Chương 0117: Nửa chết nửa sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Hàn là đồ ngu

Đông Ân Vũ buông Triệu Hàn ra, chậm rãi đứng dậy, sáo trang đắt đỏ của đối phương nhuộm bùn đen, mặt bên của gương mặt cũng dính chút bùn đất, không có kính mắt ngăn chặn, Triệu Hàn lần đầu tiên lộ ra đôi mắt thật, khuôn mặt vốn tự mãn lại có chút yếu thế, có lẽ là bị Đông Ân Vũ thắng thế thượng phong, thời khắc này Triệu Hàn không có bá đạo, chỉ có thể là nghẹn tức bướng bỉnh nhìn nàng

Giống như tiểu nữ hài bị khi phụ

" Cô nên cảm tạ phụ thân cô, đã đưa cô cùng mẫu thân cô ra nước ngoài" Đông Ân Vũ nhớ đến lần đầu tiên trông thấy hình gia đình của Triệu Hàn, bộ dáng tựa như Triệu Hàn bây giờ, nghiêm túc khiến người không dám đến gần, mẫu thân Triệu Hàn sinh hoạt cứng nhắc lại câu nệ, " Nhờ có khoảng thời gian trống không này, thân phận của cô mới không dễ dàng bị lật tẩy, câu được con rể vàng, quan đi ngang trảm tướng tựa hồ rất thuận lợi" Cái gọi là xuất phát điểm, đại khái chính là chuyện như vậy

Triệu Hàn nghe vậy, hai mắt trừng Đông Ân Vũ, trở tay lưu loát vỗ bụi đất trên thân

Thần sắc băng lãnh nguy hiểm đông kết trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của nàng.

" Nếu như khi đó cô kiên quyết diệt trừ tôi, hôm nay sẽ không có kết cục này" Đông Ân Vũ híp mắt, mặt trời trên đỉnh đầu thật lớn khiến hai người có chút choáng váng, có mấy lời nghe vào trong tai, lại không tiến vào trong lòng. Triệu Hàn vẫn là Triệu Hàn, nàng bây giờ hoàn toàn bị Đông Ân Vũ giẫm dưới chân, ở trên địa bàn của địch nhân, nàng vẫn như cũ khí thế phách lối, không hổ danh là đại nữ nhi của lão đại Tập Kiệt Xã

" Cô đã thua thì mau chóng cụp đuôi trốn đi, đừng quên mang đám người kia rời khỏi Bắc khu" Đông Ân Vũ phất phất tay, tựa hồ muốn đuổi con ruồi khiến người ta phiền lòng, nàng lấy hộp thuốc lá trong túi, lấy ra một điếu đã thấy Triệu Hàn bất động

" Đừng cao hứng quá sớm, cái gì tôi muốn, cho đến bây giờ chưa bao giờ thất thủ qua" Cuồng vọng phát biểu để Đông Ân Vũ nhăn mày

Nữ nhân này đến cùng đang nói cái gì ?

Nội tình đã bị vạch trần, đang còn muốn ở địa bàn người khác cáo mượn oai hùm sao ?

" Sách" Đông Ân Vũ xiết chặt điếu thuốc giữa ngón tay, ngước mắt nhạt nói: " Cái gì cũng có lần đầu tiên, đừng như tiểu hài tử chơi xấu, ván này cô thua thì mau về nhà, đừng có ở đây mất mặt xấu hổ, người khác thấy cô lần đầu vi phạm, không biết cười lời cô nói hay sao" Triệu Hàn mặc dù hung ác, nhưng hung sác chưa đủ sức, nàng có lẽ có chổ lo lắng mới tha cho nàng, tình trạng này là bị Đông Ân Vũ đi trước một quân

Nếu là nhường đường chờ Ngô Đường đến, Đông Ân Vũ sợ không còn cơ hội chờ ở Ngô Đường quá hai ngày

Nàng lấy ra bật lửa, tiếng nhóm lửa " ba " một tiếng thanh thúy, đồng thời Triệu Hàn hừ lạnh một tiếng

Chân tướng bị vạch trần, không còn gì để nói nhiều

Đông Ân Vũ bên cạnh hút thuốc nhìn Triệu Hàn lên xe, xe hơi màu đen quay đầu đi trước, sau đó là hai chiếc SUV cũng một chổ biến mất trong tầm mắt. Một trận gió lớn thổi đến, bãi cỏ trống trãi bị cuốn tung bay những cọng cỏ nhỏ, máy bay từ đỉnh đầu ầm ầm lướt qua, chỉ còn một mình Đông Ân Vũ đứng giữa trời, dường như chưa có bất kỳ điều gì xảy ra.

Bên tai truyền đến tiềng sàng sạt, nàng lúc này mới hồi tâm

" Đã tung tiểu đội thứ ba" thanh âm Nguyên Phương Trọng từ trong tai nghe ẩn hình truyền đến

Đông Ân Vũ nhấn nhẹ tay phải, hờ hững nói: " Giám sát chặt chẽ bọn hắn, nếu như dám có hành động gì, lập tức bắt giữ"

Nàng sẽ không bỏ mặc Triệu Hàn ở lại Bắc Khu

Nàng nghe thấy Nguyên Phương Trọng trả lời xong, liền gỡ tai nghe xuống đút vào trong túi, đồng thời lấy ra điện thoại, chỉ thấy màn hình hiện lên 23 cuộc gọi nhỡ. Đông Ân Vũ buông thõng mắt, số điện thoại nàng không có lưu, nhưng nàng thuộc lòng số này, chính là số mà cảnh sát Bắc khu cài định vị GPS, cũng là dãy số của La Dạ.

Hai mươi ba cuộc...

Đông Ân Vũ trong lòng không nghĩ, bỗng nhiên điện thoại rung lên

Hai mươi bốn cuộc...

Nàng không có nhận, ngược lại ném xuống đất, khóe miệng nhết lên nụ cười quỷ dị nhàn nhạt, thoáng chốc nhấc chân lên " Ba " một tiếng, màn hình điện thoại vỡ tan, sau đó thêm một cước, thân điện thoại nứt toác ra, Đông Ân Vũ không ngừng đạp xuống, cho đến khi Nguyên Phương Trọng lái xe đến sau lưng, Đông Ân Vũ mới dùng lại hành động đạp nghiến di động

Lúc nàng cúi xuống nhặt sản phẩm công nghệ cao, trong tay chỉ còn chế phẩm plastic vụn vỡ

Đông Ân Vũ thuần thục mở cửa lên xe, nàng đối với Nguyên Phương Trọng khoe " kiệt tác " vừa làm ra " Thế nào ? có giống như chống cự dữ dội bị ném điện thoại đi không ?" Trên lòng bàn tay là vật tàn tạ, xảo trá đều lộ hết bên ngoài, nói là kịch liệt chống cự, tương đối giống vì bị phát hiện bí mật, nên cố ý phá hư

" Tiền bối, việc này em cảm thấy quá mức" Nguyên Phương Trọng nhăn mày, hoàn toàn xuất phát từ nội tâm nói

" Biết sao không?" Đông Ân Vũ nhún vai, tiện tay đem điện thoại hỏng ném xuống chân " Nếu như không giống, chẳng phải làm người rất đau đớn sao ?" Nàng nói, muốn diễn liền phải diễn thật, mức độ không đứng đắn sẽ chỉ lộ ra sự không chuyên nghiệp, dạng này sẽ tổn hại đến tự tôn của người

Dù sao đều muốn lừa gạt, tốt xấu gì cũng phải lừa cho đủ vốn

" Hiện tại muốn đi đến không?" Nguyên Phương Trọng hai tay nắm tay lái, hỏi ý nguyện của Đông Ân Vũ.

Nàng suy tư năm giây, lắc đầu nhẹ nói: " Không được, hôm nay hơi mệt, trở về đi"

Bình thường Đông Ân Vũ nói lời này, Nguyên Phương Trọng khẳng định rất vui lòng, bất quá hôm nay nam nhân có chút do dự

Đông Ân Vũ thấy đối phương không trả lời, liền híp mắt lười biếng nhìn nam nhân " Xích sắt buộc chắc chứ ?"

Lạnh như băng, câu hỏi không có chút tình cảm nào, lập tức bầu không khí ngưng đọng, trong xe nóng bức, Nguyên Phương Trọng đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh

"Chắc " Nửa ngày, nam nhân mởi khởi động xe, đem xe từ bãi cỏ chạy lên đường lớn

Đông Ân Vũ nghe vậy thỏa mãn gật đầu, vặn vẹo cổ cười nói: " Vậy thì không vấn đề gì

oOo

Đêm đó, Đông Ân Vũ trở về phòng pha tinh dầu tắm thư giãn, sau một ngày mệt nhọc, toàn thân buông lỏng còn xa xỉ rót ly rượu đỏ, cặp đùi đẹp bắt chéo ngồi trên sofa, một bên nhắm nháp rượu ngon, một bên đọc hồ sơ, tựa như nàng đang ở nước ngoài làm nhiệm vụ, sinh hoạt tình phụ, nhàn nhã lại tự tại

Ring.. Ring...

Tiếng chuông điện thoại không hài hòa với thành phố vang lên, Đông Ân Vũ sững sờ, mới nhớ đến điện thoại đã đập nát, muốn liên lạc nàng ngoại trừ đến gặp, nếu không thì gọi đến số điện thoại bàn trong phòng, người biết số điện thoại bí mật này, chỉ có chủ thuê nhà cùng...

" Trần Thúc" Đông Ân Vũ kẹp điện thoại, hai tay đọc hồ sơ " Muộn như vậy còn tìm con ?"

Điện thoại truyền đến âm thanh tiết mục tin tức, Trần Chính dùng điện thoại nhà gọi cho nàng

" Cấp trên ra lệnh, ngày mai sẽ dẫn độ Vĩnh Lạc" thanh âm Trần Chính có chút bất lực, lời nói tựa hồ còn thở dài thật sâu. Hắn nói cấp trên, tự nhiên là trưởng quan cảnh cục quốc tế mà Vĩnh Lạc trực thuộc, Bắc Khu muốn làm chỉ là bắt giữ, thẩm phán chân chính mở phiên tòa, quyết định nửa đời sau của Vĩnh Lạc là người của tổ chức nước ngoài, không liên quan gì đến họ

" Hiện tại mới nhận sao?" Đông Ân Vũ hỏi rất thuận miệng, kỳ thật nàng không có nhiều tâm tư đặt vào cuộc nói chuyện

" Lúc mới bắt giữ liền muốn đưa sang nước ngoài, nhưng con đánh nó gần chết, bác sĩ không cho phép mới kéo đến hiện giờ" Ngữ khí Trần Chính có chút trách cứ, hắn không thích thấy Đông Ân Vũ không phân nặng nhẹ mà làm việc, bắt Vĩnh Lạc là đúng, nhưng cột nàng vào ghế rồi đánh đập, bẽ gãy tay, thậm chí còn bắn vào bắp chân, đều là quá mức

" Thật sự có lỗi, không cẩn thận liền lỡ tay" Đông Ân Vũ không quan tâm đáp lại, thuận tay lật một trang tư liệu

Trần Chính yếu ớt thở dài, trở lại vấn đề chính " Sáng mai chín giờ phi cơ sẽ cất cánh, con có đến chào tạm biệt không ?"

Nói dễ nghe kêu là cất cánh, nói khó nghe chút là bị áp giải

Đông Ân Vũ ánh mắt dừng lại, bả vai ép điện thoại có chút hơi mỏi, nàng cầm điện thoại cười nói: " Nên làm gì bây giờ ? ngày mai còn có việc quan trọng, chỉ sợ không còn cách nào, thật tiếc" Nàng đem tài liệu ném lên bàn, cả người dựa vào ghế salon buông thỏng

" Vậy con có lời nào muốn nhắn lại không?" Trần Chính xoa huyệt thái dương, hỏi

Nhắn lại...

Đông Ân Vũ nhết môi, lại cười không thành tiếng

" Điều con muốn nói, đã trực tiếp nói với nàng rồi" thay vì nói qua trung gian, nàng thích ở trước mắt nói thẳng

Những gì cần thẳng thắn, Đông Ân Vũ đều nói hết rồi, nàng cùng Vĩnh Lạc đã không còn bí mật, nói thực ra cũng không có tâm tư, trước kia Vĩnh Lạc thiếu nàng cái gì, Đông Ân Vũ đều đã đòi lại hết, không có giết nàng, là Đông Ân Vũ đã tha thứ cho nàng rồi, nhưng cũng là một loại tra tấn. Nhưng Vĩnh Lạc cần chịu trách nhiệm với những gì đã làm, bởi vậy nàng tất yếu phải sống

Ngoài ra, hai người coi như đã không còn thiếu nhau gì nữa

" Nàng lần này trở về, công việc tám phần khó giữ được, những lão đầu kia sẽ không bỏ qua cho nàng như vậy" Trần Chính tựa hồ đã đổi chổ nói chuyện, âm thanh ở bối cảnh có thể nghe thấy tiếng gió thổi " Tính tình nàng kiên cường, con hẳn phải biết, về phần ranh giới cuối cùng của nàng ở đâu, con cũng minh bạch "

Đông Ân Vũ nghe, không có lên tiếng

" Nàng bị con làm cho nửa sống nửa chết, đoán chừng sau này sẽ tìm cơ hội báo thù, cũng khó mà biết được, bất quá Ân Vũ" Đột nhiên, Trần Chính cảm tính, hắn gọi tên nàng, tựa như lúc Đông Ân Vũ còn nhỏ, Trần Thúc thường xuyên gọi nàng như thế " Chú biết con đuổi một người, hiện tại còn đang giam một người khác, nhưng chú khuyên con, việc này không nên làm lớn, còn có thể thu tay thì mau đình chỉ trước đi"

Trần Chính lớn tuổi, dù sao nhìn đời cũng dài hơn, lúc ông thấy Đông Ân Vũ như không muốn sống theo đuổi nội tình khác, trong lòng cũng phát run. Không phải Đông Ân Vũ không đủ mạnh mẽ, mà là lực lượng phản công không biết lớn đến bao nhiêu, nàng đắc tội người kia, sao không trả thù cho được, đến lúc đó Đông Ân Vũ nên làm thế nào ?

Như hắn nói, một người chuẩn bị về hưu sẽ không làm mọi chuyện liên lụy đến mình

" Trần Thúc, chú có ý gì?" Đông Ân Vũ nghe vậy, sầm mặt

" Chú muốn con dừng tay, con bây giờ xả giận rất sung sướng, nhưng kết thù chuốc oán, sau này sao có thể sống dễ chịu ?" Trần Chính cũng là quan tâm Đông Ân Vũ mới nói như vậy, hắn biết lúc nàng làm nội ứng chịu biết bao biệt khuất, nhưng thật vất vả gắng gượng qua hết, nàng còn muốn nửa đời sau còn tồn tại hận thù?

" Con đang chấp pháp, chẳng lẽ sai?" Đông Ân Vũ nheo mắt, ngữ khí có chút cứng đầu

Nhưng Trần Chính thở dài một hơi, hắn biết tính tình Đông Ân Vũ bướng bỉnh vô cùng " Con không sai, việc này là lỗi của chú, sớm biết như vậy, lúc trước có đánh chết chú cũng không cho con nhận việc này" Một đời người tuyệt đối sẽ có lúc hối hận, Trần Chính sống đến tuổi này, cũng hối hận vô số lần, nhưng mà việc này lại làm hắn đau lòng nhất

Trên đời không có thuốc hối hận để uống, Đông Ân Vũ chắc chắn không thể quay đầu được

" Muộn" nàng nhẹ nhàng lên tiếng

Trần Chính cười khổ: " Muộn, xác thực muộn"

Là việc này muộn, hay thời gian muộn, Đông Ân Vũ tắt điện thoại, cũng không có bởi vì lúc nãy tâm sự mà lay động, ngược lại bởi vì cuộc nói chuyện để nàng càng thêm tích cực, nàng biết Trần Chính hiện giờ đã khuyến cáo, nếu không nhanh chân, sợ Trần Chính sẽ muốn đưa người nhún tay vào chuyện này

Đông Ân Vũ từ trên ghế sofa ngồi dậy, nàng mở máy vi tính, nháy mắt mở màn hình, liền xuất hiện hình ảnh bị quay lại

Bên trong u ám, có một nữ nhân hai tay bị buộc chặt, cả người treo lủng lẳng trên trần nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro