Chương 063: Thiếu nhiệt độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn xe thoảng qua đường núi quanh co, vòng theo đường cong lắc léo, tựa như chiếc xe đi thẳng lên những vì sao

Đông Ân Vũ dựa vào cửa xe híp mắt, tựa hồ sắp ngủ, trong xe phát ra âm thanh nhu hòa thư giãn đổ xuống, tạo nên không gian vô cùng thư giãn. Lúc này Hoắc Ngải mang nàng đi kiểm hàng, về phần kiểm cái gì Đông Ân Vũ cũng không hỏi qua, nàng chỉ cần đi theo chỉ dẫn của Hoắc Ngải, hoàn thàn lời dặn dò của nàng, nhưng câu hỏi dư thừa sẽ khiến nữ nhân cảm thấy bực bội, cùng sẽ làm giảm đi kiên nhẫn của Hoắc Ngải đối với nàng.

Thời gian đã gần một giờ đêm, Đông Ân Vũ rốt cuộc trông thấy điểm đến chính là một tòa biệt thự sang trọng trên đỉnh núi, chí ít bên ngoài phi thường hoa mỹ, rất khó tưởng tượng lại ở trong rừng sâu vắng vẻ như thế, lại có dạng biệt thự kiểu gothic thế này. Hoắc Ngải thuần thục đem xe đỗ trước cửa, không nói hai lời liền xuống xe, chìa khóa cũng không lấy ra đã đi vào biệt thự, Đông Ân Vũ thình lình phát hiện biệt thự không có khóa, bởi vậy Hoắc Ngải căn bản không cần mở cửa.

Đông Ân Vũ sau đó tiến vào phòng, chỉ thấy không gian to như thế lại không có đồ đạc gì, nghiễm nhiên là một căn biệt thự trống không

Phòng khách rộng rãi để sáu cái rương lớn, cao khoảng nửa người, Hoắc Ngải từ dưới đất cầm lấy cây sắt nạy ra, thân thủ lưu loát cạy mở rương gỗ, từ từ xuất hiện một bình hoa đắt tiền. Đông Ân Vũ thấy thế, hai tay vòng trước ngực. Rương gỗ còn đặt khí cụ khác, tất cả đề là đồ sứ chế tác nghệ thuật

" Cô đem những thứ quý giá này để ở đây không sợ bị cướp đi hay sao ?" Nàng tiện tay cầm bát sứ, trang trí hoa văn phi thường tỉ mỉ, tựa như là thủ pháp ghi chép cố sự câu chuyện hy lạp, họa tác sinh động để tòn bộ bát không có chút khoảng trắng nào

" Toàn bộ ngọn núi này là đất của tập đoàn Hải Tiều" Hoắc Ngải cầm bình hoa dài bằng nửa cánh tay, cúi đầu lật xem thương phẩm khác trong hòm gỗ " Huống hồ tôi cũng cho người trông coi, những người có đầu óc sẽ không đến gần biệt thự này" Mắt phượng nhỏ dài liếc ra ngoài cửa sổ một chút, Đông Ân Vũ tự nhiên cũng sẽ để ý.

Nàng đi đến bên cửa sổ, tay vừa đụng vào cửa số, hai mắt lập tức bị một trận ánh sáng chói lòa

Vẻn vẹn chưa đến một giây, Đông Ân Vũ vẫn phát hiện ra.

Phóng tầm mắt nhìn về phía rừng cây đen tối, không hề có động tĩnh gì, nhưng Đông Ân Vũ biết có tối thiểu ba người ở hướng mười một giờ bò lổm ngổm, về phần điểm đỏ lóe sáng, chỉ sợ là đó chính là tiêu điểm của súng ngắm bắn từ xa, lúc này Đông Ân Vũ nhịn không được cười ra tiếng. Hoắc Ngải rất chuyên tâm, nàng mời sát thủ chuyên nghiệp thay nàng canh hàng, xác thực cẩn thận

" Số tiền này cô cũng rất cam lòng bỏ ra" Đông Ân Vũ quay ngựa dựa vào cửa sổ kiếng, nhìn căn phòng u ám, chỉ có thể nhờ ánh trăng mà nhìn dáng người thon dài Hoắc Ngải, da thịt trắng nõn khiến nàng càng trở nên nổi bật một cách hư ảo, một thân tây trang màu đen tản ra khí chất quỷ dị lại ưu nhã, tựa như thiên sứ mọc cánh tử thần, có chút mây thuẫn lại hấp dẫn.

" Chơi với dữ chỉ có đại nháo, dùng rượu làm việc chỉ có lưu man, tôi thà bỏ ra gấp đôi số tiền để tìm người có thể tin được" Thanh âm Hoắc Ngải trời sinh khàn khàn, lại dị thường mỹ hảo, nghe trong tai có cảm giác như bị ảo giác, để Đông Ân Vũ nheo mắt lại, rất là hưởng thụ

Nàng biết Hoắc Ngải châm chọc nàng, cũng có thể châm chọc cách làm của Ngô Đường...

" Những hàng này là cô muốn tự mình đi chào hàng, hay muốn bán cho Ngô Đường?" Đông Ân Vũ không thèm để ý Hoắc Ngải chăm chọc, bởi vì nàng nói rất có đạo lý, nàng sâu kín hỏi Hoắc Ngải, chỉ thấy nàng đột nhiên buông bình hoa trong tay, đồ sứ yếu ớt trong nháy mắt vỡ tan tành, Đông Ân Vũ kinh ngạc nhíu mày, hạ giây sau lại xảy ra một chuyện ngoài suy nghĩ của nàng

Đông Ân Vũ hoàn toàn không có thời gian đau lòng tác phẩm nghệ thuật bị hao tổn, chỉ chút ý mảnh vỡ trên đất, văng tung tóe chừng chục bao bột phấn đựng trong túi hút chân không. Ánh mắt căng cứng lập tức, tâm lý nữ nhân thường đếm số lượng, có hai mươi bao lớn nhỏ giống nhau, dù cho Hoắc Ngải không nói, Đông Ân Vũ cũng biết đó là những thứ gì

" Đây là hàng tôi muốn kiểm tra" Đồ sứ chỉ là ngụy trang, giá trị nằm ở bên trong

Ma Túy

... Đó chính là ma túy...

Đông Ân Vũ đem ánh mắt dời lên khuôn mặt Hoắc Ngải, nhìn khuôn mặt tràn ngập cổ điển mỹ cảm, trong tay lại cầm mấy chục bao ma túy cẩn thận kiểm tra, quái dị không nói ra được làm Đông Ân Vũ nhíu mày, so với giao dịch vũ khí, Đông Ân Vũ ghét hơn cả là mua bán ma túy, nàng từng thấy có rất nhiều người bị sốc thuốc mà bỏ mạng bất đắc kỳ tử, cũng từng tiếp xúc qua giới chợ đen lợi dụng ma túy để biến người thành nô dịch, tựa như vô hình ức thúc, buộc người ta phải đi phạm pháp, cho dù bọn họ biết rõ là hố chết, vẫn phải nhảy vào...

So với súng thống khoái một viên thì thủ đoạn còn tàn nhẫn gấp trăm lần

" Những thứ này muốn tự mình đấu giá rồi bán đi sao ?" Đông Ân Vũ vòng tay trước ngực, dựa vào tủ gỗ, rủ mắt liếc nhìn rương trong phòng, bên trong đều là tác phẩm nghệ thuật ngụy trang che dấu ma túy, ghĩ đến đây liền không nhịn được nhết môi, chỉ cười lạnh. Tập đoàn Hải Tiều mặt ngoài là công ty mậu dịch, vụng trộm làm tất cả hoạt động phi pháp. lần trước là đem đấu giá đồ cổ chợ đen, lần này là giao dịch ma túy, trời mới biết những thứ không thể nhìn thấy, Hoắc Ngải chính là bàn bạc loại kinh doanh gì.

Có lẽ so với Ngô Đường là u ác tính, thì Hải Tiều càng khó giải quyết hơn.

" Kiện hàng này đã có người mua" Hoắc Ngải cầm mấy chục bao bột phấn ném vào rương gỗ, sau đó cạy mở rương gỗ khác, xác nhận số lượng chính xác " Vừa đúng lúc thuyền vận chuyển đến, liền thuận tay nhận đơn, người mua chắc cô cũng biết, là nữ nhân ở Ngô Đường gọi là... La Dạ." Nàng lúc nói đến cái tên, còn giương mắt nhìn Đông Ân Vũ, tựa hồ quan sát phản ứng nữ nhân.

Rất đáng tiếc, Đông Ân Vũ phi thường tỉnh táo, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không đổi.

Hoắc Ngải cầm trong tay cây sắt tiện đà ném vào trong góc tường, thoáng chốc phòng khách trống rỗng phát ra thanh âm va chạm chói tai, lúc Hoắc Ngải quay người kiểm kê số ma túy, Đông Ân Vũ phía sau thở phào nhẹ nhõm. Một hỏi một đáp cũng là một loại khảo nghiệm, Đông Ân Vũ không rõ Hoắc Ngải hy vọng nhận được loại phản ứng gì, cho nên Đông Ân Vũ cực lực để mình bảo trì bình thản, nhưng không thể phủ nhận, lúc nàng nghe thấy hai chữ " La Dạ" da đầu liền run lên, cùng rất nhiều hồi ức và nghi hoặc trong đầu xuất hiện.

Không đến một phút sau, Đông Ân Vũ đoán được động tĩnh sự tình sẽ tiến triển, nàng từng nghe qua, đại ca dưới trướng Ngô Đường sẽ không có quyền đi nhận giao dịch ma túy, chỉ có lão đại tự mình nhận lấy, nhiều lắm là để tay chân đi nhận hàng, nhưng Hoắc Ngải lại nói đối tượng mua bán lần này là La Dạ, chắc hẳn nàng đã thàn công thượng vị, hơn nữa còn được lão đại tín nhiệm cùng coi trọng...

Đây là hi sinh nàng, đổi lấy lợi ích cho La Dạ.

Lập tức Đông Ân Vũ nhấp môi, bất đắc dĩ cười cười, cho tới bây giờ nàng không hối hận quyết định mình tự đưa ra, dù cho là giẫm lên bông hay là đinh cũng không cách nào thu hồi lại, nàng nhiều lắm là cười mình ngu xuẩn, nhưng tuyệt đối không hối hận đã chọn nước cờ đó, là đúng là sai, chỉ có thực tế kiểm nghiệm mới biết đáp án

" Cô đang suy nghĩ gì ?" Tiếng nói bất ngờ để Đông Ân Vũ lấy lại tinhh thần.

Hoắc Ngải đã đếm xong số lượng, cũng không định mang rương gỗ để lại như cũ, trên sàn nhà thậm chí đầy mảnh vỡ bình hoa

" Tôi đang nghĩ La Dạ lúc nào sẽ nhận hàng" Đông Ân Vũ rũ mắt, đưa chân đem mảnh vỡ bén nhọn trên sàn đá đi xa một chút, đồng thời trông thấy ống quần thon dài thẳng tắp của Hoắc Ngải đập vào mắt, trong không khí truyền đến mùi nước hoa của nữ nhân, vừa thành thục lại rất riêng

" Hàng mặc dù nhận, nhưng tiền hàng vẫn chưa thỏa thuận xong, mấy ngày nữa chỉ sợ là sẽ gặp mặt trao đổi, cô chắc không có vấn đề gì ?" Khoảng cách trò chuyện gần để Đông Ân Vũ không hiểu tính toán gì, nhưng khi nàng nhìn vào mắt Hoắc Ngải, trái tim nàng đột nhiên đập mạnh, cũng không phải là sợ hãi, mà là cảm thấy Hoắc Ngải đang xát muối vào vết thương cũ của nàng " Nếu như tôi nhớ không lầm, nữ nhân kia chính là người hại cô bị đụng xe đúng không?"

Cũng là người hại Đông Ân Vũ bị trục xuất ra khỏi Ngô Đường

Đối với chuyện này, Hoắc Ngải tương đối biết rõ

" Cừu nhân gặp nhau hết sức đỏ mắt" Đông Ân Vũ cười yếu ớt, hoàn toàn không có biểu hiện không vui hay đau đớn gì, ngược lại giống như bình thản nói chuyện ngày xưa " Bất quá cô yên tâm, tôi sẽ không gây phiền phức cho cô, dù sao tôi trước mắt là nữ nhân mất trí nhớ, đối với nàng không nên có bất kỳ thành kiến nào"

Hoắc Ngải nghe vậy, thú vị nhướn lông mày, dưới mắt phải có nốt ruồi duyên, để cả người nàng cơ linh " Chỉ mong cô có thể chuyên nghiệp, phải biết, hậu quả của trò lừa đảo này mà lộ ra thì rất khó thu thập" Bị đùa bỡn không phải là La Dạ, mà là toàn bộ Ngô Đường, dù cho Hoắc Ngải nói lời lừa lọc, Đông Ân Vũ lại là người trong cuộc, nếu trò chơi này bị tuyên bố game over, nàng nhất định khó thoát tai kiếp

" Nếu sự tình diễn biến thành như thế, còn phải nhờ đại lực của Hoắc quản lý tương trợ" Đông Ân Vũ lùi về sau một bước, thay đổi cười lấy lòng, đáng tiếc Hoắc Ngải không hề nhận lấy, càng không đem khoai lang nóng cầm bỏng tay

" Chỉ cần mọi chuyện không đúng hướng, tôi sẽ trực tiếp đá cô ra khỏi Hải Tiều" Không chút do dự

" Thật đúng là máu lạnh" Đông Ân Vũ cười không chút thành ý, nhìn Hoắc Ngải đi khỏi biệt thự, nàng lập tức đuổi theo.

Ngay lúc Hoắc Ngải bước một chân vào ghế lái, nàng giương mắt nhìn Đông Ân Vũ một chút

" Ta chỉ giải quyết việc công"

Trước mặt thương nhân không có máu lạnh hay vô tình, các nàng chỉ coi trọng lợi ích đặt lên hàng đầu

oOo

Đông Ân Vũ sau khi về nhà đã hơn hai giờ rưỡi, nàng vội vàng tắm rồi gọi điện cho Mộ Lâm, vốn cho rằng nàng đã ngủ, thật không nghĩ điện thoại vừa vang lên đã có người nhận, từ điện thoại truyền đến động tĩnh không nhỏ, thanh âm TV rất lớn để Đông Ân Vũ nhíu mày

" Em khỏe không?" Đông Ân Vũ nửa nằm dựa vào thành ghế, lười biếng đem khăn mặt đặt lên đầu

" Ừm, mới dọn vào , bước đầu đều tốt, hành lý cũng sắp xếp xong xuôi rồi" Mộ Lâm đem âm lượng tv vặn nhỏ, sau đó kéo rèm cửa sổ đi ra ban công, lúc này gió đêm thổi ào ào, Mộ Lâm cũng không để ý đến, nghe Đông Ân Vũ ấm áp dặn dò.

" Thế nào, chó con có ngon không? có gây phiền phức trêu chọc không?" Đông Ân Vũ nghe điện thoại truyền đến tiếng gió, lập tức muốn Mộ Lâm đừng đứng ở bên ngoài hóng gió, sợ nàng cảm lạnh.

" Chó con rất ngaon, không nhao nhao không náo, so với em dự tính thì chiếu cố tốt hơn cả" Ngữ khí Mộ Lâm tràn ngập ý cười, để Đông Ân Vũ nghe thấy như một loại hưởng thụ, tiếng nói ngọt ngào nhu nhu, làm nàng bắt đầu hoài niệm mỗi đêm trước khi ngủ, ở trên giường tựa vào nhau cùng nói lời ấm áp

" Không có gì thì tốt, em cũng đừng dọn dẹp quá muộn, nghỉ sớm một chút" Đông Ân Vũ cùng Mộ Lâm nói thêm vài lần, hai người sau đó mới chúc ngủ ngon rồi cúp máy, nhưng lúc điện thoại rời khỏi tai, khắp phòng tịch mịch để Đông Ân Vũ bực bộ khó hiểu, nàng nằm xuống ghế sofa, nhìn đồ dùng cùng bày trí trong nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong nhất thời không thích ứng được.

Không có Mộ Lâm, phòng liền thiếu đi nhiệt độ...

Biến cái " nhà " không còn là " Nhà"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro