Chương 19: Phần tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Du Từ trở lại phòng học, chẳng có ai tin rằng cô sẽ thật sự đi cáo trạng.

Vưu Lị Lị cũng không tin, cứ cho là đi đến văn phòng một lát rồi trở về, hù dọa ai chứ?

Con người chính là như vậy, dù phủ nhận, giải thích như thế nào, bọn họ sẽ đều cho rằng bạn đang ngụy biện!

Nhưng lúc bạn quang minh chính đại đi cáo trạng người khác, bạn cáo trạng rồi, người ta ngược lại lại không tin.

Mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm tiến vào, cốc nước đặt xuống bàn kêu " cạch" một tiếng.

Khuôn mặt bình thường cười híp cả mắt hiện giờ thu lại nụ cười, đừng nói, quả thật là có chút dọa người.

Du Từ thật sự không đi theo lẽ thường?

Lâm Sênh muốn chọc chọc Du Từ hỏi, thật sự là đi báo cáo rồi?

Nhưng nhìn ánh mắt u ám của giáo viên chủ nhiệm, cô không dám.

" Vốn là theo lệ cũ, tối nay sẽ làm bài thi môn toán, nhưng, hiện tại có một việc còn quan trọng hơn là làm bài thi."

Thầy Chu nhìn xuống dưới quét một vòng. " Đừng có tỏ ra không tình nguyện, chậm trễ một tiết làm bài thi, thi không tốt, nhiều nhất người ta chỉ mắng tôi không có năng , nhưng nếu như là phẩm hạnh không tốt, sợ là tôi sẽ bị người ta mắng sau lưng cả đời."

Đối với việc chậm trễ thời gian học tập của học bá " không quan tâm sự đời" này, Du Từ nửa điểm cũng không hổ thẹn.

" Đối với việc gần đây trong lớp xảy ra một số việc, các cô các cậu cho là tôi bị điếc à? cái gì cũng không biết?"

" Nói một câu không dễ nghe, trong lớp gần đây có vài cặp, thậm chí cái bạn nam kia còn vào nhà vệ sinh hút thuốc, tôi đều biết rõ ràng."

Lời này vừa nói ra, rốt cuộc là tuổi trẻ, thầy Chu đứng ở trên bục giảng đều nhìn thấy thần sắc biến hóa của những học sinh này.

" không quan tâm việc tôi làm sao có thể biết? Có phải là sau này vi phạm bị bắt sẽ lại đi trách cứ người báo cáo? Có khả năng đó sao?"

" Sau này muốn biết, trực tiếp tới hỏi tôi, không cần phải đoán già đoán non."

" Tôi vẫn luôn cảm thấy, nếu ngốc một chút, một đề bài giảng một lần không hiểu, tôi có thể giảng mười lần, hai mươi lần, tôi đều sẽ không tức giận. Nhưng các em giống như một cái cây non, một khi nghiêng ngả thì sẽ rất khó để một lần nữa nắn thẳng lại."

Bực tức khó khắn lắm mới có thể áp xuống lại một lần nữa bùng lên, " Thầy vẫn nghĩ rằng nữ sinh da mặt mỏng, không nên nói các em quá nhiều, nhưng các em thì sao? Ở sau lưng thiết kế bạn học, bịa đặt sinh chuyện! Tất cả đều là tác phong không lành mạnh!"

Người bị mắng là nữ sinh, nhưng lúc này nam sinh cũng không dám cười trên nỗi đau của người khác.

Chủ nhiệm lớp nói những lời này có chút nặng nề, chỉ thiếu chỉ thẳng mũi mà mắng, đám chị em tốt thường ngày hay chơi cùng Vưu Lị Lị, từng người từng người đều cúi thấp đầu, mặt mũi trắng bệch, lau nước mắt cũng không dám phát ra âm thanh.

Lúc này ngược lại bắt đầu oán giận Vưu Lị Lị.

Sau đó chủ nhiệm lớp cũng không tức giận nữa, còn cung cấp cho bọn họ một khóa học giáo dục tinh thần!

" Sự việc lần này, kết thúc tại đây! Thầy không hy vọng về sau lại nghe thấy một số việc không liên quan đến học tập nữa. Đặt nhiều tâm tư vào việc học tập đi, giờ còn sớm sao?"

Chúng em cũng không muốn học thêm một khóa học giáo dục đạo đức nào nữa! Một giáo viên dạy toán, đọc Tam Tự Kinh quả thật là con mẹ nó quá đáng sợ rồi!

Vưu Lị Lị khuôn mặt cứng ngắc ngồi ở chỗ của mình, nghe đủ loại nghị luận ở xung quanh.

Cô cũng không nghĩ đến sự việc sẽ phát triển thành như vậy?

Không, nên nói là, kể từ khi Du Từ không còn khách khí với Vương Trúc Ngọc , sự việc liền không khống chế được nữa.

Trước kia cô cũng đã làm qua chuyện tương tự như vậy, chỉ cần một sự kích động nho nhỏ, mấy chị em bên cạnh liền xông lên phía trước rồi.

Người chịu ủy khuất cũng là tự minh chịu, dần dần sẽ bị cô lập, dần dần bị loại bỏ.

Nhưng Du Từ ra bài không theo lẽ thường* ( ý chỉ không hành xử theo lẽ thường), chủ nhiệm lớp cũng vậy.

Vừa nghĩ đến mấy lời nói vô tình của thầy Chu, mặt của cô lại đau rát.

Nếu như Du Từ biết được ý nghĩ của Vưu Lị Lị, sợ là sẽ nói: biết xấu hổ là còn tốt.

Tất cả mọi người đều biết là do Vưu Lị Lị khơi ra chuyện này, ân oán của cô ta với Du Từ ai cũng đều rõ ràng.

Tiết học sớm buổi sáng ngày thứ hai, Du Từ sờ thấy trong ngăn bàn có vài mảnh giấy xin lỗi không có tên.

Du Từ không để ý, bạn có thể xin lỗi, vậy thì tôi cũng có thể từ chối nói không vấn đề gì.

Có những lúc, xin lỗi không phải vì thật sự cảm thấy có lỗi, mà là vì muốn thanh thản trong lòng.

Trải qua chuyện này, bạn học đối với Du Từ càng là tôn kính nhưng lại không dám đến gần, hoa hồng có gai, không dám trêu chọc, không dám trêu chọc.

Du Từ cũng chẳng tỏ ý kiến gì, mấy loại cảm xúc này không ảnh hưởng được cô.

Kim không chạm đến người chính mình thì đừng có mà nói như là mình đã trải nghiệm qua cảm giác bị kim châm.* ( nguyên văn 别谈感同身受: đừng nói về những chuyện mà mình chưa trải qua như thể cá nhân mình đã phải chịu đựng)

Du Từ của năm 25 tuổi có đủ năng lực để phòng ngự, vậy Du Từ 15 tuổi thì sao?

Sau khi trải qua trận phong ba này, không khí trong lớp tốt lên không ít.

Đối với kỳ nghỉ ba ngày, chủ nhiệm lớp đặc biệt nhấn mạnh, đối với các học sinh tốt nghiệp mà nói, đã là ngoài quy định rồi, liên hoan đêm nguyên đán tiếp đó thì đừng có nghĩ đến nữa.

Tan học phải nán lại một chút tập luyện nghi thức đi vào sân khấu, đi đến phía sau đội ngũ, lại còn phải đọc to cái khẩu hiệu trẻ trâu kia, nội tâm của Du Từ quả thật là tan vỡ rồi.

Nâng biển lớp có một quy định đã được ước định trước, đó chính là do học sinh nữ giỏi nhất trong lớp nâng.

Trách nhiệm này liền rơi vào người Du Từ, Du Từ muốn từ chối, cô không muốn dưới cái lạnh gần 0 độ của mùa đông mà vẫn phải mặc một thân váy ngắn đi nâng biển lớp.

Du Từ cự tuyệt, nhưng có người lại không muốn bỏ qua cơ hội trắng trợn được mặc váy, trang điểm này, đặc biệt là trong bộ đồng phục xấu xí.

Cuối cùng thì cái trách nhiệm vinh dự này rơi trên của người ủy viên văn nghệ Phùng An An. Nhìn cái tư thế thẳng đứng kia, mới có thể gánh vác trách nhiệm được nha!

Lâm Sênh cứ nhắc mãi việc Du Từ bỏ qua cơ hội khoe khoang này.

" Hay là cậu thể hiện đi, vậy nhất định sẽ miểu sát hết tất cả lũ yêu ma quỷ quái!"

" Không, tớ vẫn là nên, âm thầm làm một phiến lá xanh để tôn lên vẻ đẹp của hoa đỏ thôi!"

Ủy viên thể dục lại một lần nữa phát huy công dụng, huy động từng người một, Du Từ không muốn thành thanh niên cuối cùng bị bắt, cũng không muốn viết một bản tuyên truyền thuần chất trẻ trâu, vì vậy chỉ có thể báo danh tham gia một hạng mục.

Vốn là muốn báo danh môn nhảy cao, nháy mắt một cái là xong chuyện. Nhưng đáng tiếc, suy nghĩ của anh hùng thì đều giống nhau, môn nhảy cao đủ người mất rồi.

Vậy thì chạy 800m đi.

Rất nhanh liền đến nghi thức mở màn, tóm lại cũng không biết làm như thế nào, ngoài Phùng An An nâng biển lớp, còn có hai nữ sinh ôm hoa tươi đem cô ấy vây ở giữa. Ba người cùng đi ở hàng đầu tiên.

Thị lực 5.0 của Du Từ còn nhìn thấy cả lớp da gà nổi lên trên cánh tay cùng với chân của Phùng An An.

Đợi đến lúc thấy các lớp khác còn bê cả mâm hoa quả. Du Từ đã không muốn nhìn nữa rồi.

Sau khi tiến vào sân khấu, là bài phát biểu dài dòng của lãnh đạo, từ lớn đến bé, theo thứ tự xếp hàng.

Cuộc thi chạy 800m của Du Từ vào buổi sáng, Lâm Sênh là nhân viên hậu cần, đang vui vẻ cầm nước đứng ở điểm kết thúc.

Du Từ cài chắc số hiệu, điềm tĩnh đứng trên đường chạy, ừm, hữu nghị là thứ nhất, cuộc thi chỉ xếp thứ hai thôi.

Loại điềm tĩnh này duy trì đến khi loa phát thanh vang lên " hướng về ánh mặt trời, vận động viên của lớp 5, Du Từ ra sức chạy trên đường đua, đầu tàu làm gương, tin vào chính mình, vượt qua bản thân, cậu nhất định sẽ giành chiến thắng, tạo ra kỳ tích! Lớp năm sẽ cổ vũ cho cậu!..."

Du Từ: ngựa sao? Ngựa ở đâu ra chứ?

Ồ, cuối cùng một nhóm sáu người này, Du Từ chạy về thứ tư. Còn về thứ nhất, nghĩ thôi đã không có khả năng rồi.

Mặc dù vẫn luôn kiên trì chạy vào buổi sáng, sức nhẫn nại thì có nhưng mà tốc độ thì ... ha ha!

Tiếp sau đó, Du Từ liền trốn mất, nên nói là học bá thì đều trốn đi, không đi học tập, thời gian còn sớm sao?

Đối với tình huống này, tất cả các lớp đều có, giáo viên cũng một mắt nhắm một mắt mở.

Khi tiếng chuông của năm 2010 vang lên, năm 2009 đã trôi qua rồi.

Một năm mới, một khởi đầu mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro