Chương 0115: Ngầm hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ có Nguyên Phương Trọng tính gà mẹ, ngày hôm sau Đông Ân Vũ nhận được tin Mộ Lâm đã được cứu

Dựa theo bệnh án mà Nguyên Phương Trọng xem qua, Mộ Lâm bị tấn công từ đằng sau xe, cả người kẹt vào ghế ngồi, chổ ngồi bị vặn vẹo biến dạng, nửa người trên mặc dù chỉ có trầy da, nhưng đùi bị tấm sắt ngay chổ ngồi đâm xuyên qua, nhân viên y tế lúc đưa nàng vào phòng giải phẫu, Mộ Lâm đã mất máu đến bất tỉnh, kết quả cấp cứu coi như sáng tỏ, dây thần kinh mặc dù được nối, nhưng sau này có đi được hay không là chuyện khác.

Bởi vì song thân Mộ Lâm kiên trì, sáng nay đã thuê máy bay tư nhân đậu ở sân bay, cơ hồ đãi ngộ như thủ tướng, Mộ Lâm bị người nghiêm cẩn hộ tống lên máy bay. Đông Ân Vũ liếc mắt nhìn đồng hồ chính là đến giờ, Mộ Lâm rời khỏi Bắc khu, mọi chuyện ở đây, coi như kết thúc, mặc dù không gặp Mộ Lâm lần cuối, nhưng Đông Ân Vũ cho rằng như thế tốt cho cả hai

Lúc này, nàng đứng ở bãi cỏ rộng lớn trong thành phố

Mảnh đất trống này chưa được khai phá, cách sân bay không xa, máy bay thỉnh thoảng lướt qua đầu, tiếng vang to như vậy để Đông Ân Vũ suy nghĩ bay xa một chút, lúc gió lớn thổi lên, quần áo nàng hỗn loạn thổi tung phần phật. nàng đeo kính râm, toàn thân phát ra khí chất để người khó tiếp cận, lúc này một đoạn ánh sáng ở cuối đường chiếu đến, phản chiếu trên mặt mắt kính chính là hình ảnh một chiếc xe hơi

Đến.

Đông Ân Vũ kéo tóc trên vai, xe đậu cách đó chừng năm thước, nàng ngẩng đầu nhìn máy bay lướt qua đầu

" Là cách gì hả?" Nam nhân xuống xe mặc áo sơ mi hoa tên Địch Duy, gương mặt non nớt hơi nghi ngờ lộ ra vận vị trưởng thành khó tin, đại khái là bị áp lực, thân là Ngô Đường lão đại rốt cuộc hắn cũng phải giải quyết công việc. Chuyện từ lúc xảy ra đến nay, nam hài luôn được che chở buộc phải trải qua thử thách để trưởng thành, hình dạng của hắn có chút thay đổi, trở nên...

Lôi thôi không chịu nổi

Đông Ân Vũ cười nhẹ, trầm mặc không nói

Địch Duy nháy mắt bị chọc giận, hắn đối với nàng bắt đầu gầm thét " Con mẹ ngươi, nói chuyện đi!, không phải nói có cách hay sao!"

Hải Tiều hai tuần trước đã ngừng cung cấp hàng, La Dạ chạy hàng lại bị bắt, Hà Tuyền tuần trước mới từ chức, Hoắc Ngải nhận chức, Hải Tiều lại đứng trước nguy cơ đóng cửa, Phàm thúc ba ngày trước bị bắt giữ ở đồn cảnh sát, mà Ngô Đường hiện giờ tràn ngập nội chiến, cho dù có Cổ Thúc, Hoa thúc, cũng không ngăn được tiểu hỏa tử huyết khí sùng sục

Còn nữa...

Toàn bộ tài sản của Ngô Đường bị đóng băng

" Cậu có nghĩ ở trong Ngô Đường có nội ứng hay không?" Đông Ân Vũ cũng không quanh co, nàng hai tay vòng ngực, mỉm cười hỏi Địch Duy

Nhưng mà đối phương tựa hồ không hề hoài nghi, Địch Duy lập tức sửng sốt, nhìn bộ dáng Đông Ân Vũ bình chân như vại, bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ. Dù sao hắn ở Ngô Đường ăn ngon mặc sướng, loại chuyện này đến phiên hắn quản hay sao ? Là Địch, La Dạ sẽ ngăn lại, nếu quan hệ với Ngô Đường, tự nhiên do các thúc thúc xử lý, hiện tại Đông Ân Vũ hỏi hắn có nghi ngờ đến nội ứng, Địch Duy thật đúng không biết

"' Nói nhảm nhiều quá!" Bị hỏi đến vấn đề như vậy, Địch Duy tức giận cào tóc: " Phàm thúc bị bắt, tôi liền không có ngày sống dễ chịu! cô tìm tôi ra, không phải nói có cách giúp tôi giải quyết hiện trạng sao!" Hắn thậm chí không hoài nghi Đông Ân Vũ làm sao giúp hắn, một người không có công việc, quyết liệt với Hải Tiều, có năng lực gì giúp Ngô Đường chấn chỉnh ?

Đông Ân Vũ bất đắc dĩ cười cười, quả nhiên là đứa bé

" Đương nhiên" Nàng nhún vai, ngay sau đó chỉ vào mình nói: " Điều kiện tiên quyết cậu phải tin tôi, cậu tin không?"

Tin nàng không ?

Địch Duy không xác định, hắn bậm môi, áo sơ mi hoa bị gió thổi tung bay, tóc cũng loạn thất bát tao, khá chật vật

" Lúc tôi gia nhập Ngô Đường, Triệu lão sư chắc từng đề cập phải đề phòng tôi đúng không?" Kính râm phản chiếu biểu lộ luống cuống của Địch Duy, con mắt dưới kính râm hơi cười " Cảnh sát trà trộn vào Ngô Đường? Cậu sẽ tin những lời này không?" nàng không biết Triệu Hàn đến cùng nói với Địch Duy cái gì, nhưng trông thấy bộ dáng kinh ngạc của Địch Duy lúc này, Đông Ân Vũ lập tức ngầm hiểu

"Đúng vậy, có cái gì không thể xảy ra chứ? Phàm thúc có thể ở đồn cảnh sát làm việc, đồng thời có quan hệ với Ngô Đường, thì một cảnh sát nho nhỏ gia nhập Ngô Đường sao không thể có được?" Đông Ân Vũ nhún vai, nàng không cho rằng Địch Duy hoài nghi nàng, bởi vì ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẩn đục, hoàn toàn không tìm ra phương hướng.

Nàng lười biếng thở dài một hơi. đến gần Địch Duy một bước " Như vậy, cậu có nghĩ đến hay không, làm giảm đi ít nhiều thế lực của cậu ?" Dường như nhắc nhở, Đông Ân Vũ ở bên tai Địch Duy nói nhỏ: " Cậu xác định hiện tại Ngô Đường vẫn là của cậu hả?"

Tựa như nói gì đó, nhưng kỳ thật Đông Ân Vũ không hề nói gì

Địch Duy lập tức trừng lớn hai mắt, cũng không biết gân bị nắm chặt, nam nhân lảo đảo lên xe, không nói tạm biệt với Đông Ân Vũ, như một cơn gió rời khỏi bãi cỏ. Nhưng đoạn đối thoại này chỉ là món khai vị, trò hay còn ở phía sau, bởi vì tai nghe nhỏ truyền đến tiếng Nguyên Phương Trọng nhắc nhở, nam nhân cẩn thận từng li từng tí thấp giọng nói: " Bọn hắn đến "

Đông Ân Vũ tháo kính mát xuống, không lâu sau đó ba bóng xe hơi xuất hiện trước mặt nàng

Hai xe SUV màu đen cùng một chiếc xe hơi nhập khẩu màu đen.

Từ xe SUV xuống tới nam nhân mặc âu phục đen phảng phiêu, mỗi người đều không hề thân thiện, thậm chí còn có chút sẹo trên mặt, loại lưu manh cứng rắn lại muốn giả trang thân sĩ. Lúc nhân mã trên xe SUV đều xuống hết, xe hơi dừng ở giữa cũng không có động tĩnh, chỉ thấy lão đầu cao tuổi bối rối xuống xe, sau đó cung kính đi ra đằng sau xe, như lão quản gia xoay người mở cửa

" Phô trương thật lớn" Đông Ân Vũ mặt mỉm cười, hoàn toàn không có cảm giác bị vây hãm

Người xuống xe là Triệu Hàn.

Nàng mặc một thân sáo trang, trên cơ bản cùng cách ăn mặc lúc bình thường không khác gì, nhưng đứng giữa nhiều nam nhân mặc âu phục như vậy, Đông Ân Vũ luôn cảm thấy nàng là đầu đảng. Nhưng trực giác nữ nhân luôn chuẩn. Nàng hai tay vòng ngực, bộ dáng từ đầu đến cuối thong dong, so với trước đây lúc đối mặt với Triệu Hàn, Đông Ân Vũ luôn cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng bây giờ nàng không cảm giác được một chút áp lực nào

" Cho cô một phút cân nhắc sinh tử" Triệu Hàn kéo kính xuống, lộ ra ánh mắt vẫn sắc bén như cũ

Đông Ân Vũ nhún vai cười nhạt : " Không cần cân nhắc, tôi chọn sống"

Triệu Hàn nghe vậy bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng " Tôi nhìn cô như muốn chết"

Cho đến bây giờ nàng đều chui vào con đường chết, lời này đối với Đông Ân Vũ đều không có chút tác dụng nào

" Tôi không biết cô cấu kết với ai, nhưng cô tốt nhất lập tức bảo ngân hàng đình chỉ hành vi ngu xuẩn!" Triệu Hàn lúc nói lời này, có chút nghiến răng nghiến lợi, nàng bảo trì khuôn mặt trấn định, bởi vì phẩn nỗ mà có chút vặn vẹo, nhìn qua thực dọa người.

" Tôi sẽ không ngừng đóng băng tài sản Ngô Đường" Đông Ân Vũ thu hồi nụ cười, bộ dáng nàng kiên quyết để nam nhân mặc âu phục chung quanh khó xử

Lời này đối với Triệu Hàn chính là khiêu chiến

" Lần trước giáo huấn còn chưa đủ sao ?" Triệu Hàn ngữ khí băng lãnh, để nhiệt độ chung quanh hạ xuống mấy phần, nàng mỉm cười chưa từng có tình cảm, chỉ có cao cao tại thượng vĩnh viễn ngạo mạn " Quả nhiên là người có tính nô, không được điều giáo liền bắt đầu lộng hành rồi ?" lời nói to gan để lão quan gia đứng bên cạnh Triệu Hàn lui về sau nửa bước, nam nhân chung quanh có chút xấu hổ

Nhưng đương sự là Đông Ân Vũ lại không đau không ngứa

Giáo huấn sao ?

Nàng ngọe đầu suy nghĩ hai chữ này, đến tột cùng Triệu Hàn nói giáo huấn là làm cái gì ? là ý nói lúc câu dẫn Địch Duy, bị bắt gian tại giường hay là lúc nàng rơi vào cạm bẫy của Hoắc Ngải, xuất sinh nhập tử để lấy lại hàng ? nói ra có vẻ hổ thẹn, nhưng bị giáo huấn vẫn có thể bình tâm tĩnh khí, bị phản bội, bán đứng, gánh tội thay, dạng gì đều trải qua, lần nào nàng không bị giáo huấn qua ?

Còn sợ lần này sao ?

" Xin lỗi, Triệu lão sư" Đông Ân Vũ lắc đầu, ngón tay vỗ vỗ cằm, nhìn như có chút bối rối " Nếu như cô thiếu sủng vật để điều giáo, chỉ sợ phải tìm chổ khác, bởi vì tôi đã không còn ở Ngô Đường nữa, đúng không ?"

Nàng nhớ kỹ Triệu Hàn từng đe dọa nàng, nếu như không tránh xa Ngô Đường, nàng chính là chó của nàng, nhưng bây giờ nàng đã rời khỏi Ngô Đường, thậm chí còn không liên lạc với Hải Tiều, nàng còn là chó của Triệu Hàn hay sao ? còn về phạm vi quản hạt ? Đừng chọc cười

Triệu Hàn nghe vậy, có chút nheo mắt, toàn thân lộ ra mùi nguy hiểm

" Triệu lão sư cứ yên tâm đi, tôi lần này hẹn Địch tiên sinh đến, không phải muốn câu dẫn hắn lên giường" Đông Ân Vũ lắc lắc ngón trỏ, mỉm cười nói: " Chỉ là nhắc nhở Địch tiên sinh, nhiều khi nhìn gần quá sẽ không thấy rõ, cho nên kêu hắn đứng xa một chút, liền có thể nhìn thấy chân tướng rõ ràng, cô thấy đúng không, Triệu lão sư ?"

Nếu như mắt đối mắt, rất khó nhìn thấy tướng mạo đối phương đúng không ?

Hiện tại Địch Duy chính là chó của Triệu Hàn, thân là nữ nhân của lão đại Ngô Đường, thật sự có độ lượng chấp nhận người yêu của mình lăn lộn với nữ nhân khác hay sao ? Hay là Triệu Hàn căn bản không thèm để ý chuyện này ? Rõ ràng lớn tuổi hơn Địch Duy nhiều như vậy, lại bỏ mặc người yêu như một cái hài tử tự tung tự tác, chẳng lẽ Triệu Hàn cưng chiều Địch Duy hay sao ?

Đông Ân Vũ phối hợp lắc đầu

Không có khả năng, bởi vì nàng biết Triệu Hàn, trong mắt không chấp nhận bất cứ sai lầm nào

" Xem ra cô đã đứng đủ xa rồi phải không?" Từ trong mắt Triệu Hàn, có thể đọc ra một chút cảm xúc

Chính là kiềm chế cùng phẫn nộ

Nàng bước nửa bước về phía trước, đồng thời nam nhân âu phục bên cạnh đều cầm súng nhắm ngay Đông Ân Vũ, lắc cắc, nòng súng màu đen chỉ vào nàng, ;lập tức bầu không khí trở nên căng thẳng, tựa hồ Đông Ân Vũ chỉ nói sai một chữ, hay thở nhiều hơn một cái, liền sẽ không chút lưu tình biến thành tổ ong, bỏ mạng lập tức

" Cho cô ba mươi giây bảo ngân hàng làm tan băng tài sản" Triệu Hàn lãnh ngạo nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ nói: " Hiện tại cô còn hai mươi chín giây " nàng nghiêm túc, đối với Triệu Hàn, đem một nữ nhân bắn thành cái tổ ong là điều không khó khăn, nhưng nàng cũng vui vẻ diệt trừ, cho thấy rõ chân tướng của nàng

Nhưng Đông Ân Vũ chỉ cười với Triệu Hàn.

Nàng cười ưu nhã cùng thong dong.

" Cám ơn cô nhân từ, không có đem tôi lập tức xử bắn" Đông Ân Vũ ngọe đầu, cười đến mức lộ ra toàn bộ hàm răng trắng bóc: " Như vậy "

Giơ tay lên, lập tức mấy chục tia hồng ngoại nhắm chuẩn rơi trên thân Triệu Hàn.

Nữ nhân sầm mặt lại, Đông Ân Vũ cười đến xán lạn

" Cho cô năm giây đóng gói hành lý" Nàng thu hồi nụ cười, nheo mắt, không có chút nào đùa cợt " chạy trở về Đông khu của cô "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro