Chương 12: Nhẹ một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: 13/9/2024

Sơ Nhất khẽ nhướn mày, nhưng ngay sau đó, cô tự nhủ, có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều. Với tính cách của Kiều An Sâm, lời nói của anh chắc chỉ mang ý nghĩa đơn giản như vậy.

Cô đẩy cả đĩa dâu tây còn lại về phía anh.

"Vậy anh ăn nhiều một chút."

Sơ Nhất nằm trên sofa chơi, còn Kiều An Sâm ngồi bên cạnh lặng lẽ ăn cho đến khi đĩa dâu tây trống không.

"Anh ăn hết rồi à!" Sau khi đọc thêm mấy chương truyện tranh, Sơ Nhất liếc nhìn thì thấy cái đĩa trống trơn, cô ngạc nhiên thốt lên.

"Anh vốn đâu có thích ăn dâu tây."

Lúc trên đường về, Sơ Nhất đã hỏi anh, lúc ấy Kiều An Sâm tỏ vẻ bản thân không hứng thú với loại quả mềm mọng nước này, khi đó cô còn kinh ngạc không hiểu nổi.

Quả nhiên khẩu vị giữa nam và nữ khác nhau một trời một vực.

Nghe Sơ Nhất thắc mắc, Kiều An Sâm khựng lại, nhưng sắc mặt anh vẫn bình thản như thường.

"Vừa nãy ăn lại cảm thấy rất ngon."

"Đúng không! Em đã bảo rồi, dâu tây là loại trái cây ngon nhất trên đời!" Sơ Nhất hớn hở đồng tình.

"Cherry thì sao?" Kiều An Sâm nhìn đĩa cherry đã bị cô ăn hết sạch, tò mò hỏi.

Sơ Nhất im bặt, ánh mắt liếc đi nơi khác, đầu óc bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng.

"À... cherry là loại trái cây độc nhất vô nhị trên đời!"

Kiều An Sâm ngạc nhiên thốt lên: "Hử...?"

"Không có loại quả nào có thể so sánh được với nó."

"......" Được thôi.

Buổi tối hôm đó, cả hai vẫn ở lại dùng bữa như mọi khi, tay nghề nấu ăn của Điền Uyển cực kỳ tốt,  có lẽ tài năng thiên bẩm của Kiều An Sâm phần nào cũng được di truyền từ mẹ anh.

Sơ Nhất ăn quá no, chập tối, cô và Kiều An Sâm đi lòng vòng ra ngoài tản bộ để tiêu cơm.

Bố Kiều và Điền Uyển ở khu chung cư này lâu rồi, những toà nhà ở đây trông rất cổ kính, tường gạch đỏ và mái ngói đen ẩn mình giữa những hàng cây rậm rạp, tạo nên một bầu không khí yên tĩnh và thanh bình.

Ban đầu nơi này là nơi ở của những vị giáo sư lớn tuổi, năm đó khi Kiều Phụ kết hôn, đơn vị đã sắp xếp cho căn nhà này, tuy rằng diện tích không lớn, nhưng hiện nay giá cả ở khu này khá cao.

Sơ Nhất rất thích bầu không khí nơi này, khác hẳn với sự hối hả của cuộc sống thành thị hiện đại.

Sơ Nhất nhìn Kiều An Sâm đang đi bộ bên cạnh, hai người tay trong tay, dù chẳng nói gì cũng cảm thấy rất dễ chịu.

Không biết tại sao, rõ ràng Kiều An Sâm chẳng làm gì, nhưng sự bực bội và ấm ức mà Sơ Nhất cảm thấy tối hôm trước đã biến mất từ lúc nào.

Cô thầm nghĩ, có lẽ đây chính là trạng thái bình thường của cuộc sống hôn nhân, luôn có những lúc xảy ra mâu thuẫn, nhưng rồi cũng sẽ được chữa lành. Và nhiều khi, chỉ trong nháy mắt chẳng để ý, cả hai đã cùng nhau trải qua cả một đời.

Tối hôm đó, khi đang tắm, Sơ Nhất gặp phải một chút sự cố, sau khi lau khô người, cô lấy váy ngủ nhưng vô tình làm rơi chiếc váy xuống sàn, mặc dù đã nhanh chóng nhặt lên, phần vạt váy đã bị ướt một mảng lớn.

Cô miễn cưỡng mặc vào, rồi mở cửa chạy vội vào phòng của Kiều An Sâm.

Anh đang bận rộn sắp xếp hành lý cho cả hai, vì ngày mai họ sẽ trở về nhà.

"Kiều An Sâm, Kiều An Sâm, váy ngủ của em ướt mất rồi!" Giọng Sơ Nhất mang theo chút nghẹn ngào, tay nắm lấy tà váy, có phần hốt hoảng. Đôi chân cô vẫn còn ướt, không yên mà giậm trên sàn nhà.

"Anh tìm cho em một chiếc áo cũ nhé?" Kiều An Sâm suy nghĩ một chút rồi nói, do chỉ ở lại hai ngày, nên Sơ Nhất chỉ mang theo một bộ đồ ngủ, những bộ khác chưa giặt sạch.

"Được, anh nhanh lên đi." Sơ Nhất giục.

Kiều An Sâm đứng dậy đi tới tủ gỗ, đây là chiếc tủ từ thời anh còn đi học, chưa hề thay đổi gì kể từ những năm cấp ba và đại học, thiết kế đơn giản, giờ trông có phần cũ kỹ và mang đậm dấu ấn thời gian.

Anh lục trong tủ một lúc, cuối cùng tìm ra một chiếc áo phông cũ từ thời còn đi học, màu trắng, chất liệu cotton, trên đó có hình nhân vật truyện tranh Slam Dunk màu xám.

Anh nhớ rằng mình đã mua nó khi đang học năm hai đại học, khi đó, anh đã rất cao, chiếc áo có lẽ sẽ che vừa đến phần đùi Sơ Nhất. 

Kiều An Sâm đưa áo cho cô. Sơ Nhất chẳng hề bận tâm, yêu cầu anh quay lưng lại rồi nhanh chóng thay đồ.

Chiếc váy ướt sũng được cô treo ngoài ban công để gió hong khô qua đêm, mặc chiếc áo phông rộng rãi, khô ráo, cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhưng với Kiều An Sâm, mọi thứ không hề đơn giản như vậy, anh nhìn Sơ Nhất đi qua đi lại trong phòng, đôi chân trắng mịn cứ lắc lư trước mắt, cơ thể nhỏ nhắn lọt thỏm trong chiếc áo của anh.

Những suy nghĩ trong đầu vừa xuất hiện đã khiến anh nhớ lại chuyện đêm qua, Kiều An Sâm hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh và xua tan những xao động nhẹ trong lòng.

Anh cúi xuống tiếp tục sắp xếp hành lý, đôi lông mày thoáng chút bực bội hiếm thấy.

Có lẽ vì trong lòng đã hết giận, Sơ Nhất cũng không còn giữ khoảng cách như trước, chiếc giường nhỏ không đủ chỗ, cơ thể hai người khó mà tránh khỏi đụng chạm.

Vì khi chuyển đến tuổi còn nhỏ, nên giường của Kiều An Sâm cũng nhỏ, sau này Điền Uyển đề nghị đổi một cái mới cho anh, nhưng Kiều An Sâm không muốn rườm rà, dù sao một mình anh ngủ cũng không thấy khó chịu.

Tuy nhiên, giờ đây, Kiều An Sâm nằm trong bóng tối nhìn lên trần nhà, lại nghĩ rằng có lẽ nên đổi một chiếc giường khác, nếu không lần sau đến đây, anh vẫn sẽ thấy khó chịu.

Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, Sơ Nhất bên cạnh lại cựa quậy, tóc lướt qua cổ anh, cảm giác ngứa ngứa, mang theo mùi hương quen thuộc.

Cánh tay chạm vào anh.

Kiều An Sâm không suy nghĩ nhiều, quay người lại, ôm lấy eo cô.

"Sơ Nhất..."

"Hửm?" Sơ Nhất vốn đang nhắm mắt, bỗng mở mắt ra, cảm nhận được nhiệt độ từ cánh tay trên eo mình, dường như cao hơn bình thường một chút.

"Tối nay em..." Kiều An Sâm định hỏi liệu có tiện không, nhưng lại sợ cô từ chối, anh vô thức nhíu mày, lần đầu tiên gặp phải vấn đề khó khăn như vậy.

Sơ Nhất bỗng nhiên hiểu ra, nhìn vào ánh mắt và hành động đầy ám chỉ của anh.

Có lẽ là vì tối qua người nào đó chưa được thỏa mãn, nên vẫn nhớ mãi không quên.

Đại khái là người nào đó tối qua vẫn chưa thỏa mãn, vẫn không ngừng nghĩ về nó.

Thực ra, cô cũng có chút mong muốn, khi nhìn thấy anh mặc áo sơ mi caro cũ, ngồi trên sàn sửa chiếc quạt nhỏ, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Kiều An Sâm thời còn học sinh, cậu thiếu niên cao ráo luôn lạnh lùng nghiêm mặt.

Sơ Nhất áp mặt vào cổ anh, khẽ ừ một tiếng, ngẩng đầu ôm lấy vai anh, đồng thời hôn lên môi anh.

Chiếc giường bên dưới không chỉ nhỏ mà còn cũ, chỉ cần một chút động tác đã phát ra tiếng cót két, Sơ Nhất đánh người bên trên, thở hổn hển, quay đầu tránh khỏi nụ hôn của anh.

"Anh... nhẹ một chút..."

"Anh đã nhẹ rồi mà." Kiều An Sâm ủ rũ, chỉ muốn ngay lập tức thay cái giường hỏng này đi.

Chưa được bao lâu, tiếng cót két vẫn không ngừng lại, dường như còn có dấu hiệu tăng lên, Sơ Nhất lại một lần nữa phản đối.

"Không được... nếu cứ tiếp tục như thế, bố mẹ sẽ nghe thấy mất..."

Đôi mắt Kiều An Sâm hơi đỏ, Sơ Nhất bất chất tất cả đẩy anh ra.

"Không... không làm nữa..." Cô nói xong, cảm thấy không thực tế, lại đá anh.

"Hay là...anh nhanh lên đi..."

Người bên dưới không tập trung và phối hợp làm cho Kiều An Sâm không thỏa mãn, ánh mắt anh đảo quanh trong phòng, đột nhiên nhớ tới cái gì.

"Chúng ta đi chỗ khác."

Anh dừng lại, bế Sơ Nhất lên, còn chưa kịp phản ứng, Sơ Nhất đã bị anh bế khỏi giường, đôi chân mềm mại chạm đất, hai tay bám vào khung cửa sổ.

Người phía sau cảm thấy rất hài lòng.

"Như vậy sẽ không phát ra tiếng nữa."

Trong đầu Sơ Nhất nổ đùng một tiếng, hỗn loạn xen lẫn choáng váng, cô mở miệng thở hổn hển, không nói nên lời.

Đêm nay là một đêm rất dài, từ khi Kiều An Sâm phát hiện ra tư thế mới này, kết thúc rồi anh lại ôm cô vào phòng tắm để thử một lần nữa. Cuối cùng, khi đi ngủ, Sơ Nhất không còn sức vươn tay, được Kiều An Sâm ôm trở về giường.

Sáng sớm, khi chuông đồng hồ báo thức vang lên, cô mới nhận ra mình không mặc gì, tay chân quấn lấy Kiều An Sâm, giống như một cái dây leo không xương, dính chặt vào anh.

Sơ Nhất dần tỉnh táo, từ từ hồi phục lại tinh thần, thả lỏng tay chân rời khỏi nguồn nhiệt.

Ngay khi vừa xoay người, đã bị người phía sau ôm chặt kéo vào lòng.

Đầu của Kiều An Sâm cọ cọ trên cổ cô, giọng nói khàn đặc, vẫn còn đang ngái ngủ.

"Em tỉnh rồi à?"

"Bị đồng hồ báo thức đánh thức." Sơ Nhất dụi mắt, lầm bầm than phiền.

"Vậy ngủ thêm chút nữa nhé?" Kiều An Sâm hỏi, vẫn không mở mắt.

"Ừm..." Sơ Nhất đáp lại một cách qua loa, rồi lại nghĩ đến điều gì đó, lo lắng dặn dò

"Anh đừng ngủ quá lâu, lát nữa dậy nhé."

"Ừm, em đi ngủ tiếp đi."

Sơ Nhất dậy muộn hơn bình thường, nhưng may mắn là Kiều An Sâm đã dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề ở phòng khách, khi Sơ Nhất ra ngoài cũng không cảm thấy quá ngại ngùng.

"Con yêu, mẹ vẫn phần đồ ăn sáng cho con ở trong bếp, vẫn còn nóng đấy, nhanh ăn đi." Điền Uyển và bố Kiều ngồi trên ghế sô pha, thấy cửa phòng mở ra thì cười chào.

Sơ Nhất hơi xấu hổ gật đầu.

"Vâng, cảm ơn mẹ."

Khi chuẩn bị đánh răng, Kiều An Sâm chen vào phòng tắm, Sơ Nhất cầm bàn chải nhìn anh một cách khó hiểu, Kiều An Sâm có vẻ hơi ngượng ngùng, chỉ vào cổ cô.

"Em nên đổi lại chiếc áo sơ mi hôm qua đi."

"Hả?" Sơ Nhất thuận theo ánh mắt của anh nhìn vào gương, phát hiện ra vài dấu vết đỏ trên cổ gần gáy, giống như bị muỗi đốt nhưng hình dạng thì kỳ lạ hơn nhiều.

"Á!" Sơ Nhất đỏ mặt, nhìn anh chằm chằm, "Kiều An Sâm!"

Anh vội vã gãi gãi mũi, cảm thấy có chút xấu hổ, "Anh đi lấy áo, em rửa mặt xong rồi thay ra."

Cũng may là Điền Uyển và bố Kiều không hỏi cô vì sao đánh răng lại phải thay áo, buổi trưa, hai người tạm biệt bố mẹ rồi lái xe về nhà mình.

Sơ Nhất cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô tháo giày và nằm dài trên sofa.

Mệt quá.

Rõ ràng đã không còn đôi mươi nữa, tại sao lại có cảm giác bản thân đang yêu sớm nhỉ.

Sơ Nhất vô thức lướt điện thoại, đầu óc trống rỗng.

 Mấy ngày gần đây, vòng bạn bè vẫn sôi động như trước, toàn là những bức ảnh du lịch, tụ tập, khoe của đua nhau xuất hiện, gai mắt nhất là những đôi tình nhân khoe hạnh phúc.

Cô mở ảnh chụp của Trình Lật và bạn trai cô ấy tại biển Aegean ở Santorini, bị vẻ đẹp của biển xanh và mái vòm tròn làm choáng ngợp.

Cô lần lượt xem từng cái một, xem đến bức ảnh cuối cùng trong 9 tấm thì bị đả kích nặng.

Đó là cảnh đứng bên vách đá, phía sau là biển và trời xanh vô tận, nối thành một mảng xanh thẳm, gần đó là những ngôi nhà màu xanh trắng, đẹp như một thế giới cổ tích.

Trình Lật ngồi ở trên vai bạn trai cô ấy, gió biển thổi bay tóc dài và váy của cô ấy.

Nụ cười ngọt ngào rạng rỡ hiện trên khuôn mặt hai người họ, thậm chí còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời tháng tám.

Cô thở dài vì ngưỡng mộ.

"A a a a Trình Lật và bạn trai cô ấy thật hạnh phúc! Lại đi du lịch rồi!!!"

Đúng lúc Kiều An Sâm rót nước đi ra, nghe vậy, anh đi ra ngoài, nhìn xuống điện thoại cô.

"Em cũng có thể đi mà."

Sau khi xem hình xong, anh thuận miệng nói.

Sơ Nhất: "???!!!"

Cô không dám tin vào tai mình, lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, mở to mắt nhìn anh, nuốt nước bọt.

"Thật...Thật sao..."

Kiều An Sâm ngẩn người trước phản ứng dữ đội này của cô

"Thật."

Gương mặt Sơ Nhất tràn đầy vui mừng, chưa kịp mở miệng, đã nghe anh nói tiếp.

"Ngày nào em cũng ở trong nhà, muốn đi đâu thì cứ đi."

Kiều An Sâm tiếp tục nói.

"Không giống anh, kỳ nghỉ ít ỏi, không thể đi chơi được."

Sơ Nhất: "..."

Thôi được rồi.

Cô biết mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Sơ Nhất  lạnh lùng tắt điện thoại, xuống sofa, đi giày, không muốn nhìn người đàn ông trước mặt nữa, cúi đầu đi về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro