Chương 064: Không dám hi vọng xa vời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai ngày sau khi kiểm hàng, Đông Ân Vũ đều ở công ty tập đoàn Hải Tiều làm văn bản báo cáo, trong đó toàn là xử lý những chuyện bình thường, đều là việc kinh doanh " bề ngoài" của Hải Tiều, nhưng hôm nay chạng vạng tối, Hoắc Ngải mới từ thang máy đi thẳng đến chổ Shirley bảo gọi Đông Ân Vũ đi ra cuộc họp, ngoài ý muốn phòng họp bỗng dưng lâm vào trầm mặc quỷ dị, tất cả chủ quản đều đem ánh mắt dời trên thân Đông Ân Vũ, nửa ngày Đông Ân Vũ ho nhẹ một tiếng, đáng vỡ im lặng

" Xin lỗi, chúng ta kết thúc buổi họp hôm nay" Đông Ân Vũ thu thập tài liệu tán loạn trên bàn, mọi người xì xào bán tán rời khỏi phòng họp

Tập đàn Hải Tiều không hổ là công ty chuyên nghiệp, đối với nàng là một nữ nhân đột nhiên xuất hiện ở công ty, đồng thời đảm đương vị trí thư ký cho Hoắc quản lý một cách khó hiểu, cũng không rõ ràng xa lánh hoặc tỏ bày sắc mặt, nhiều lắm là ở cuộc họp xem nàng là không khí không nhìn đến, nhưng ngược lại tiết kiệm cho Đông Ân Vũ không ít phiền phức, kỳ thật nàng cũng không chú trọng bên ngoài Hoắc Ngải có công việc gì, bởi vì nhiệm vụ nội ứng không có bất kỳ trợ giúp nào, cho nên những người nghĩ nàng nịnh nọt hay làm chuyện nhục nhã với cấp trên, Đông Ân Vũ một mực không rảnh để ý, điều này cũng làm cho thanh danh nàng thối tận dưới cốc

Tựa hồ nói nàng, không coi ai ra gì

" Thật buồn cười" Đông Ân Vũ vừa đi vừa lẩm bẩm, làm Shirley phải quay đầu nghi ngờ liếc nàng vài lần

Hai người cũng không phải đến văn phòng của Hoắc quản lý, mà là đi xuống bãi đậu xe dưới đất, lúc Đông Ân Vũ bước khỏi thang máy, một chiếc xe hơi màu trắng thể thao đã dừng ở trước mặt nàng, phản quang của kiếng xe chiếu trên khuôn mặt Đông Ân Vũ, nàng nhướn mày, cửa sổ lập tức hạ xuống, Hoắc Ngải đeo kính râm ngước cằm nhìn nàng, ra hiệu Đông Ân Vũ lên xe

Cho đến khi xe chạy ra đường lớn, Hoắc Ngải mới giải thích mục đích đi ra ngoài lúc này

Nhưng Đông Ân Vũ lại cảm thấy như có thùng nước đá dội xuống đầu, lạnh đến run lập cập

Xe thể thao màu trắng lao vụt trên đường, ban đêm lộng lẫy ánh đèn đường chiếu trên kính xe, như hình nghệ thuật ẩn hiện, Đông Ân Vũ dựa vào cửa xe không có tâm tình hưởng thụ sự ngượng mộ của người đi đường, chỉ là mặt không biểu tình suy nghĩ đối sách. Nguyên nhân Hoắc Ngải đón ngày là muốn dẫn nàng đi gặp khách, vị khách tôn quý kia chính là người giao dịch buôn bán ma túy, La Dạ.

Hoắc Ngải thuần thục cho xe đậu vào hầm xe, tiếp theo không nói một lời đẩy cửa xuống xe. Nàng thân là giám đốc tập đoàn Hải Tiều, tự nhiên coi trọng bề ngoài, nàng lái đều là loại xe sang kinh điển, loại xe thể thao sản xuất có giới hạn, mặc dù nàng ra tay rất xa xỉ, nhưng nàng xa xỉ đều dựa vào sự việc có đáng hay không, thì tâm lực của nàng sẽ không hề hao phí một hào

Đông Ân Vũ vừa xuống xe, lập tức nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, bởi vì quán ăn đêm này là một triong những bước ngoặc của nàng...

" Đi thôi" Hoắc Ngải lấy tập tài liệu bằng da từ hộp xe giao cho Đông Ân Vũ, sau đó bước lên phía trước.

Nhưng Đông Ân Vũ hai chân như bị đóng đinh, nhìn đèn nê ông lấp lóe có chút sững sờ, quán ăn đêm này ngày xưa là địa điểm kinh doanh của Tề ca, nàng nhớ kỹ sau khi bị Vĩnh Lạc đá, La Dạ đưa nàng đến đây tìm Tề ca, cũng từ đây cho phép nàng đi theo La Dạ chạy hàng.

Không sai...

Khi đó La Dạ cho nàng hi vọng, dù cho cuối cùng vẫn là tuyệt diệt

" Đông Ân Vũ" Hoắc Ngải gọi nàng một tiếng,dav mới yếu ớt hoàng hồn

Dưới ánh đèn nê ông lấp lóe, khuôn mặt Hoắc Ngải hơi trắng bệt có chút quỷ mị, tóc dài tản ra sau lưng, theo gió nhẹ lung lay, một thân tây trang cắt cúp ôm người, phụ trợ khí chất già dặn khôn khéo, bao phủ không khí bên ngoài khiến Đông Ân Vũ có chút chấn động, nàng nhắc nhở mình, hiện tại lão bản là Hoắc Ngải, không phải La Dạ, nửa ngày Đông Ân Vũ hít hơi dài, cười nói " Đến đây"

Dưới tầng hầm quán ăn đêm hỗn loạn, âm nhạc nóng bỏng đinh tai nhức óc, ánh đèn chợt sáng chợt tắt, băng khô tràn ngập khắp sàn nhảy, nam nam nữ nữ hào phóng ôm nhau nhảy múa, rượu rơi vãi khắp mặt đất, tiếng cười cùng tiếng thét chói tai xen lẫn quanh quẩn, làm Đông Ân Vũ cùng Hoắc Ngải vừa tiến vào quán, lập tức nhận được chú ý của không ít anh em Ngô Đường, nhưng bọn hắn chỉ xông lên trừng Đông Ân Vũ.

... Bởi vì nàng là " hung thủ sát hại Tề ca"

" Bọn hắn tựa hồ rất ghét cô" Hoắc Ngải ung dung không vội vòng qua đám người, đồng thời dành thời gian trêu chọc Đông Ân Vũ.

Đối với việc này Đông Ân Vũ không bình luận.

Mặc dù tiểu đệ trong quán ăn đêm đối với Đông Ân Vũ địch ý rất nặng, nhưng không ai dám vọng động xuất thủ, bởi vậy Hoắc Ngải cùng Đông Ân Vũ an toàn tiến vào phòng VIP, cửa vừa đóng liền cách âm bên ngoài, trong phòng u ám chỉ còn tiếng ầm ĩ yếu ớt. Dưới ánh đèn mờ nhạt, trên ghế sofa chỉ ngồi một người, người kia chính là nữ nhân Đông Ân Vũ không thể quen thuộc hơn, La Dạ.

Vẫn giống trước đây quân trang áo khoác còn có mũ lưỡi trai che kín mặt, khiến tim Đông Ân Vũ đập nhanh hơn.

Đối với nàng, trong lòng vừa căm hận vừa cảm tạ, tóm lại là tư vị mâu thuẫn....

" Xin chào La tiểu thư" Hoắc Ngải lể phép chào hỏi La Dạ, mà La Dạ cũng rất tự nhiên gật đầu.

Xem ra hai người không phải là lần đầu tiên thương lượng.

" Ân Vũ, lấy hàng ra cho La tiểu thư kiểm tra" Hoắc Ngải ưu nhã ngồi trên ghế sofa, đối diện với La Dạ kéo tay Đông Ân Vũ, nàng giương mắt mỉm cười với La Dạ, nhưng nàng biết La Dạ vốn không có nhìn nàng, từ bóng tối dưới mũ lưỡi trai, nàng phát iện La Dạ từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ, mảy may không hề dời đi.

Đây gọi là " Cừu nhân gặp nhau, hết sức đỏ mắt " sao?

Hoắc Ngải cũng không cho rằng như vậy....

Đông Ân Vũ nhanh chóng đem cặp công văn mở khóa, thanh âm khóa bật mở ba một tiếng, mở ra bên trong là một bao bột màu trắng

" La tiểu thư, mời kiểm hàng" câu mời tiểu thư kiểm hàng hoàn toàn không khó chịu, Đông Ân Vũ đem cặp da đẩy về phía La Dạ, đồng thời mỉm cười, biểu hiện tựa như hoàn toàn không biết nàng, tích cực đóng vai nhân viên chào hàng thật tốt

Không ngờ La Dạ không cử động, hai tay vòng ngực, bộ dáng tự như pho tượng, nếu không phải ngực nàng phập phồng, chỉ sợ bị người ta hiểu lầm là con rối. Hoắc Ngải thấy thế, lập tức đem số liệu hàng hóa cùng giấy hợp đồng đẩy lên phía trước, bày ra bên cạnh cặp da.

" Năm trăm vạn" trong phòng mát mẻ, bởi vì câu này nhiệt độ không khí hạ xuống mấy nấc.

Hoắc Ngải không hề bị ảnh hưởng, năm trăm vạn là bảng giá tập đoàn Hải Tiều đưa ra, giá trị ít nhất năm trăm vạn....

Đông Ân Vũ liếc Hoắc Ngải một cái, đồng thời cùng Hoắc Ngải bốn mắt trao đổi, Đông Ân Vũ nghĩ cùng nàng nói cái gì đó, La Dạ bỗng nhiên lấy điện thoại ra, tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên " Năm trăm vạn" câu nói này gây chú ý với hai người, ánh mắt nhao nhao lại đặt lên thân La Dạ, trừ câu năm trăm vạn, nàng cũng không nói gì nữa, ngược lại bên kia đầu dây truyền đến âm lượng không nhỏ, nhưng không để hai người nghe rõ ràng nội dung câu chuyện

Một phút sau, La Dạ thu hồi điện thoại, nhàn nhạt nói: "Quá cao"

Giá năm trăm vạn quá cao....

Hoắc Ngải nhướn mày, hai tay tự nhiên giao nhau, ngón tay thon dài trắng nõn lộ ra bên cạnh quần đen tây trang càng thêm tinh tế, lúc này hai chân khẽ gõ, đây là động tác nàng đang suy nghĩ

" La tiểu thư trước tiên có thể kiểm hàng trước, đến lúc đó sẽ cảm thấy giá năm trăm vạn không quá cao" Hoắc Ngải nghiêng đầu, nheo mắt cười nói: " Đây là loại hàng hạng A thuần chất, so với hàng Ngô Đường từng mua trước kia tuyệt đối hơn một bậc, còn nữa giá lô hàng này Hải Tiều đã hạ xuống mức thấp nhất, trên cơ bản ngay cả tiền thuyền bè vận chuyển chi phí đều không có tính vào, giá này là giá kinh doanh không lời"

La Dạ nghe Hoắc Ngải thuyết pháp, hoàn toàn thờ ơ, hai tay vòng trước ngực, giống như lão đại dựa vào thành ghế

Đông Ân Vũ dò xét La Dạ nửa ngày, biết nàng vừa rồi nhất định nói chuyện cùng với lão đại Ngô Đường, chỉ có lão đại mới buôn bán ma túy, mà nàng trong thời gian ngắn leo lên được địa vị cao như vậy, có thể thấy nàng ở Ngô Đường như cá gặp nước, khoái hoạt rất đắc ý, Đông Ân Vũ nhịn không được hừ nhẹ vài tiếng

" Quá cao " Vẫn lặp lại câu nói, La Dạ tựa như máy ghi âm điện thoại, chỉ lặp lại trọng điểm của lão đại.

Hoắc Ngải trầm ngâm nửa ngày, mỉm cười đem số liệu cùng hợp đồng bỏ vào bao da, sau đó ra hiệu cho Đông Ân Vũ đem cặp da đóng lại " Không sao, xem ra Ngô Đường đối với hàng cao cấp không có hứng thú, chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian củ nhau, kiện hàng này Hải Tiều sẽ tìm người mua thích hợp"

Hai người vừa đứng dậy, La Dạ lập tức mở miệng hỏi: " Đi được sao ?"

Tiếng nói từ tính trầm thấp khiến Đông Ân Vũ dừng chân, nàng nói rõ đang uy hiếp tính mạng của Hoắc Ngải cùng nữ nhân đi cùng, La Dạ nói không sai, quán ăn đêm này là nàng tiếp nhận, ở trên địa bàn của nàng, Hải Tiều không có phần thắng, dưới tình huống này xem ra, Hoắc Ngải muốn rời đi, trừ phi tự động giảm giá, nếu không sẽ dẫn đến hai bên giằng co không xong...

Nhưng giám đốc tập đoàn Hải Tiều, cũng không phải đèn đã cạn dầu

" Dù cho cô bây giờ giết tôi hay Đông Ân Vũ thì kiện hàng này cũng không lấy đến tay" Hoắc Ngải nhún vai, hoàn toàn không đem uy hiếp trắng trợn để vào mắt, nàng là người gặp qua sóng to gió lớn, coi như giẫm lên đuôi chó, cũng không sợ chó cắn đứt chân nàng, dùng không được thì phế thôi.

Về phần Đông Ân Vũ cũng lơ đễnh, nàng biết La Dạ sẽ không ngốc đến nổi ra tay mà biến thành địch nhân của tập đoàn Hải Tiều, đó là chuyện ngu xuẩn.

Ngay lúc ba người trừng mắt nhìn nhau, điện thoại La Dạ lại vang lên....

Hoắc Ngải nhìn La Dạ một cái, rất ưu nhã ngồi trên ghế sofa, đồng thời Đông Ân Vũ đứng bên cạn Hoắc Ngải, xem ra cuộc giao dịch này cũng chưa đến mức tan vỡ. La Dạ không nói hai lời nhận điện thoại, ánh mắt khóa trên người Đông Ân Vũ không buông, nàng đơn âm đáp vài tiếng, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ầm ĩ, nghe không ra cùng ai nói chuyện.

Thật lâu, La Dạ cúp điện thoại, không nghĩ đến tình huống chuyển biến một trăm tám mươi độ

" Có thể" La Dạ đồng ý, hai chữ này nói đến ổn định lại rõ ràng

Hoắc Ngải hai chân bắt chéo, nhàn nhạt nói: " La tiểu thư có ý là, giá năm trăm vạn có thể chấp nhận được?"

Một trận điện thoại, giao dịch chuyển biến

Đông Ân Vũ nhãn tình sáng lên, không nghĩ lão đại đồng ý cùng hợp tác với tập đoàn Hải Tiều, nàng biết, Ngô Đường nhận hàng nước ngoài đều hợp tác với bọn cướp, tựa hồ lão đại sáng lập Ngô Đường quen thuộc vậy rồi, cho nên các đời lão đại tiếp theo đều đi theo con đường như vậy, nếu như hắn nguyện ý thành lập quan hệ tốt đẹp với tập đoàn Hải Tiều, cũng coi như phá lệ

" Có điều kiện" La Dạ gật đầu đồng ý, nói ra kèm theo điều kiện " Lão đại muốn gặp cô"

Câu này là nói với Đông Ân Vũ.

Lão đại muốn gặp Đông Ân Vũ, mục đích là gì, nàng tạm thời không muốn suy đoán.

Đông Ân Vũ im lặng, Hoắc Ngải nghiêng đầu dò xét nàng vài lần, mà La Dạ cũng đang nhìn nàng

" Thế nào ?" Nàng hỏi Đông Ân Vũ, nhưng trong giọng nói ẩn hàm bá đạo không cho cự tuyệt.

" Xin hỏi là hỏi thăm hay là nói chuyện riêng?" Hoắc Ngải tiếp lời La Dạ, đưa ra nghi vấn của tập đoàn Hải Tiều

Lần này La Dạ lại không đáp lời

" Xin lỗi, tôi nghĩ các vị Ngô Đường cũng biết, Đông Ân Vũ gặp tai nạn xe, nên mất đi một đoạn ngắn ký ức, không còn nhớ đến chuyện ngày xưa" Hoắc Ngải nói dối nói đến thành khẩn, cơ hồ khiến người không thể tìm được sơ hở.

Nhưng La Dạ không ăn bộ này, nàng nhẹ nhàng trả lời " Thì thế nào ?"

Không nghĩ ba chữ này làm Đông Ân Vũ cười lạnh một tiếng

Đúng đấy, thế nào ? đối với lưu manh, thổ phỉ thì mất trí nhớ thì thế nào?

Bọn hắn mới không quan tâm nhiều...

" Không vấn đề" Đông Ân Vũ im lặng thật lâu rốt cuộc phát biểu ý kiến của mình " Không vấn đề, nếu có vinh hạnh gặp gỡ lão đại Ngô Đường, tôi rất tình nguyện đóng vai đại sứ hòa bình" Nàng nói thật nhẹ nhàng, hoàn toàn nghe không ra bất luận sợ hãi nào, bởi vì nàng không cần cảm thấy sợ hãi, nàng hiện tại là nữ nhân mất trí nhớ, đối mặt La Dạ cũng là " lần đầu gặp mặt"

" Cô có thể bảo đảm nàng sẽ an toàn trở về không?" Hoắc Ngải không nhìn Đông Ân Vũ tích cực tự tiến cử, sắc mặt nghiêm túc hỏi La Dạ.

Đối phương thản nhiên lắc đầu " Không thể "

" Đã như vậy, việc này không bàn nữa" có ý định ra ngoài, Hoắc Ngải quả quyết cự tuyệt

Đông Ân Vũ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, không nghĩ đến Hoắc Ngải như vậy kiên định để dê béo đến miệng lại chạy mất, năm trăm vạn không phải con số nhỏ, nàng biết Hoắc Ngải có bao nhiêu coi trọng cuộc làm ăn này, đồng thời cũng là điểm mấu chốt thành lập quan hệ với Ngô Đường, nhưng nàng lại dễ nổi giận như vậy, vẫn là vì...

Đông Ân Vũ không dám suy nghĩ, lập tức nói: " Chờ một chút, tôi không có vấn đề gì " Hiện tại còn có không gian để đền bù

Nhưng La Dạ lại đem ánh mắt thả trên thân Hoắc Ngải " Giao dịch coi như xong"

" Tốt, giao dịch xong" Hoắc Ngải thu hồi giấy tờ đứng dậy, không đợi Đông Ân Vũ phản ứng liền chuẩn bị cất bước rời đi

" Hoắc quản lý!" Đông Ân Vũ gọi Hoắc Ngải, trong tay cầm theo cặp da tiến lên phía trước nói: " Một lần gặp đổi năm trăm vạn, cuộc làm ăn này cô muốn bỏ hay sao? Cứ để cho cơ hội tốt như vậy bỏ đi ?" Nàng không có chất vấn năng lực làm việc của Hoắc Ngải, chỉ cảm thấy nàng cự tuyệt quá mức qua loa.

Không ngờ Hoắc Ngải quay đầu lại, cho nàng một câu hỏi mang tính chất bạo tạc " Cô cho rằng tôi tiếc cái mạng của cô hay sao ?"

Đông Ân Vũ đầu ong ong lên...

Tiếc mạng của nàng sao ?

Nàng có nghĩ như vậy sao ?

Đánh chết Đông Ân Vũ cũng không dám hy vọng xa vời như thế...

Nhưng câu nói này từ trong miệng Hoắc Ngải nói ra, tựa như trong lúc vô hình tát nàng một bạt tay, đừng nói đến vẫn còn đang đứng trước mặt La Dạ.

" Nếu như cô đi gặp, kết quả chết không toàn thây bị ném trở về, chính là ném vào mặt Hải Tiều" Hoắc Ngải lúc nói lời này, cũng không có đặc biệt cất cao âm lượng, nhưng tất cả những người có mặt đều nghe nhất thanh nhị sở " Nếu như cô vội vàng chịu chết như vậy, liền chờ đến khi tôi đuổi việc cô xong, muốn chết cũng không muộn""

Cũng không muộn... muốn chết cũng không muộn....

Đông Ân Vũ buồn bực trong đầu quanh quẩn những câu nói kia, nhìn Hoắc Ngải quay gót ưu nhã rời đi

Cửa phòng VIP cũng không có đóng, âm thanh điện tử đánh thẳng vào màn nhĩ Đông Ân Vũ.

Nàng trong đầu trống rỗng, trong lòng không biết là nhục nhã hay tức giận, tóm lại nàng không có dũng khí quay đầu nhìn La Dạ.

Trầm mặc cùng tha thứ, Đông Ân Vũ cái gì cũng không làm được.

Cuối cùng chỉ có thể giống như chó nhà có tang suy sụp, cụp đuôi, ưỡn ngực rời khỏi quán ăn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro