Chương 8: Mướp đắng sốt cà chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Beya: Ngày 11/09/2024

Sau sự việc đó, mối quan hệ giữa hai người lại trở về bình thường, điều này thể hiện rõ qua việc Sơ Nhất đối xử với anh tốt hơn rất nhiều. Kiều An Sâm cảm thấy rất hài lòng, vì thế, dưới sự năn nỉ của Cận Nhiên, anh đã mời anh ta đi ăn đồ ăn Hồ Nam...

Thành phố Lam là một thành phố không quá lớn cũng không quá nhỏ, không nổi tiếng như những thành phố lớn khác, cũng không có địa điểm du lịch nổi tiếng, mức độ phát triển chỉ ở mức độ trung bình, tỷ lệ tội phạm hàng năm  đều được kiểm soát giảm dần.

Kiều An Sâm làm ở bộ phận công tố hình sự, tháng Tám năm nay, cuối cùng anh cũng được thả lỏng đôi chút, thở ra một hơi.

Sơ Nhất cảm thấy gần đây anh về nhà đúng giờ nhiều hơn, nên mỗi ngày cô đều mày mò các công thức nấu ăn mới trên mạng, cả tuần không có món nào trùng nhau, còn Kiều An Sâm vinh dự trở thành người đầu tiên thử nghiệm các món ăn của cô.

"Đây là... món gì thế?" Tan làm về nhà, Kiều An Sâm thay giày xong, treo áo khoác lên, ngồi xuống bàn ăn, nhìn chằm chằm vào một đĩa món gì đó đen đen xen lẫn màu xanh trước mặt.

"Mướp đắng sốt cà chua." Sơ Nhất cười tươi, chống tay lên cằm, đưa cho anh một đôi đũa.

"Anh nếm thử đi, lần đầu em nấu đấy, học theo một blogger trên mạng!"

Kiều An Sâm nuốt khan, bên tai vang lên tiếng ừng ực rất khó ràng, anh mím môi,  im lặng nhận lấy đôi đũa, xả thân nhắm tới món ăn kia.

Anh nín thở cho vào miệng, mùi vị rất khó diễn tả, hơi mặn, hơi đắng, không phải khó ăn nhưng rất lạ.

Kiều An Sâm mặt không đổi nuốt xuống, sau đó cầm ly nước bên cạnh uống một ngụm.

"Thế nào, thế nào?" Sơ Nhất sốt sắng hỏi, Kiều An Sâm gật đầu.

"Cũng được."

"Thật sao! Em biết ngay mà!" Sơ Nhất mừng rỡ nói, cô hào hứng xới cơm và múc canh cho anh.

"Anh ăn nhiều một chút nhé."

Kiều An Sâm: "... Ừ."

Dạo này trời nóng, sau lập thu mà không có mưa, không khí ngoài trời như trong lồng hấp, chẳng mốc chốc mà mồ hôi tiết ra ẩm ướt quần áo.

Sơ Nhất không còn muốn ra ngoài nữa, việc mua sắm rau củ, thực phẩm đều được cô tìm từ các siêu thị giao hàng tận nơi qua điện thoại, hôm nay cô còn cố ý nấu món khổ qua để hạ nhiệt.

Cô nhìn Kiều An Sâm ăn hết mấy miếng mới hài lòng.

Buổi tối tắm rửa xong lên giường, thấy thời gian vẫn còn sớm, Sơ Nhất thấy Kiều An Sâm hiế, khi có thời gian rảnh rỗi nên lại rủ anh xem một bộ phim thanh xuân lãng mạng mà cô đã muốn xem từ lâu trên điện thoại.

Đây là bộ phim thanh xuân được đánh giá cao nhất trong hai năm trở lại đây, kể về chuyện tình của một đôi nam nữ yêu nhau khi còn trẻ, nhưng cuối cùng lại chia tay vì hiểu lầm.

Tuy nội dung có phần theo lối mòn nhưng không hề sến súa, điều quan trọng là diễn xuất của dàn diễn viên rất tốt, đạo diễn cũng quay phim đầy chất thơ lãng mạn. Vì thế, bộ phim nhận được nhiều lời khen, khiến không ít người cảm thấy như được quay lại thời học sinh, trái tim thiếu nữ một lần nữa sống lại.

Sơ Nhất đẩy người bên cạnh, giọng nói có phần nũng nịu.

"Chúng ta xem phim cùng nhau đi, bộ phim này em muốn xem lâu rồi, mà không có ai xem cùng."

Kiều An Sâm đặt quyển sách trong tay xuống, suy nghĩ một lúc, cảm thấy cảnh này thật quen thuộc, không khỏi nhớ lại biểu hiện của Sơ Nhất lần đó.

Ngay sau đó, Kiều An Sâm tháo mắt kính xuống.

"Được." Anh nói.

Hiếm khi Kiều An Sâm đồng ý cùng cô xem phim, ngoài niềm vui, Sơ Nhất còn cảm thấy có chút xúc động, cô lập tức kéo chăn ra, nhảy xuống giường để mở máy chiếu.

"Tuyệt quá, cuối cùng chúng ta cũng có thể xem phim cùng nhau rồi."

Nói xong mới nhớ, hai người chưa bao giờ hẹn hò hay làm những việc mà các cặp đôi khác hay làm, kể từ lần đầu gặp nhau qua mai mối, mỗi lần gặp mặt đều là lúc Kiều An Sâm tan làm hoặc lúc anh có chút thời gian nghỉ ngơi, cả hai chỉ cùng nhau đi ăn hoặc đi dạo.

Vì khoảng thời gian đó Kiều An Sâm dường như rất bận, mỗi lần muốn gặp mặt Sơ Nhất, anh đều tranh thủ ăn tối, thậm chí có lúc ăn xong anh còn phải quay về làm việc luôn.

Hiếm lắm mới có ngày chủ nhật được nghỉ, hoặc là phải đi gặp gia đình hai bên, hoặc là vì lý do nào đó mà lỡ mất, kỷ niệm đáng nhớ nhất với Sơ Nhất là một lần ống nước trong nhà cô bất ngờ bị vỡ vào buổi sáng, cô còn đang chìm sâu trong giấc ngủ, cho đến khi hàng xóm đến gõ cửa mới biết.

....

"Mở cửa! Tôi biết cô đang ở nhà!"

"Tôi sống ở dưới lầu, nhà của chúng tôi sắp bị nước chảy xuống ngập hết rồi! Nhà cô đang làm cái gì vậy!"

Hả?

Gia đình ở dưới lầu?

Bị ngập nước rồi hả?!!!

Sơ Nhất giật mình, cơn buồn ngủ tan biến hoàn toàn, cô choàng tỉnh dậy, bật như cá chép khỏi giường, vừa lăn vừa bò, vội vàng xỏ dép rồi mở cửa phòng ngủ.

Trước mắt cô là cảnh tượng phòng khách hỗn độn, thảm, vỏ đồ ăn vặt và dép lê, tất cả đang nổi lềnh bềnh trong nước, chao đảo xoay vòng như thể căn hộ đã biến thành một phiên bản nhỏ của Venice.

Sơ Nhất hoảng sợ trợn mắt, nuốt nước miếng, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, ống nước trên vách tường đã vỡ, bắn tung tóe giống như một thác nước nhỏ.

Cô hoa mắt, suýt nữa thì ngã quỵ xuống vì choáng váng.

Sơ Nhất ra xin lỗi người hàng xóm đang nổi giận kia, cam đoan sẽ chịu trách nhiệm, cô cắn ngón tay nhìn vào phòng tắm, trong đầu hiện lên vô số dấu chấm hỏi.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? ? ? ? ?

Cô không do dự quá lâu, suy nghĩ đầu tiên là gọi điện về nhà.

Thật là trùng hợp, điện thoại vừa mở lên, đúng lúc hiện ra tin nhắn của Kiều An Sâm cách đây hai tiếng trước, anh gửi cho cô một tấm hình.

[Bữa sáng]

Tối qua, trong lúc hai người trò chuyện về chuyện ăn uống, Sơ Nhất tỏ ra tò mò về căng-tin của viện kiểm sát nơi Kiều An Sâm làm việc, anh nói ngay mai ăn cơm anh sẽ chụp ảnh gửi cho cô xem.

Thực ra, Sơ Nhất chỉ muốn lấy cớ để anh chủ động nhắn tin cho cô thôi.

Nhưng bây giờ trong đầu cô không nghĩ ngợi được gì nhiều, thấy tin nhắn thì nhắn lại ngay lập tức.

[Kiều An Sâm! ! ! Hu hu hu hu ống nước nhà mình bị vỡ rồi, hàng xóm lên mắng em một trận, bây nước ngập cả nhà, em sắp phát điên rồi! ! !]

Cuối tin nhắn còn kèm keo biểu cảm đang khóc, giống như bộ dạng Sơ Nhất bây giờ.

Kiều An Sâm vừa đang xem xét một hồ sơ vụ án, có chỗ còn chưa rõ định tra cứu thêm, thì điện thoại trên bàn rung lên một cái, anh cầm lên, lông mày chợt nhíu lại.

[Em đừng sợ, tìm van nước tổng rồi khóa nó lại đã]

Sơ Nhất thấy tin nhắn này, tâm trạng bình tĩnh lại đôi chút, vội chạy đến nhà vệ sinh, nhưng rồi cô lại ngơ ngác.

[Em không biết van nước tổng ở đâu hu hu.]

Lần này Kiều An Sâm không nói nhiều, anh trực tiếp gọi video cho cô, Sơ Nhất luống cuống tay chân bắt máy.

Khuôn mặt của cô hiện lên ở phía bên kia màn hình, đôi mắt to đỏ hoe, long lanh như sắp khóc đến nơi, bên tai còn vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Kiều An Sâm không có thời gian để quan sát lâu, anh bảo cô đổi sang chế độ camera sau.

Sơ Nhất gật đầu liên tục, màn hình xoay chuyển, màn hình chuyển thành cảnh tượng nhà vệ sinh của cô lúc này, Kiều An Sâm bảo cô quay xung quanh cho anh xem.

"Chờ đã!"

Khi camera của Sơ Nhất lia qua một góc, đồng tử của Kiều An Sâm giãn to, anh yêu cầu cô dừng lại đó và quan sát kỹ hơn.

"Phía dưới bồn rửa tay, em lại gần quay cho anh xem."

Chỗ đó khá khuất, còn bị các ống nước che mất, Sơ Nhất vội vàng tiến đến, nhìn thấy một vòng tròn đỏ giống như van nước.

"A! Có phải cái này không?" Cô mừng đến phát khóc, Kiều An Sâm gật đầu, "Chắc vậy, em thử xem."

Sơ Nhất nhón người lại gần, vặn vòng tròn đó sang một bên, dòng nước nhỏ như thác đổ ngừng ngay lại, chỉ còn vài giọt nước đang cố rơi xuống từ chỗ bị vỡ.

Nguy cơ tạm thời được giải quyết.

Sợi dây thần kinh trong đầu Sơ Nhất giãn ra, cô ngồi xổm xuống đất, cả người như bị rút hết sức lực.

"Cảm ơn anh, Kiều An Sâm." Cô xoay lại camera, cằm tựa lên đầu gối, yếu ớt nói.

Hàng mi của cô ướt sũng che đi đôi mắt, viền mắt đỏ hoe, trông rất đáng thương.

Lần đầu tiên trong đời Kiều An Sâm cảm thấy mềm lòng pha lẫn chút xót xa, giọng nói cũng vì thế mà dịu dàng hơn.

"Trong nhà vẫn ổn chứ? Tìm ban quản lý tòa nhà xử lý đi."

"Vâng..."

"Hàng xóm còn ở đó không?"

"Em xin lỗi,  họ cũng rời đi rồi, lát nữa em sẽ xuống xem mức độ thiệt hại, rồi thương lượng bồi thường với họ."

Kiều An Sâm ngừng lại một chút, "Em có thể tự xử lý một mình không?"

Đây cũng là lần đầu tiên Sơ Nhất trải qua chuyện này, nhớ tới vẻ mặt tức giận của đôi vợ chồng kia, cô vẫn còn hơi sợ.

"Chắc là được... em sẽ cố gắng nói chuyện với họ."

Kiều An Sâm liếc nhìn đồng hồ.

"Anh sắp tan làm rồi, em xử lý nhà mình trước đi, gửi anh địa chỉ cụ thể nhà bọn họ, đợi tan làm anh sẽ đi gặp họ cùng em."

"Hả?" Sơ Nhất ngẩn ra, vô thức cắn môi.

"Anh có tiện không? Như thế có phiền quá không, hay là thôi đi..."

"Không sao, hôm nay là cuối tuần, vốn dĩ làm thêm giờ không lương thôi." Kiều An Sâm không nói thêm gì nữa, anh đứng dậy và cầm lấy áo vest treo trên lưng ghế.

"Cúp máy đây, anh phải đi rồi."

Thật ra, Sơ Nhất luôn cảm thấy mình khá độc lập, từ khi tốt nghiệp đã sống một mình, chưa từng gặp chuyện gì quá lớn, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bối rối đến vậy.

Chủ yếu là vì đối phương mắng cô một trận, nhà thì bị ngập nước, ống nước thì vỡ, nước chảy ào ào, tất cả đều khiến cô xoay sở không kịp.

Giờ đây, chỉ với vài câu nói của Kiều An Sâm, mọi chuyện dường như đã được giải quyết ổn thỏa, lần đầu tiên cô cảm thấy việc có bạn trai cũng không tệ lắm.

A..a...a cô lấy hai tay che kín mặt, cảm thấy hơi xấu hổ.

Hiện tại đã không phải là bạn trai nữa rồi.

Kiều An Sâm đến rất nhanh, ban quản lý tòa nhà đã gọi người dọn dẹp giúp cô sắp xếp lại nhà cửa, Sơ Nhất cũng đang tự tay dọn dẹp, nhiều đồ đạc đã bị ngâm hỏng, đang dọn được một nửa thì anh đã tới.

Sơ Nhất đưa luôn số căn hộ cho anh, khi Kiều An Sâm lên đến nơi, cửa căn hộ đã mở toang, nước vẫn tràn ra bên ngoài. Anh bước đến cửa, thấy Sơ Nhất đang bận rộn đến mức mồ hôi nhễ nhại.

"A, anh tới rồi." Cô xắn tay áo lên tận khuỷu tay, ống quần cũng được xắn lên, vài sợi tóc rối lòa xòa trên má, trông dáng vẻ thật bình dị.

Kiều An Sâm mỉm cười, "Ừ, may là cách đây không xa."

Sơ Nhất và cô lao công đang cố di chuyển chiếc ghế sofa, hai người phụ nữ trông khá vất vả, Kiều An Sâm cởi áo khoác, xắn tay áo bước tới.

"Để anh giúp."

Hơn một người nhiều hơn một phần sức, sức lực của Kiều An Sâm lại lớn, ít nhất là so với Sơ Nhất, ba người nhanh chóng thu dọn phòng khách, sau đó lập ra danh sách những thứ cần mua.

Những thứ rối ren dường như đã tìm được điểm mấu chốt và từ từ được giải quyết, Sơ Nhất bắt đầu có chỗ dựa, luôn hỏi ý kiến người bên cạnh.

"Chân tủ này hỏng rồi, mình có nên mua mới không anh?"

Nghe vậy, Kiều An Sâm ngồi xuống nhấn thử hai lần, rồi nhận xét, "Cái này chắc không vấn đề gì đâu, hai ngày tới trời đẹp, cứ mang ra phơi nắng là được."

"Ừm, vậy còn cái ghế này thì sao?"

"Cái này tróc hết da rồi, thay đi, ghế thì là vật nhỏ thôi."

"Vâng." Sơ Nhất cúi đầu ghi lại vào sổ.

Trong lúc đang kiểm tra lại mọi thứ, khi họ đang kiểm tra từng món đồ, cánh cửa đột nhiên bị gõ mạnh, nhìn về phía tiếng động, đôi vợ chồng dưới lầu đã đứng ở cửa, vẻ mặt đầy khó chịu.

"Cô gái à, cô dọn dẹp cả buổi sáng mà vẫn chưa xong à? Trần nhà chúng tôi bị thấm nước, vôi tường rơi đầy xuống đất, chưa dọn dẹp gì cả, đang chờ cô xuống xem đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro