Chương 067: Nhân vật phong vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Ân Vũ cự tuyệt Rick đưa nàng về nhà, coi như không nói, không cái, cũng không thể hiện nàng không tổn thương

Tim chảy máu, chỉ là người không thấy....

Đông Ân Vũ tiện tay gọi một chiếc taxi, nói địa chỉ không phải là biệt thự mà là quán bar quen thuộc.

Đêm nay nàng muốn phóng túng, muốn uống say đến lăn đùng ra bên vệ đường, coi như ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện người nằm bên cạnh là một người đàn ông không quen biết, nàng cũng không thèm để ý. Loại tâm tình này xem như là bị thất tình sao? Đông Ân Vũ vô lực dựa vào cửa xe suy nghĩ lung tung, cho đến khi lái xe đánh thức nàng, Đông Ân Vũ mới lung tung trả tiền xuống xe, bước giày cao gót xuống đường nàng còn có chút không đứng vững, chưa có say, người đã lảo đảo.

Ngước mắt nhìn, bảng hiệu RED BLUE đặc biệt chói mắt, nàng biết rõ đây là một nơi nguy hiểm.

Là Tề Ca, không, nơi này là điểm kinh doanh của La Dạ....

Đông Ân Vũ bỗng nhiên cười lạnh vài tiếng, cũng bất chấp tất cả, chính là quang minh chính đại đi vào. Lúc này sàn nhảy nhạc nhẽo đang xập xình, phát ra từ loa cao cấp, truyền đến âm thanh điện tử tiết tấu nhanh và mạnh, quán rượu ngập tràn những em gái tươi xinh mát mẻ, cũng có rất nhiều ông chủ nhỏ có tiền săn lùng con mồi, Đông Ân Vũ tiêu sái chen qua đám người, kéo ghế cao ở quầy bar ngồi lên, thuận miệng gọi bartender pha cho ba loại rượu mạnh đặc biệt

Nàng muốn uống say, nghĩ muốn làm tê liệt cảm giác đau lòng...

Uống cạn ly thứ nhất, rượu tràn vào trong bụng, tư vị nóng bỏng đốt qua cổ họng, Đông Ân Vũ ngược lại nhết môi. So với đau lòng, cảm giác đau chẳng ăn nhầm gì, nàng cúi thấp đầu, bàn tay có chút lực nắm chặt ly rượu, hồi ức ngày xưa sống cùng Mộ Lâm hiện lên trong đầu nàng, tựa như phim thoáng xẹt qua, rõ ràng lại rất nhanh, còn chưa kịp nhìn rõ đã tan biến...

Ly rượu thứ hai vừa vào bụng, Đông Ân Vũ ho nhẹ vài tiếng, nàng đẩy ly đi, thở hổn hển. Nàng không ở bàn ăn nổi giận với Mộ Lâm, không có nghĩa nàng không tức giận, đã lâu không gặp lại nhận được tình cảnh như thế, một nam tử xa lạ ôm Mộ Lâm, cười nói: " Đây là vị hôn thê của tôi"...

Nói đùa gì chứ ?

Có lẽ loại đau lòng này không phải là thất tình mà là bị phản bội...

Nhưng rồi sao ?

Mộ Lâm cùng nàng.... Mộ Lâm cùng nàng...

quan hệ là cái gì chứ ?

Chén rượu thứ ba vừa cạn, bên cạnh Đông Ân Vũ đã xuất hiện một nam tử, là quán ba nên khắp nơi đều có người đi bắt chuyện.

đẹp trai sáng láng, cách ăn mặc thời thượng, đủ để mê hoặc lòng người...

Là đại soái ca, Đông Ân Vũ bất vi sở động, nàng nhấp một ngụm rượu mạnh, thần sắc có chút mê mang. Bình thường, nàng là loại nữ nhân uống rất dữ, nhưng đêm nay quyết tâm muốn say, cho nên một húp liền uống cạn rượu mạnh nhất, người bình thường uống một ly vào bụng đã say đến mức ăn nói lung tung, nhưng Đông Ân Vũ cho dù uống đến ly thứ ba, cũng chỉ rủ mắt một chút, gương mặt cũng vì cồn mà đỏ ửng.

" Hi, không ngại anh ngồi ở đây chứ?" Nam nhân vừa kéo ghế, không đợi Đông Ân Vũ trả lời, đã vẫy gọi bartender pha rượu " Nhìn em uống có vẻ rất buồn bực, nếu không ngại anh cùng em uống được không?" Hắn liếc ly rượu trên bàn trống không, trong lòng đã đoán được câu chuyện, cảm thấy nữ nhân nhất định đã uống say

Đông Ân Vũ cũng không có đuổi hắn đi, ngược lại bảo bartender pha loại rượu giống hắn, đối với hắn nâng ly chào hỏi, tiếp theo uống cạn ly rượu ngọt. Uống thả cửa như vậy khiến nam nhân sững sờ, cười theo cũng uống ly rượu trong tay, trên quầy bar hiện giờ chỉ thấy một nữ nhân diễm lệ không ngừng mời hắn uống, bên cạnh nàng là một nam tử tuấn tú cười tươi, trong tay cầm ly rượu, tốc độ uống không theo kịp tốc độ nữ nhân

Bốn chén, năm chén, tám chén, mười một chén...

" Này, khỏe không? em nhất định đã uống say rồi" Nam nhân cuối cùng nhìn không được, đưa tay muốn đoạt ly rượu trên tay Đông Ân Vũ, không ngờ bị nàng tránh thoát. Nữ nhân sẽ không say mà là đã say, còn uống đến mức không biết đến gì nữa, nàng không có cãi lại, chỉ là như một cái máy, tự ngược uống rượu

" Tôi chính là muốn say... muốn say... mới uống..." Đông Ân Vũ cúi thấp đầu cười nhẹ vài tiếng, đưa tay những giọt rượu cuối cùng trong đáy ly uống cho cạn sạch. Nàng không quan tâm ai bắt chuyện, mặc kệ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, giờ này khắc này, chỉ cảm thấy tim trống rỗng, tựa như vết thương quá rộng, muốn chữa lành cũng bất lực

Lấp không đầy...

Lấp không đầy...

Dù có tự làm tê liệt cũng vô dụng....

" Xem ra tâm tình em rất kém" nam nhân buồn cười vài tiếng, lập tức chuyển thân sát gần vào người Đông Ân Vũ, giọng trầm thấp giống như là thanh âm bị bóp méo, truyền vào trong tai Đông Ân Vũ có chút mê hoặc " Không thì chúng ta chổ yên tĩnh hơn uống tiếp được không? chỉ có anh và em, hai người uống đến tận hứng, thế nào?"

Thế nào...?

Đối với một nữ nhân uống say không còn biết cái gì, nàng đã không còn thừa lý trí để suy nghĩ hai chữ " Thế nào" là ý gì

Ngay lúc Đông Ân Vũ mơ mơ màng màng, chuẩn bị gục đầu, trong quán bar đột nhiên có tiếng khách nhân cãi nhau, âm thanh kêu gào, bỡn cợt, ngay cả tiếng nhạc điện tử chói tai cũng không che lấp được tiếng nam nhân cười to, dường như giống một bầy bò rừng, trùng trùng điệp điệp chiếm lấy khu sofa trong quán bar.

" Sách, thật không có trình độ" Nam nhân không vui chửi nhỏ vài tiếng, mặc dù RED BLUE là quán bar, nhưng có đẳng cấp hơn những quán bar bình dân khác, khách nhân vào cửa đều có sàng lọc nhất định, tiểu lưu manh ngoài đường nhất định không thể vào được, nhưng đêm nay tiểu đệ giữ cửa chắc lười biếng đi chơi, nếu không sao để bọn bại hoại này vào cửa ?

Ngay lúc nam nhân nhịn không được phỉ nhổ đám khách nhân ngồi ở khu sofa, Đông Ân Vũ liên tiếp uống hai ly rượu

" Náo nhiệt tốt mà, náo nhiệt một chút... liền không tịch mịch... ha ha..." Thanh âm điện tử xuyên qua màng nhĩ, Đông Ân Vũ cơ hồ không nghe được tiếng nói của mình, nàng mơ mơ màng màng cười nói, sau đó Đông Ân Vũ đổ gục trên quầy bar, cả người xụi lơ bất lực, ngay cả ly rượu trên mặt bàn bởi vì cử động này của nàng cũng vỡ tan tành trên đất

" Này, em sao rồi ? đừng ngủ, chúng ta tìm một nơi..."

" Ờ ! là cô sao ! thật trùng hợp!" Nam nhân nói mới một nữa, liền bị giọng nói trong trẻo cắt ngang

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy nữ nhân mặc áo sơ mi màu đen cùng quần jean rách từ cửa đi đến, tóc đỏ hồng đặc biệt gây chút ý, bên tai đeo bông bảy màu càng gây chú ý, nữ nhân lúc này hai tay vung vẩy vui vẻ, đối với mấy tên nam nhân vừa đi vào không lâu, chào hỏi người ngồi ở trung tâm, mà người kia đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác quân trang, cổ áo dựng đứng, nhìn thấy không rõ khuôn mặt

Thanh âm rất quen thuộc... rất quen thuộc...

Nàng đương nhiên biết nữ nhân tóc đỏ hồng, cũng biết nữ nhân mặc áo khoác quân trang.

Vĩnh Lạc cùng La Dạ, hai cái người vừa là bạn vừa là thù trong nhân sinh của nàng.

Một người khác mặc sáo trang màu xanh đen không phù hợp với quán bar bước vào, mang giày cao gót bước trên sàn nhà cẩm thạch vang lên tiếng lạch cạch, lập tức phát hiện hai vị nữ nhân chói sáng. Người đến là Triệu Hàn, gia sư có nhân khí cao ở Ngô Đường, Triệu lãi sư, ngẫu nhiên đến quán bar uống vài chén, chỉ là hôm nay đến không phải lúc

" Hừ, thật xui xẻo" Từ đáy lòng hừ lạnh, lại rõ ràng.

Vĩnh Lạc hai tay đút túi quần, vội vàng cải chính " Hẳn là hữu duyên chứ ? đúng không Triệu lão sư?" Bộ dáng du côn cười tươi, khiến Triệu Hàn chán ghét liếc mắt.

" Chúng ta đi được không?" Nam nhân trông thấy ba nữ nhân vô hình giằng co, liền thúc giục Đông Ân Vũ. Hắn mặc dù không biết ba nữ nhân kia, nhưng trên người các nàng phát ra khí thế cảnh cáo người khác, đây cũng là đối tượng không thể tùy tiện hạ thủ. Nam nhân không phải không có mắt nhìn, chỉ là trông thấy một người mang theo rất nhiều tráng hán đi vào, dùng đầu gối nghĩ cũng biết thân phận nhất định không đơn giản.

Đông Ân Vũ bị nam nhân dìu đứng lên, nhưng nàng say đến trọng tâm bất ổn, thoáng chốc hai chân mềm nhũn ngã vào ngực tên nam nhân, quả thực chính là ôm ấp yêu thương " Chúng ta... đi đâu ? Muốn dẫn tôi đi... đến nơi nào... có gì vui không?" Đông Ân Vũ nói lời này suýt nữa cắn cả lưỡi, nàng nghĩ đứng vững, thế nhân tứ chi không nghe sai khiến

" Đi đến nơi rất..." Nam nhân chưa kịp nói chữ " vui" lập tức cảm nhận được ba đường ánh mắt mãnh liệt quăng đến.

Lúc này Đông Ân Vũ uể oải ngồi lại trên ghế, nam nhân nguyên bản còn thúc giục, giờ phút này lại dị thường ngồi trở lại.

Ba đạo ánh mắt nóng rát bắn tới, gương mặt nam nhân có chút đỏ lên, không phải bởi vì xấu hổ mà là do kích động.

Hắn biết ba đạo ánh mắt kia xuất phát từ ba vị mỹ nhân, mà tùy tiện chọn một trong ba, so với nữ nhân đang say đến không biết gì bên cạnh còn trẻ trung và hấp dẫn hơn, cho nên nam nhân thay đổi tâm ý, nếu như món ngon mỹ vị ở trước mắt đợi mình, cần gì phải gặm nhắm lương khô vô vị chứ ?

"... Đi đâu ? Muốn dẫn tôi... đi đâu... tìm vui vẻ hả?" Đông Ân Vũ đong đưa đầu hỏi, hai tay lung tung hướng về phía nam nhân

" Cô uống thành dạng này còn có thể đi đâu ? Không bằng tôi giúp cô gọi xe được không?" Nam nhân kéo tay Đông Ân Vũ thở dài

Không ngờ Đông Ân Vũ đột nhiên nhíu mày : " Cái gì ? anh tán tỉnh tôi... không phải lúc nãy còn muốn đi khách sạn hay sao ? Không phải muốn....làm sao ? tại sao lại... đổi ý rồi ?" tiếng nói không to không nhỏ xen lẫn với âm nhạc, Đông Ân Vũ không ý thức chính mình nói cái gì, mà đưa mình ra lý giải

Nam nhân ho khan vài tiếng, âm thanh nói thật nhỏ: " Cô đã say đến bất ổn, bộ được sao ?"

Bộ được sao?...

Đông Ân Vũ lập tức cười ra tiếng " .... vì cái gì không được?" Nói xong còn đưa tay cởi bỏ nút áo trên sơ mi, cử động lớn mật chọc người làm nam nhân không thể dời ánh mắt. Liền xem là lương khô vô vị cũng có thể nhét đầy bao tử, mà loại nam nhân suy nghĩ bằng nửa thân dưới làm sao chú ý cảnh tượng sau lưng mình

" Hi!" Thanh âm bất ngờ vang lên kéo tên nam nhân đang mơ màng trở lại, hắn quay đầu, nữ nhân tóc đỏ hồng đang đứng giữa hắn và Đông Ân Vũ. Nhìn từ khoảng cách gần thấy nụ cười du côn lại có chút đáng yêu, ngũ quan xinh xắn làm cả người nàng tản mát ra ảo giác như quỷ tinh linh " Anh muốn cùng nàng thuê phòng hả?"

Không nghĩ đến câu đầu tiên nữ nhân mở miệng hỏi lại là nghi vấn có tính chất vấn, lập tức làm cho nam nhân suýt tí nữa bị nghẹn nước bọt

"... Thuê phòng... tốt a... thuê phòng... đêm nay... phải chơi cho thật đã" Đông Ân Vũ say đến nói hưu nói vượn, giống như hài tử kéo ống tay áo tên nam nhân, lại bị hắn gỡ ra.

" Không có, chỉ muốn đổi nơi uống rượu thôi, nhưng nếu có hành trình khác, tôi cũng không ngại đổi" Nam nhân bày ra nụ cười tự cho là soái khí, bận bịu ám chỉ hắn sẽ không ngại vì nàng mà bỏ qua Đông Ân Vũ uống say như chết.

" Vậy anh đổi đi" Vĩnh Lạc cười đến cởi mở, khiến nam nhân thấy si mê

Trái lại Đông Ân Vũ còn đang ngơ ngơ ngác ngác, nàng đưa tay muốn bắt lấy cổ áo nam nhân, nửa chừng lại bị người bẻ tay ra sau lưng.

" Làm cái gì hả?" Câu nói này là do Triệu Hàn hỏi, nàng siết chặt tay để Đông Ân Vũ thanh tỉnh một chút

Thế mà thấp hèn đến gần nam nhân xa lạ...

" Buông ra, tôi muốn... hảo hảo chơi... đêm nay liền muốn... tận hứng..." Toàn thân phát ra mùi rượu, Đông Ân Vũ say đến triệt để

Ngay cả người đứng xung quanh là ai cũng không chú ý

Triệu Hàn nhíu mày, đang nghĩ mở miệng mắng, La Dạ cũng đứng dậy đi đến.

Bầu không khí nhất thời trở nên nguy hiểm, tất cả tiểu đệ đều choáng váng nhìn.

Ba nữ nhân kia, đều là nhân vật phong vân đại dan đỉnh đỉnh ở Ngô Đường...

Mà lúc này vì muốn giành một tên nam nhân mà đấu đá nhau sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro