản muốn chân tướng, nhưng sự tình lại phát triển không như hắn nghĩ, Đông Ân Vũ không có chút nào áy náy thừa nhận nàng là hung thủ, bộ dáng này càng làm cho nam nhân tức giận đến cắn răng " Lin đã làm sai gì với cô, mà cô còn hại nàng đến mức như vậy! Lin từ đầu không cần chịu loại tra tấn này! nàng căn bản không cần vì phụ thân phạm pháp mà chịu loại tổn thương này!"

Nàng là thiên sứ, nàng là nữ thần, nàng là vô tội....

" Hừ, nhàm chán đến cực điểm" Đông Ân Vũ nheo mắt, hừ lạnh một tiếng.

Rick thấy thế, tức giận nắm cổ áo đối phương càng chặt, khoảng cách hai người càng sát gần hơn " cô nói cái gì "

" Có lẽ Mộ Lâm xác thực không làm tổn thương ai, nhưng từ quà vặt, quần áo, đồ dùng của nàng, đều là do phụ thân của nàng lấy được tiền bẩn từ nơi khác, bây giờ chịu một chút trừng phạt cũng là phải" Tục ngữ có câu " Không biết không có tội. nàng không tin Mộ Lâm không biết gì hết, phụ thân nàng mua bán vũ khí, hững vong hồn bị giết, có tội gì ? người vô tội bị liên lụy thì làm sao mà vô tội được ?

Có lẽ lời nói càng tổn thương người hơn ?

Rick nghe Đông Ân Vũ thuyết pháp, nhất thời đỏ bừng mặt, không phải xấu hổ mà là tức giận

" Cô là đồ ác quỷ! Lin thua thiệt vì cô mà ngừng giao dịch, cùng vì cô mà tạm dừng kế hoạch phát triển Ô Thác Bang! Thậm chí... lần đầu tiên ngỗ nghịch ý phụ thân, kéo dài thời hạn hôn lễ, sau khi đính hôn càng bị hai gia tộc sau lưng quở trách, chỉ vì cô mà thôi! Vì cái gì nàng còn bị cô tổn thương đến mức này! " Nhớ đến Lin trấn an hắn, thần sắc ôn nhu, Rick liền nghĩ hung hăng đánh nữ nhân trước mắt

" Cái gì chứ, nguyên lai là như thế" Đông Ân Vũ bỗng nhiên cười hai tiếng quái dị, giương mắt, khóe miệng cười nhạt nói: " Trọng điểm là cái gì hả? Anh hận tôi như vậy, không phải vì Mộ Lâm trọng thương nằm viên, mà bởi vì so với anh, Mộ Lâm càng coi trọng tôi hơn chứ gì?"

Thật sự là khó coi, nam nhân không chiếm được tình yêu... nên lên án cùng đố kỵ....

Lời nói vừa dứt, Rick kích động vung nắm đấm, khóe miệng Đông Ân Vũ cười yếu ớt, chỉ thấy nắm đấm đã hướng về phía mình, cũng không thèm tránh, Đông Ân Vũ không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, nàng thậm chí không nháy mắt, ngay lúc còn cách mười cm, nắm đấm cứng rắn bỗng nhiên dừng lại, không phải Rick đổi ý, mà có người ngăn lại

Người kia, là Hoắc Ngải.

" Buông tay!" Rick vặn vẹo bả vai, định ném bỏ tay Hoắc Ngải, sắc mặt tương đối vặn vẹo

" Đủ rồi!" Hoắc Ngải chẳng những không buông, còn tăng thêm lực đạo, nàng không nhìn sắc mặt Rick hiện giờ kém thế nào, đôi mắt chỉ nhìn chăm chú Đông Ân Vũ, nụ cười yếu ớt tựa hồ muốn nói nàng sớm tin rằng mình sẽ ra tay cứu nàng, khiến Hoắc Ngải nhăn mày, không thể không thừa nhận, Đông Ân Vũ đoán đúng, nàng sẽ không để cho Rick đánh nàng

" FUCK!" Nam nhân chửi lớn, phát điên nói: " Ngay cả cô cũng điên sao!"

Hoắc Ngải buông tay, nam nhân đồng thời buông Đông Ân Vũ.

" Anh đi xem tình trạng của Mộ Lâm thế nào" Hoắc Ngải hai tay vòng ngực, liếc nhìn Rick, nhạt nói

Hoắc Ngải cùng nam nhân kỳ thật không có giao tình gì, thuần túy bởi vì quan hệ với Mộ Lâm nên biết nhau, Rick hiển nhiên không muốn cùng hai nữ nhân làm bạn, thở phì phò đi vế phía phòng giải phẫu, mà Đông Ân Vũ ung dung chỉnh lại cổ áo, không có chút nào bị đe dạo hay bối rối cùng sợ hãi.

" Sao cô cũng đến ?" Hoắc Ngải sắc mặt trắng bệch, mặc đồ ở nhà, tựa hồ sau khi nhận được điện thoại liền lập tức đến bệnh viện

Đông Ân Vũ nhún vai, nói: " Hẳn là tôi nên hỏi cô sao còn chưa đi? Thời gian của cô không còn nhiều"

Nàng cho Hoắc Ngải thời hạn rời khỏi Bắc Khu, chỉ còn năm ngày

" Công kích Mộ Lâm chính là tổ chức khủng bố nước ngoài, tạo thành vụ tai nạn xe cộ liên hoàn, có rất nhiều người mất mạng tại chổ" Hoắc Ngải nắm chặt cánh tay, ánh mắt không nhìn ra bất kỳ trách cứ nào, nàng chỉ kể sự thật " Mộ Lâm là trên đường đến sân bay bị tấn công, lúc xe cứu thương đến, Mộ Lâm đã bị kẹp ở ghế sau bất tỉnh"

" Cho nên?" Đông Ân Vũ nhún vai, những chuyện này nàng cũng đã nghe từ cảnh sát giao thông

Nhưng mà, Hoắc Ngải hiện giờ nói những lời này là có ý gì ?

" Kết quả như thế làm cô hài lòng không?" Đôi mắt đen như mực, phản chiếu lấy khuôn mặt nàng

" Cô bây giờ là đang trách tôi ?" Đông Ân Vũ nghe Hoắc Ngải chất vấn, lập tức cảm thấy buồn cười.

Nhưng Hoắc Ngải lại lắc đầu, nhạt nói: " Tôi muốn biết, kết quả như vậy là điều cô mong ước sao ?"

Thật sao ?

Đông Ân Vũ không cần nghĩ

" Mục đích vạch trần thân phận nàng là để tôi cảm thấy hài lòng" Nàng gật đầu, mỉm cười ưu nhã : " Về phần kết quả thế nào, tôi không quan tâm" Vô luận Mộ Lâm bị ai giết, hoặc thất thế như thế nào, những điều đó không liên quan đến nàng, lúc nàng đưa tin cho truyền thông, Đông Ân Vũ đã chia cắt với Mộ Lâm.

Lãnh đạm cũng tốt, nhẫn tâm cũng được, không cần gánh chịu bị thương đánh mất

Mà Hoắc Ngải cũng không như Rick tỏ ra khiếp sợ, ngược lại như trút gánh nặng, buông cánh tay ôm siết ra

" Khi tôi biết Mộ Lâm cùng với cô, tôi đã từng âm thầm cầu nguyện nàng sẽ có kết cục này" Mộ Lâm cùng nàng, quen biết từ nhỏ, nói là thanh mai trúc mã, tựa hồ không đến mức như thế, nhưng xã giao bình thường, cùng quan hệ làm ăn gặp nhau không ít, nói như lời Hoắc Ngải, Mộ Lâm đại khái chỉ là " bằng hữu " thông thường của nàng...

Bởi vì Đông Ân Vũ, nàng hy vọng " bằng hữu " này có thể...

" Bất quá rất may " Hoắc Ngải sau khi mở mắt, khóe miệng như cười như không " Lời cầu nguyện này không thành sự thật"

Bởi vì không đáng...

Quá không đáng...

Đông Ân Vũ nghe Hoắc Ngải không nói gì, biết là khẳng định mình lãnh huyết vô tình

Bất quá nàng nói, không quan trọng

" Thật đáng mừng" Nàng tiến lên vỗ vỗ vai Hoắc Ngải, sau đó khoát tay rời đi, trước khi đi còn nói thêm một lần " Thật đáng mừng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro