Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Yến Tử tỉnh dậy cũng là lúc hoàng hôn sắp sụp xuống, cô nhìn thấy Hạ Mạt đang ngồi kế bên, tay day day tóc có vẻ chán nản

_ Mạt Mạt – cô thều thào gọi.

_ Chị tỉnh rồi à ? Chờ chút đi anh Vĩnh Kỳ đi mua chút đồ ăn chắc cũng sắp về đến rồi – sắc mặt Hạ Mạt lạnh nhạt.

_ Chị đang ở đâu vậy ?

_ Bệnh viện – Hạ Mạt nói thêm một chút cũng cảm thấy nhiều.

_ Tại sao chị lại ở đây ? – Tiểu Yến Tử xoa xoa cái trán cố nhớ lại, hơi mơ hồ một chút.

_ Chị ngơ ngác cái gì, em mới là không hiểu đây, bình thường sức khoẻ chị tốt lắm mà, trước không bệnh sau không bệnh tự dưng bây giờ lại bệnh, không biết có phải chị không muốn giúp em hay không đây – Hạ Mạt nén không nỗi lầm rầm.

Tiểu Yến Tử vốn tâm tình không tốt, tự dưng nay lại bị đổ tội oan ức, nhất thời tức đến không nói được gì, chỉ trừng mắt mím chặt môi nhìn Hạ Mạt. Nghe ngoài sau có tiếng quát của Vĩnh Kỳ

_ Hạ Mạt, cô nói gì vậy – tay anh còn xách bọc đồ bước nhanh đến, sắc mặt cực khó coi – Tiểu Yến Tử bị như vậy bộ nó muốn lắm sao, cô không quan tâm lo lắng cho nó thì thôi, đừng có mà bắt nạt nó. Cô nói thêm lời nào thì đừng có đứng trước mặt tôi.

Hạ Mạt khoé mắt rưng rưng đỏ, Vĩnh Kỳ sắc mặt hung tợn, Tiểu Yến Tử bất ngờ, Vĩnh Kỳ bình thường điềm đạm vô cùng, sao hôm nay lại nóng nảy hung dữ như thế, đừng nói Hạ Mạt, cả cô cũng bị anh hù chết khiếp. Cô đưa tay kéo kéo gấu áo Vĩnh Kỳ, nhăn mặt lắc đầu với anh, bị anh liếc cho một phát vội im bật cúi đầu.

"Hix, bây giờ là ai ăn hiếp em đây ?"

Hạ Mạt sau khi hốt hoảng một lát thì bặm môi dịu giọng

_ Xin lỗi anh Vĩnh Kỳ, xin lỗi chị Tiểu Yến Tử, là em không tốt, ăn nói linh tinh, 2 người đừng để bụng.

Vĩnh Kỳ quay mặt đi không nói gì, Tiểu Yến Tử thấy cô ta vừa bị chỉnh đến tội nghiệp, có giận hơn cũng đều quên cả, nhẹ giọng nói

_ Mạt Mạt, cũng trễ rồi, hay em về nhà trước đi, gặp ba mẹ chị đừng nói gì hết nha, em cứ nói em mệt muốn về nghỉ sớm, chị với anh Kỳ chắc chốc nữa sẽ về thôi.

***

Hạ Mạt đi rồi, Vĩnh Kỳ trầm lặng ngồi xuống chiếc ghế kế bên giường, lại thầm lặng mở hộp cháo, mút một thìa cẩn thận thổi nguội chìa ra trước mặt Tiểu Yến Tử nhướng mày ý bảo cô ăn, tịnh một tiếng cũng không muốn nói với cô. Tiểu Yến Tử định lên tiếng bảo để cô tự ăn thì đã gặp biểu tình khó chịu của anh, đành ngoan ngoãn mở miệng nuốt hết.

Một ngọn gió đùa làm tóc mái cô bay phất phơ che mắt, chưa kịp vuốt ngược lên thì đã thấy ngón tay anh thon dài vén tóc lên giúp cô, sắc mặt tuy lạnh lùng nhưng cử chỉ cực kỳ dịu dàng, vì gương mặt anh và cô lúc này khá gần nhau, cô dường như nghe cả tiếng thở dài của anh.

_ Tiểu Yến Tử, sau này không cho phép em bệnh nữa – khi nói câu đó ánh mắt anh toát lên nét buồn và hối hận sâu sắc.

_ Anh hai, em không sao ...

_ Khi ăn không được nói chuyện. – anh mạnh bạo chặn ngang lời cô, tay đã nhanh chóng mút một thìa cháo khác đút cô.

Tiểu Yến Tử dù muốn dù không cũng chẳng còn cách nào khác. Suốt buổi chiều đó cả 2 cũng chẳng nói với nhau câu nào nữa.

Khi Tiểu Yến Tử xuất viện thì đã là 8 giờ tối, thật xui xẻo, trước cổng bệnh viện không thấy chiếc taxi nào chạy qua,Vĩnh Kỳ bảo Tiểu Yến Tử đi một quãng ra tới đầu đường chắc sẽ có. Tiểu Yến Tử trông vẫn còn hơi yếu, uống thuốc cả buổi chiều chân tay rã rời, vừa đi vài bước cũng cảm thấy nặng nề. Vĩnh Kỳ nhìn thấy, bước lại ngồi xụp xuống trước mặt cô

_ Ngồi lên đi.

_ Không cần đâu, em tự đi được.

_ Đừng có bướng, Tiểu Yến Tử, hôm nay anh không còn sức lo lắng cho em nữa đâu. – giọng Vĩnh Kỳ mệt mỏi.

Tiểu Yến Tử đành ngồi lên lưng anh, đôi tay nhỏ vòng lấy cổ anh. Gío đêm lành lạnh làm cô tỉnh táo dần, hơi ấm của anh làm cô thấy dễ chịu, thấy anh vẫn giữ biểu tình lạnh nhạt, cuối cùng cô nhịn không được mới lên tiếng.

_ Anh hai, xin lỗi !

Vĩnh Kỳ hơi khựng lại

_ Vì chuyện gì ?

_ Thực ra ý của em nói với Mạt Mạt không phải là như anh nghĩ đâu, anh sao lại có thể là phiền phức của em.

_ Vậy thì là gì ?

_ Là... là ... thiên sứ bảo vệ cho em – Tiểu Yến Tử nịnh nọt, bấu lấy cổ anh làm nũng – anh, không được giận em nữa nha.

Vĩnh Kỳ dù cố giả lơ nhưng Tiểu Yến Tử vẫn tinh ý thấy được khoé môi anh như có nhếch lên, càng được nước lấn tới.

_ Anh nói gì đi chứ, im lặng vậy là không chịu tha thức cho em rồi, em sẽ ... sẽ ...

_ Sẽ thế nào ?

_ Sẽ khóc rống lên cho cả con đường này đều nghe thấy – cô láu lỉnh đáp.

Từ nhỏ Tiểu Yến Tử chuyên có màn hăm doạ này, lần nào cũng thành công. Vĩnh Kỳ sợ nhất là thấy cô khóc, cho dù cô làm chuyện sai trái tày đình cỡ nào, chỉ cần rơi một giọt nước mắt, anh lập tức mềm lòng bỏ qua.

_ Được rồi, bỏ đi, đồ con nít, anh đâu có nhỏ mọn như vậy chứ – Vĩnh Kỳ cuối cùng vẫn là nhịn không được phải phì cười.

_ Anh hai vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế – cô ở trên lưng anh hưng phấn chồm lên chồm xuống, bỗng nghĩ gì đó im bật, thấp đầu tham lam ôm chặt lấy cổ anh, giọng nói có chút nghèn nghẹn – anh, sau này giận em mắng em thế nào cũng được, nhưng đừng bỏ mặt em nữa, em sợ.

Vĩnh Kỳ nhớ lại hình ảnh lúc trưa, quả thực hối hận đến chỉ muốn đập đầu vào tường, anh vốn sau đó cả một chút giận cũng không còn, chỉ có lo lắng, lo đến kể cả lúc cô tỉnh dậy vẫn còn chưa hoàn hồn. Cả buổi chiều anh không nói không rằng không phải vì giận mà vì cảm thấy hổ thẹn tự trách.

_ Anh sợ rồi, nha đầu à, sau này không để cho em rời khỏi tầm mắt của anh nữa, lần nào cũng gây ra hoạ. – tuy anh trách nhưng giọng lại mang theo vô vàn sự thương cảm quan tâm.

Tiểu Yến Tử ko nói gì, chỉ gật đầu liên hồi thật mạnh, nói nhỏ với anh

_ Anh, em buồn ngủ quá – thấp đầu cuộn tròn mái đầu xuống lưng anh, mái tóc dài của cô chỉa vào tai anh nhồn nhột, len lỏi sâu bên trong lòng lại khiến dâng lên một càm giác khó nói kỳ lạ, như tim cũng đập nhanh hơn một chút.

_ Em là đầu thai của ỉn sao ? Cả buổi chiều ngủ còn chưa đã giờ lại ngủ !

Không có tiếng trả lời, chỉ có cảm nhận hơi thở của cô đều đặn phả bên tai anh âm ấm. Miệng cô lẩm bẩm "Anh à, lưng của anh ấm lắm ấm lắm" Anh không nói gì nữa, lắc đầu cười, thật là chịu không nổi con bé vô tư này, giải toả được "mối ân oán" nho nhỏ này, lòng như được nở hoa, con đường trước mặt có xa hơn với anh cũng là chẳng sao cả.

������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������2



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro