Chương 071: Nạp đạn lên nòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Ân Vũ không muốn nói chuyện

Nhưng sự im lặng của nàng lại không thể ngăn được truy vấn của Vĩnh Lạc.

" Hoắc Ngải đá em hả?" Đôi mắt đỏ hồng không dung bất luận né tránh, nàng chăm chú nhìn nữ nhân, muốn nghe lời nói thật nhất

Hoắc Ngải...

Cái tên quen thuộc truyền vào trong tay, Đông Ân Vũ thực sự muốn cười to. Hoắc Ngải là loại nữ nhân bề ngoài như thật sự quan tâm nàng, Đông Ân Vũ sẽ không phải phiền não như thế, nàng tự giễu nhết miệng, đối mặt với phỏng đoán của Vĩnh Lạc, cảm thấy rất bất lực, thế nhưng không thể đem chuyện nói rõ ràng, khó tránh gây ra hiểu lầm cùng chẳng hiểu rõ khúc mắc, bởi vậy Đông Ân Vũ vẫn đưa ra đáp án

" Hoắc Ngải không thích nữ nhân" Nàng là thẳng nữ, là nữ nhân chỉ thích nam nhân

Không nghĩ Vĩnh Lạc lại hừ lạnh một tiếng " Nguyên lai là yêu đơn phương"

Lần này Đông Ân Vũ nhịn không được nhướn mày, nhàn nhạt phản bác " Tôi không thích Hoắc Ngải" Hết thảy đều do Vĩnh Lạc suy đoán

" Thật sao? có câu ở lâu sinh tình" Nàng châm chọc tính tình bác ái của Đông Ân Vũ.

" Vô luận tôi hay là nàng, cũng không thể" Chỉ cần nhớ đến nụ cười điều độ của Hoắc Ngải, Đông Ân Vũ liền vô thức lắc đầu

Không phải đáng tiếc mà là chắc chắn.

" Ờ?" Lần này Vĩnh Lạc không tiếp tục truy vấn, ngược lại ngồi xuống ghế, hai tay xoa cằm cười nói : " Vậy thì là Mộ Lâm rồi đúng không?" một câu vô cùng đơn giản, lại khiến lòng Đông Ân Vũ nổi lên một cơn gió lạnh, thổi đến làm nàng suýt nữa lên tiếng phản bác

Mộ Lâm...

Mộ Lâm....

Đông Ân Vũ bảo trì nụ cười, nội tâm lại lặp đi lặp lại cái tên của tiểu nữ nhân

Vĩnh Lạc nói đúng, thế nhưng Đông Ân Vũ không thể có bất kỳ dao động nào

Ngay cả như vậy, bầu không khí giằng co bỗng nhiên chuyển biến, nguyên bản không khí kiềm chế, lại phát ra hương vị sẽ có nguy hiểm xảy ra....

Vĩnh Lạc nheo đôi mắt đỏ như lửa, phản chiếu nữ nhân đối diện, lúc này đang thẳng tắp eo ngồi đối diện bàn làm việc, mặt nạ mỉm cười không chút tỳ vết, đáng tiếc linh hồn nàng đã sớm bay xa, Đông Ân Vũ đang khẩn trương, Vĩnh Lạc hoàn toàn có thể nhìn ra được, đối với lời nói dối, nàng chỉ muốn hung hăng lật mặt, để trấn định Đông Ân Vũ, để nàng lộ nguyên hình

" Em quên tôi, nhưng lại không quên nàng" Tiếng nói trong trẻo không chút nào tạp chất, trong giọng nói lại ẩn hàm giọng điệu chất vấn: " Có phải quá bất công rồi không? Hả bảo bối ?

Im lặng lúc này xem ra quá hư giả rồi

Đông Ân Vũ thở nhẹ, mơ hồ mang theo giọng nói cảnh cảo: " Đừng gọi tôi là bảo bối"

Nàng làm bảo bối của nữ nhân đủ rồ...

Lời nói dối lúc nào đã bị nhìn rõ ? từ thái độ tự tin của Vĩnh Lạc có thể thấy, có lẽ lời nói dối vừa nói ra miệng đã bị bóc mẽ. Thế nhưng Đông Ân Vũ không khẩn trương, cũng không bất ngờ, không chịu được một kích thì làm sao có được nhiều nữ nhân vây quanh chứ ? Bất quá Đông Ân Vũ chán ghét chính là bộ dáng đem nàng giữ để chơi trong lòng bàn tay, đa mưu túc trí

" Lừa gạt nhất thời, không thể lừa cả đời, Mộ Lâm kia , tôi nhớ em đã sớm đề cập với tôi một lần, nghĩ tôi quên hay sao?" Khi đó Đông Ân Vũ cùng nàng vẫn chưa phát triển quan hệ, cái tên Mộ Lâm đã chen giữa hai người " Chỉ cần có liên quan đến em, tôi đều nhớ rất rõ, cho đến bây giờ cũng không quên"

Vốn là nên nói một câu ngọt ngào, lúc này nghe đến lại biến thành lời uy hiếp

Đông Ân Vũ rủ mắt, thu hồi nụ cười dối trá

Lời nói dối đã bị phát hiện, cần gì miễn cưỡng vui cười ?

Nàng cũng không phải tên hề...

"Tôi có thể hiểu dụng ý cô chơi trò chơi mất trí nhớ, nhưng tôi không có kiên nhẫn đâu Đông Ân Vũ" Vĩnh Lạc lắc đầu, ngón trỏ thon dài nâng cằm Đông Ân Vũ, ép buộc bốn mắt nhìn nhau " Không muốn cùng tôi nối lại tình xưa sao ? dã tâm của em có bao nhiêu lớn, tôi đều có thể giúp đỡ em, thế nào?"

Đã tan vỡ, chỉ cần làm rõ hiểu lầm, có lẽ sẽ nối lại được sao ?

Nhưng hiểu lầm kia làm sao có thể đánh vỡ ?

" Không cần" Đông Ân Vũ trở tay nắm cổ tay Vĩnh Lạc, chậm rãi dời đi bàn tay không an phận kia " Cô có nhiều bảo bối như vậy, tìm các nàng chậm rãi vui đùa là được, đừng nhìn đến tôi" bên người Vĩnh Lạc, xưa nay không thiếu bạn chơi

" Nhưng các nàng chơi nhanh chán, tôi lại muốn an ổn một chút, em chính là đối tượng tôi quen lâu nhất" Vĩnh Lạc không có rút bàn tay bị nắm chặt về, ngược lại mở ra mười ngón, cường thế cùng Đông Ân Vũ nắm lấy

Đối tượng quen biết lâu nhất ư ?

Đông Ân Vũ cười khẽ vài tiếng, tràn đầy khinh thường

Đây là Vĩnh Lạc khích lệ nàng, hay là chế giễu nàng ?

" Tôi không chấp nhận quay lại" Nàng cho Vĩnh Lạc đáp án, đồng thời nàng rút bàn tay bị nắm chặt lại.

Phía trên còn lưu lại hơi ấm của đối phương....

Vậy em phải công bằng, cũng đừng đi ăn La Dạ, Triệu Hàn là xong chứ gì" Vĩnh Lạc nhún vai,bệ vệ ngồi dựa vào lưng ghế, tùy ý cười nhạo " Nhưng em nhất định sẽ không nhịn được đúng không ? Đến lúc đó em xác định chắc chắn sẽ thông dâm với các nàng, bởi vì các nàng có thứ em muốn, lại nói hiện giờ La Dạ đang thượng vị, lão đại rất xem trọng nàng, cho nên em nhất định sẽ muốn bò lên giường của nàng đúng không?"

Khiêu khích, ô nhục, chất vấn...

Đông Ân Vũ đối mặt với ngôn ngữ như thế, ngược lại không có cảm giác,

Nửa ngày, nàng chỉ cười yếu ớt, nhạt nói: " Đã như vậy, cô sao không nghĩ cách thượng vị đi? Đến lúc đó tôi cũng sẽ nghĩ bò lên giường của cô thì sao ?" Nghiễm nhiên là câu nói đùa, nhưng Đông Ân Vũ lại nói đến vô cùng nghiêm túc. Bò lên giường bất kỳ ai ? Muốn được cái gì ? Hư Vinh ? Tiền tài? hay quyền lực?

Nàng, Đông Ân Vũ, chính là loại nữ nhân này...

Bất quá Vĩnh Lạc sẽ vì nàng làm được đến mức nào đây ?

Vĩnh Lạc cho nàng đáp án, chỉ có lắc đầu cười nhạt " Không muốn, tôi không có hứng thú với địa vị" Nữ nhân ngay lúc nói chuyện, đem tập hợp đồng đẩy về phía Đông Ân Vũ, ngay trong khoảng khắc đối phương chuẩn bị nhận lấy, Vĩnh Lạc giữ chặt trang giấy, hai người lập tức nhìn nhau " Tôi ký hợp đồng, có phải em nên mời tôi đi ăn ?"

Nàng cho Đông Ân Vũ cái nàng muốn, Đông Ân Vũ cũng nên cho nàng lợi ích...

" Cô muốn ăn gì?"

Cứ xem là giao dịch, không bằng trao đổi lợi ích.

Đông Ân Vũ vốn sòng phẳng, nàng khôn hy vọng biến thành chướn ngại của Vĩnh Lạc.

" Tôi muốn ăn em"

oOo

Chăn mỏng kim sắc chất tơ rũ xuống đất, trên giường hai nữ nhân xoay người, toàn bộ tơ mềm kéo trở về. Một đôi chân trắng nõn giẫm lên thảm lông hướng về phía phòng tắm, không lâu truyền đến tiếng nước . Đông Ân Vũ lười biếng dựa vào gối, toàn thân tản ra ủ rũ kích tích qua đi, nàng nhìn quanh phòng, hiển nhiên Vĩnh Lạc so với lúc nàng mới quen giàu có hơn nhiều, hoặc là nói, nàng chân chính ở chổ này, mà ngày xưa " chiêu đãi" mình ở ổ nhỏ, như cái nhà kho....

Phòng chung cư to như vậy, xa hoa lại sạch sẽ, đồ dùng trong nhà mang hơi hướng âu mỹ, nghệ thuật lại rực rỡ

Đông Ân Vũ lấy thuốc lá để trên kệ đầu giường, đó chính là nhãn hiễu Vĩnh Lạc quen thuộc, mùi thuốc đặc biệt nặng, nhưng giờ phút này hút vào lại có cảm giác gây tê, nhàn nhạt choáng váng, ánh mắt mông lung, khói thuốc lượn lờ quẩn quanh, dường như tất cả chuyện xảy ra chỉ là mộng, để Đông Ân Vũ trầm luân giữa thực và mộng

Đáng tiếc mắt bị che lấp, tâm xưa nay cũng không hề mê mang

Nàng để Vĩnh Lạc " ăn " nàng, đưa nàng nhấn lên giường, hung hăng phát tiết, hai người ôm hôn, trao đổi thân thể, cảm nhận nhiệt độ cùng nhịp tim của nhau, sau đó lạnh đi, chỉ còn cảm giác vô cùng mệt mỏi. Đông Ân Vũ vui lòng rộng mở ôm ấp, nàng không ngại Vĩnh Lạc đòi hỏi dư ôn trên nhục thể, bởi vì đây là trả giá, cũng là một loại ngụy trang.

Đông Ân Vũ hiện tại là nữ nhân hư hỏng không còn chút nào tôn nghiêm.

Vì mục đích không rõ ràng mà lấy thân thể cùng tâm ra làm thẻ đánh bạc

Dập tắt một điếu thuốc, nữ nhân lấy lại tinh thần.

Nghe phòng tắm truyền đến thanh âm tiếng nước, Đông Ân Vũ bọc lấy chăn mềm xuống giường, nàng vòng quanh giường, thình lình bị vât màu đen trong tủ quần áo hấp dẫn. Cửa tủ quần áo hé mở một chút, lồi ra một vật để nhận thấy, Đông Ân Vũ nghiêng đầu liếc mắt nhìn phòng tắm, nhanh chân hướng đến tủ quần áo, nàng không nói hai lời, kéo khóa tủ, lập tức ngừng thở

Không có kinh hô, không có sợ hãi, chỉ có kinh ngạc nhất thời...

Trong túi xách màu đen, là một khẩu súng ngắm

... Đó chính là súng ngắm

Đông Ân Vũ cẩn thận từng li từng tí cầm lên cây súng, đạn đầy đủ, thân súng óng ánh, cũng không phải loại rẻ tiền.

Trong lòng dâng lên vô số "vì cái gì" Nhưng nàng minh bạch Vĩnh Lạc sẽ không cho nàng đáp án

Tiếng nước trong phòng tắm biến mất, Đông Ân Vũ biết Vĩnh Lạc đẩy cửa phòng tắm đi đến, thậm chí có thể ngửi được mùi thơm lẫn trong không khí, đồng thời nghe thấy tiếng bước chân Vĩnh Lạc dẫm lên thảm, phát ra tiếng trầm đục đến gần. Bước chân vừa đến gần, cánh tay trắng bõn liền vòng qua hông nàng, khuôn mặt tinh xảo dán ở mặt bên, cái cằm đặt lên vai, tay phải nhàn rỗi duỗi ra nắm chặt cổ tay nàng đang giữ lấy súng

Im lặng...

Vĩnh Lạc rửa đi mùi nước hoa cuồng dã, lúc này trên người tràn ngập mùi sữa tắm thơm nhát, lại khiến Đông Ân Vũ cảm thấy căng thẳng.

Tay nắm chặt súng, không có run rẩy, vô hình triển khai đối kháng

" Cẩn thận" Vĩnh Lạc đánh vỡ im lặng trước, ngữ khí của nàng hàm ý cười, lười biếng nói: " Cẩn thận chạm vào gây nổ"

Chạm vào gây nổ....

Đông Ân Vũ trong lòng suy nghĩ bốn chữ này, đồng thời súng bị Vĩnh Lạc cưỡng ép đoạt lấy

" Cô sao có loại đồ này hả?" Đây không phải là súng đồ chơi, mà là súng ngắm hàng thật súng thật

" Đương nhiên là mua rồi, chẳng lẽ thiên hạ từ trên trơi ném xuống cho tôi sao?" Vĩnh Lạc vừa nói vừa kiểm tra đạn, thỉnh thoảng ngắm về phía Đông Ân Vũ một chút

" Cô định làm gì hả?" Nàng biết Vĩnh Lạc sẽ không nói, nhưng nàng nhất định phải thăm dò

Mục đích của Vĩnh Lạc....

" Săn heo" Không ngờ Vĩnh Lạc nói lời đùa cợt, nhưng nàng lại nói đến vô cùng tự tại " Tôi hiện đang có nghề tay trái, lâu lâu cũng săn heo để bán cho cửa hàng thịt" Đôi mắt đỏ lửa không chút nào dao động, nói rõ là nói láo, nàng cũng không cần che dấu

Đông Ân Vũ mấp máy môi, không thể trả lời

Vĩnh Lạc cười đến xán lạn, truy vấn " Em có tin không?"

Có tin không....

" Không tin" Đông Ân Vũ chậm rãi cười yếu ớt, " Không tin" Nàng lặp lại lần nữa.

Vĩnh Lạc nhún vai, cười nói " Vậy thì thôi"

" Hán ca có biết cô có nghề tay trái không?" Đông Ân Vũ lui về sau một bước, lưng dán lên cửa tủ quần áo.

Hai người đối mặt, khoảng cách là một mét

Vĩnh Lạc nghe vậy, ung dung kéo băng đạn, lập tức phát ra tiếng " rắc " giòn tan.

Nạp đạn lên nòng, khóa bảo hiểm mở ra.

Nòng súng nhắm chuẩn đối tượng chính là nữ nhân khỏa thân chỉ che chắn bằng một lớp vải kim sắc mềm, đôi mắt đen như mực không chút nào sợ hãi.

Nhìn từ phía trong vòng nhắm bắn, Vĩnh Lạc thấy Đông Ân Vũ hơi nhết môi.

Đồng thời nàng cũng cười nhạt nói: " Bí mật của tôi, chỉ có em biết"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro