Chương 0118: Một cước đá cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hạ nóng bức, toàn bộ nhà nhỏ tựa như căn phòng ấm áp, trong không gian kín mịt tràn ngập một mùi lạ, ánh nắng từ cửa sổ xuyên quá có chút đơn bạc, bóng người kéo dài chiếu lên trên mặt yếu ớt lắc lư, dường như là một tác phẩm nghệ thuật, nữ nhân bị treo không hề giãy dụa, an tĩnh tựa như ngất đi, nhưng mà nam nhân đứng bên cạnh nàng hiển nhiên có chút thô bạo, trong tay kẹp lấy cây nhang đã cháy một nửa, khói từ từ trên bay lên không vòng qua mắt cá chân nàng, phiêu tán đi lên, mơn trớn khuôn mặt tím bầm của nàng

" Thế nào ? có tiến triển không?" nam nhân từ ngoài cửa đi đến, một thân mặc áo ngụy trang, hắn kéo khóa cửa, tấm sắt nặng nề ngăn cách với bên ngoài, ở bên trong, nữ nhân bị tra khảo thế nào cũng không bị người phát hiện, dù sao chổ này xung quanh trăm dặm không người ở, là góc chết trị an trong bắc khu

" Sách" Nam nhân hút thuốc lắc đầu " Đều đánh đập một đêm, vẫn đồng dạng cứng đầu" Hắn dập điếu thuốc trong tay đã cháy đến tận cùng, hai tay đút túi, tựa hồ chán ghét công việc trông coi " Hay cậu thay vào đi" Nam nhân nói xong thuận thế đưa gậy bóng chày cho người kia

Đối phương tiếp nhận vũ khí, tùy ý đâm nhẹ vào người nữ nhân " Uy, việc này đối với cô cũng không tổn thất, nói ra cũng có sao đâu ? Chỉ cần người khai ra chổ ở của những người khác cho chúng tôi biết, cô cũng không phải chịu tra tấn thế này" Gậy bóng chày lạnh lẽo đập trên bắp chân nữ nhân, hắn nhìn đối phương không có ý định mở miệng, lập tức quơ gậy bóng chày đánh lên người nàng, tiếng vang trầm muộn, cùng nhiệt độ trong phòng giống nhau, đều làm người mệt mỏi

Bang! bang! thanh âm dù cho truyền ra từ loa, vẫn đủ khiến người nghe bất giác nhíu mày

Nhìn màn hình hiện ra hình ảnh tra khảo, Nguyên Phương Trọng điều chỉnh hơi thở, để tâm tình hơi bình tâm lại, mà lúc hắn liếc trộm nữ nhân bên cạnh, Nguyên Phương Trọng không khỏi có chút kinh ngạc. Tiền bối của hắn, khóe miệng Đông Ân Vũ mỉm cười, đôi mắt lúc nhìn chằm chằm màn hình cong lại thành hình lưỡi liềm, dường như chính là rất ấm áp, bộ dáng này không khỏi khiến Nguyên Phương Trọng có ảo giác rùng mình

" Khụ khụ" Nguyên Phương Trọng hắng giọng, để bầu không khí hòa hoãn một chút nói: " Thật lợi hại, đã bị treo suốt một đêm, nghị lực còn mạnh như thế" Bị đánh là khỏi tránh khỏi, ngoài bị đánh còn bị treo lên cao, cả người giống như thịt khô, trọng tâm hướng xuống dưới, đoán chừng cánh tay đã không còn tri giác, dạng này còn có thể chịu được, xác thực kinh người

" Đối với nàng mà nói, giống như huấn luyện thân thể thì phải?" Đông Ân Vũ nhún vai, cái eo buông lỏng, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi " Đối với những quân nhân kia mà nói, trung nghĩa so với tính mệnh còn quan trọng hơn thì phải?" Cho nên chịu đựng rất giỏi, coi như cầm dao xẻ thịt trên người nàng, nữ nhân cũng không tiết lộ chổ nấp của đồng bọn

Hành động không có tiến triển gì, hai nam nhân tựa hồ đánh mệt mỏi, đứng ở một bên hút thuốc.

Đông Ân Vũ mấp máy môi, sự chịu đựng của nàng cũng không khác gì hoàn toàn cạn kiệt

" Có thể đem ảnh chụp lấy ra" Nàng nắm bộ đàm nhìn màn hình khác, ra lệnh với nam nhân bên ngoài

Trên màn hình, hai nam nhân giống như đang thảo luận đối sách, không có về, trong đó có một nam nhân mặc áo lót màu xám móc ra một tấm hình, từ góc độ này nhìn không rõ trong tấm hình có gì, nhưng nữ nhân bị treo trong phòng có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhân vật chính trong ảnh chụp chính là Đông Ân Vũ, dường như bị hung hăng đánh đập qua, toàn thân quần áo không chỉnh tề nằm dưới sàn nhà, toàn thân trên dưới đều đầy vết thương cùng máu, bộ dáng vô cùng thê thảm

" Mày rất có nghĩa khí nha" Tiếng ủng nặng nề giẫm lên tấm hình, nam nhân dùng sức chà mấy lần, tựa hồ đang ám chỉ cái gì " Nữ nhân này với mày không có quan hệ, chúng tao chơi thế nào, mày chắc sẽ không ý kiến nhỉ?" Khóe miệng nhết lên, ý vị bỉ ổi, trong miệng hắn nói " chơi ", chỉ sợ có ý tứ kia

Trò chơi chà đạp thân thể cùng tinh thần....

Tiếng cười buồn nôn lập tức khiến nữ nhân có phản ứng, nàng kịch liệt giãy dụa, để xích sắt buộc chặt cổ tay phát ra tiếng vang, tần suất chói tai cùng bén nhọn, làm hai nam nhân nhăn mày. Trong đó có nam nhân mặc áo lót xám nhặt lên ảnh chụp, ngay trước mặt nữ nhân xé rách từng mảnh, ý tứ dường như muốn hủy nữ nhân trong ảnh, tràn ngập uy hiếp

" Mày dám!" Bởi vì mệt mỏi mà tiếng nói trở nên khàn khàn, càng thêm trầm thấp

Nam nhân nheo mắt lại, đem ảnh chụp xé nát tung lên không trung, nói: " Làm sao không dám?"

Lúc này nam nhân mặc áo ngụy trang hai tay vòng ngực, lạnh nhạt nói: " Lão Khương bị nữ nhân này bắn nát đầu, muốn chúng ta trả thù nàng thế nào đều được, bất quá nàng cùng mày khác biệt, cũng có thể tha cho nàng một lần, điều kiện tiên quyết là phải khai ra đồng bọn"

Nữ nhân trầm mặt, đôi mắt sắc bén căn bản là sói

" Mày dạng ẩn ý đưa tình thế này nhìn tao cũng vô dụng thôi" Nam nhân lắc đầu, cười nói: " Mày không nói, nàng chính là đồ nhắm của chúng tao" Ảnh chụp vụn nát giẫm dưới chân, nàng không có cách nào trông thấy nam nhân truyền đạt ánh mắt với nhau, chỉ có thể nhìn mảnh vụn ảnh chụp, dường như dự báo trước cái gì, khiến người bất an.

" Vậy thì tốt, mày cái gì cũng đừng nói, tao còn muốn hưởng thụ nữ nhân kia một phen" Nam nhân áo lót xám cười đến thoải mái, vừa nói vừa cởi dây lưng, thân ảnh lay động đi đến căn phòng đóng kín khác, bước chận chận rãi, để nữ nhân bị treo càng thêm lo nghĩ

" Dừng lại!" Nữ nhân mở miệng gào thét một tiếng, nam nhân mắt điếc tai ngơ, thân ảnh đẩy cửa biến mất

Nàng không có cân nhắc thời gian, bởi vì nam nhân vừa vào phòng chưa đến một phút, lập tức truyền đến tiếng va chạm kịch liệt, sau cánh cửa, nàng có thể tưởng tượng trong đầu có bao nhiêu xung đột. Trừ bên ngoài lục tung, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng nam nhân chửi rủa, cùng tiếng kết cứu yếu thế, thân thể nữ nhân hoảng động, tiếng xích sắt vang lên trong phòng càng nhanh hơn, nam nhân mặc đồ rằn ri đứng bên cạnh huýt sáo, trên mặt có chút đắc ý

" Hắn thể lực quá thừa, hy vọng sẽ không chơi hỏng nữ nhân kia" nam nhân nói chuyện, liếc về phía nữ nhân bên cạnh " Nếu thô lỗ chơi chết nàng, tao cũng không có đồ ngon ngọt để ăn" Nam nhân bất đắc dĩ vòng hai tay trước ngực, dựa vào bàn gỗ cũ nát châm chọc, thái độ hắn hờ hững, vừa vặn tương phản với nữ nhân nôn nóng bên cạnh

" Tao thế nàng!" Nữ nhân không chút do dự đề nghị nam nhân bên người

" Không được" Nam nhân lắc đầu, đánh vỡ kỳ vọng của nữ nhân " Tao đối với mày không có chút sức lực nào, lại nói mày muốn giải thoát cho nữ nhân kia, phương pháp nhanh nhất chính là khai ra đồng bọn, chỉ cần nói mấy câu, nữ nhân kia lập tức được thả ra" Chuyện quá đơn giản, lại làm nữ nhân giãy dụa vô tiền khoáng hậu

" Có cái gì mà dấu diếm hả? trường kỳ nghe lén động tĩnh của chúng tao, khóa chặt " trưởng quan" rồi sát hại Lão Khương, không phải là cô hay sao? Sự tình đã đến nước này, còn có thận trọng gì nữa? Nói ra, đối mặt với những gì nên đối mặt, đúng không?" Nam nhân cầm gậy bóng chày bên người, dán lên đùi nữ nhân nói: " Khó được " trưởng quan " muốn " chiêu đãi " nhân mã của mày, cái này là lễ vật từ trên trời rơi xuống sao? Nằm mơ cũng không nghĩ đến đúng không ?"

Là muốn lựa chọn đồng bọn, hay là...

" A!!!" Trong phòng một trận thét lên, thanh âm quen thuộc như một con dao, hung hăng rạch nát lòng của nàng

Nam nhân thấy thế, gậy bóng chày rơi xuống sàn nhà phát ra một tiếng " Nhìn mày khẩn trương, nếu như không đành lòng, còn giữ cái gì nhân nghĩa đạo đức nữa ? Chúng tao bất quá đem ảnh chụp gửi đến nhà mày, mày liền ngoan ngoãn đến cửa, đã để ý nữ nhân trong phòng như thế, còn muốn để nàng bị giày vò hay sao? Thằng kia tuyệt đối không nhẹ nhàng, ờ, không chừng còn chưa đến phiên tao, nàng liền bị chơi đến chết"

Không lo lắng sao? Không chột dạ sao? Không thống khổ sao ?

Nam nhân híp mắt, tận lực để mình bày ra bộ dáng xấu xa. Từ đầu đến cuối, bọn bắt cóc đều là người của nữ nhân đang gào thét trong phòng, Đông Ân Vũ để cảnh sát trong đồn đóng vai mặt đen, là muốn bọn hắn đóng vai hạ tiện, quả thực dọa đối phương chạy đến, ngoại trừ đánh một trận bên ngoài, còn treo nàng lên, khảo vấn không đủ, lần này còn chơi chiến tranh tâm lý

Nàng có thể cầm cự được bao lâu ?

Nữ nhân tên lạ này, có thể vì Đông Ân Vũ làm được cái gì ?

Nam nhân rủ mắt, ủng nhà binh giẫm mẫu thuốc lá, không muốn xem biểu lộ của La Dạ.

Quá nghiêm túc, để người băn khoăn.

" Dù sao đều muốn chịu khổ, sao còn kéo nữ nhân kia xuống nước?" Trong phòng truyền đến thanh âm phi thường đặc sắc, để nam nhân đứng ở ngoài cửa phải toát mồ hôi lạnh, " Trưởng quan muốn gặp là đồng bọn của mày, không cần thiết để nàng thay mày chịu tội, dứt khoát một chút, đem người khai ra, có thể cho hai tụi mày được con đường sống thì sao ?"

Đối với La Dạ mà nói, cái gì mới là trọng yếu ?

Giới luật như sắt thép, cùng tình cảm mềm mại nhất...

Cái nào phân lượng nặng hơn ?

" A! Đừng! Xin anh!" Thoáng chốc trong phòng truyền đến tiếng la khóc, Đông Ân Vũ hạ giây xô cửa, cả người té ngã xuống đất, áo nàng không ngay ngắn, tựa như mới vừa rồi bị nam nhân làm thế nào, thấy không rõ biểu lộ, nhưng thanh âm phi thường sợ hãi, là xuất phát từ nội tâm run rẩy

" Nói đùa cái gì" Nam nhân áo lót xám chậm rãi đi theo sau, quần của hắn toàn bộ cởi bỏ,lỏng lỏng lẻo lẻo treo ở trên lưng " Mình thoải mái xong liền không chơi nữa? Tao còn rất tinh thần đây này, thế nào cũng nên làm một lần nữa?" Lời nói mờ mịt, có khi so với nói thẳng còn kích thích hơn

La Dạ nghe vậy, ra sức muốn gỡ xích sắt trên tay

Biết rõ là phí công, lại không chịu nổi từ bỏ

Nam nhân áo lót màu xám kéo cánh tay Đông Ân Vũ, quả thực là muốn kéo nữ nhân về, hắn không có vào trong phòng, dứt khoát đặt ở trên người nữ nhân, khoảng cách không xa, từ phương hướng nhìn lại có thể nhìn thấy biểu lộ tương đối vội vàng của nam nhân, nhất cử nhất động của hắn, làm sự tình gì với Đông Ân Vũ, lôi kéo áo, hư nhược kêu cứu, hèn mọn cầu xin tha...

" Tha cho tôi, xin anh thả tôi ra..." Thanh âm nghẹn ngào truyền đến, Đông Ân Vũ khước từ nam nhân, tổn thương trên tay nàng tương đối rõ ràng " Đừng lại đây... chí ít đừng ở trước mặt bọn hắn... xin anh..." Từ cự tuyệt chuyển sang thỏa hiệp, Đông Ân Vũ vô lực cầu cứu xin tha tựa như e ngại đau đớn nên ngoan ngoãn, đáng buồn lại đau lòng

" Sợ cái gì ? Tất cả mọi người cùng một nhà, không cần xấu hổ a?" Nam nhân kéo áo Đông Ân Vũ, động tác thô lỗ " Mày cũng có tình cảm với con nhỏ kia đúng không ? Đoán chừng không chỉ là bằng hữu, chắc cũng từng lên giường, hiện tại tỏ ra trong trắng cái gì, chỉ cần giống như bình thường, xoay cái mông là được rồi, đến lúc đó lão tử sẽ thỏa mãn mày"

Thanh âm quần áo ma sa dị thường chói tai, nam nhân mặc đồ rằn ri đứng bên người La Dạ cẩn thận quan sát biểu tình của nàng

Tỉnh táo

Phản ứng của nàng bỗng nhiên tỉnh táo.

Điều này khiến trong lòng nam nhân một trận bối rối, nếu như nàng không mở miệng, kịch lại phải diễn tiếp. Chỉ thấy chân Đông Ân Vũ bị kéo ra, nam nhân cũng đã kéo quần lót xuống, hai người tựa như dây đàn căng cứng, nếu như không ngăn cản, dây cung này tuyệt đối sẽ đứt, ngay lúc nam nhân mặc áo rằn ri nắm chặt tay, cơ hồ chạm đến giới hạn thấp nhất thì

" Rút đi!"

Một cước đá cửa, La Dạ mở miệng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro