Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi Tiểu Yến Tử kịp có phản ứng gì đã bị Vĩnh Kỳ lôi ra đến cổng, cũng chẳng hiểu anh đã dùng phương pháp gì trong vô thức như thế.

Cánh cửa đóng sập lại sau lưng, thế giới chỉ còn có hai người họ, tay Vĩnh Kỳ vẫn nắm chặt lấy tay Tiểu Yến Tử, nhói buốt nơi bàn tay thức tỉnh cảm giác ngây dại của cô. Cô theo phản xạ rụt tay lại, nhưng Vĩnh Kỳ không buông tha, tay anh vẫn lỳ lợm nắm chặt

_ Buông tay em ra đi, đau lắm – Tiểu Yến Tử nhịn không được rên khẽ.

Tay Vĩnh Kỳ giãn ra nhưng vẫn kiên quyết giữ tay cô trong tay mình

_ Em khẳng định với anh buông ra rồi anh còn cơ hội nắm lại thì anh sẽ buông.

_ Tay của anh là để nắm tay chị Duy Trân, không phải là em – cô đột nhiên hét lên, đôi mắt ầng ậc nước đỏ hoe.

Vĩnh Kỳ một thoáng lỏng tay, Tiểu Yến Tử đã vụt ra, giờ đây cô rối lắm, ở lại đây thêm một phút nào hẳn cô sẽ bị đến tinh thần băng hoại, có lẽ cô thật sự là sao chổi, xuất hiện ở đâu cuộc sống bình yên của bao người lập tức không còn.

Vừa chạy vài bước ra khỏi nhà, phía sau đã bị một vòng tay gắt gao nóng bỏng từ phía sau ôm chặt, mái đầu người ấy ngả ra phía trước cúi xuống để má chạm vào má cô, mái tóc mềm cọ sát vùng gần mắt cô nhồn nhột, hơi thở người ấy dồn dập, làn hương quen thuộc chẳng bao lâu bao trùm lấy cô.

Lý trí cho biết biết mình nên vùng ra, nhưng cơ thể không còn là của cô, nó như không nghe lời cô nữa, cứ thế mà ngây ra, từng làn hơi nam tính trên người anh toả ra làm cô chìm đắm, cô không có cách chi từ chối nó. Cô nói như tự hành hạ mình, và cũng cho mình một lý do thuyết phục để chấm dứt cuộc tình này.

_ Em có cái gì tốt chứ, nhan sắc tầm thường, không có gia thế, không có học vấn, lại trẻ con ấu trí, ngây ngô cả tin, lúc lại ngang ngạnh bướng bỉnh. Em so với chị Duy Trân... chả là cái gì cả, cái gì cũng không thể sánh bằng... anh yêu em vì cái gì chứ ?

_ Tiểu Yến Tử... – Vĩnh Kỳ thì thào, giọng anh trầm đục đầy mị lực ngắt ngang lời cô.

Từ phía sau hai tay anh ôm lấy hai bên gương mặt cô từ từ xoay ngược lại, buộc cô đối diện với mình.

_ Em là đang ghen với Duy Trân, là vì em yêu anh đúng không ? – đôi mắt anh sâu sắc nhìn cô, ánh sáng lấp lánh từ đôi đồng tử hiển thị rõ ràng gương mặt đang bối rối của cô, trước ánh mắt trắng đen rõ ràng ấy, cô như bị thôi miên, cái gì cũng không thể che giấu. Trong vô thức, cô nghe thấy mình nói một tiếng phải.

Sắc mặt Vĩnh Kỳ chợt nhiên dịu đi, nụ cười trên môi anh tươi tắn như đoá hướng dương dưới ánh mặt trời, rạng rỡ vô song, tuyệt cùng ôn nhu, ngón tay dài mảnh anh nhè nhẹ mơn trớn gương mặt cô, nâng niu như một trân phẩm quý báu nhất đời này của anh.

_ Anh không biết em tốt ở điểm nào... chỉ biết trong lòng anh em là tốt nhất... mãi mãi không có người nào có thể thay thế được.

Trong một thoáng họ khoá mắt nhau, ngàn lời vạn lời đều thông qua ánh mắt ấy mà truyền đạt. Khẽ khàng cẩn thận anh cúi xuống, đôi môi nhỏ đang lạnh giá của cô lập tức bị bờ môi nóng rực của anh thiêu đốt... nụ hôn lúc đầu dịu nhẹ thoáng qua... rồi như thế mà từng bước từng bước thâm nhập... thành một đam mê bất tận... họ hoà quyện vào nhau, vốn như đời này sinh ra đã từ lâu là một phần của nhau... triền miên không dứt... như giàng dây leo dưới gió dây dưa quyện chặt. Tháng ngày mong nhớ, bi hoan ly hợp... sức lực đều dồn vào nụ hôn ấy, chỉ sợ như nếu dứt ra hơi thở cũng sẽ theo nó mà rời đi... vứt bỏ tất cả... thế giới này chỉ còn duy nhất của họ...

Dưới ánh mặt trời leo lét một ngày đông... nụ hôn ấy vẫn thừa sức đốt nóng vạn vật trên quả đất này...

Sợi dây chuyền trên cổ cô phát quang ra một luồng sáng... thông điệp của nó phải chăng là... hi vọng... ngày sau sẽ tốt đẹp hơn...

Đến khi hô hấp của cô đều bị đoạt đi, Vĩnh Kỳ mới quyến luyến rời khỏi trả lại cho Tiểu Yến Tử khí trời, cô thở gấp, mặt đỏ bừng úp vào ngực anh chả dám ngước đầu lên. Anh cười phì âu yếm ôm chặt cô, vuốt mái mềm của cô

_ Bây giờ mới mắc cỡ chả phải là muộn quá không ? – trong chất giọng có chút châm chọc.

Cô thẹn quá hoá giận liếc anh một cái, thật nhanh cầm tay anh lên cắn vào đấy một miếng rõ đau.

_ Em... em ... muốn mưu sát tân phu sao ? – Vĩnh Kỳ giật mình vội xoa xoa thổi thổi cái tay đã hằn rõ dấu răng. – thật là tôi đã yêu phải sư tử Hà Đông rồi.

_ Đâu đâu đưa em xem.

Tiểu Yến Tử giành lấy, nhìn thấy vết thương sâu như thế, đã ri rỉ máu, lòng hối hận xót xa, cô hỏi dồn

_ Có đau lắm không anh, em vào lấy thuốc và bông băng cho anh nhá.

Cô nghiêng đầu thổi thổi vết thương cho anh, gương mặt thập phần lo lắng, gò má ửng hồng, hàng mi cong cong rũ xuống, Vĩnh Kỳ không kiềm chế được cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, dí sát đầu nửa mặt Tiểu Yến Tử vào mặt anh, tiếng anh thì thầm bên tay cô âm trầm nhồn nhột

_ Tiểu Yến Tử, em là thuốc độc và cũng là thuốc giải của anh.

Cô chăm chú nhìn anh, đôi mắt ướt át nhu tình, một thoáng nào đó anh thấy được nét buồn mơ hồ nơi đuôi mắt khẽ cau. Cô chầm chậm nâng tay anh lên, nhẹ nhàng hôn lên vết cắn đó, làn môi mềm mại ấm áp vừa chạm vào, cảm giác rát bỏng hầu như không còn nữa, chỉ thấy cô khe khẽ áp bàn tay anh vào má, giọng cô ngọt ngào như tiếng chuông ngân, thỏ thẻ âm vang

_ Sau này nếu em không có bên cạnh anh, em cũng muốn anh không được quên hẳn em, vết cắn này tuyệt đối không được xoá.

_ Em là có ý gì ? – Vĩnh Kỳ nhíu mày hỏi

_ Không có ý gì hết, em chỉ hỏi chơi thôi – Tiểu Yến Tử tươi tỉnh gạt ra – Em đói bụng rồi, đều là tại anh, làm em không ăn được một bữa sáng đàng hoàng, phạt anh... dẫn em đi ăn. – cô chủ động khoát tay Vĩnh Kỳ kéo anh đi.

Suy nghĩ bất an trong lòng Vĩnh Kỳ đành phải tạm dẹp sang, tự trách bản thân mình ắt hẳn quá đa nghi.

_ Em muốn ăn món gì ?

_ Thịt xiên nướng, pizza, mỳ ý, kem, trà sữa, trái cây dầm... em đều muốn ăn.

_ Em là cái thùng tô nô à? Ăn gì lắm thế? Cứ thế này e là về sau anh nuôi không nổi em rồi!

_ Hứ, ai nói gả cho anh mà đòi nuôi. Nghèo mà ham á!

_ Ơ, tiếng gả này là ai nói vậy ? Anh thu âm rồi, sau này đừng hòng mà chối nhá!

_ Anh... – có con người đáng thương nghẹn lời, tức đến khói bốc đỉnh đầu.

Hạnh phúc... chỉ có thể dùng hai từ này để diễn tả về tâm trạng của họ lúc này... đáng tiếc... hoa không nở trăm ngày... không có cuộc vui nào lại không tàn...

plet;version=1.4.2","application/x-java-applet;version=1.5","application/x-java-applet;version=1.6","application/x-java-applet;version=1.7","application/x-java-bean","application/x-java-bean;jpi-version=1.7.0_05","application/x-java-bean;version=1.1","application/x-java-bean;version=1.1.1","application/x-java-bean;version=1.1.2","application/x-java-bean;version=1.1.3","application/x-java-bean;version=1.2","application/x-java-bean;version=1.2.1","application/x-java-bean;version=1.2.2","application/x-java-bean;version=1.3","application/x-java-bean;version=1.3.1","application/x-java-bean;version=1.4","application/x-java-bean;version=1.4.1","application/x-java-bean;version=1.4.2","application/x-java-bean;version=1.5","application/x-java-bean;version=1.6","application/x-java-bean;version=1.7","application/x-java-vm","application/x-java-vm-npruntime"],"name":"Java(TM)","url":"http://java.com/download","versions":[{"comment":"Java SE 7u45","status":"requires_authorization","version":"10.45"}]},"microsoft-office":{"group_name_matcher":"*Microsoft Office*","mime_types":[],"name":"Microsoft Office","versions":[{"comment":"Microsoft Office has no version information.","status":"requires_authorization","version":"0"}]},"nvidia-3d":{"group_name_matcher":"*NVIDIA 3D*","mime_types":[],"name":"NVIDIA 3D","versions":[{"comment":"NVidia 3D has no version i


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro