Chương 068: Im lặng rơi lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại cảm giác này thật hưng phấn, liền trong ngoài đều vui mừng khôn xiết

Nam nhân đối với việc bản thân đột nhiên mị lực tăng cao cảm thấy ngoài ý muốn. Không nghĩ đến cơ hội đến muộn như thế, mà còn gặp được đối tượng là mỹ nhân hiếm có, vô luận là hình dáng, khí thế hay là thân phận, đều khác biệt so với mấy bé ngọt nước ở quán bar. Nam nhân không uống say, lại bị không khí ngập tràn mỹ nhân hun đến say mèm

" Đừng để ý cô ta, chúng ta đi uống rượu được không?" Nam nhân biểu hiện hào phóng, không ngại đưa vai ra cho các mỹ nữ dựa vào

Thế nhưng...

" Anh không phải có hẹn rồi sao?" Vĩnh Lạc nhún vai, cười nói

Nam nhân lập tức cảm thấy kinh ngạc, chật vật " à " một tiếng

" Anh có hành trình khác đúng không ? vậy chúng tôi không làm phiền anh" Vĩnh Lạc cười rất thẳng thắn, hai cái răng nanh lộ ra rất đáng yêu

Lúc này La Dạ tiến đến, một tay đem nữ nhân uống đến ngã trái ngã phải đỡ lên vai, động tác lưu loát làm mắt người trợn tròn.

Đồng thời Triệu Hàn hừ lạnh vài tiếng, thuận tay cầm túi xách của Đông Ân Vũ rời đi, bước thoáng qua Vĩnh Lạc, Vĩnh Lạc quay đầu hướng nam nhân phất phất tay nói: " Tránh ra, tiểu soái ca" Nói xong, ba nữ nhân.... không, bốn nữ nhân đều đi xa khỏi nam nhân, bên quầy bar chỉ còn một nam nhân mặt lúng túng, một mình đưa tay không biết đang muốn bắt lấy cái gì.

" Buông ra... buông ra..." Đông Ân Vũ vô lực buông thõng trên vai La Dạ, bụng của nàng bị chèn đến khó chịu, đang nghĩ muốn nôn, nháy mắt trời đất quay cuồng, hoàn hồn đi qua mới nhận ra thân thể đã an toàn nằm trên ghế sofa, làm cho Đông Ân Vũ thống khổ rên vài tiếng.

Triệu Hàn đặt mông ngồi bên cạnh Đông Ân Vũ, đem túi xách ném ra sau lưng " Uống nhiều như vậy, muốn bị người ta chà đạp hay sao?" Phía sau tròng kính quăng đến ánh mắt dị thường lãnh liệt, đáng tiếc Đông Ân Vũ say đến không có phản ứng, nàng phất tay lung tung, nắm chai rượu trên bàn, trực tiếp ngửa đầu uống cạn

" Nếu thật muốn thế, tôi không ngại cho mượn nhục thể đâu" Vĩnh Lạc vượt qua La Dạ tiến lên, đưa tay đoạt lấy bình rượu của Đông Ân Vũ, làm bộ hôn lên đôi môi đỏ hồng, trong tích tắc sắp chạm vào, bị La Dạ hung hăng đẩy ra, Vĩnh Lạc bị trọng tâm bất ổn ngã ngồi trên ghế sofa đơn

" Ngô... khó chịu..." Đông Ân Vũ che lấy mắt, không thoải mái than nhẹ

Triệu Hàn cầm thùng rác trên bàn nhét vào trong ngực Đông Ân Vũ " Muốn ói thì ói vào đây" nàng cũng không hy vọng bị làm bẩn

" Không phải... không phải..." Đông Ân Vũ lắc đầu, hai tay vô lực đè ép trên ngực " Nơi này... khó chịu...."

Có chút không... có chút đau....

Tư vị nói không nên lời, hỏng bét

" Em thất tình rồi sao?" Vĩnh Lạc liền uống chai rượu của Đông Ân Vũ,không được hôn trực tiếp đành phải hôn gián tiếp.

" Phản bội... là phản bội..." Đông Ân Vũ bắt đầu lẩm bẩm những chữ không rõ, nàng nói nhỏ không biết nói gì

Ba nữ nhân nhìn nhau vài lần, sau đó ánh mắt thả lại trên thân Đông Ân Vũ.

" Hoắc Ngải?" Triệu Hàn nheo mắt, lạnh lùng nói ra cái tên có vẻ xa lạ.

Hoắc Ngải, nàng cũng không quên ở phiên đấu giá đã từng gặp qua, ăn mặc hợp thời, thái độ khiêm tốn, nhưng lại cường thế, đối xử với mọi người lễ phép hiền lành, lại đặc biệt chướng mắt. Nàng là giám đốc tập đoàn Hải Triều, cũng là cấp trên của Đông Ân Vũ, ba vị nữ nhân ở đây từng làm khách của nàng, không thì cũng từng gặp mặt qua.

Nhưng giống nhau chính là đều không có hảo cảm với Hoắc Ngải.

" Hoắc Ngải... Hoắc Ngải...." Giống như là ma chú, Đông Ân Vũ hơi thanh tỉnh, miệng không ngừng la hét cái tên Hoắc Ngải " Hoắc Ngải... tôi nên đi tìm Hoắc Ngải... không sai... Hoắc Ngải...." Nàng cúi đầu chậm rãi đứng lên, hai chân không nghe theo sai khiến, còn chưa kịp bước liền run rẩy đến lợi hại

La Dạ đứng thẳng người kéo Đông Ân Vũ, ôm nàng sát vào trong ngực mình, không cho phép Đông Ân Vũ giãy dụa, một tay vòng eo, một tay bắt lấy cổ tay nàng, nhưng Đông Ân Vũ đã nhanh say đến bất tỉnh, căn bản không phải là đối thủ của La Dạ, cảm giác tự nhiên không thoải mái, liều mạng quay người muốn chạy trốn.

" Tôi phải... phải tìm Hoắc Ngải... Hoắc Ngải... tôi muốn... đi tìm Hoắc.... Ngải..." Đông Ân Vũ không biết mình đang nói gì.

Nàng chỉ biết muốn đi tìm Hoắc Ngải, bởi vì Hoắc Ngải là chỗ dựa của nàng, chỉ thế thôi.

Nhưng ba nữ nhân chấp nhất không hiểu, nghe trong tai thành ý nghĩa khác.

Vĩnh Lạc hai chân thon dài bắt chéo, một tay để lên tay vịn sofa, toàn thân phát ra khí chất lười biếng nguy hiểm.

" Hoắc Ngải có cái gì tốt?" ngữ khí ẩn chứa mùi ghen tỵ, để người cảm thấy trong phút chốc Vĩnh Lạc sẽ trực tiếp nhào đến nữ nhân trước mặt mà giáo huấn

Triệu Hàn mặc dù không vui nhưng ở trước mặt công chúng, nàng vẫn rất phong độ bảo trì khí chất " lão sư"

Mặc dù hai tay đã nhanh đè nén không được đi tát Đông Ân Vũ....

Lúc này tiếng chuông điện thoại di động đúng lúc vang lên.

Là điện thoại Đông Ân Vũ.

" Hừ " Triệu Hàn ngồi gần túi xách nhất, lúc nàng lấy điện thoại ra, đang run không ngừng, nhịn không được cười lạnh " Thật sự là thần giao cách cảm" Không nghĩ trên màn hình điện thoại hiện ra cái tên Hoắc Ngải, bên này Đông Ân Vũ la hét đòi đi tìm Hoắc Ngải, Hoắc Ngải liền gọi điện thoại đến

Triệu Hàn nhấn nút nghe, nhưng không có mở miệng lên tiếng

" Cô là ai?" năm giây qua đi, Hoắc Ngải minh bạch người nghe tuyệt không phải Đông Ân Vũ.

Tiếng nói nàng khàn khàn đặc biệt phi thường dễ nhận biết, lại làm cho Triệu Hàn không tự giác mà nhíu mày.

" Đông Ân Vũ uống say" Triệu Hàn liếc Đông Ân Vũ một cái, lúc này nàng đã vô lực thỏa hiệp chui vào ngực La Dạ.

" Nàng ở đâu ?" vội vàng xao động nói không nên lời, nhưng cũng không phải không có chút nào quan tâm, Hoắc Ngải trực tiếp hỏi

Triệu Hàn mấp máy môi, âm thanh lạnh lùng nói " Nàng không có việc gì " nói xong liền cúp điện thoại

Điện thoại bị vô tình ném lên ghế sofa, nhưng ngoài dự liệu, Hoắc Ngải cũng không tiếp tục gọi đến quấy rối

Chẳng biết lúc nào Vĩnh Lạc vòng qua ghế sofa, đứng ở sau lưng Đông Ân Vũ, nàng duỗi hai tay ôm lấy Đông Ân Vũ nửa mê nửa tỉnh, gương mặt nghiêng về phía trước, không đợi những nữ nhân khác nổi giận, hào phóng hôn cái chụt lên khuôn mặt nàng, tựa như muốn biểu thị chủ quyền công khai, ôm lấy đồ chơi mình yêu thích nhất

" Đừng có chạm nàng!" Triệu Hàn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Vĩnh Lạc.

Ngay cả La Dạ cũng kéo cánh tay Đông Ân Vũ qua, muốn đem nàng từ ngực Vĩnh Lạc lôi ra, nhưng thất bại

" Cô dựa vào cái gì hả?" Vĩnh Lạc hướng Triệu Hàn cười xấu xa, tùy ý càng ôm vai Đông Ân Vũ chặt hơn nữa.

... dựa vào cái gì ?

" Nàng là chó của ta" xem Đông Ân Vũ là chó của nàng

" Nàng là người của ta" La Dạ không cam lòng bị thất thế, trầm giọng cảnh cáo

" Nàng là bạn gái cũ của ta" Mặc dù bị đá

Những mối quan hệ từng liên quan, nếu có hạn sử dụng, thì ba người đã quá hạn lâu rồi...

May mà cuộc chiến giằng co kéo dài không bao lâu, bởi vì bị một nữ sĩ mặc tây trang đến cắt ngang.

" Xin lỗi, Đông Ân Vũ gây phiền phức cho các vị rồi" Hoắc Ngải chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong quán bar, đồng thời ung dung gia nhập chiến trường, nàng lễ phép mỉm cười, nhưng nụ cười cũng không mang nhiều thành ý

Vĩnh Lạc giương mắt nhìn Hoắc Ngải một chút, cười nói " Thật không tầm thường, thế mà có thể tìm đến đây sao ?"

Hoắc Ngải vòng qua đông đảo đại hán đi đến khu ghế sofa " Trên điện thoại có hệ thống định vị GPS, coi như các vị không nói, tôi cũng có thể tìm ra " Lúc nói lời này, còn có ý khác nhìn Triệu Hàn, chỉ thấy khuôn mặt nàng lãnh đạm, không có bất kỳ biểu thị gì.

" Tôi đưa cô về nhà " Hoắc Ngải cúi người nói, nhưng nữ nhân trước mắt đã ngủ thật say, toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc khiến Hoắc Ngải nhíu mày, dường như cả người ngã vào trong vò rượu ngâm ba ngày ba đêm.

Cuối cùng mặc cho Hoắc Ngải gọi thế nào, Đông Ân Vũ chính là không tỉnh lại, bởi vậy nàng đành phải ôm ngang nữ nhân

Bộ dáng này có chút quái dị, một nữ nhân thân hình mảnh mai ôm ngang nữ nhân thân cao tương tự, mà trên mặt Hoắc Ngải cũng không biểu hiện cảm xúc gì, dường như đem nữ nhân kia không có chút trọng lượng nào, hoàn toàn không phải gánh nặng.Bộ dáng này trong mắt ba nữ nhân còn lại, dấy lên cảm xúc dị dạng, dù cho nghĩ ngăn lại cũng không dám vọng động

Mỗi người đều bị thân phận riêng trói buộc

Nhìn từ thân phận mỗi người, đều quá rõ ràng, Hoắc Ngải cùng Đông Ân Vũ đang đứng cùng một trận tuyến, còn ba người kia lại ở bên đối lập

" Đông Ân Vũ được mọi người chiếu cố rồi, cáo từ " Hoắc Ngải hướng mấy người mỉm cười, liềm ôm Đông Ân Vũ rời quán bar

Cho đến khi thân ảnh hai người biến mất, Vĩnh Lạc giống như phát tiết, xụi lơ trên ghế sofa " Thịt dê đến miệng còn bị cướp đi"

Bị hồ ly giảo hoạt cướp đi

" Hừ " Triệu Hàn trừng Vĩnh Lạc vài cái

La Dạ giữ im lặng, cầm chai rượu trên bàn một hơi nốc nửa chai

Ba nàng lòng dạ hiểu rõ, coi như Hoắc Ngải không đến, khối thịt này có ăn cũng không đến miệng

Một Đông Ân Vũ, có thể phân làm sao cho ba người nhấm nháp chứ ?....

oOo

Dự tính ban đầu thay đổi

Hoắc Ngải vốn muốn gọi Đông Ân Vũ đến công ty lấy tài liệu, lại không ngờ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Kỳ thật Đông Ân Vũ nói không cùng chủ tịch phu nhân dùng cơm, Hoắc Ngải liền có dự cảm sẽ phát sinh chuyện gì đó, nhưng nàng cũng không có hỏi

Không muốn nhúng tay vào việc tư của Đông Ân Vũ, đây nàng nguyên tắc nàng bảo trì việc công, Đông Ân Vũ đối với nàng chính là phương thức dẫn đường mau lẹ, là một trong những phương pháp để kết nối với Ngô Đường. Nhưng thân là cấp trên của nàng, thay thuộc hạ giải vây cũng là công việc, bởi vậy Hoắc Ngải vẫn đi đón Đông Ân Vũ, đồng thời đưa nàng an toàn trở về biệt thự

Trên đường đi, Hoắc Ngải gọi Đông Ân Vũ mấy lần, nàng lại ngủ rất say, cho đến khi Hoắc Ngải từ ghế phụ bế nàng ôm trở về biệt thự, quẳng lên trên ghế sofa thì Đông Ân Vũ mới nhíu mày mấy lần

" Sâu rượu" Hoắc Ngải nhịn không được ném cho nàng một lời bình

Đông Ân Vũ cũng không biết có nghe thấy không, nàng không thoải mái rên vài tiếng, Hoắc Ngải liền ngồi xổm xuống giúp nàng cởi bỏ nút áo sơ mi, những người say bình thường thì nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên, lúc nàng ôm Đông Ân Vũ vào nhà đã phát hiện, nữ nhân giống như quả cầu lửa, làm cho Hoắc Ngải cũng không quá thoải mái dễ chịu

"... Hoắc... Ngải..." lúc Hoắc Ngải gỡ cái nút cuối cùng, Đông Ân Vũ mơ mơ màng màng mở ra hai mắt, ánh mắt mông lung không có trọng tâm, chỉ theo bản năng nhìn về phía trước, cánh môi khô khốc gọi tên nữ nhân, vài giây sau...

Nước từ khóe mắt chảy trượt xuống

Một giọt, hai giọt, ba giọt...

Nước mắt im lặng rơi xuống

Đông Ân Vũ không có nghẹn ngào, tự như trong phim tĩnh lặng, trầm mặc thút thít

Có lẽ bi thương đến cực hạn, âm thanh dường như cũng bị nuốt trọn...

Hoắc Ngải bên cạnh ngừng cử động

Trong bóng tối, hai người bốn mắt nhìn nhau, lại không biết được suy nghĩ của đối phương

Hoắc Ngải dừng tay là vì cái gì ?

Đông Ân Vũ bi thương lại vì cái gì ?

Nửa ngày, nước mắt rốt cuộc không còn chảy nữa, Hoắc Ngải chậm rãi đứng dậy

Nàng từ cặp công văn lấy ra một văn kiện đặt trên bàn, trước khi đi chỉ giao phó một câu:

"Chiều mai tôi lại đến"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro