Chương 061: Lạc ấn đáy lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Mộ Lâm quả nhiên trở về, Đông Ân Vũ trông thấy nàng, tự nhiên mỉm cười nghênh đón, nhưng giây sau thì trầm lại, bởi vì

" Em nói sao?" Nữ nhân dựa vào cửa phòng ngủ, Mộ Lâm sau khi trở về mặc dù cho nàng một cái ôm, nhưng ngay sau đó cáo tri cho Đông Ân Vũ là nàng phải chuyển chổ ở mới, nhìn Mộ Lâm lấy quần áo từ tủ bỏ vào vali, Đông Ân Vũ ngũ vị tạp trần, có loại cảm giác đau buồn khi lão bà trở về nhà mẹ đẻ

" Bởi vì phải ra nước ngoài do sự điều động của tổng công ty, nên đồng nghiệp của em phải rời nhà một thời gian, nhà nàng có nuôi chó chăn cừu không ai chăm sóc, cho nên mới nhờ em" Mộ Lâm đem giá áo treo lại vào tủ quần áo, trong tay vội vàng xếp khăn mặt, đồ vật riêng thuộc về nàng dần giảm bớt, Đông Ân Vũ nhìn không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt

Từ khi tay Đông Ân Vũ bị thương, hai người liền ở chung, tính toán cũng khoảng hai tháng, đoạn thời gian này hai người phi thường hòa hợp, để Đông Ân Vũ cơ hồ quên đi cuộc sống độc thân " Em đem nó đến đây đi, chúng ta có thể ở chung, em cũng không cần phải đem đồ dọn đi, mắc công quá"

" Không sao?" Mộ Lâm cười vỗ vỗ cánh tay Đông Ân Vũ, tiếp tục dọn dẹp đồ trên bàn " Loại chó không được chăm sóc tốt, lông lại dài, thân hình cũng lớn, em sợ nó sẽ làm hư chổ ở của Ân Vũ, lại nói đến vấn đề vệ sinh, em không nghĩ làm phiền chị"

Mộ Lâm tâm tư tinh tế, thanh âm nàng nói chuyện nhu hòa, khiến Đông Ân Vũ không cách nào phản bác

Nghe Mộ Lâm nói, Đông Ân Vũ quyết định từ bỏ thuyết phục, dù sao nàng cùng Mộ Lâm cũng không có quan hệ gì, nhiều nhất chỉ là bằng hữu tốt, nếu khuyên thêm thì thành già mồm. Đông Ân Vũ im miệng, lúc đầu nàng muốn giúp Mộ Lâm lấy vài thứ, nhưng vừa định mở miệng thì từ bỏ, trong lòng u uất không nói ra được, nàng đi ra phòng khách xem tivi, nhắm mắt làm ngơ

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đông Ân Vũ ngồi yên trên ghế sofa, thanh âm phim ầm ĩ, nhưng nữ nhân chín phần đều không có để tâm, ngay lúc phim đang trải qua bao nhiêu trận kịch liệt, Mộ Lâm rốt cuộc đem hành lý to nhỏ khiêng đến trước cửa, hai tháng, Mộ Lâm cơ hồ đem tất cả gia sản chuyển đến

" Em khi nào thì về ?" Đông Ân Vũ vuốt vuốt điều khiển, để nàng tận lực hỏi một cách tùy hứng, nàng không hy vọng áp lực Mộ Lâm, cũng sợ nàng lần này đi, liền không trở về. Lòng người đều tham lam, luôn nghĩ lưu lại những thứ mình nghĩ là tốt, Đông Ân Vũ cũng không ngoại lệ, nàng thích Mộ Lâm, thích đến chính nàng cũng không dám tưởng tượng.

" Em cũng không xác định, chỉ cần tổng công ty ở nước ngoài ổn định, đồng nghiệp em liền trở về đón chó chăn cừu, đến lúc đó chúng ta sẽ có thời gian" Mộ Lâm mỉm cười, giống như gió xuân hiu hiu, thổi đến khiến Đông Ân Vũ rất thư sướng, nhưng cũng để lộ lời nói sơ hở

Mộ Lâm nói có thời gian, mà không nói trở về....

" Tốt a, đêm nay có ở lại không?" Đông Ân Vũ tắt tv " Chị phải chuẩn bị một buổi chia tay vui vẻ mới được, nhờ có em chiếu cố chị nên tay chị bị thương mới có thể nhanh khỏi như vậy" Nàng vỗ vỗ cánh tay đã từng bị gãy, ánh mắt trêu ghẹo nhìn Mộ Lâm, thuận tiện hỏi nàng có muốn ăn tiệc

Không nghĩ Mộ Lâm lại nói " Chỉ cần là Ân Vũ làm thì cái gì em cũng thích" Mộ Lâm miệng ngày càng ngọt, Đông Ân Vũ tâm tình càng nặng nề cũng rất dày vò, nhưng loại dày vò này không khó mà nuốt xuống, chỉ là có ít nhiều ưu thương. Tối đó Đông Ân Vũ cùng Mộ Lâm đi đến siêu thị gần nhà mua nguyên liệu nấu ăn, lúc về nhà thì vẫn còn sớm, cũng giống như cùng nhau đi mua sắm, nhưng những việc tưởng như vặt vãnh lại trở thành ký ức đẹp nhất

Hai người cuối cùng quyết định làm bò bít tết, bởi vậy liền mua thịt bò, Đông Ân Vũ vì kiến tạo không khí, nên đặt ánh nến, mở chai rượu vang. Trước bàn ăn bày biện như bữa tiệc ở nhà hàng năm sao, Đông Ân Vũ chưa từng vì ai đó mà lãng mạn, Mộ Lâm tuyệt đối là người đầu tiên

Đáng tiếc là bữa tối chia tay, Đông Ân Vũ không có tâm tình nói đùa

Nàng nghe Mộ Lâm kể công ty có chuyện, cũng nghe nàng kể chuyện phim truyền hình, nhưng Đông Ân Vũ từ đầu đến cuối trầm mặc, nhiều lắm là ngẫu hứng đáp vài tiếng, nhưng nàng sẽ không chủ động gợi chuyện, mỗi khi Mộ Lâm nói chuyện, nàng kiểu gì cũng sẽ rất chân thành nhìn chăm chú nữ nhân đối diện, nhìn nàng nói đến mặt mày hớn hở, nhìn nàng mỉm cười nhàn nhạt, muốn đem tất cả biểu lộ của đối phương khắc sâu trong đáy lòng, để tránh sau này quên đi

Có lẽ thấy Đông Ân Vũ quá nghiêm túc, đến mức Mộ Lâm có chút xấu hổ...

Nàng nhấp rượu, bỗng nhiên trầm mặc nửa ngày, mới nhàn nhạt mở miệng hỏi " Trên mặt em có dính gì hả?"

Mộ Lâm nói xong xoa khuôn mặt mình, ánh nến chập chờn, khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt mỹ lệ

Đông Ân Vũ bị nàng nói như vậy lấy lại tinh thần, cười vài tiếng nói: " Chị cảm thấy em rất đẹp"

Đối với người mình thích ca ngợi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Đông Ân Vũ xưa nay không keo kiệt nghe ngợi người ưu tú, nàng cảm thấy Mộ Lâm rất đẹp, ngoài ngoại hình còn có nội tâm ôn nhu để nàng cam nguyện bị bắt làm tù binh, có khi nàng muốn chờ sau khi làm nội ứng xong, liền nói tất cả cho Mộ Lâm biết, đến lúc đó nếu Mộ Lâm nguyện ý cùng nàng qua lại, chính là phúc khí của nàng, nếu không cũng không sao, hết thảy là tùy duyên

Mặc dù chuyện nội ứng có những thứ khó nghe, nhưng không thể không thừa nhận,cũng bởi vì thế mà nàng cùng Mộ Lâm gặp nhau

" Ân Vũ cũng rất đẹp" Mộ Lâm nhỏ giọng đáp lại, khuôn mặt đỏ so với cà chua trang trí trên dĩa giốngnhau

" Ai, Em rời khỏi rồi sẽ thiếu người làm chăn ấm cho chị" Đông Ân Vũ ăn miếng thịt bò cuối cùng, đùa giỡn trêu chọc Mộ Lâm. Bởi vì lúc nàng về nhà, Mộ Lâm thường sẽ ngủ trước, cho nên nói Mộ Lâm giống như tiểu đồng làm ấm giường, hơn nữa còn có chăn ấm đắp lên sau khi rời giường

" Không sao, hiện tại là mùa hè, không cần chăn ấm"" Mộ Lâm đặt nĩa xuống, rất chân thành trả lời Đông Ân Vũ.

Đông Ân Vũ bất quá là nói đùa, không nghĩ đến Mộ Lâm còn nghiêm túc trả lời nàng, lập tức khiến nàng dở khóc dở cười.

" Em nói đúng, nhưng chị vẫn thiếu cái gối, đúng không? Nàng lắc lắc ly cao cổ trên tay, bỗng nhiên lại nói " Hay là chị nên nói, em thiếu gối ôm? không có chị nằm cạnh, em có thể mất ngủ không?" Đông Ân Vũ cố ý trêu đùa Mộ Lâm, bởi vì hằng đêm nàng đều ôm mình chặt đến nổi không thở nổi, cho nên nói người mất ngủ sẽ là Mộ Lâm chăng?

Mộ Lâm nghe thế không có ý tứ cười, bởi vì bị Đông Ân Vũ nói trúng sao ?

Bởi vì là đêm cuối cùng ở biệt thự, Đông Ân Vũ chờ hai người tắm rửa sạch sẽ, liền đặc biệt mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, lần đó nàng lên mạng, thình lình phát hiện kiểu dáng mới, chất vải tơ mỏng, như ẩn như hiện trong suốt, mặc lên người vừa đến đùi, dụ hoặc cơ hồ cao nhất

Nàng đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn mặt mũi của mình, trong lòng bỗng nhiên đáng buồn.

Có khi sau này nàng sẽ nghĩ, nếu không sử dụng thủ đoạn để thể hiện mình yêu thích Mộ Lâm, Mộ Lâm còn đợi bên cạnh nàng không ?

Bởi vì ở tình huống không có lợi đi đến bước này, nghiễm nhiên là một loại kỳ tích, nàng cùng Mộ Lâm phát triển thành loại quan hệ này, xem như ngoài ý muốn ? Lại làm Đông Ân Vũ không nỡ buông bỏ. Mặc dù nàng nói qua, nếu Mộ Lâm cảm thấy chán, nàng có thể buông tay, thế nhưng đến mức khẩn yếu thì quả nhiên rất đau lòng

Lần này Mộ Lâm rời đi, làm Đông Ân Vũ có chút bất an...

Trực giác nữ nhân thường rất chuẩn, nhưng nàng nguyện ý không linh ứng mới tốt

Đông Ân Vũ từ phòng tắm đi ra ngoài vừa vặn thấy Mộ Lâm đứng ở ngoài cửa nói chuyện điện thoại, bóng lưng của nàng đơn bạc, tóc dài bị gió đêm thổi tung, bên mặt đẹp đến nổi Đông Ân Vũ không thể dời ánh mắt. Nhưng nàng cũng chút ý Mộ Lâm tựa hồ không ngừng gật đầu, như đang trấn an người bên kia đầu dây, lúc nàng thấy Đông Ân Vũ đi ra, liền bận bịu tắt điện thoại

" Sao rồi?" Nàng đi đến hỏi thăm Mộ Lâm, thuận thế ôm eo nàng.

" Đồng nghiệp em đang chỉ em làm sao chăm sóc chó chăn cừu, nàng tựa hồ rất lo lắng, còn nói nó rất nghịch ngợm, phải chú ý rất nhiều thứ" Mộ Lâm đặt điện thoại lại trên bàn, sau đó ôm Đông Ân Vũ, nháy mắt rút ngắn khoảng cách giữa hai người, ngửi ngửi mùi hương vừa tắm xong của nhau

" Chiếu cố chó con cũng giống như chiếu cố con nít, rất hao tâm tổn sức, em còn muốn làm hay sao, có ổn không đó?" Nàng lo lắng Mộ Lâm sính cường, đem thân thể của mìn hao tổn, dù sao Mộ Lâm không biết cự tuyệt người khác, nếu mọi người nghĩ nàng dễ khi dễ, Đông Ân Vũ thế nhưng sẽ phi thường đau lòng.

Mộ Lâm nhu thuận gật đầu, tiến lên phía trước muốn hôn môi, lại bị Đông Ân Vũ ngăn lại, đồng thời đẩy người trong ngực lùi về sau mấy bước, thấy Đông Ân Vũ đi về phía trước cửa phòng ngủ, , đối với Mộ Lâm liếc mắt đưa tình. Da thịt màu mật ong phi thường bóng loáng, áo ngủ đen mờ mờ mặc trên người đầy gợi cảm, khiến người nhìn thấy huyết mạch phun trương

Huống chi là con cừu nhỏ Mộ Lâm ?

" Tối nay em ngủ bữa cuối" Đông Ân Vũ vừa nói vén cạnh váy " Không nghĩ để lại một chút hồi ức sao ?"

Thanh âm của nàng khi chìm khi bổng, ở trong màn nhĩ tựa như thần chú, khiến Mộ Lâm vô thức tiến lên.

Đêm nay lưu lại hồi ức vô cùng đẹp và ấm áp, Mộ Lâm rất ôn nhu, Đông Ân Vũ cũng rất thoải mái, nàng gấp gáp muốn ghi nhớ Mộ Lâm, cho nên cả đêm không ngừng trêu chọc nàng, nghĩ muốn trên thân Mộ Lâm có được nhiều yêu thương, vuốt ve cùng an ủi, và nàng cũng đạt được, có lẽ Mộ Lâm có tâm tình giống nàng, hai người ăn ý đòi hỏi lẫn nhau, để đêm nay lưu lại một kết thúc hoàn mỹ

Sáng hôm sau Đông Ân Vũ tỉnh lại, đã không còn thấy Mộ Lâm bên cạnh, trong lòng đột nhiên thất lạc

Mộ Lâm đi, về nhà, có lẽ nàng sẽ không trở về

Đông Ân Vũ một mặt khuyên bảo mình đây chính là hiện thực tàn khốc, mặt khác nhắc nhở mình, Mộ Lâm không có nói tạm biệt

Nàng không thể sa sút, tâm tình suy sụp, dù sao Đông Ân Vũ vẫn còn nhiệm vụ phải làm

Nhưng lúc nàng rửa mặt xong , trên bàn đặt sẵn bữa sáng phong phú, tất cả đều là Mộ Lâm chuẩn bị cho nàng...

Quả nhiên là hài tử tâm tư cẩn thận.

Đông Ân Vũ sau khi ngồi xuống bàn đầy thức ăn, nhưng vị trí đối diện lại trống không, làm tâm tình nàng không khỏi sầu não.

Nhấp một ngụm cà phê rót sẵn, Đông Ân Vũ phát hiện Mộ Lâm đã thay Đông Ân Vũ bỏ vào một viên đường, giống như lúc trước.

Nửa ngày, nàng sâu kín lẩm bẩm " Cám ơn em, Mộ Lâm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro