Chap 40 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước thềm năm mới một ngày, vào buổi tối, buổi tập luyện của Tiêu Chiến đã kết thúc, cuối cùng anh cũng có thời gian để cùng Vương Nhất Bác dạo vòng quanh Vienna. Bọn họ đã đến đây được vài ngày rồi, mỗi ngày Vương Nhất Bác đều cùng Tiêu Chiến và ban nhạc luyện tập từ sáng sớm đến tối mịt.

Cậu ngồi dưới khán đài, ở hàng đầu tiên, nhìn Tiêu Chiến.

Có nhàm chán không?

Cũng sẽ có, thế nhưng chỉ cần ngước nhìn lên sân khấu, trông thấy người đang ngồi ở chính giữa kia, dưới ánh đèn chiếu vào mà tỏa sáng, có lẽ cũng không buồn chán đến như thế.

Bọn họ bất tri bất giác lại đi dạo đến Đại sảnh Vàng bên này.

Đại sảnh Vàng vào đêm khuya chỉ còn lại ánh sáng từ đèn tường, ánh đèn màu vàng kim chiếu lên tường ngược lại rất phù hợp với cái tên của nó.

Bên ngoài Đại sảnh Vàng khi không có buổi biểu diễn cũng khá yên tĩnh, nó nằm không quá gần với trung tâm mua sắm ở phía bên kia, thế nên vào ban đêm rất ít người lui tới.

"Một năm nữa lại trôi qua rồi."

Tiêu Chiến không khỏi cảm thán một câu. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ cảm thấy có năm nào lại giống như năm nay, trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến cuối năm.

Lễ tết những năm trước đều là một mình anh trải qua, thực ra anh cũng không cảm thấy ngày 30 có gì khác so với những ngày bình thường, anh vẫn như thường lệ đi tới lui giữa nhà mình và tiệm cà phê, chỉ có điều mỗi năm vào thời gian này, cô bé nhân viên sẽ nói với anh một tiếng "Năm mới vui vẻ".

"Nhất Bác, năm mới vui vẻ."

Anh cũng thử nói một câu như thế, năm mới vui vẻ, ngày tết của năm 2021, thuộc về Tiêu Chiến, là một kỳ lễ tết đặc biệt.

Từ con đường lớn bên hông Đại sảnh Vàng đi về phía trước, đi ngang qua đường cái, có một quán bún Việt Nam, do người Việt mở, đã bán rất lâu rồi.

Tiêu Chiến bỗng cực kỳ muốn đến ăn bún của quán nọ, anh nói lúc nhỏ, mỗi lần đến đây, sau khi biểu diễn xong, cha đều dẫn anh đến quán ăn đó ăn một bát bún.

Có lẽ bởi vì mở rất gần Đại sảnh Vàng, quán bún kia lúc nào cũng đóng cửa rất trễ, có rất nhiều khán giả sau khi thưởng thức màn biểu diễn xong sẽ rất thích đến quán ăn đêm.

Anh gọi hai bát bún truyền thống.

Tiêu Chiến ghé bên tai Vương Nhất Bác thì thầm nói "Em có tin không, lát nữa chủ quán sẽ đến hỏi em 'Cậu có biết ăn bún này như thế nào không?' "

Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, chủ quán đã bưng mâm đến, ông đặt cả mâm xuống bàn, nói thứ tiếng Anh nghe rất kỳ lạ, cười nhiệt tình hỏi bọn họ "Các cậu biết ăn bún này như thế nào không?"

Tiêu Chiến len lén nhịn cười, Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến rồi lại nhìn ông chủ, trước khi ông chủ chuẩn bị chậm rãi lên tiếng, Tiêu Chiến đã kịp nói "Biết ạ, cháu thường xuyên đến ăn, bún này phải chấm ăn đúng không ạ."

Chủ quán dựng ngón tay cái lên với anh, còn vỗ tay hoan hô, chọc Vương Nhất Bác phì cười.

Vương Nhất Bác cầm đôi đũa, gắp một gắp bún bỏ vào chén nước chấm, lăn một vòng, thổi bớt hơi nóng đi, bỏ một miếng vào miệng.

"Ngon quá."

Tiêu Chiến mãn nguyện gật đầu, ông chủ cũng vừa đúng lúc bưng một phần khác sang.

Anh cũng giống Vương Nhất Bác, gắp một gắp bỏ vào nước chấm, những hai lần, gắp từng miếng nhỏ bỏ vào miệng.

Vẫn giống khẩu vị lúc nhỏ đã được ăn.

"Lần đầu tiên anh thử là một câu chuyện hài đó." Tiêu Chiến nhớ đến chuyện của mình lúc còn nhỏ liền cảm thấy rất buồn cười, "Anh cứ tưởng phải đổ hết mấy thứ này vào trong bát, ông chủ trợn tròn mắt nhìn anh đổ hết thảy chén nước chấm vào, biểu cảm trên gương mặt ông tới giờ anh vẫn còn nhớ rõ." Nói rồi anh bật cười, "Ông rất đỗi kinh ngạc, còn rất ảo não và tiếc nuối, chủ yếu là lúc anh đổ vào ông cũng muốn ngăn anh lại, tiếc là tay của anh nhanh hơn ông."

Anh còn nhớ ông chủ lúc đó thảng thốt mấy tiếng "NO".

"Sau đó ông lại mang lên cho anh một chén nước chấm khác, dặn tới dặn lui món này là phải chấm ăn, còn khua tay múa chân với anh."

Thế nên lần sau khi Tiêu Chiến đến, ông chủ không chỉ hỏi Tiêu Chiến, còn hỏi cả mấy bàn khác "Mọi người có biết ăn món này như thế nào không?"

Vương Nhất Bác không nhịn được mà bật cười thành tiếng, "Có thể là anh đã để lại bóng ma trong lòng ông ấy, đến bây giờ vẫn còn hỏi."

Tiêu Chiến nghe vậy thậm chí còn dẩu môi có chút kiêu ngạo.

Trời đã về khuya, bọn họ lại đi ngang qua Đại sảnh Vàng, đi dọc theo con đường phía trước về khách sạn.

Tiêu Chiến đột nhiên dừng chân lại trước Đại sảnh Vàng.

"Sao thế?"

Anh lắc đầu, hỏi ngược lại "Bức bích họa trên trần nhà ở bên trong có phải rất đẹp không?"

Vương Nhất Bác không rõ tại sao đột nhiên Tiêu Chiến lại hỏi cậu điều này, những bức họa kia, cậu chỉ nhìn thoáng qua, cảm thấy rằng rất xứng với trang trí rực rỡ đầy sắc màu bên trong.

"Lúc anh đến đây lần đầu tiên, cha còn bế anh lên để nhìn những bức họa đó, đó là chuyện anh nhớ rất rõ, lần đầu tiên ông ấy ôm anh."

Vương Nhất Bác rũ mắt không nói lời nào.

"Anh trách ông, nhưng chưa bao giờ hận ông, trách rồi lại trách, thế rồi cũng quên, dường như cũng không quan trọng đến như vậy, song có lẽ cũng không phải là không có vấn đề gì."

Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười tự giễu "Anh đang nói gì vậy chứ."

Vương Nhất Bác lại nói "Xin lỗi."

"Em có bị ngốc không."

Lần này đổi lại là Tiêu Chiến nói, em có bị ngốc không chứ.

Anh không có trách em.

"Lạnh quá đi, Vương Nhất Bác."

Nói rồi anh chui vào lòng Vương Nhất Bác.

"Năm mới vui vẻ nha, Vương Nhất Bác."

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Lúc Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đến đại sảnh Vàng vẫn còn cách buổi biểu diễn một lúc, lần này cuối cùng cậu cũng được nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Chiến khoác lên người bộ áo đuôi tôm màu đen.

Giống với trong tưởng tượng của cậu, rất đẹp.

"Làm sao đây, anh có chút căng thẳng."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, anh thật sự có chút căng thẳng, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, đôi mắt to tròn không chủ động nhấp nháy liên hồi, đôi lông mi dài tựa như cánh bướm đang vỗ, rõ ràng là đang mặc một bộ áo đuôi tôm trông rất trang trọng và đẹp đẽ, thế nhưng trong mắt Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy Tiêu Chiến rất đáng yêu.

Cậu ôm anh một lát, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng anh, "Không căng thẳng, nghĩ đến em sẽ không căng thẳng nữa."

Tiêu Chiến cười nói "Nghĩ đến em sợ anh sẽ cười mất."

Chỉ là khi nghĩ đến Vương Nhất Bác, bông hoa nhỏ trong lòng sẽ nở rộ, một bông, hai bông, trong chốc lát sẽ nở ngập tràn lòng anh.

Khán giả đã lục tục tiến vào hội trường, Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến để anh ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, cúi xuống nói bên tai anh "Em ở bên dưới chờ anh."

"Được."

Khi cậu xoay người bước xuống còn ngước nhìn về vị trí của chỉ huy trưởng.

Vị trí của Vương Nhất Bác nằm ở hàng đầu tiên, đối diện với Tiêu Chiến.

Người bên trong hội trường càng lúc càng đông, ghế trống bên cạnh Vương Nhất Bác bỗng nhiên có người ngồi xuống.

Là Tiêu Húc, và Doris.

"Cảm ơn cậu."

Vương Nhất Bác cười giễu một tiếng "Người nhà các anh đều thích đến cảm ơn tôi? Chuyện của Tiêu Chiến chính là chuyện của tôi, các anh không cần nói cảm ơn."

Tiêu Húc cũng đã quen với phương thức nói chuyện không nóng không lạnh này của Vương Nhất Bác, y nhún vai, nhìn Tiêu Chiến trên sân khấu, nói "Cũng rất lâu rồi tôi chưa ngồi ở bên dưới nghe anh trai đánh đàn như thế này."

Cho đến khi vị trí chỉ huy có người bước đến, khán giả toàn hội trường kinh ngạc một phen.

Là Tiêu Cách Thanh, chỉ huy của buổi diễn tấu hôm nay là Tiêu Cách Thanh.

Tiêu Húc nhìn về phía cha mình, thì thầm nói nhỏ "Lần này có lẽ cha sẽ không còn tiếc nuối mà về hưu."

Vương Nhất Bác ở một bên không đáp lời y.

Đó là vào ngày hôm sau khi buổi ký tặng được diễn ra, cậu mở đoạn phim tài liệu về Tiêu Cách Thanh, rất dài, hầu như đều nói về cuộc đời của nhà chỉ huy nổi tiếng này.

Trong đó có một đoạn ngắn phỏng vấn Tiêu Húc, y nói kể từ ngày y bắt đầu bước lên sân khấu, cha vẫn chưa từng phụ trách làm nhà chỉ huy, rất tiếc nuối.

Phóng viên hỏi y tại sao.

Y chỉ cười đùa bảo mọi người hỏi ông ấy đi.

Hỏi ông ấy, hỏi Tiêu Cách Thanh, rồi ông cũng chỉ trầm lặng lắc đầu.

Kéo thanh thời gian về phía sau, khi gần đến cuối video, phụ đề có một dòng chữ: Trước khi nghỉ hưu có tâm nguyện gì muốn thực hiện không?"

Ông không do dự, nói "Một lần cuối cùng được đảm nhiệm chỉ huy một lần nữa cho con trai tôi, cùng nó hoàn thành buổi diễn tấu cuối cùng trong sự nghiệp của mình."

Vì thế nên vào ngày hôm đặt chân đến Vienna, sau khi dẫn Tiêu Chiến đến đại sảnh tham gia luyện tập, cậu nhìn thấy Tiêu Cách Thanh đứng ở nơi đó cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Tiêu Cách Thanh nhìn thấy Vương Nhất Bác, hai tay tạo thành hình chữ thập, lắc đầu với cậu.

Vương Nhất Bác nhớ đến cuối đoạn phim tài liệu có bức thư tay của Tiêu Cách Thanh, ông viết rằng: Nhìn lại cuộc đời của tôi, điều đáng giá và kiêu ngạo duy nhất đó chính là tôi có hai đứa con trai rất ưu tú. Tiểu Húc, ta xin lỗi, không thể đảm nhiệm chỉ huy cho buổi diễn tấu của con là bởi vì ta không muốn trói buộc con, đổi lại ta sẵn lòng ngồi dưới sân khấu lắng nghe buổi diễn của con. Tiêu Chiến... Người mà cha có lỗi nhất là con. Con rất vâng lời, cũng rất ưu tú, ta hy vọng con không hận ta, cũng không cần tha thứ cho ta, ta sẽ mang theo hổ thẹn đối với con trải qua từng ngày, thế nhưng con nhất định phải tự do bay nhảy, luôn vui vẻ và hạnh phúc.

Cho nên Vương Nhất Bác không nói với Tiêu Chiến, chỉ huy của buổi diễn tấu này là cha của anh.

Điều này có lẽ là chuyện duy nhất cậu lừa dối Tiêu Chiến.

Trên sân khấu vừa biểu diễn xong một bản nhạc, Tiêu Húc dùng khuỷu tay đẩy đẩy Vương Nhất Bác, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người trên sân khấu.

"Cậu nói xem tôi có thể mơ tưởng một chút, rằng buổi diễn tấu tiếp theo tôi cũng lén lút hợp tấu cùng anh trai chứ."

Vương Nhất Bác đảo mắt với y.

"Anh tưởng Tiêu Chiến thật sự không biết sao? Anh có bị ngớ ngẩn không."

Trên thế giới này có lẽ cũng chỉ có bọn họ cảm thấy rằng lừa được Tiêu Chiến một cách trót lọt.

Có thể ngay từ khoảnh khắc Tiêu Chiến tiến vào sảnh tập anh đã biết rồi.

Cho nên, đến cuối cùng là ai đang lừa ai đây?

Buổi hòa tấu diễn ra rất trôi chảy, Tiêu Chiến cũng bình tĩnh hoàn thành bản nhạc này rồi lại đến bản nhạc khác.

Anh đã từng ngồi ở nơi này vô số lần, từ khi còn ngây ngô, non nớt, cho đến khi thuần thục, chững chạc; từ lúc hồn nhiên đầy hiếu kỳ, đến lúc mọi thứ đã trở nên quen thuộc. Nơi này chứa đựng rất nhiều câu chuyện liên quan đến anh, anh từ nơi này xuất hiện trước mặt người đời, lại từ nơi này một lần nữa quay về trước mặt thế nhân.

Đại sảnh Vàng, đối với anh, vĩnh viễn là nơi bắt đầu giấc mơ.

Mà lần này, ở nơi giấc mơ lại một lần nữa bắt đầu, anh không phải một mình, có người sẽ vĩnh viễn ngồi ở khán đài nơi gần anh nhất, ở bên cạnh anh, lắng nghe tiếng đàn của anh, lắng nghe lời anh muốn nói trong tiếng đàn ấy.

Buổi biểu diễn năm mới chậm rãi đến phần kết thúc, bản nhạc cuối cùng, là《Cõi mộng》.

"Anh nắm lấy tay tôi mà đi, cầu thang này khá dốc."

"Đừng sợ, bám chặt tôi."

"Tôi chép hết toàn bộ phim tài liệu tôi quay được về những nơi mình đã đi qua vào trong máy MP3 này rồi, anh có thể đem theo nó để nghe, nghe xem những nơi đó như thế nào."

"Thế nào, có phải như vậy sẽ có thể nhìn thấy sao hay không."

"Em rất thích Tô Hợp, rất thích một Tô Hợp có Tiêu Chiến."

"Tiêu Chiến, sau này em sẽ làm đôi mắt của anh."

...

"Tiêu Chiến, sau này nếu có buồn, có tủi thân, hay không vui đều nói cho em biết, em sẽ bảo hộ anh, thế nên, không cần sợ."

"Nào, em cõng anh đi."

"Nhớ anh rồi, đã đến rồi."

"Tiêu Chiến, anh chỉ là Tiêu Chiến, trừ anh ra, ai cũng không phải, anh là chính anh."

"Có lớn hơn nữa thì cũng là bảo bảo của em."

...

"Tiêu Chiến, trở về với sân khấu lần nữa đi."

"Đương nhiên có thể, chỉ cần là Tiêu Chiến, điều gì cũng có thể làm được."

"Tiêu Chiến, hoan nghênh anh trở lại."

"Không sợ, Tiêu Chiến nhất định có thể. Đến lúc đó em sẽ đứng phía sau anh, anh chỉ cần nghĩ đến phía sau có em thì sẽ không sợ cái gì nữa."

"Nếu thật sự muốn cảm ơn em, hãy luôn ở bên cạnh em, cả đời này lẫn kiếp sau đều ở bên cạnh em."

...

"Có ngốc không chứ, sao em lại cam lòng cãi vã với anh chứ, càng đừng nói là chia tay, không có khả năng, nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Câu chuyện mà thế giới này muốn kể cho tôi nghe, cũng là câu chuyện mà tôi muốn kể cho anh ấy trước khi ngủ."

...

Kỳ lạ ghê, trong đầu toàn là Vương Nhất Bác.

Lời cậu từng nói, mỗi một câu, tựa như đang lượn vòng quanh trong trí nhớ không ngừng.

Khi Tiêu Chiến nhàn rỗi không có chuyện gì làm sẽ nghĩ rằng, nếu như lần đó anh không ngồi trên tàu, không đi đến Tô Hợp, còn có thể gặp được Vương Nhất Bác hay không.

Vấn đề này anh chưa từng hỏi, nghĩ cũng biết Vương Nhất Bác sẽ nói điều gì. Mỗi lần nghĩ đến, anh đều sẽ mỉm cười, có lẽ dáng vẻ của Vương Nhất Bác trong tưởng tượng thật sự quá đáng yêu.

Thế nhưng về sau này, khi mà mỗi một ngày trong đời Tiêu Chiến luôn có Vương Nhất Bác, anh đã bắt đầu sinh ra lòng tham không đáy mà nghĩ rằng, nếu như anh không đến Tô Hợp, vậy bất kể là đi nơi nào, anh cũng muốn được gặp Vương Nhất Bác.

Bởi vì, Vương Nhất Bác tốt như thế chỉ có một mà thôi.

Anh nghĩ rồi lại nghĩ, ý cười nơi khóe miệng cũng càng lúc càng nồng đượm hơn.

Đợi đến khi xuống khán đài, anh nhất định phải đi tìm Vương Nhất Bác tính sổ, nói cái gì mà lúc căng thẳng nghĩ đến cậu thì sẽ không căng thẳng nữa, nhìn đi, cái dáng vẻ nhịn không được mà mỉm cười này mọi người đều thấy cả rồi.

Bản nhạc kết thúc, mọi người trong khán phòng toàn bộ đều đứng dậy, tiếng vỗ tay không ngừng vang vọng khắp đại sảnh Vàng.

Tiêu Chiến đứng lên, hướng về phía khán đài, cúi người chào thật sâu.

Thật tốt quá, không hề tiếc nuối.

Đợi khán giả tản đi, anh vẫn còn im lặng đứng đó, anh đang đợi người yêu của anh đến nắm chặt tay anh, sau đó dẫn anh đi xuống.

Một.

Hai.

Ba.

Vương Nhất Bác ôm lấy anh.

Tiêu Chiến giống như đoán đúng sẽ được thưởng, ở trong lòng Vương Nhất Bác cười ngây ngô. Anh biết, mỗi lần chỉ cần đếm đến ba, Vương Nhất Bác sẽ xuất hiện trước mặt anh.

Trên mặt Tiêu Chiến vẫn còn đỏ hây hây, không biết là bởi vì xấu hổ hay là vì ánh đèn sân khấu quá nóng. Anh nhẹ nhàng đẩy Vương Nhất Bác, "Làm cái gì đó, người dưới sân khấu còn chưa đi hết đâu."

Vương Nhất Bác ôm anh cười, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một câu cậu đã từng hỏi Tiêu Chiến.

Thế nên cậu lại hỏi Tiêu Chiến lần nữa, "Anh nói xem, nếu như em hôn anh trước nhiều người thế này, anh sẽ giống Juli nổi giận sao?"

Tiêu Chiến nói "Em thử thì sẽ biết thôi."

— The End —

Hì hì, thế là câu chuyện về cậu quay phim và anh nghệ sĩ đã khép lại rồi. Cảm ơn mọi người đã yêu thích bộ truyện này. Rất vui vì mình đã biết đến truyện và có thể đem nó đến với mọi người. Truyện vẫn còn ba phiên ngoại rất đáng yêu nữa nên mọi người chờ xem nhé!

À sau những bình luận của mọi người thì mình cảm thấy như Lắng nghe gió là một câu chuyện mà chị tác giả muốn kể cho mọi người nghe vào mỗi tối vậy, trước khi đi ngủ nghe "gió" thoảng bên tai một chút, dịu dàng, bình yên rơi vào giấc ngủ. 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro