Chương 0128: Hãm sâu mê mang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Lễ noen, lão công công có đến không ?"

Đông Ân Vũ vừa tắm xong, khăn mặt trong tay còn chưa kịp để xuống, Tiểu Thủy Mẫu liền cầm cái vớ " đông đông đông " chạy đến, nàng ôm đùi nàng, ngửa đầu mặt mũi tràn đầy chờ mong. Nhưng Đông Ân Vũ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nàng khom người ôm lấy nữ hài đi về phía lầu hai, sau khi vào cửa nàng đem Tiểu Thủy Mẫu đặt lên giường, mình thì ngồi trang điểm trước bàn

" Một tháng trước lễ noen, chẳng phải lão công công đã gửi qua cho con rồi mà? Mèo kitty cùng ấm nước" Từ kính trang điểm nhìn lại, Tiểu Thủy Mẫu kéo gối đầu nằm lên, hai tay kéo lấy má, khuôn mặt nhỏ xíu nhíu lại

" Vậy lúc nào sẽ đến nữa?" Đông Ân Vũ từng nhắc nhở, Tiểu Thủy Mẫu mới nhớ đến đích thật mình nhận được hai món quà

" Còn phải đợi thêm mười một tháng nữa, lễ noen, lão công công bề bộn công việc, muốn đến tặng quà cho các bạn nhỏ ở khắp thế giới " Đem dunh dịch tinh chất đổ lên tay, Đông Ân Vũ nhắm mắt vỗ nhẹ gương mặt, thanh âm có chút lười biếng, nàng coi sự tình đến nay là kết thúc, nhưng đêm nay Tiểu Thủy Mẫu hiển nhiên rất khó đối phó

"Tiểu Thủy Mẫu lúc nào thì sinh nhật?" Nếu như sinh vật cũng sẽ có lễ vật " Ngày mai có thể sinh nhật không?"

Đông Ân Vũ bị nữ hài chọc cho cười

Nàng mở mắt quay đầu nhìn Tiểu Thủy Mẫu, vẻ mặt cô bé hết sức chăm chú

" Sinh nhật tổ chức sớm qua sẽ không còn ý nghĩa" Nàng lắc đầu, đứng dậy đi về phía giường kéo chăn bông, đồng thời để Tiểu Thủy Mẫu nằm xích ra chút " Tiểu Thủy Mẫu có lời gì muốn nói với Mummy sao ?" Đông Ân Vũ nằm xuống xích lại gần nữ hài, khẽ bóp khuôn mặt non mềm của Tiểu Thủy Mẫu, luôn cảm thấy đứa nhỏ đêm nay đặc biệt có chuyện

Tiểu Thủy Mẫu không có đẩy Đông Ân Vũ, ngược lại quay thân chui vào trong ngực nàng

" Na Na hôm nay mặc một cái áo khoác thật là xinh đẹp, nàng cười áo khoác của Tiểu Thủy Mẫu chỉ có tiểu bảo bảo mới mặc" Nữ hai chu miệng, thanh âm nói chuyện có chút buồn bực, cuối cùng nắm lấy cổ áo Đông Ân Vũ, ngẩng đầu lên nói: " Tiểu Thủy Mẫu không phải là bảo bảo, Tiểu Thủy Mẫu lớn rồi"

" Đúng đấy, Tiểu Thủy Mẫu là tiểu thục nữ, không phải tiểu bảo bảo" Đông Ân Vũ nhắm hai mắt, tay phải lười biếng vỗ lưng nữ hài, cả ngày bôn ba xuống dưới, nàng đã mệt mỏi muốn ngủ, đáng tiếc nữ hài trong ngực y nguyên tinh lực tràn đầy, nàng ôn nhu trấn an, Tiểu Thủy Mẫu lại uốn éo người ngồi dậy

" Tiểu Thủy Mẫu dáng dấp rất cao, so với Tiểu Thu, Hoa Hoa, Cát Giang còn cao hơn " Nàng vỗ vỗ đầu mình, biểu thị đã lớn rồi

Đông Ân Vũ cười khẽ vài tiếng, đưa tay kéo Tiểu Thủy Mẫu lăn một vòng, đem nữ hài ôm chặt vào trong ngực

" Nếu như Tiểu Thủy Mẫu có thể làm bé ngoan một tuần, Mummy có thể thưởng cho Tiểu Thủy Mẫu" Đông Ân Vũ tắt đèn ngủ ở tủ đầu giường, thuận tay kéo chăn bông " Nghe lời Mummy, không gây chuyện, không kén ăn, mỗi ngày về nhà tự mình dọn dẹp đồ chơi, sau tám giờ không thể xem tivi, nếu như Tiểu Thủy Mẫu có thể duy trì được một tuần lễ, Mummy sẽ mua cho Tiểu Thủy Mẫu một cái áo khoác mới xem là phần thưởng, Tiểu Thủy Mẫu có làm được không?"

Đối với một đứa bé có lẽ nghiêm khác một chút, nhưng thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí

" Có thể ! Có thể! Tiểu Thủy Mẫu có thể!" Nữ hài vừa nói vừa chuẩn bị ngồi dậy, lại bị Đông Ân Vũ ép về ổ chăn

" Tính từ bây giờ trở đi" Nàng hôn lên trán Tiểu Thủy Mẫu, cười nói: " Ngủ ngon "

Tiểu Thủy Mẫu ngẩng lên hôn lên môi Đông Ân Vũ, giọng trẻ con cười nói: " Ngủ ngon Mummy"

oOo

Thứ sáu, Đông Ân Vũ cố định mang Tiểu Thủy Mẫu đến nhà Trần Chính quấy rầy, sau bữa tối, Tiểu Thủy Mẫu nhao nhao muốn giúp rửa chén, cử động tri kỷ để Trần Tẩu khen Tiểu Thủy Mẫu hiểu chuyện, chọc tiểu nữ hài một mặt đắc ý, Đông Ân Vũ thấy thế chỉ cười không nói, nàng cùng Trần Chính ở phòng khách xem tivi, trong tay gọt táo trên bàn, nàng tùy ý cắt một khối, há mồm cắn phát ra tiếng vang thanh thúy

" Gần đây ở cục ổn không chú?" Thỉnh thoảng quan tâm công việc của Trần Chính, Đông Ân Vũ cũng không có ôm bất kỳ ý tứ thám thính

Nam nhân nghe vậy nhún vai một cái nói: " Bình thường " hắn cũng không tị hiềm, lúc mới đầu hắn không thích nghe Đông Ân Vũ hỏi về việc liên quan đến cảnh sát, nhưng một tháng trôi qua, hắn phát hiện nàng không hề thăm dò hay có ý đồ muốn tìm hiểu, về sau Trần Chính cũng không tận lực giấu diếm, nhưng cũng không chủ động nhắc đến quá nhiều

Đông Ân Vũ nhẹ gật đầu, cầm điều khiển từ xa đổi kênh, vừa vặn chuyển đến phim thần tượng dài tập

" Tiểu Thủy Mẫu ở nhà trẻ có quen không?" Trần Chính xem tivi, lúc này nam nữ chính trên phim đã hôn nhau trong ngõ hẻm tối

" Đứa bé kia rất hoạt bát, ở vườn trẻ căn bản là một tiểu bá vương, bạn bè rất nhiều, chuyện phiền toái không ít" Nàng lại cắn một quả táo khác, tư vị chua ngọt trong miệng làn tràn, Đông Ân Vũ nheo mắt, có chút không quan tâm nhìn chằm chằm màn hình " Gần đây tựa như cùng Ban Hoa không được tốt"

Ban Hoa chính là Na Na mà Tiểu Thủy Mẫu nhắc đến, hài tử dáng dấp rất ngọt ngào

Trần Chính gật đầu, nghe thấy trong nhà bếp truyền đến tiếng cười của Tiểu Thủy Mẫu và Trần Tẩu, biểu lộ nghiêm túc của nam nhân cũng hòa hoãn không ít

Tiết mục chuyển sang quảng cáo, Đông Ân Vũ đem ánh mắt dời khỏi màn hình, nàng cúi thấp đầu, nĩa bạc trong tay phản chiếu hình ảnh vặn vẹo

" Hoắc Ngải về Bắc khu rồi " Dùng ngữ âm bình thản, không có chút cảm xúc chập trùng nào kể ra vụ việc

Trần Chính lúc đầu đưa tay tính cắm một quả táo, lại bởi vì một câu của Đông Ân Vũ mà tạm ngừng, ngắn ngủi một giây, nam nhân ổn định cảm xúc, hắn đâm quả táo đưa vào trong miệng, tinh tế nhai mấy lần, bầu không khí trong phòng khách đột nhiên căng cứng, quảng cáo sau khi kết thúc, nhân vật nữ chính ở trong phim truyền hình dài tập bởi vì bị cha mẹ phản đối tình yêu, mà khóc đến không tự kiềm chế

Đông Ân Vũ an tĩnh nhìn chằm chằm phim, Trần Chính cũng nhíu mày, nữ chính khóc đòi tự do, là nữ nhi của nàng

" Nàng ở cửa hàng tiện lợi làm công, chính là cửa hàng cách nhà con khoảng hai cái giao lộ" Nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần, loại khoảng cách mập mờ ngược lại làm người để ý, nàng nếu không muốn gặp Hoắc Ngải, đều có thể đi đường khác, nhưng trên thực tế, Đông Ân Vũ cũng không có tránh né gặp mặt đối phương

Đây là vấn đề bết bát nhất

" Con định thế nào?" Trần Chính không vòng quanh, hắn sau khi nuốt xong miếng táo nhìn Đông Ân Vũ hỏi: " Con không phải là cảnh sát nữa. Ân Vũ, chú hy vọng con có thể rõ ràng thân phận của chính mình bây giờ" Câu nói này nhắc lại hơn mười lần, nhưng nam nhân cuối cùng lo lắng Đông Ân Vũ sẽ quên điều đơn giản này lại tự gây khó khăn cho mình

Nàng nghe vậy, rủ mắt, ánh mắt từ màn hình chậm rãi dời đi

" Con cũng không định thế nào" Nàng xác thực không có nghĩ gì, bề ngoài có vẻ nàng chấp nhận chuyện Hoắc Ngải xuất hiện ở Bắc khu, nhưng nội tâm xung kích không nhỏ, người bị nàng phá tan tài sản, bị ép rời đi, hiện tại giống như nàng quay trở lại Bắc khu, những chuyện hai năm trước, một lần nữa rõ mồm một trong mắt

Khác biệt chính là nàng hiện có Tiểu Thủy Mẫu, mà Hoắc Ngải cũng không còn là đại lão bản cao cao tại thượng

Các nàng, sau khi đổi thân phận lại gặp nhau lần nữa

" Con chỉ nghĩ là.... việc này mà giấu diếm thì có chút khó chịu, muốn tìm người thổ lộ" Đông Ân Vũ cười có chút bất đắc dĩ

Cởi bỏ mũ giáp, trái tim càng thêm mềm mại, đã từng có thể cắn răng chống nam quan nữ nhân, bây giờ lại có chút mềm yếu

Bất quá, chuyện này đối với nàng là chuyện tốt

Trần Chính ho vài tiếng, hòa hoãn nói: " Không có vấn đề, chú thật cao hứng vì có thể cùng chú tâm sự" Vô luận thế nào, vẫn tốt hơn là sính cường

" Chú cho rằng con nên xử lý thế nào?" Đông Ân Vũ đem nĩa bạc thả lại trong khay, giương mắt hỏi

Hai năm sau, đã từng là địch cũng là bạn ở trước mặt Hoắc Ngải, nàng nên đóng loại nhân vật nào?

Trần Chính gãi gãi đầu, thở dài: " Là cộng sự khiến nàng cửu biệt, nếu là giao tình tốt thì khách sáo vài câu, nếu như không, tránh xa được bao nhiêu thì tránh" Kỳ thật hắn cũng không chắc, bất kể nói thế nào, hắn không hiểu rõ quan hệ Đông Ân Vũ cùng Hoắc Ngải, hắn chỉ biết giữa hai người phát sinh một số việc " Quyền lựa chọn là của con"

Vấn đề lại quay trở về điểm xuất phát

" Quyền lựa chọn ở trên thân Đông Ân Vũ, nàng muốn làm gì, liền làm thế đó

Nàng im lặng lặp lại ba chữ kia, lúc này Tiểu Thủy Mẫu từ nhà bếp nhảy nhảy nhót nhót chạy đến, nàng đi đến bên người Đông Ân Vũ, duỗi cánh tay trắng nõn nói: " Mummy! tay áo không kéo xuống được, giúp Tiểu Thủy Mẫu kéo với" Bởi vì muốn rửa chén nên mới vén tay áo lên, Tiểu Thủy Mẫu hai tay ướt nhẹp, la hét hướng Đông Ân Vũ nũng nịu

" Đã đến giờ chúng con phải về nhà rồi" Đông Ân Vũ thay Tiểu Thủy Mẫu kéo tay áo xuống nói

Nữ hài nghe vậy, chu miệng nói muốn ở lại chơi một chút, nhưng nàng cảm thấy hơi mệt chút

" Nói phải nghe lời" Đông Ân Vũ vuốt đầu Tiểu Thủy Mẫu nói khẽ " Nói tạm biệt với gia gia nãi nãi đi"

Tiểu Thủy Mẫu vốn nghĩ muốn mè nheo, nhưng vì ước định, nàng đành phải ngoan ngoãn hướng Trần Chính cùng Trần Tẩu nói tạm biệt, nữ hài chạy lại bên người Trần Tẩu, vung vẩy cánh tay muốn nàng ngồi xổm xuống, một câu " Hẹn gặp lại nãi nãi". Nói xong, Tiểu Thủy Mẫu hôn lên má Trần Tẩu, đối với Trần Chính cũng giống như vậy, Tiểu Thủy Mẫu sau khi nói tạm biệt cũng hôn má Trần Chính, nụ cười ngọt ngào cùng tiếng nói đáng yêu khiến lòng người ấm áp

" Bé ngoan " Đông Ân Vũ xoay người ôm lấy Tiểu Thủy Mẫu, gật đầu cùng Trần Chính và Trần Tẩu tạm biệt

Trước khi đi ra cửa, nàng định đẩy cửa sắt ngoài cổng, chỉ thấy Trần Chính đột nhiên đuổi theo

Hắn gọi Đông Ân Vũ lại, biểu hiện trên mặt có chút lo lắng

' Ân Vũ, con biết là nếu có chuyện gì cũng có thể cùng bàn bạc với chú" Nam nhân nói không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy nôn nóng, có lẽ nàng không nghe nàng nói rõ kết quả nên cảm thấy bất an, cũng có lẽ hắn lo lắng Hoắc Ngải xuất hiện sẽ khiến Đông Ân Vũ cải biến thành bộ dáng hai năm trước, cái bộ dáng bất lực, hãm sâu mê mang cùng mâu thuẫn

Đông Ân Vũ hơi có vẻ kinh ngạc, nhưng nàng rất nhanh liền mỉm cười yếu ớt vui mừng

Tiểu Thủy Mẫu nghe thấy liền hồ đồ, đôi mắt to chớp chớp, ánh mắt nhìn qua lại giữa Trần Chính và Đông Ân Vũ.

" Trần Thúc..." Đông Ân Vũ cười có chút tự giễu nói: " Con nói với nàng hẹn gặp lại"

Quyền lựa chọn....

Nàng không phải sớm đã đi con đường kia sao ? hiện tại không có ý thức được chọn lựa, đã chọn ngay con đường đó

Trần Chính mím môi, hắn khẽ gật đầu tỏ ra hiểu rõ ý tứ của Đông Ân Vũ.

Như là Đông Ân Vũ cùng người khác nói câu tạm biệt rồi " hẹn gặp lại " mà thôi

" Con nghĩ, con sẽ gặp lại nàng" Nữ nhân ôm chặt Tiểu Thủy Mẫu, lời nói ở giữa nghe ra một chút tiêu tan

Không tận lực cũng không cự tuyệt, thuận theo tự nhiên mà sống, đây là việc Đông Ân Vũ muốn làm bây giờ

" Cùng gặp ai vậy Mummy?" Tiểu Thủy Mẫu ôm cổ Đông Ân Vũ, nãi thanh nãi khí mà hỏi " Mummy muốn gặp ai đó?"

Đông Ân Vũ cười khẽ hôn mặt Tiểu Thủy Mẫu nói: " Bí mật "

" Tiểu Thủy Mẫu muốn biết, nói cho Tiểu Thủy Mẫu biết đi, Mummy! nói cho Tiểu Thủy Mẫu biết!" hai chân đá loạn, nữ hài nũng nịu

Đông Ân Vũ đẩy cửa sắt, cùng Trần Chính nhìn nhau

" Cám ơn " Nàng cười cong cả hai mắt, mở miệng nhẹ nói

Trần Chính hai tay nhẹ nhõm bỏ vào trong túi, nghe Đông Ân Vũ nói một câu " cám ơn" có chút không tự nhiên

Nam nhân nhẹ gật đầu nói: " Về nhà an toàn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro