LXIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cho em này!

V ti hí đôi mắt nhìn Hope rồi đưa chiếc bánh thơm béo đến miệng xinh, anh hé môi cắn đi 1 nửa rồi đẩy nửa cái còn lại đến miệng hắn.

- Bánh ngon quá! Anh giỏi thật, bánh gì cũng biết làm hết, đã thế còn ngon nữa.

Hắn lại nhắm mắt khi anh lướt túi chườm mát lên mí mắt, miệng vẫn nhóp nhép thưởng thức miếng bánh giòn tan rồi đút thêm chiếc thứ 2 cho anh.

- Bánh ngon thật, em nhỉ! Mẹ làm đó, không phải anh đâu. Há miệng nào!

Hope thầm ngưỡng mộ trong lòng, thì ra bà Alphonze lại giỏi như thế. Đã là bác sĩ thì chắc chắn phải học rất giỏi rồi nhưng không ngờ bà lại có thể nấu ăn ngon như vậy. Dù nấu không nhiều món nhưng món nào cũng ngon, vừa miệng. Vừa chườm mắt cho Kim V vừa suy nghĩ, anh phát hiện bản thân quá hạnh phúc khi cả gia đình ai cũng có thể nấu ăn ngon, họ còn là những người rất tài giỏi. Anh cứ nghĩ 1 chút rồi lại cười tủm tỉm, bỗng Alphonze Kuzn bước đến tằng hắng mấy lần:

- Hình như nhà mình có chuột đấy 2 đứa!

- Ô thật ạ??

- Ừ, con chuột to tướng lông vàng óng vừa nhón mất 4 cái bích quy mẹ để trong khay kia kìa! Đâu nào, hình như mẹ thấy nó rồi ... Hope à, con nâng túi chườm lên cao 1 chút nào!

- Hì! - thanh niên tóc vàng bị mẹ bắt thóp thì trưng ra khuôn miệng hình vuông cười khì 1 cái.

Anh cười rồi dùng tay còn lại bóp lấy má hắn khiến gương mặt vốn đẹp trai lạnh lùng trở nên phúng phính vô cùng dễ thương, chịu không nổi đành mắng yêu vài câu:

- A à con chuột đây ạ? Anh to gan quá, sao dám lấy mà không xin phép mẹ? Đã vậy còn lấy ít nữa chứ, bây giờ mẹ giận không cho ăn bánh kìa. Bắt đền! Anh phải làm gì đó dễ thương chuộc lỗi đi!

- Nhon nhin nhỗi nhạ!~ Nhãy nho nhai nhứa nhon nhăn nhánh nhới nhạ!* - hắn lép nhép trong lúc gương mặt vẫn còn 2 má bánh bao.

(*Con xin lỗi ạ!~ Hãy cho 2 đứa con ăn bánh với ạ!)

Đúng là không thể làm dữ với 2 đứa đáng yêu này! Bà gõ nhẹ lên chóp mũi cả 2 rồi vào bếp, khi trở lại thì mang theo đĩa bánh thơm ngon đặt trên bàn.

- Ngon thì ăn thêm đi! Mẹ làm nhiều lắm, thích thì mẹ sẽ làm thêm rồi cho vào lọ ăn dần.

- VÂNG! Ơ cha mẹ đang gói chúng lại ạ? Tặng cho người nào sao? - Thiếu Tướng 28 tuổi vừa nhai vừa hỏi không khác gì đứa trẻ.

Arzt Luther cho chúng vào các túi giấy, trên miệng túi còn thắt ruy-băng tím rất đẹp. Lão cười lớn:

- Ha ha, là con nhanh quên hay ta kĩ tính quá đây! Con quên mất buổi tiệc mừng sinh nhật Thị Trưởng sao V?

- ÔI KHÔNG!! Con thật sự đã quên đó. Hope à, đi với anh nào! Đi tìm quà cho Thị Trưởng!!

V bật dậy, nhanh nhanh ôm anh lên phòng chọn quần áo để xuống phố, bỏ lại 2 người lớn trong bếp ngơ ngác nhìn nhau rồi lại cười. Trên phòng, hắn lôi ra mấy cái cà-vạt Turnbull & Asser ướm lên người rồi lại đặt cạnh bộ suit nhung đỏ sậm 1 nút cổ điển kiểu Ý cùng chiếc áo sơ mi anh chọn giúp, cứ thế chọn tới lui cũng không biết như nào mới phù hợp. Băn khoăn muốn hỏi Hope chọn giùm mình nhưng thấy anh cũng đang lúi húi chọn quần áo nên hắn cũng ngại, nhưng đứng trước gương thế này mãi cũng không phải là cách. Cuối cùng, hắn lại "méc" người yêu thay vì nhờ chọn giúp.

- Em ơi, nhìn xem! Bộ em chọn cho anh thì ... đi cùng cà-vạt nào sẽ hợp? Anh không chọn được! Hình như chả có cái nào hợp cả.

V hơi bĩu môi, còn dùng chất giọng trầm ấm kia để nhõng nhẽo làm nũng người yêu khiến Hope thật sự chịu không được, bỏ ngay bộ quần áo trên tay lên giường mà đi sang giúp hắn.

- Cái này đi! Xanh rêu sẽ hợp lắm!

Hắn vui thích cầm lấy chiếc ca-vạt xanh rêu đó ngay không cần suy nghĩ. Hope quay lại với mớ quần áo, anh chọn cho mình bộ tuxedo vừa vặn cùng nơ cổ gọn gàng khoe trọn hình thể khỏe khoắn. Với kiểu tóc rẽ ngôi 4-6 và mái dấu phẩy, trông Hope không khác gì cậu công tử thượng lưu bảnh bao nhưng V cũng quyền lực không kém với mái tóc vàng vuốt ngược, lại đi cùng cặp kính đỏ trầm gọng vàng khiến hắn như những tay đại gia đậm chất Ý.

Hơn nửa giờ sửa soạn, cả 2 vừa bước xuống sảnh thì tài xế cũng vừa đến. V dặn tài xế ngồi ở quán nước chờ hắn và anh sau đó rảo bước trên con đường Roggestraat sầm uất. 2 người chọn vào 1 cửa hiệu cao cấp chuyên về quần áo, xem biết bao nhiêu loại nhưng cuối cùng vẫn không ưng ý nên đành chọn món quà khác.

Mua sắm thì chưa được gì nhưng nhìn tới lui cũng hụt mất 2 giờ đồng hồ, từ Jansstraat đến Vijzelstraat, đi gần hết Grote Oord vẫn không có món đồ nào vừa mắt cả. Mệt mỏi, V và Hope quyết định chỉ vào cửa hàng đồng hồ này nữa thôi, nếu không có thì chờ ngày mai mới tiếp tục tìm. Vừa bước vào đã được tiếp đón nồng hậu, cả anh và hắn bất ngờ trước sự nhiệt tình của nhân viên nhưng lại không nhìn đến những nhãn hàng đồng hồ đắt đỏ của cửa hàng này. Cho đến khi V phát hiện chiếc đồng hồ quả quýt cổ đắt tiền của Breguet, hắn mới kéo anh lại nói nhỏ:

- Em à, chiếc Marie Antoinette kìa! Bây giờ tinh vi quá cơ, đồ giả nhưng lại sắc sảo từng ngóc ngách. Hay thật!

- Em không hiểu nhiều về đồng hồ đâu, nhưng công nhận là gia công rất kỹ càng. Anh nhìn xem, các chi tiết rất tinh tế đó!

- Ô, có giá kìa! Để anh xem thử ... 5 tr~ cái gì? 5 TRIỆU ANTILLEAN GUILDER*???!!
(*đơn vị tiền của Hà Lan)

Hope cùng các nhân viên giật mình theo hắn, họ ái ngại đi đến giải thích:

- Thưa quý ông! Đây là The Breguet no.160 còn được biết đến là Marie Antoinette hay The Queen ạ! Vì được sang tay qua nhiều đời chủ nên có giá như thế này, chúng tôi tuyệt đối không tự ý tăng giá đâu.

- Ơ? Thế đây là Marie Antoinette thật à?! - cả 2 ngớ ra.

- Dạ, chúng tôi là Breguet, 1 trong những hiệu đồng hồ đẳng cấp thượng lưu đến từ Pháp ạ!

Bây giờ mới vỡ lẽ thì ra cả 2 vào ngay hiệu đồng hồ cao cấp, hỏi sao giá cả lại thấp được. V lúc này ngại ngùng, vờ quay sang hỏi anh:

- Ờ ừm, Breguet ... em thấy đồng hồ này thế nào? Hợp với thị trưởng chứ?

- Ừm ừm, hợp, hợp lắm! - cả anh cũng xấu hổ muốn độn thổ.

Kim V cười gượng gạo, nhờ nhân viên gói lại kỹ càng giúp mình, rút tập séc ra hí hoáy ghi vài chữ rồi xé roẹt đưa cho nhân viên thật ngầu. Lần đầu tiên họ mới thấy có người mua nhanh gọn như thế thì ngưỡng mộ, chắc là phải giàu có, giỏi giang thế nào mới có thể mua món hàng đắt đỏ 1 cách chớp nhoáng như thế. Nhưng họ lại không nghĩ đến hiện tại, 2 ông chủ của Słońce w Zimie đang ngượng đỏ hết cả tai vì vào cửa hàng lớn của người ta xớn xác không xem bảng hiệu, còn chỉ trỏ nói linh tinh rằng kinh doanh hàng nhái hàng đểu. Đến khi nhận ra, chỉ biết thanh toán nhanh gọn gàng rồi bước đi thật lẹ, hy vọng không ai nhận ra mình ...

- Đến tiệm đồng hồ cuối đường Grote Oord đón chúng tôi!

Chiếc xe đen bóng đến ngay sau 10 phút, hắn bước đến lịch thiệp mở cửa xe rồi mời anh lên trước mình bước theo sau. Vài cô gái nhìn thấy thì ngưỡng mộ, đến khi cả 2 đi mất rồi họ vẫn ngóng theo đầy nuối tiếc:

- Thật đẹp trai quá! Lại giàu có nữa, không biết là thiếu gia nhà nào nhỉ? Các cô thích người anh hay người em?

- Anh em? Tôi nghĩ họ là 1 đôi đó!

- Sao lại thế được? Điển trai như thế mà? - cô gái ấm ức.

- Cô không thấy người tóc vàng rất ga-lăng với người tóc nấu sao? Họ rõ là 1 đôi!

- Ôi tiếc thật ... Nhưng nếu là vậy thì họ thật sự rất đẹp đôi đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro