Chương 0127: Không hối hận về sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến bây giờ, Đông Ân Vũ đều không cảm thấy trôi qua nhanh chóng như thế

Trong nháy mắt, nàng về Bắc khu đã qua một tháng, trong tháng này, sinh hoạt của nàng tương đối an ổn, thậm chí khiến cho nàng không cảm nhận được thời gian tư vị, loại cảm giác vượt qua giây phút, ngay lúc nàng ở bên cạnh Tiểu Thủy Mẫu mau chóng trôi đi. Hơn ba mươi ngày, nàng làm việc và nghỉ ngơi bình thường, hành trình một ngày đều theo quy luật, không có bất kỳ " chuyện bất ngờ " nào, nàng hẳn là rất an tâm

Nhưng trái lại, nàng lại cảm thấy không thích hợp với cuộc sống này, có một niềm phiền muộn trong lòng nàng không thể nói ra, không rõ ràng, lại tồn tại, loại phiền muộn lúc một mình lại trở nên đặc biệt rõ ràng, nàng sau khi trở lại Bắc Khu thì bối rối duy nhất lại không thể nào giải quyết

Ngày này, Đông Ân Vũ lái xe đưa Tiểu Thủy Mẫu đến nhà trẻ, nàng biết nữ hài thích ứng hoàn cảnh rất khá, nàng đã quen biết rất nhiều hài tử cùng tuổi, mỗi ngày đều chia sẻ rất nhiều chuyện lý thú, nhưng cảm giác thân tình hạnh phúc lại khiến nàng có chút kinh ngạc, một loại cảm giác ép buộc mình " chính quy " càng thêm rõ ràng.

Nàng chính là vô thức sống cuộc sống " chính quy " vì Tiểu Thủy Mẫu, vì nàng, mà nàng trở thành một mẫu thân " chính quy", mỗi ngày đi siêu thị mua đồ ăn nấu cơm, cùng hàng xóm giao lưu, đưa đoán tiểu hài tử đi về , mỗi thứ sáu đều đến nhà Trần thúc dùng cơm làm khách, vì không muốn liên quan đến đồn cảnh sát, nàng thậm chí tận lực tránh đi qua con đường đến tổng cục, ngay cả tin tức gần nhất cũng không đọc

Cẩn thận, tận lực, làm bộ...

Chính là bởi vì trải qua quá trình " chính quy" mới khiến cho Đông Ân Vũ có loại ảo giác kiềm chế, dường như đang đóng một dạng nhân vật nào đó, không thể xảy ra sai lầm, vì thủ hộ hạnh phúc không dễ có được, nhất định phải làm người bình thường sinh hoạt, sẽ trước khi ngủ ám chỉ mình thân là bà mê đơn thân, khiến Đông Ân Vũ càng thêm nặng nề

" Cho nên mẹ mới cho nó đi học thêm " nữ nhân đi phía trước nhẹ giọng cười nói

" Hết bao nhiêu tiền? tôi nhìn đứa bé kia không cần phải đọc sách, trực tiếp đi làm việc là được rồi" Phu nhân khác bất đắc dĩ nói, hai người từ lớp nấu ăn đi ra liền trò chuyện không ngừng, tiếng nói bén nhỏ gây chú ý với người đi đường

" Cũng không thể nói như vậy, có trình độ luôn tốt hơn" Nữ nhân tóc quăng bỗng nhiên quay đầu cười " Tôi nói đúng không ? dù tính tình xấu một chút, nhưng có học đại học vẫn đỡ hơn, đúng không Đông phu nhân ?"

Bị bất ngờ hỏi khiến Đông Ân Vũ sửng sờ, nàng ngẩng đầu, phát hiện hai vị phu nhân đi trước đều đang nhìn nàng.

" Xin lỗi Từ phu nhân, Dương thái thái, tôi nghĩ còn có việc phải đi bưu điện một chuyến, hai người về trước" Chưa kịp che dấu bộ dáng không quan tâm, nàng chỉ balo biểu thị phải đến bưu cục gửi tiền tiết kiệm, nàng nói xong liền vòng qua ngõ hẻm nhanh chóng rời xa hiện trường, trước khi đi còn nghe hai vị phu nhân tám ba cái chuyện vụn vặt

" Đây là hoạt động xã giao không thể trốn tránh trong sinh hoạt " bình thường"

Hai tuần lễ trước nàng giao lưu cùng hàng xóm phụ cận, nghe nói bà chủ trong khu cư xá đều sẽ tham gia lớp nấu ăn, cho nên nàng cũng đăng ký tham gia, nhưng trên cơ bản, nàng đối với hoạt động trong khu dân cư một chút hứng thú cũng không có, nàng chỉ là muốn mình giống với " thân phận bình thường" mới cùng mấy vị phu nhân trẻ tuổi cùng nhau tham dự chương trình học, nghe các nàng kể chuyện bực tức của chồng con, trò chuyện những chủ đề nhàm chán giữa các hàng xóm với nhau

Đông Ân Vũ phát hiện mình cho đến bây giờ có cố gắng cũng không thể hòa nhập được, so với việc ngày xưa nàng thâm nhập chấp hành nhiệm vụ hoàn toàn khác nhau, không thú vị, phiền muộn, không có chút nào khiêu chiến, để nàng có loại ảo giác không có định hướng

Chậm rãi bước trên đường phố quạng quẽ, ở trong ánh nắng quả nhiên không đủ ấm áp, gió nhẹ thổi đến y nguyên hàn khí mãnh liệt

Đông Ân Vũ chà xát hai tay cứng đờ, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng nhạc cửa tự động, nàng quay đầu, là cửa hàng tiện lợi

Uống thức uống nóng một chút rồi về nhà

Trong lòng tính toàn, nàng cùng đám học sinh cấp ba gặp thoáng qua đi vào cửa hàng tiện lợi, từ khi nàng nhận công việc quản gia đến nay, liền không có đến cửa hàng tiện lợi nữa. bởi vậy nàng nhìn thấy kệ hàng trưng bày những loại thức ăn vặt mà người trẻ tuổi thích, tâm tình đột nhiên mới mẻ cùng vui vẻ, nàng vòng qua khu đồ ăn vặt, tại tủ kính mấy loại thức ăn nước uống làm ấm, bên trong bày những loại thức ăn thời thượng, có cà phê nóng, canh đậu đỏ, trà táo đỏ long nhãn, trà sữa bá tước

Đông Ân Vũ bước ra nửa bước, đưa tay chuẩn bị mở hộp làm nóng, thì một cái bóng bỗng nhiên đứng lên, nàng vô thức nhìn về hướng đó, đối phương cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau, ánh mắt trong nháy mắt giao nhau, nàng ngừng động tác đang làm, đối phương đang cầm đồ lau nhà trong thùng nước, bên cạnh hai người đồng thời phát ca khúc quảng cáo đồ giá rẻ, đồng thời một nhóm học sinh cười hì hì đi vào trong tiệm, chỉ có hai người bọn họ, không nhúc nhích

Ánh mắt thoáng chốc giao nhau, Đông Ân Vũ một trận không thở được, nàng hoài nghi mình hoa mắt, nhưng trông thấy đồng phục của đối phương đặc trưng, ở phía trên bản tên giấy trắng mực đen rõ ràng, nàng trừng mắt nhìn, xác định mình không phải nằm mơ, mà là chân chân chính chính nàng đụng mặt...

Hoắc Ngải

Một câu nghẹn trong cổ họng, nửa vời

Đông Ân Vũ không biết làm sao đánh tan sự im lặng, đối phương trừng mắt nhìn, mỉm cườ nhạt nói: " Thức uống nóng thứ hai tính nửa giá"

oOo

Ba bàn ăn dùng cơm đều bị lắp đầy, một bàn là nữ sinh cao trung vừa ăn lẩu quang đông vừa nói chuyện phiếm, một bàn là đại thúc hơn bốn mươi tuổi đang xem báo, mà bàn cuối cùng là hai nữ nhân ngồi đối diện, trên bàn đặt hai bình trà sữa bá tước chưa khui. Đông Ân Vũ hai tay nắm chặt bình sưởi ấm, ánh mắt thỉnh thoảng dao động giữa nữ nhân đối diện và cảnh sắc ngoài cửa, mà đối phương chỉ mặc đồng phục màu đỏ của cửa hàng tiện lợi, trước ngực đeo bảng tên, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, hai tay đặt lên bàn tự nhiên giao nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm ly trà sữa bá tước

Xấu hổ

Không có chút nào chuẩn bị tâm lý, Đông Ân Vũ gặp được " lão bản" từng quen biết, hai người sau khi ngồi xuống á khẩu không nói gì được

" Xem ra cô đã trải qua rất nhiều chuyện" Do dự nửa ngày, Đông Ân Vũ quyết định đánh vỡ không khí ngột ngạt

Không phải nói " đã lâu không gặp" mà là câu chữ bên trong biểu thì nàng thật bất ngờ khi gặp nhau

" Vì muốn nhét đầy cái bao tử, không cố gắng chút không được" Tiếng nói vẫn như cũ khàn khàn phá lệ quen thuộc. Khí chất Hoắc Ngải không thay đổi, mặc dù không phải là đại lão bản, cũng không có tiền, không có thể, nhưng vẫn là mỹ nhân bẩm sinh, chỉ cần mỉm cười nhàn nhạt, cho dù ai đều sẽ động tậm, ngay cả đối với Đông Ân Vũ từng đối chọi gay gắt, bây giờ xem ra cũng thưởng thức khó hiểu

Đông Ân Vũ nhẹ gật đầu, " rắc " một tiếng mở lon nước nói: " Cô khi nào trở về?"

Hàn huyên không hơn hai câu, nàng liền trực tiếp nói vào vấn đề chính, mặc dù có chút thất lễ, nhưng đây là vấn đề duy nhất nàng quan tâm

Lúc nào ?

Từ lúc nàng ép Hoắc Ngải rời Bắc khu cũng đã hai năm không gặp

" Đại khái nửa năm trước" Lông mi Hoắc Ngải thon dài rung động mấy lần, giương mắt nhìn nữ nhân ở hướng đối diện " Tôi lúc đầu ở cửa hàng Tây khu làm công, sau đó cửa hàng trưởng nói Bắc khu thiếu người, trên lý lịch của tôi từng ở Bắc khu, nên liền chuyển tôi đến, nói là quen thuộc sẽ dễ dàng liên lạc cùng vận chuyển hàng hóa"

Nàng không phải chủ động về, mà là công việc điều động mới về

Câu trả lời chắc chắn để Đông Ân Vũ nhết môi

" Cô thì sao? Thẳng thắn lịch trình của mình xong, Hoắc Ngải cũng lễ phép quan tâm tình trạng của Đông Ân Vũ.

Trong lúc nhất thờ, nàng không biết trả lời thế nào

Đến cùng Hoắc Ngải hỏi nàng trải qua những gì ? hay là hỏi nàng khi nào về Bắc khu ?

Đông Ân Vũ biết chuyện nàng rời khỏi Bắc Khu chỉ có Trần Chính cùng Nguyên Phương Trọng biết, ngoài ra, không ai biết được hành động của nàng, càng không thể đề cập đến chuyện nàng nhận nuôi Tiểu Thủy Mẫu, hay tin tức chi tiết lịch trình du lịch ở nước ngoài, bởi vậy Hoắc Ngải tuyệt đối không biết Đông Ân Vũ rời Bắc khu, nhưng chỉ cần nàng trả lời không cẩn thận, đối phương lại thông minh tài hoa, xác định vững chắc có thể từ trong lời nói đoán được điều gì đó

Giấu diếm ?

Thẳng thắn ?

Thanh âm " rắc" vang lên đem suy nghĩ bay xa của nàng kéo về hiện thực, nàng nhìn Hoắc Ngải ưu nhã cầm lon nhôm, uống một ngụm

" Vừa về nước một tháng" Đông Ân Vũ cười nhẹ, nói đến rất nhỏ

Nàng nhìn cổ họng Hoắc Ngải hoạt động lên xuống khi nàng uống nước, ùng ục, ùng ục, cũng không có chậm lại tiết tấu, biểu thị nàng không có phản ứng với câu trả lời của Đông Ân Vũ, không tốt cũng không xấu. Nàng thấy thế, dưới đáy lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, nàng may mắn không có giấu diếm tình hình thực tế, bởi vì lấy thân phận gì để nói dối, lập tức liền sẽ chệch hướng sinh hoạt "bình thường" , chỉ cần nói một lời nói dối nho nhỏ, đều có thể đem hạnh phúc của nàng phá hủy

Nàng không phải nội ứng, không cần đeo mặt nạ

" Thời gian này có thể ở bên ngoài nhàn hạ, tôi đoán cô không có việc làm?" Hoắc Ngải đem trà sữa bá tước uống một nửa, đặt lại trên bàn

Đông Ân Vũ nghe vậy, nhún vai một cái " Tôi về hưu "

Ba chữ đưa quá khứ cùng hiện tại của nàng phân chia rõ ràng, hiện tại Đông Ân Vũ không còn là cảnh sát, cũng không phải nội ứng, chỉ là cư dân sinh hoạt bình thường nghiêm túc. Nhưng mà nàng khiến tay Hoắc Ngải đang cầm lon uống phải dừng lại, đôi mắt đen nhánh trầm ổn thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lớn mật trực tiếp không mang bất kỳ nghi ngờ nào, chỉ là thuần túy nhìn Đông Ân Vũ, quan sát biểu lộ của nàng, tỉ mỉ rõ ràng

" Xác thực" Ngay lúc Đông Ân Vũ bị Hoắc Ngải nhìn không được tự nhiên, Hoắc Ngải cười thu liễm ánh mắt nói: " Dáng vẻ cô bây giờ một chút ý đồ cũng không có, thu hồi móng sắt cùng răng nhọn, cũng chỉ là người qua đường bình thường, loại người qua đường có thể nhìn thấy trên đường"

Nàng nghe cũng không giận, nàng biết lời này của Hoắc Ngải cũng không ác ý, trái lại Đông Ân Vũ thích Hoắc Ngải ví von nàng thành " người qua đường " đó chính là điều nàng cần hiện tại, đi vào đám đông sẽ biến mất " bình thường". yếu tố nàng khiếm khuyết, cũng là mấu chốt thủ hộ cuộc sống lặng im

" Cô cũng thế, bộ dáng hiện tại hủ lậu cùng nghèo kiết xác" Đông Ân Vũ che miệng cười khẽ, nàng nhìn nốt ruồi bên dưới mắt phải Hoắc Ngải, trong đầu hiển lên bộ dáng nàng mặc tây trang hiệu nổi tiếng, mà bây giờ Hoắc Ngải lại suy sụp chỉ có thể mặc quần áo vận động do công ty cung cấp " Bất quá, bộ dáng này của cô lại dễ thân cận, lại có ý vị con người"

Không còn là đế vương cảnh sắt sơn thủy, mà là bách tính bình dân vì cuộc sống cố gắng dốc sức

Dạng này cũng không tệ

" Cám ơn khích lệ " Hoắc Ngải lơ đễnh gật đầu, đối với hình dung của nàng không biểu hiện đồng ý hay phản đối

Nàng một câu kết thúc công việc, để hai người lâm vào trầm mặc, bầu không khí căng cứng không ngừng kéo lên, hai người đều hiểu, có mấy lời loang quanh không rõ, giữa các nàng có quá nhiều mâu thuẫn, bây giờ suy sụp lại gặp nhau lần nữa, lại là một con người khác, các nàng sẽ không còn là địch nhân, xác thực có thể là cừu gia, loại mỉm cười nói chuyện phiến, khúc mắc chưa cởi bỏ thấy thế nào cũng khó chịu

Đông Ân Vũ nhắm hai mắt hít một hơi sâu

Nàng biết ở chổ này phá băng quả thật không có thành ý, nhưng nàng không nắm chắc lần sau có thể gặp lại Hoắc Ngải hay không, hoặc là có cơ hội cùng nàng ngồi đối mặt nói chuyện

" Tôi lúc đó phải làm như thế" Lần nữa mở mắt, nàng bình tĩnh chăm chú nhìn đối phương " Mặc kệ cô có hận tôi hay không, lời này tôi cũng phải nói, tình huống khi đó , đứng ở lập trường của tôi nhất định phải làm thế, mà tôi cũng không hối hận, cùng cô đã phát sinh ra bất cứ chuyện gì, tôi đều chưa từng hối hận qua"

Quá khứ cho rằng xấu, bị dòng sông thời gian cọ rửa, cũng có thể chuyển thành tốt

Giải thích khó lường để người có thể phỏng đoán, nàng có thể làm đến như thế, chính là về sau không hối hận

Hoắc Ngải cũng như Đông Ân Vũ bình tĩnh, nàng thậm chí không cần hít sâu điều chỉnh tâm tình, dường như đã sớm tiêu tan, gật đầu nói: " Tôi biết, cho nên vừa mới gặp mặt, tôi không có đem cây lau nhà xát lên mặt cô" lời nói nửa đùa nửa thật hòa hoãn không khí gằng co, Hoắc Ngải tán đồng không thể nghi ngờ là dầu bôi trơn mối quan hệ khẩn trương của hai người, trải qua năm tháng rèn luyện, nàng cùng Đông Ân Vũ, đã diễn biến thành mối quan hệ tương đối kỳ lạ

Hoặc quen thuộc, hoặc lạ lẫm, hoặc mập mờ, hoặc xa lánh....

" Cám ơn cô lý giải " Đông Ân Vũ uống xong ngụm cuối cùng, đứng lên nói: " Thời gian chênh lệch không nhiều, tôi còn có chuyện phải đi trước" Những gì nên nói nàng đều đã nói, hiện tại Hoắc Ngải muốn hận nàng hoặc trả thù, Đông Ân Vũ đều cảm thấy rất hững hờ, nàng biết Hoắc Ngải ngoài miệng không nói, nhưng tâm tư nàng so với những nữ nhân khác đều che dấu kỹ lưỡng, nàng bây giờ, tuyệt đối không đoán được suy nghĩ của nàng

" Ừm " Nhẹ nhàng lên tiếng, Hoắc Ngải cũng không chuẩn bị tiễn khách, mà ổn thỏa ngồi trên ghế, cầm lon không

Nàng chậm rãi cầm balo bên cạnh, chuẩn bị đi trước thì bỗng nhiên Hoắc Ngải gọi lại

" Đông Ân Vũ " Thanh âm quen thuộc gọi cái tên có chút cổ xưa, nàng quay đầu cùng Hoắc Ngải nhìn nhau, đôi mắt bình tĩnh không đọc ra bất kỳ suy nghĩ nào hiện ra một chút ý cười. cùng một tia tự tin khó nhận ra " lần này chúng ta đều đứng cùng một vị trí" Mặt chữ nghe ra là lời nghi vấn, nhưng ngữ khí Hoắc Ngải lại là lời khẳng định

" Suy nghĩ kỹ một chút, cô là người không tầm thường, đáng tiếc chúng ta đều đứng sai vị trí"

" Nếu như không đứng sai vị trí, chúng ta sẽ không gặp nhau"

Trong đầu hiện ra đoạn hội thoại, nàng minh bạch Hoắc Ngải đang chỉ " vị trí" là cái gì

Quên đi tất cả về sau, tất cả mọi người đều bình đẳng

Đông Ân Vũ trầm ngâm nửa ngày, trước khi đi nàng gật đầu mỉm cười rồi nhàn nhạt nói một câu " Hẹn gặp lại "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro