Chương 0116: mô thức cảm tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạn không có mắt

Vô luận là nòng súng nhắm chuẩn Đông Ân Vũ, hay là tia hồng ngoại nhắm chuẩn Triệu Hàn, đồng dạng trí mạng

Nhưng mà, ai trân quý tính mạng của bản thân hơn ?

Hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng Triệu Hàn nhắm hai mắt rồi mở ra, lạnh nhạt nói: " Thu súng!"

Âm thanh cứng rắng liền giống như bị chặn ngang, có thể thấy được Triệu Hàn không hề tình nguyện.

Nhưng mà nam nhân mặc âu phục không dám không nghe, tất cả đều ngoan ngoãn bỏ súng xuống, đồng thời Đông Ân Vũ cũng buông cánh tay giơ lên, điểm đỏ nháy mắt không còn nữa. Đây là lý trí nhượng bộ, như dê trắng dê đen, nếu như đứng lâu trên cầu gỗ, ai cũng nghĩ qua cầu, thì sẽ lãng phí thời gian.

Triệu Hàn nhìn bốn phía, trừ bãi cỏ đầy cỏ lau ra, nhân mã trong tay Đông Ân Vũ khẳng định từ xa giám sát, bầu không khí vô hình áp lực càng thêm căng thẳng, Đông Ân Vũ thủy chung mỉm cười, không sợ Triệu Hàn uy hiếp, càng không sợ nàng sẽ giết mình, Đông Ân Vũ trong tay nắm chắc mười phần tự tin

" Xem ra cô lần này câu kết với kẻ ngốn có bản lĩnh" Triệu Hàn lời nói lạnh nhạt, nói ra là muốn châm chọc Đông Ân Vũ.

Không nghĩ nàng lắc đầu hờ hững đáp: " Không phải câu kết với người có bản lĩnh, là tôi có bản lĩnh

Nàng đương nhiên có

Triệu Hàn lộ ra nghi hoặc, nhíu mày khiến Đông Ân Vũ cười ra tiếng

" Thế nào, không giống hả?" Nàng một lần nữa đeo kính râm, đồng thời vén tóc trên vai, nàng mặc một kiện áo sơ mi viền ren cao nhã, tùy ý kết hợp với quần jean bó sát, nhìn giống như khách duy lịch balo, có phẩm vị hưu nhàn

Hình tượng này của Đông Ân Vũ, so với quá khứ bộ dáng vũ mị lẳng lơ hoàn toàn khác biệt

" Xem ra cô đứng chưa đủ xa, nên không thấy rõ tôi rồi?" Nàng nhe răng cười một tiếng, lại làm cho Triệu Hàn toàn thân lạ lẫm

Đông Ân Vũ này thực sự xa lạ

Triệu Hàn hai tay vòng ngực, cùng nàng đối mặt vài phút, bỗng nhiên nói: " Trở lại xe hết cho tôi!"

Nam nhân nghe vậy, tất cả đều nhìn nhau, bọn hắn là vệ sĩ của Triệu Hàn, không dám trái lời của nàng, cuối cùng chỉ có thể sờ sờ mũi toàn bộ đi vào trong xe SUV. Lần này, trên đồng cỏ chỉ còn Đông Ân Vũ cùng Triệu Hàn, một người sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, một người bình tĩnh thong dong cười nhè nhẹ, cuộc tỷ thí này hiện tại mới bắt đầu, các nàng đứng cùng một đẳng cấp, tranh đấu lẫn nhau

Ai ăn ai, không biết trước

" Cho nên, thế nào mới là cô ?" Triệu Hàn híp hai mắt, quan sát tỉ mỉ Đông Ân Vũ

Nàng vẫn là nàng, đôi mắt kia, cái mũi, bờ môi ngay cả nụ cười vẫn như cũ, bất quá

Lại không phải nàng

Đông Ân Vũ nghe vậy, chỉ chính mình " Cái này "

Nàng trông thấy khóe mắt Triệu Hàn co lại, có lẽ trên mặt không có biểu lộ kinh ngạc, nhưng Triệu Hàn hiển nhiên không cách nào tiếp nhận sự thật. Người từng ở bên cạnh nàng đeo vòng cổ chó con, thế mà lại phá hoại điểm quan trọng, bây giờ nghĩ lại, Triệu Hàn rõ ràng hoài nghi động cơ làm loạn của nàng ở Ngô Đường, chỉ là nhiều lần tha cho, không có trực tiếp diệt trừ, coi như là nhân từ đến cực điểm, không hổ là người có giáo dục.

" Đáng chết " Triệu Hàn nắm chặt tay, nhịn không được khẽ chửi một tiếng

Đông Ân Vũ theo cơn gió nghe rõ ràng câu chửi mắng kia, thấp giọng cười nói: " Đáng tiếc mạng tôi lớn sống đến ngày hôm nay, cái này tôi phải cám ơn Triệu lão sư hạ thủ lưu tình" Nàng tinh tế quan sát phản ứng của Triệu Hàn, phát hiện nữ nhân hôm nay cảm xúc đặc biệt rõ ràng, ngày xưa luôn lạnh như băng ngàn năm không thay đổi, hôm nay thấy thế nào cũng giống như ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng sẽ bộc phát

" Ngậm cái miệng chó của cô lại!" Kiềm chế, nhẫn nại cảnh cáo để sắc mặt Triệu Hàn càng thêm vặn vẹo

" Như thế này là không được, thân là giáo sư thành tích cao về nước, không thích hợp nói lời thô tục:" Nàng chậm rãi đến gần nữ nhân, rút ngắn khoảng cách để Đông Ân Vũ có thể ngửi được mùi nước hoa thanh nhã trên thân Triệu Hàn, cùng khí chất nàng cao ngạo: " Cô nói đúng không ? Triệu.Lão.Sư?"

Triệu Hàn nháy mắt bị nàng chọc giận, nàng giơ tay liền muốn thưởng cho nàng một bạt tay, lại bị Đông Ân Vũ nhẹ nhõm ngăn lại

" Đánh cũng không tốt, có lời gì sao không thể hảo hảo nói ra hết?" Nàng lắc đầu, tựa hồ đối với Triệu Hàn là thân phận người giáo dục lại cảm thấy tiếc hận, nhưng nụ cười giả mù sa mưa lại làm cho Đông Ân Vũ biểu lộ càng thêm quái dị, hai người cơ hồ gần sát để Triệu Hàn trong mắt chỉ có thể nhìn chăm chú nàng, đồng thời nghe lời khiêu khích của Đông Ân Vũ càng rõ ràng hơn

" Hảo hảo nói? Vụng trộm đóng băng tài sản Ngô Đường, cô không có tư cách nói câu này" Triệu Hàn nghĩ rút tay về, lại bị Đông Ân Vũ nắm quật ra sau, đầu ngón tay cơ hồ muốn bẻ ngược vào trong thịt, Triệu Hàn mặc dù cảm thấy đau đớn nhưng trên mặt không có chút yếu thế

" Tôi đang giúp Địch tiên sinh, tôi nghĩ hắn cũng không ngại" Đông Ân Vũ buông lỏng lực tay, nhìn Triệu Hàn híp hai mắt, bỗng nhiên hất ra " Nhìn xem quy mô Đông khu của cô, đoán chừng đến kiếp sau cũng không lo ăn lo mặc, cần thiết phải vượt địa bàn trà trộn vào Bắc khu an bình hay sao ?"

Bắc khu có chế độ của Bắc khu, Đông khu có quy củ của Đông khu

Nước sông vốn không nên phạm nước giếng, hết lần này đến lần khác Triệu Hàn vượt giới hạn.

Triệu Hàn vuốt vết cào trên cổ tay, ánh mắt dưới tấm kính trắng không có chút nào dao động, tựa như đang quan sát con mồi, lẳng lặng chờ

" Cô thấy Địch Duy chỉ là một hài tử tâm tư đơn thuần, liền ra tay câu dẫn, cũng quá vô nhân đạo rồi" Đông Ân Vũ vừa nói vừa lắc đầu nói: " Tối thiểu mang danh là bạn gái cũng nên tận chức trách một chút chứ ? dáng vẻ không đứng đắn rất không có thành ý, giống tôi muốn diễn cũng phải diễn như thật, không phải sao ?"

Ám chỉ của nàng tương đối rõ ràng

Triệu Hàn có thể nghe ra bên trong lời nói của nàng, nhưng nàng lại nhăn mày

Bờ môi nhấp nhẹ, nhạt nói: " Cô là cảnh sát ?"

Cái này không phải rõ ràng dưới ánh mặt trời rồi sao ?

Đông Ân Vũ mỉm cười gật đầu đáp: " Không sai, là cảnh sát trà trộn vào Ngô Đường, chính là tôi" Nàng biết Triệu Hàn có bản lĩnh thám thính tin tức mật, chỉ là nàng không có cách nào biết danh sách nội ứng, bởi vậy lúc nàng gia nhập Ngô Đường, khắp nơi bị làm khó làm dễ, cũng là dự tính phản ứng, bởi vì Triệu Hàn đề phòng nàng, mà mấu chốt chính là, loại người gì cũng có cơ hội làm nội ứng, mà nàng, một gái quán rượu lại bừng bừng dã tâm càng thêm rõ rệt

Triệu Hàn nhết môi, nhìn thần sắc Đông Ân Vũ tựa hồ có chút quái dị

" Uổng cho cô trước kia khắp nơi đề phòng tôi, hiện tại lại hoài nghi ?" Đông Ân Vũ nghiêng đầu bình thản kể, nàng chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, những nữ nhân nhìn như tài giỏi khôn khéo, đến cuối cùng đều thay đổi, chỉ có nàng dự tính ban đầu không thay đổi, sự tình nên làm, nên đòi nợ đều không quên " Dạng này không được a, so với nội ứng cô như vậy là không được, BOSS Tập Kiệt Xã

Lúc trước mơ hồ khiêu khích đều không có tác dụng với Triệu Hàn, lúc Đông Ân Vũ minh xác gọi tên, Triệu Hàn lập tức như mèo con bị điện giật, khóe miệng nghiến răng công kích nàng. Đông Ân Vũ phản ứng cực nhanh, ngăn nắm đấm Triệu Hàn vung lên, mượn lực dùng lực, đẩy Triệu Hàn lui về sau mấy bước, đối phương trọng tâm bất ổn, vừa lúc bị Đông Ân Vũ siết hai tay bắt chéo ra sau lưng đẩy xuống đất

Triệu Hàn mặt hướng xuống, mắt kính bị hai người cử động kịch liệt mà bị văng ra ngoài, nàng một tay chống đất, tay kia bị Đông Ân Vũ níu lấy

Khó xử

Vệ sĩ hai xe đều toát mồ hôi lạnh

" Kỳ thật tôi và cô tao ngộ cũng rất giống nhau" Đông Ân Vũ đem trọng tâm nghiêng về phía trước, cả người dán lên lưng Triệu Hàn nói: " Lúc mới về nước đã bị sai khiến đi làm nhiệm vụ, mục tiêu đều là Ngô Đường, bất quá người tôi muốn bắt là Phàn Thúc, còn của cô lại là thế lực, nếu như có thể hảo hảo ở chung, cũng chưa hẳn là chuyện xấu đúng không ? Đáng tiếc cô quá bá đạo, cái gì đều muốn nuốt một mình, dù cho Bắc khu có bang phái xâm lấn, đau đầu nhất vẫn là bản thân hắc đạp, đối với nàng không cấu thành uy hiếp

Muốn trách thì trách Triệu Hàn quá tham lan, một nữ nhân liền muốn nuốt trọn Ngô Đường...

Nàng được không ?

Đông Ân Vũ nheo mắt từ góc độ này nhìn xuống có thể thấy cái tai trắng noãn của triêu, cùng mặt bên của nàng, nàng biết, nữ nhân ở bộ dáng yếu thế khẳng định là hỏng bét, nhất là loại nữ nhân như Triệu Hàn cho rằng mình bất phàm, bị nàng gọi là " chó " giẫm dưới chân, sắc mặt nhất định rất đặc sắc.

" Đối với một nô lệ không nghe lời, thì trừng phạt thế nào?" Đông Ân Vũ nhết môi, âm thanh đều đang cười

Triệu Hàn nghe vậy, kịch liệt giãy dụa hai lần, lại bị Đông Ân Vũ đè chặt cánh tay, đau đến hít thở không thông.

" Cút!" Lạnh lẽo cứng rắn, nhẫn nại như là cảnh cáo, nàng muốn Đông Ân Vũ cút

Lời này lại phản tác dụng, để Đông Ân Vũ siết càng chặt hơn, tựa hồ muốn chà sát mặt Triệu Hàn xuống mặt đất mời bằng lòng bỏ qua

" Đây là địa bàn của tôi, muốn cút là người" nàng trừng mắt nhìn, trên đầu mặt trời chiếu rọi hai cái bóng trùng điệp, chồng lên nhau, Đông Ân Vũ tăng thêm lực đạo, xích lại gần bên tai Triệu Hàn nói nhỏ: " Đáng tiếc không thể để cho cô mang thổ sản về, tôi nghĩ Địch Duy đã phát hiện, cô âm thầm làm giả khế đất cùng tiền bạc ở ngân hàng"

Mô thức cảm tình thô ráp, lại làm cho người có tâm lọt bẫy

Mối quan hệ giữa Triệu Hàn và Địch Duy, chỉ có một số ít người biết, vì sự an toàn tính mạng cho Địch Duy, mối quan hệ này không tiện công khai ra ngoài, ngay cả trợ thủ đắc lực trong tay Địch Duy là La Dạ đều phát hiện chuyện này cùng lúc với Đông Ân Vũ, nhưng hiện Địch Duy có bao nhiêu bảo hộ Triệu Hàn, sợ nàng bị tổn thương ? sợ nàng bị liên lụy ? Sợ nàng bị ảnh hưởng đấu đá nội bộ trong Ngô Đường ?

Cỡ nào buồn lo vô cớ

Chỉ sợ Địch Duy vạn vạn không nghĩ đến, coi Triệu Hàn là trân bảo, vậy mà là kẻ cầm đâu tham ô công quỹ Ngô Đường

" Đứa bé kia đối với cô quá nghiêm túc" Vô thức, Đông Ân Vũ nhớ đến gương mặt non nớt của Địch Duy

Bởi vì là đứa bé, cho nên sẽ không trân quý cùng coi trọng, nhưng khi nàng chuốc say Địch Duy, nam hài lại ồn ào muốn tìm Triệu Hàn, xác thực đem đối phương đặt ở vị trí thứ nhất, có lẽ tận sâu trong lòng kẻ hoa tâm, còn có Triệu Hàn, bởi vì nàng đặc biệt, cho nên lúc uống rượu đến đầu óc choáng váng vẫn kêu tên nàng...

Triệu Hàn giãy dụa mấy lần, phát hiện không có cách nào đẩy Đông Ân Vũ ra, tóc dài rũ xuống một bên mặt, thở phì phò, trong mắt tràn đầy không cam lòng cùng phẫn nộ. Đông Ân Vũ hé miệng cười khẽ, nàng biết so với chửi rủa, để Triệu Hàn cúi đầu mới là cách ô nhục nàng lớn nhất, nữ nhân kiêu ngạo như thế, không chịu chấp nhận bộ dáng mình cúi đầu ?

Nhưng không có người nào vĩnh viễn cao cao tại thượng.

" Lừa gạt tình cảm là không đúng" nàng buông thõng hai mắt, mỉm cười nhẹ nói

Không ngờ lời này lại khiến Triệu Hàn sững sờ, trước kia còn kịch liệt giãy dụa, đột nhiên đình trệ để Đông Ân Vũ có chút hụt hẫng

" Ai biểu những người ở Bắc khu đều là đồ ngu!" Không biết là che giấu kinh ngạc, hay là lời nói thật lòng, Triệu Hàn nghiến răng nghiến lợi để nữ nhân nằm trên lưng nàng ha ha cười khẽ

Ngu sao

" Tôi không nghĩ thế" Đông Ân Vũ cúi đầu, cố ý nói bên tai Triệu Hàn, lúc nói chuyện nhiệt khí thổi vào bên mặt nàng, một chút mập mờ, một chút khiêu khích.

" Hiện tại, ai mới là đồ ngu bị tôi đặt dưới thân hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro