Chương 066: Không chút nào giữ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Ân Vũ bước nhanh mong đuổi kịp cô gái mà nàng ngày nhớ đêm mong

Mộ Lâm...

Mộ Lâm...

Từng tiếng gào thét trong lòng, rốt cuộc lúc chuẩn qua góc đường, váy màu vàng nhạt đập vào mắt, thân ảnh tinh tế cùng đường cong trong trí nhớ, tóc dài màu nâu ngang eo theo gió đung đưa, coi như chỉ là bóng lưng, Đông Ân Vũ vẫn có thể nhận ra nàng, trong đầu hiện lên bộ dáng mỉm cười ôn nhu, ngay cả khóe miệng cũng vô thức nhỏe nụ cười.

" Mộ..." Tích tắc giọng nói liền tan biến, dường như bị mắc xương cá, Đông Ân Vũ ngây ngốc tại chổ

Đúng là Mộ Lâm, nhưng lúc này tiểu nữ nhân đang ôm cánh tay của người khác

Nam nhân...

Dáng người cường tráng, nam tử ngoại quốc cao gầy, hắn mặc trên người âu phục màu xanh cùng bảng tên, tóc vàng chói chang óng ánh khiến Đông Ân Vũ phải nheo mắt lại, nam nhân chuyển khuôn mặt từ cương nghị sang thoải mái, đồng thời Mộ Lâm như là chim non áp người sát tới, cùng nam nhân châu đầu ghé tai không biết nói gì, khuôn mặt phấn nộn hiện lên màu đỏ ửng nhàn nhạt.

Hạnh phúc.

Không khí chung quanh thế mà hài hòa cùng hạnh phúc....

Ngay lúc Đông Ân Vũ đang chấn động, ngược lại Mộ Lâm quay đầu liền phát hiện nữ nhân đứng ở chổ rẽ.

Ánh mắt giao nhau, một trận kinh ngạc xấu hổ, kinh ngạc phá tan không khí, chỉ có nam nhân ngoài cuộc không biết

Giống như đang ấm áp lại bị tạt gáo nước lạnh, nháy mắt nóng lạnh giao thoa, khiến toàn thân Đông Ân Vũ như nhũn ra....

Đây là tình huống gì ? Nàng há hốc miệng định gọi to, đột nhiên âm thanh biến thành tiếng hít thở...

Nam nhân đi trước lấy lại tinh thần, hắn hào phóng quay người, âu phục cắt cúp rất vừa vặn tôn lên vẻ anh tuấn, hắn một tay cầm túi, giương mắt nhìn Đông Ân Vũ, sau đó lại nhìn Mộ Lâm, cuối cùng nói bằng giọng tiếng Trung không lưu loát hỏi: " Lin, là bạn của em hả?"

Bạn...

Đông Ân Vũ nghe vậy cười nhạt vài tiếng, cố gắng giấu sự yếu đuối của mình, hào phóng bước lên phía trước cười nói: " Xin chào, tôi là bạn của Mộ Lâm, tên là Đông Ân Vũ" Nữ nhân biểu hiện quá mức tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra trong lòng đau đớn bàng hoàng, chỉ có thể run rẩy khóe miệng, Đông Ân Vũ cảm thấy bản thân từ từ lùi bước.

" Xin chào, tôi là Rick, là vị hôn phu của Lin" Nam nhân lễ phép bắt tay Đông Ân Vũ.

Lập tức Đông Ân Vũ có cảm giác máu chảy ngược, ngón tay giao nhau trong chốc lát trở nên dị thường băng lãnh.

Vị hôn phu...

Nàng mặt ngoài cười đến ôn hòa, nội tâm lại nổi lên cuồng phong bạo vũ, trong lòng như gió mưa tạt vào khiến toàn thân nàng run rẩy

Ánh mắt không tự chủ liếc nhìn Mộ Lâm đứng bên cạnh nam nhân, nàng giờ phút này cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt nhau, tựa như nữ hài làm sai mà chột dạ, bộ dáng khả ái ngày xưa, lúc này trong mắt Đông Ân Vũ là phi thường khó hiểu, vì sao lại chột dạ ? Tại sao giả bộ làm như vô tội ? Chuyện có vị hôn phu, tuyệt không phải ngày một ngày hai, chỉ trong hai ngày có thể liền xảy ra ngoài ý muốn, mà là đã xảy ra sớm hơn trước đó rồi...

Có khi trước khi nàng gặp mình đã có....

" Tôi nhớ rồi!" Ngay lúc khi Đông Ân Vũ đang xuất thần, Rick đột nhiên vỗ tay cười vài tiếng " Đông Ân Vũ! chính là Đông Ân Vũ kia đúng không?" Hắn vỗ vỗ vai Mộ Lâm, sau đó ôm chầm tiểu nữ nhân, hai người đứng chung một chổ trông rất xứng đôi vừa lứa, lại làm Đông Ân Vũ cảm thấy chướng mắt, đành nhìn sang chổ khác.

" Nguyên lai cô chính là Đông Ân Vũ mà Lin lúc gọi điện thoại luôn nhắc đến! tôi từng nói với Lin muốn mời cô đi ăn tối, nhưng nàng luôn nói cô bận rộn nhiều việc, hôm nay tình cờ gặp, không bằng chúng ta cùng nhau ăn tối được không? Ở ngay trước mặt có một nhà hàng tây" Nam nhân không ngại Đông Ân Vũ quấy rầy hắn và Mộ Lâm hẹn hò, rất hào phóng mời.

Đối với chuyện này, sắc mặt Đông Ân Vũ cứng đờ, không nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mộ Lâm, ma xui quỷ khiến lại đồng ý

Đông Ân Vũ có loại dũng khí sẵn sàng tham dự bữa ăn này sao ?

Nên bày ra vẻ mặt gì để ứng phó với cặp tình nhân nồng thắm này ?

Bạn bè ? người yêu ? Tình nhân bí mật ? quan hệ vượt quá giới hạn ? hay là quyến luyến thân thể ấm áp ?....

Mộ Lâm cùng nàng quan hệ dị dạng đến nổi Đông Ân Vũ nhịn không được cười.

Chế nhạo đoạn hồi ức ngọt ngào.

Thức ăn được bưng lên bàn, Đông Ân Vũ cùng Rick trò chuyện câu được câu không, về phần Mộ Lâm từ đầu đến cuối đều im lặng dùng thức ăn, ngẫu nhiên Rick sẽ hỏi nàng vài vấn đề, Mộ Lâm mới đáp lời vài câu, trên cơ bản sự tồn tại của nàng có chút mờ nhạt khiến Đông Ân Vũ xém nữa không nhận ra, trong mắt chỉ còn thấy nam nhân trước mặt trò chuyện, nghe hắn kể về mối quan hệ giữa hắn và Mộ Lâm...

Một tình địch không nhận biết được một tình địch khác.

" Nhờ có Đông tiểu thư chiếu cố Lin, tôi mới có thể hơi yên tâm" Rick cắt bò bít tết, biểu thị cảm kích

Đông Ân Vũ nheo mắt, cười nhạt nói " Có đâu, cũng không thể gọi là được chiếu cố, trái lại Mộ Lâm chiếu cố tôi nhiều hơn"

" Đông tiểu thư khiêm tốn rồi, lúc trước Lin nói muốn một mình về đây, tôi phi thường phản đối, dù sao nàng cũng là con gái, một mình ở đất nước xa lạ, tôi sợ nàng bị ăn hiếp, khi đó còn lo lắng ngủ không yên, ăn không được" Rick vừa nói vừa nhìn về phía Mộ Lâm, đáy mắt hiện ra cưng chiều cùng ôn nhu không chút nào che dấu.

Đông Ân Vũ nhấp một ngụm rượu đỏ, tầm mắt rủ xuống, nàng biết Mộ Lâm lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, cũng biết cha mẹ nàng đều định cự ở nước ngoài, nhưng lại không biết nàng còn có một vị hôn phu " Đã lo lắng như vậy, sao không cùng đến ? Chẳng lẽ anh không sợ vị hôn thế đáng yêu bị người khác bắt cóc hay sao ?"

Lúc này Mộ Lâm đối với lời nói kháy của Đông Ân Vũ có phản ứng, nĩa đang quấn mì Ý bỗng run lên một cái

Rất nhỏ, lại chạy không khỏi ánh mắt nữ nhân.....

" Đương nhiên sợ! nói thẳng ra là mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, mà ngay cả cha Lin, mẹ Lin cũng đều lo lắng, chỉ là tính tình Lin quật cường, nàng nói công việc bên này không thể gián đoạn, cho nên tôi mới tự mình đến đón nàng" Rick mỗi một lời nói, kiểu gì cũng sẽ cười nắm chặt tay Mộ Lâm, ngọt ngào xum xuê, để Đông Ân Vũ có chút không tự nhiên.

Khắp nơi đều ám chỉ cho Đông Ân Vũ biết bản thân mình chính là " dư thừa"

" Hai người đi khi nào sẽ đi ?" Đông Ân Vũ đặt nĩa xuống, nàng không còn có bất kỳ khẩu vị nào nữa.

" Chậm nhất là tháng sau, nhưng tôi hi vọng mai sẽ có vé máy bay" Rick cầm khăn giấy lau miệng, đồng thời cúi đầu nhìn điện thoại.

" Ngày mai ? có quá gấp gáp không ?" Đông Ân Vũ nheo mắt, vết thương trong lòng càng phá càng lớn....

" Sao lại gấp ? tôi đã đến đây được hai tuần, chuyện cần xử lý đều đã làm thỏa đáng, công việc của Lin cũng đã kết thúc" Lời nói của Rick tựa như quả bom, làm nổ tung suy nghĩ của Đông Ân Vũ, nàng cầm lấy rượu đỏ uống một hơi cạn sạch, bộ dáng tiêu sái cũng không khiến Rick hoài nghi, chỉ có Đông Ân Vũ biết bản thân mình không thể khống chế được.

Hai tuần... Mười bốn ngày....

" Nguyên lai hắn chính là chó chăn cừu sao ?" Âm lượng tự lẩm bẩm cũng không quá lớn, nhưng cũng đủ khiến Mộ Lâm rung động

Đông Ân Vũ không có ném bất kỳ ánh mắt nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đáy ly rượu, nàng nhớ kỹ Mộ Lâm bận rộn tăng ca, cuối cùng vội vàng dọn hành lý đi, cho nàng cái lý do được đồng nghiệp ủy thác chăm sóc chó chăn cừu, trước đó mười bốn ngày, Đông Ân Vũ không chút nào nghi ngờ mà tin tưởng Mộ Lâm, bây giờ nghĩ đến, nàng thật sự là yêu đến không còn thuốc chữa...

Ngay cả lời nói dối này cũng không vạch trần...

" Sao cơ?" Rick mơ hồ nghe Đông Ân Vũ nói cái gì đó, thế là lễ phép hỏi lại

Đông Ân Vũ cười yếu ớt, nói sang chuyện khác " Hai người chắc hẹn hò cũng lâu rồi nhỉ?"

Lời vừa hỏi xong, Rick đột nhiên thay đổi mỉm cười hạnh phúc tràn đầy nói: "Tháng sau là ngày kỷ niệm tròn năm năm"

Tròn năm năm....

" Thật là không dễ dàng, tình yêu hiện đại như thức ăn nhanh, nhanh chóng nồng cháy, đàn ông còn có thâm tình như vậy thật khó tìm" Đông Ân Vũ vẫy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, thay nàng rót thêm một ly champagne " Hai người định khi nào sẽ cưới?" Nàng hỏi tương đối thuận miệng, nhận lấy champagne liền uống một hơi cạn sạch.

Người nước ngoài bình thường không thích nói đến chuyện riêng tư, nhưng Đông Ân Vũ không được tính là " người ngoài" Bởi vậy Rick hào phóng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn của Mộ Lâm, cười đến tuấn lãng nói: " Lin, Em nói đi ?"

Mộ Lâm lập tức trở thành tiêu điểm, ngoài Rick trở câu trả lời của nàng, Đông Ân Vũ cũng đang nhìn nàng.

Lúc tiểu nữ nhân ấp úng, tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên.

" Xin lỗi, là công ty gọi đến, xin phép tôi đi nghe một chút" Rick cầm điện thoại nói vài lời xin lỗi liền rời khỏi chổ ngồi.

Trên bàn vuông, chỉ còn Đông Ân Vũ cùng Mộ Lâm ngồi đối diện, bầu không khí trong nháy mắt đóng băng....

Lúc này Đông Ân Vũ có thể hỏi Mộ Lâm lý do lừa gạt, có thể nổi giận với Mộ Lâm, cũng có thể đem rượu trên bàn hất vào mặt nàng, cũng có thể nổi điên, nhưng Đông Ân Vũ trong lòng mường tượng tất cả các tình huống có thể xảy ra rồi bỏ đi một mạch, nhưng ý nghĩ trong đầu xoay chuyển, nàng lại không có bất cứ hàn động nào

" Sau khi về nước, nhớ chú ý sức khỏe thân thể, nơi đó không thể ấm áp như ở đây đâu"

Giằng co hai phút, Đông Ân Vũ chỉ nói ra những lời không có ý nghĩa.

Không có bất kỳ áp lực nào, cũng không tra hỏi Mộ Lâm nguyên nhân lừa gạt nàng, mà tựa như bạn bè, nhắc nhở nàng bảo trọng....

Mộ Lâm chậm rãi ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên sau khi nàng cùng Đông Ân Vũ gặp lại, nhìn thẳng hoàn toàn vào đối phương.

Đôi mắt màu nâu nhạt lưu chuyển thủy quang, mắt to vô tội mượt mà tựa như nai con lúc gặp lần đầu, để người không đành trách cứ nàng

Nhưng Đông Ân Vũ bỏ qua cho nàng không phải vì dung mạo đáng yêu mà bởi vì...

"... Không, em nghĩ Ân Vũ có nỗi khổ tâm riêng, cho nên không sao, em sẽ chờ chị nói với em"

Nhớ kỹ Mộ Lâm từng nói như vậy, sự bao dung của nàng làm Đông Ân Vũ từng cảm động, cho nên lần này, nàng cũng bắt chước.

" Em không cần xin lỗi, bởi vì em có nỗi khô tâm không thể nói, cho nên không cần nói đâu" Mỗi người một lần, coi như công bằng

Mộ Lâm giật giật môi, lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào

Đông Ân Vũ cũng không muốn suy đoán tâm tư Mộ Lâm, rất bình thản nói: " Em muốn chị dạy em cách yêu đương là vì Rick sao ?" Không liên quan, nhưng Đông Ân Vũ muốn hỏi lý do, mà nàng cũng rất nhanh chóng nhận được lời xác thực, Mộ Lâm chậm rãi gật đầu, hành động này khiến Đông Ân Vũ cười khổ vài tiếng.

" Thật sao ? nếu như em nói sớm với chị, chị sẽ dạy em nhiều cách hơn nữa làm sao nắm được tâm tư của nam nhân"

Nàng nói, nàng sẽ dạy, nàng nguyện ý dạy người đã từng là ốc đảo của nàng, phương phát chạy vào trong lòng người nam nhân khác

Trừ cái đó ra, nàng có thể nói cái gì đây ?

Vốn là không có khả năng hạnh phúc, trừ bỏ buông tay, nàng có thể làm gì ?

Lúc này Rick trở về, Đông Ân Vũ lại đứng lên

" Lin em sao vậy ? sắc mặt rất kém, có phải cơ thể không thoải mái không?" Rick phát hiện Mộ Lâm sắc mặt tái nhợt, lập tức cởi âu phục khoác lên vai gầy yếu của Mộ Lâm, nghĩ rằng máy lạnh ở nhà hàng quá lạnh, khiến tiểu nữ nhân cảm mạo

" Trở về nghỉ ngơi một đêm sẽ không sao" Đông Ân Vũ hững hờ mở miệng, đồng thời thuận tay cầm giấy tính tiền

" Đông tiểu thư?" Rick quay đầu nhìn Đông Ân Vũ, trong mắt có chút không hiểu.

Buổi tối đột nhiên này là do Rick mời Đông Ân Vũ, theo lý thuyết Rick mời khách, nhưng lúc này....

" Không sao" Nữ nhân cười đến hào phóng, ngụy trang không chút nào sơ hở để nàng diễn vai bạn bè tốt của cặp tình nhân.

... Không sao, tất cả đều không sao

" Bữa tối này coi như tôi mời chúc phúc sớm hai người" Đông Ân Vũ cười quay người đi.

... Vì em buông tay trước, mọi lời hứa hẹn đều được thực hiện.

Hiện tại, Mộ Lâm buông tay, cho nên tâm Đông Ân Vũ cũng vỡ vụn, có chắp vá cũng không lành nổi.

Kết thúc, vậy thì chia đôi đường thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro