Chương 065: Dữ nhiều lành ít

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


... cô cho rằng tôi tiếc mạng của cô hay sao ?

Lúc đi đến bãi đỗ xe, trái tim Đông Ân Vũ rối bời, câu nói này như đánh vào ngực nàng một quyền, đau đến nỗi tim đều co rút đau đớn. Nàng có tài đức gì để Hoắc Ngải vì nàng lo lắng ? Liên quan đến điểm này Đông Ân Vũ có mười phần tự mình hiểu lấy, nhưng ở trước mặt người ngoài bị giáo huấn, khiến Đông Ân Vũ thật sự mất mặt, dù cho nàng là tùy tùng của Hoắc Ngải, cũng không cần như thế cảnh cáo nàng...

" Những lời lúc nãy cô nói đều thật lòng sao?" Sau khi đóng cửa xe, Đông Ân Vũ quay đầu nhìn bên mặt hoàn mỹ của Hoắc Ngải.

Nữ nhân kiaa vốn đẹp cổ điển như tranh vẽ, lúc nhìn ở trong mắt lại trở nên phi thường chướng mắt....

" Tôi giống nói đùa lắm sao ?" Hoắc Ngải bật động cơ xe, tiếng xe thể thao trầm thấp vang lên phá tan màn đêm

Một câu hỏi lại khiến sắc mặt Đông Ân Vũ càng xanh hơn

Lúc này nàng không nói gì, chỉ máy móc đeo dây an toàn, tay trái tựa vào cửa sổ xe, cả người đều dựa vào xe để nghỉ ngơi, nhưng ánh mắt một khắc cũng không có dời khỏi khuôn mặt Hoắc Ngải trên gương phản chiếu. Nhìn bộ dáng bình thản lại chuyên chút, không khỏi làm Đông Ân Vũ nheo mắt, trong lòng hoài nghi nàng chính là hình tượng vô tư hay có bất kỳ tư dục nào khác ?

" Đó là cạm bẫy" Lúc xe ngừng đèn đỏ, Hoắc Ngải đánh vỡ im lặng trước, hai người không nhìn nhau, dường như ngăn cách bởi hai không gian riêng biệt

" Cô đi tuyệt đối không trở về được" Mặc dù lời nói có vẻ quan tâm Đông Ân Vũ, kỳ thực không phải, giọng điệu Hoắc Ngải phân tích quá bình tĩnh khiến Đông Ân Vũ không vui nhăn mày, bởi vì nàng biết giá trị của mình đối với Hoắc Ngải so với lợi nhuận khổng lồ, nàng chỉ sợ mình ngay cả ba chữ số lẻ phía sau cũng không bằng

Hết thảy đều đặt lợi ích lên trên, nhất là lợi ích của tập đoàn Hải Tiều...

Hoắc Ngải tuyệt đối là người nối nghiệp của tập đoàn Hải Tiều, là quản lý được chủ tịch tự mình cất nhắc , là lão bản tương lai...

" Xin lỗi" Đông Ân Vũ rũ mắt, nhết miệng cười lạnh " Tôi kém chút nữa làm hao tổn danh dự của Hải Tiều rồi, là tôi lỗ mãng khiến Hoắc quản lý bối rối" Bởi vì sự kiện lần này, nàng minh vạch chính là ranh giới cuối cùng củ Hoắc Ngải, cũng biết nàng coi trọng địa vị ở Hải Tiều hơn là cái " đồng sự"

Nói trắng ra, nàng chỉ là rễ hành mà thôi...

" Cô hiểu được thì tốt, sau này trước khi mở miệng, tốt nhất phải dùng đại não để suy nghĩ" Hoắc Ngải ngữ khí ung dung, câu chữ nghiêm khắc càng làm Đông Ân Vũ đứng ngồi không yên, đối mặt với một vị cấp trên nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều, trong lòng ngoài bất lực còn có tức giận, tuy nhiên Đông Ân Vũ chỉ có thể giữ yên lặng

Nàng chợp mắt, nghĩ thầm, vừa rồi đến tột cùng là ôm loại tâm tình nào mà nghĩ nhận vụ giao dịch đó ?

Vì Hải Tiều ? không, vì phá án ? Không, vì La Dạ? Đừng có chọc cười chết người...

Đông Ân Vũ mấy máy môi khô vì hơi lạnh, nàng biết rõ đáp án là gì

Nàng muốn chứng tỏ năng lực của mình, nghĩ muốn ở trước mặt Hoắc Ngải, nàng thể hiển mình hữu dụng chổ nào, so với tiểu muội chân tay, tùy tùng vướng víu, nàng có thể lôi kéo nhiều thế lực cho Hải Tiều, là một loại thể hiện bản thân, để nàng không chút do dự chấp nhận điều kiện của La Dạ.

Gặp một lần, đổi năm trăm vạn...

Chuyện cho đến bây giờ không cách nào vãn hồi, để Đông Ân Vũ có chút thở dài...

Điều kiện lành ít dữ nhiều này , nàng đương nhiên biết được, Ngô Đường làm sao có thể tha thứ cho nàng ?

Coi như Ngô Đường bỏ qua cho nàng, La Dạ, Vĩnh Lạc còn Triệu Hàn thì sao ?

" Cô tự mình về trước đi, tôi trở về văn phòng xử lý văn kiện đã" Hoắc Ngải lên tiếng đánh thức Đông Ân Vũ đang chợp mắt.

Nữ nhân vừa mở mắt ra, chìa khóa xe liền ném tới, vững vàng rơi ở trên ngực nàng

Đông Ân Vũ điều chỉnh tư thế ngồi, chẳng biết lúc nào xe đã dừng ở trước cao ốc của tập đoàn Hải Tiều, Hoắc Ngải bước trên giày cao gót, dáng người uyển chuyển biến mất sau cửa tự động của cao ốc, lưu lại bên ngoài một màn đêm tịch liêu. Đông Ân Vũ rủ mắt cầm chìa khóa trong tay, cũng không vội lái xe trở về nhà, ngược lại lấy điện thoại gọi đến dãy số quen thuộc

Âm thanh đơn điệu truyền đến, Đông Ân Vũ vững vàng chờ đợi, kết quả lại là hư không....

Nàng phần phồng không yên lại gọi một lần, lúc này nàng muốn nghe chính là thanh âm của Mộ Lâm.

Muốn cùng nàng nói chuyện, dù cho một tiếng ngủ ngon cũng tốt....

" Số điện thoại này hiện không liên lạc được, xin vui lòng quý khách để lại lời nhắn sau tiếng bíp" Không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Đông Ân Vũ sử dụng hết nhẫn nại về sau, dứt khoát ném điện thoại lên ghế sau, đồng thời thuận tay đem tóc trên trán đẩy ra đằng sau đầu. Không người trả lời, nàng gọi không dưới mấy chục cuộc điện thoại, Mộ Lâm đều không trả lời, trước đây chỉ cần đổ ba hồi chuông liền có thể kết nối, hôm nay hoàn toàn khác thường

Nhất là lúc tâm tình nàng uể oải, càng thêm vô tình đả kích

Đêm nay, Đông Ân Vũ một lần nữa trải nghiệm thế nào là " cô độc", thân là một đặc vụ không thể né tránh được tư vị nhân sinh

Ba ngày qua đi, Đông Ân Vũ nhận được điện thoại Hoắc Ngải gọi đến, khi đó đêm đã khuy, lúc một giờ bốn mươi phút, điện thoại truyền đến tiếng xe gào thét chạy vụt qua, Hoắc Ngải tựa hồ đang đứng ở đường cao tốc, Đông Ân Vũ nghe nói Ngô Đường chấp nhận vụ giao dịch này, La Dạ tự mình liên lạc với Hải Tiều, biểu thị nguyện ý muốn kiện hàng trong tay Hoắc Ngải.

Năm trăm vạn tới tay, Đông Ân Vũ không chút nào vui vẻ, liền cũng không giả vờ cười, khuôn mặt không chút biểu cảm

Nàng tỉnh táo dị thường trả lời Hoắc Ngải, tùy ý đem điện thoại tắt đi

Tâm sầu muộn, bởi vì làm rõ La Dạ đang chơi trò hay....

Sau đó mấy ngày, Hoắc Ngải cũng không có sai Đông Ân Vũ đi xử lý hàng lậu, chỉ cho nàng tiếp nhận việc mua bán bình thường của công ty, đối với chuyện này trong lòng Đông Ân Vũ có chút không vui, nhưng cũng không có ngốc mà vọng động. Trừ chuyện tiếp xúc với Ngô Đường giảm đi, thì chuyện khiến Đông Ân Vũ tâm phiền ý loạn là không liên lạc được với Mộ Lâm, từ cái đêm đàm phán xong, đã sáu ngày không được nghe tiếng nói ngọt ngào của tiểu nữ nhân Mộ Lâm.

Quá lâu...

Mất liên lạc quá lâu...

Nàng thậm chí lái xe đến chung cư Mộ Lâm ở, chờ ở trước cửa cao ốc, cũng khôn gặp Mộ Lâm, đối với chuyện này ngoài việc làm lòng Đông Ân Vũ nôn nóng, còn có bất lực cùng trống rỗng, chỉ là quan tâm nhưng nàng không thể ỷ lại Mộ Lâm, nhưng khi dính vào tình cảm, trước khi cắt đứt quan hệ, thì nàng vẫn còn muốn nắm trong tay

" Ân Vũ, cô nói xem cái này có hợp với ta không ?" Hà Tuyền trên tay cầm váy ngắn màu huỳnh quang xanh, hỏi Đông Ân Vũ đang thất thần, nàng lật xem phục sức trên kệ áo, cuối cùng chọn hai bộ liền hỏi thăm tùy tùng trợ lý trầm mặc từ đầu đến cuối

Đông Ân Vũ giương mắt nhìn váy ngắn được thiết kế bắt mắt, lễ phép mỉm cười nói: " Phim nhân không hổ danh ở thành phố thời thượng đã lâu, màu sắc cùng thiết kế chính là đi trước thời đại, da phu nhân trắng nõn, mặc màu này sẽ không bị chỏi" Nói lời nịnh nọt cũng tốt, Đông Ân Vũ sẽ không ngốc đến nổi làm mất lòng lão bản của nàng

" Nghe chưa hả, đây mới là lời nói của con người, Hoắc Ngải cũng nên học tập Đông Ân Vũ một chút, tốt xấu cũng nên thẳng thắn một chút" Hà Tuyền đem váy ngắn trên tay giao cho nhân viên phục vụ đứng chờ một bên, thêm cái váy này, tổng chi tiêu đã vượt qua năm vạn, đương nhiên cũng là bao nguyên cửa hàng để mua sắm, đó chính là đặc quyền của kẻ có tiền.

Hoắc Ngải nghe vậy, cười nhạt nói " Con sẽ sửa "

Lúc giọng nói thốt ra, Đông Ân Vũ cảm giác Hoắc Ngải liếc nàng một chút

Không thể hiện bất luận tình cảm gì

" Hay là tiếp theo chúng ta đi dùng cơm được không ?" Hà Tuyền tiêu sái cất bước đi khỏi cửa hàng, Hoắc Ngải đương nhiên là người trả tiền, xách túi chính là công việc của Đông Ân Vũ, hôm nay Hoắc Ngải an bài lịch trình cùng phu nhân mua sắm, từ sáng sớm đã đi dạo không biết bao nhiêu cửa hàng thời trang danh tiếng, thật vất vả nhịn đói đến chạng vạng tối, rốt cuộc có thể thở một chút

" Con đã đặt trước nhà hàng Trung Hoa mà phu nhân thích" Hoắc Ngải đi theo Hà Tuyền đi ra trước cửa hàng, so với vệ sĩ còn nhanh chân hơn mở cửa xe cho phu nhân " Phu nhân chắc chắn hài lòng" nhỏe miệng cười chân thành tha thiết, trong mắt Đông Ân Vũ phía sau, cảm thấy Hoắc Ngải tựa hồ so với nàng còn nịnh nọt hơn, bộ dáng này chẳng phải giống như tiểu bạch kiểm xum xuê bên quý phụ hay sao ?

Sát thủ sư cô à ?...

" Phốc!" trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, để Đông Ân Vũ không nhịn được cười ra tiếng, may mắn Hoắc Ngải không có nghe thấy

Ba ngườ lên xe, Hà Tuyền ánh mắt sắc bén bỗng nhiên bồi hồi giữa Hoắc Ngải và Đông Ân Vũ, qua thật lâu đột nhiên thở dài

" Hoắc Ngải, con đôi lúc cũng nên ăn mặc cho giống con gái một chút" Hà Tuyền ngữ khí quả thật như mẫu thân cao tuổi, đối với nữ nhân không gả được mà than phiền " Đừng lúc nào cũng mặc âu phục, loại quần áo đó là của nam nhân, con cũng thử mặc sáo trang xem ? Không nghĩ hấp dẫn nhiều ánh mắt hơn sao ?"

Đông Ân Vũ có chút kinh ngạc nhìn Hà Tuyền, mặt ngoài bất động thêm rực rỡ

" Cám ơn phu nhân quan tâm, nhưng con đã có bạn trai" Hoắc Ngải gật đầu biểu thị khiêm tốn nhận lấy lời khuyên của Hà Tuyền.

Nguyên lai tưởng rằng Hà Tuyền cùng Hoắc Ngải quen biết thân thiết, không nghĩ đến lúc Hà Tuyền nghe Hoắc Ngải nói có bạn trai, liền tỏ ra kinh ngạc.

" Con khi nào có bạn trai rồi hả ? Ta nhìn con công việc bận rộn, làm sao có thời gian hẹn hò với người tình chứ ? Hai đưa bao lâu mới gặp mặt một lần?" Hà Tuyền giống như là thiếu nữ cao trung đang bàn tán về tình yêu đầu tiên, tâm tình kích động khiến khuôn mặt cao tuổi lập tức sáng ngời.

Kỳ thật chuyện này không phải Đông Ân Vũ chưa từng nghi vấn qua ? Nhưng nàng không dám hỏi nhiều

" Mỗi đêm trước khi ngủ, sẽ gọi điện thoại chúc ngủ ngon " Hoắc Ngải rũ mắt, cười đến thanh đạm

Hà Tuyền giống như là kỳ vọng thất bại, liền bỉu môi, Đông Ân Vũ thấy thế lập tức tiếp lời " Phu nhân yên tâm, xem ra Hoắc quản lý cùng tình nhân phát triển đến giai đoạn chung sống như vợ chồng rồi, không bao lâu nữa có thể uống rượu mừng rồi" Nghe giống như lời nói đùa giải vây, lại không được Hoắc Ngải cảm kích, ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí.

Nói quá nhiều rồi sao ?....

Đông Ân Vũ nhết môi mỉm cười, rủ mắt có chút bất đắc dĩ

Trên đường đi, bầu không khí không thể nói là xấu hổ, nhưng lại làm Đông Ân Vũ có chút đứng ngồi không yên, cho đến khi xe hơi đậu ở trước cửa nhà hàng, mấy người chuẩn bị xuống xe mới khiến tâm tình Đông Ân Vũ chậm lại. Không ngờ lúc nàng vừa bước xuống xe, trong nháy mắt quay người nhìn thấy bóng lưng quen thuộc vòng qua góc đường, trong một tích tắc Đông Ân Vũ cơ hồ gọi to tên người kia

Mộ Lâm!

Là Mộ Lâm!

Váy vàng nhạt chợt biến mất, Đông Ân Vũ phi thường xác định người kia chính là Mộ Lâm đã mất liên lạc nhiều ngày!

" Ân Vũ? Sao chưa đi theo ?" Hà Tuyền bỗng nhiên gọi một tiếng, nàng cùng Hoắc Ngải đứng ở trước cửa nhà hàng, đồng thời nhìn chằm chằm Đông Ân Vũ đang giằn co ở cửa xe

Đi theo...

" Xin lỗi" Đông Ân Vũ bỗng nhiên lấy điện thoại ra, ung dung nhìn mấy lần " Tôi chợt nhớ còn việc phải làm, chỉ sợ không thể cùng ăn tối với ngài được " Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Hoắc Ngải, lời nói dối trăm ngàn lỗ hỏng, nghe trong tai quản lý cùng lão bản, quả thật ngu xuẩn và buồn cười, nhưng nàng có thể nói một cách bình tĩnh và tự nhiên.

Bởi vì nàng nhất đi phải đuổi theo

Nàng nhất định phải đuổi kịp Mộ Lâm....

" Tiếc ghế, được rồi, cô mau đi đi" Hà Tuyền nhún vai, cũng không có cưỡng cầu.

Chỉ là Hoắc Ngải lúc quay người, lạnh lùng liếc Đông Ân Vũ một cái, ánh mắt ẩn hàm lời nói không rõ ý vị

Đông Ân Vũ lại nôn nóng rời đi, không kịp hiểu ý...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro