Chương 20: Cuối kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa phùn tí tách rơi xuống, không có tuyết cũng không có ánh mặt trời.

Mưa không lớn, nhưng tích tiểu thành đại, mặt đường đều ẩm ướt, mặc dù che ô, trên người vẫn bị mưa hắt vào vài giọt.

Trong phòng học, vì để duy trì không khí lưu thông, cho nên tất cả cửa sổ đều mở, không khí lạnh thổi vào, rất nhiều người theo thói quen co rút cổ lại.

Tay bị đông đến đỏ rực, nhưng mà vẫn phải cầm bút lên để kịp với tốc độ giảng bài của giáo viên.

Mặc dù thể chất của Du Từ đã trở nên tốt hơn, mùa đông năm nay cũng không bị nứt da, nhưng cô vẫn rất sợ lạnh nha!

Ồ, vì đảm bảo an toàn, không được phép mang đồ làm ấm tay trong phòng học.

Nhanh tay trong lúc rảnh rỗi viết xuống một câu, dùng sức xoa xoa tay, lại tiếp tục viết.

Tinh thần học tập như thế này, thật sự là con mẹ nó đều bị chính mình làm cho cẩm động rồi!

Gần đến cuối kỳ, giáo viên các môn chỉ giao nhiệm vụ, cũng không cần kiểm tra nữa.

Nhiệm vụ học thuộc lòng cũng như vậy, nhưng hình như cũng không có ai lại tiếp tục gian lận nữa.

Giáo viên giảng bài cũng rất tùy ý, thường thường là đang giảng đến phần kiến thức này, đột nhiên linh cảm vừa xuất hiện, liền nhảy đến một câu hỏi khác, nhưng cuối cùng, đều có bản lĩnh mà kéo về kiến thức ban đầu, còn xây dựng cả mối quan hệ giữa hai kiến thức với nhau.

Trên bàn học, dường như đều sẽ rải rác mấy loại bút với màu mực khác nhau, nhanh như gió mà thay nhau sử dụng.

Đến cuối tháng 1, cũng xem như là kết thúc một vòng ôn tập đầu tiên. Học sinh, giáo viên trong lòng đại khái đều có cơ sở.

Còn Du Từ, đây cũng có thể tính là lần thứ hai cô tổng ôn tập. Lần thứ nhất, là theo kế hoạch đã lập ra của chính mình.

Đọc trăm trang sách thì ý nghĩa của nó cũng là chính mình nhìn thấy. Cùng với giáo viên học một lần. Những gì thu được cũng rất nhiều.

Sau khi công bố việc sắp xếp thi cuối kỳ, không cần chủ nhiệm lớp thúc giục, mọi người đều đi sớm về muộn, ai cũng muốn có một năm mới tốt lành.

Đặc biệt là học sinh sắp tốt nghiệp, cuối năm lúc đi thăm hỏi họ hàng người thân thì càng là đối tượng trọng điểm.

Lúc đến kỳ thi cuối kỳ, sơ nhất sơ nhị đều đã nghỉ rồi, toàn bộ trường học chỉ còn lại sơ tam.

Xem xong địa điểm thi, Du Từ và Lâm Sênh hẹn nhau đi mua ngòi bút, tốn kém nha!

Theo lời của Lâm Sênh thì chính là, dùng hết bao nhiêu cái ngòi bút mới có thể tạo ra nốt chai ở trên ngón tay trỏ.

" Từ à, cậu phải cố lên! Cậu xem, nhưng người ở điểm thi 1 vừa nãy oai phong biết bao nhiêu! Mắt đều mọc ở dưới cằm rồi, đều dùng cằm để nhìn người khác."

Người trong miệng Lâm Sênh nói là dùng cằm để nhìn là Phương Lâm, lúc đi qua hai người các cô, chỉ kém không " hừ" lên một tiếng!

Phía sau của sự tự phụ về trình độ ấy cũng chỉ để giấu đi sự tự ti của bản thân thôi.

Trước kỳ thi, chủ nhiệm lớp liền nói qua về các đề mục của kỳ thi lần này, phạm vi đều sát với kỳ thi tuyển trung học phổ thông.

Quả thự là như vậy, bẫy trong đề được đào từng cái từng cái một, Du Từ tỏ ra rất kinh hỉ!

Đấu với người ra đề, vô cùng vui vẻ nha!

Quả nhiên lúc ra khỏi phòng thi, còn có người vẫn đang hoan hô đề thi rất đơn giản, nhưng đáp án của mỗi người lại không giống nhau.

Đặc biệt là câu hỏi lớn của đề toán, chỉ cần nhảy vào cái hố đầu tiên, đằng sau đừng nghĩ sẽ leo lên được nữa, lại còn cho bạn một loại dấu hiệu giả, để bạn giải đề đến vô cùng thuận lợi!

Mấy vị vừa nãy còn hoan hộ đề dễ, vẫn còn chưa đến năm mới nha, tim đều lạnh mất một nửa rồi.

Bài tập kỳ nghĩ đông thì không cần phải nói, trong lớp học đều là bóng dáng đang phát đề thi của đại biểu các môn.

Lâm Sênh đã không còn muốn đếm xem có bao nhiêu tờ nữa rồi, đến nỗi chủ nhiệm lớp tuyên bố mùng 7 bắt đầu đi học lại, cũng không còn sức lực mà than khóc.

Chủ nhiệm lớp còn đặc biệt nhấn mạnh vấn đề an toàn, liệt kê ra mấy ví dụ về việc nghịch pháo dẫn đến tay bị bỏng, không có cách nào tham gia kỳ thi tuyển trung học phổ thông.

Cuối cùng, chủ nhiêm lớp tuyên bố phiếu thành tích sẽ được gửi về nhà.

Thật là đánh vào tim một kích!

Vậy đó, để cho bạn nghỉ trước thời hạn, bạn không muốn, nhưng đến khi thật sự nghỉ học ngồi ngốc ở nhà, bạn lại chẳng chịu yên.

Nói là kỳ nghỉ nhưng cũng chỉ mấy ngày nữa là năm mới rồi, mẹ Du dạy cao tam, đồ tết trong nhà, dọn dẹp vệ sinh đều là do bà nội xử lý.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Du Từ nhờ ba Du giúp đỡ mang mấy cái tủ kéo ra ngoài ban công, những đồ đạc không dùng đến nữa thì cho vào nhà kho, triệt để thực hiện một cuộc quét dọn quy mô lớn.

Còn dành thời gian đem quần áo cũ giặt sạch sẽ để sau đó mang đi quyên góp.

Mệt cả một ngày, thân thể giống như bị đào rỗng vậy. Du Từ ngủ vô cùng ngon.

Ngày thứ hai theo như thường lệ, sau khi chạy bộ buổi sáng, bắt đầu làm bài thi.

Du Từ tự cho rằng làm xong đống bài thi này, thì đừng nghĩ đến có thể dành thời gian tự mình ôn tập.

Thế là dựa vào phương pháp cũ, những câu biết làm, câu thành thạo, đều bỏ qua. Câu nào có giá trị thì lại làm.

Như vậy liền có thể tiết kiệm thời gian, đến ngày hôm nay cô cũng có thể tính là đã được liệt vào danh sách là một nửa học bá rồi, viết càng ít thì chứng minh bản thân càng lợi hạt mà, cảm giác vượt trội này tăng vọt lên trong không khí.

Là cái gì làm cho cô tự mãn như vậy chứ?

Nhanh chóng giải quyết xong bài tập về nhà của kỳ nghỉ, mở ra tài liệu độc nhất vô nhị mà chủ nhiệm Du sưu tầm chỉnh lý cho cô, ồ, cái sự tự mãn khi nãy liền giống như là khi kim châm vào quả bóng vậy, đều xì hết rồi!

Phía trước của Từ học bá còn phải thêm vào một chữ giả.

Thế là tiếp theo đó. Du Từ lợi dụng trọn vẹn tài liệu, chủ nhiệm Du cũng vui vẻ mà để cho cô nói.

Nói đùa, một giáo viên toán cao trung lẽ nào còn không làm nổi toán sơ trung?

Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi! Chủ nhiệm Du cũng vô cùng vênh váo.

Nhưng vẫn chưa nói, toán học đều là học một biết mười, chủ nhiệm Du còn giao cho Du Từ một bộ phương pháp không quá phù hợp với học sinh nhưng rất thực dụng.

Giống với lúc mà Du Từ đào tạo biên chế, giáo viên đào tạo giảng bài cũng có hiệu quả tuyệt diệu như nhau.

Phiếu thành tích nhận được vào một ngày sau năm mới, có không ít người còn nghiêm túc mà hỏi thăm tất cả giáo viên các môn nữa!

Có cần phải tận tâm như vậy không?

Ánh mắt đầu tiên mà Du Từ nhìn vào chính là môn toán, 112, các môn còn lại đều phát huy ổn định, đứng thứ 3 trong lớp, thứ 27 trong khối.

" Từ Từ thi không tồi, phải thưởng! Chính là đều đã gầy đi rồi, phải bồi bổ thật tốt!"

Nói xong, bà nội liền quay người đi vào phòng bếp, nghĩ cách để bồi bổ thân thể cho Du Từ.

Có một loại gầy, đó chính là bà nội cảm thấy bạn gầy. Tiếp theo đó là thời gian nói chuyện phiếm.

Chủ đề chính là, cố gắng hết sức là tốt, nhưng thân thể vẫn vô cùng quan trọng.

Du Từ sẽ nói là tinh lực của cô vẫn rất dồi dào sao?

Hôm giao thừa, trong nhà vô cùng bận rộn ngoại trừ Du Từ.

Sau khi xác định cô không giúp được gì liền thành thành thật thật mà ôn tập.

Ông nội cùng với ba Du phụ trách dán câu đối xuân.

Cơm tất niên là do bà nội cùng mẹ chuẩn bị. Bất luận là nhiều hay ít người, đều làm đầy một bàn đồ ăn.

Hàng năm có cá, hoa nở phú quý, thịt viên tứ hỉ, lẩu thịt dê...

Ba Du hiếm khi cùng với ông nội uống vài ly, uống rượu vào, ông nội khó có được lúc nói nhiều, bắt đầu nhớ lại hồi ức ngày xưa, Du Từ cũng rất biết cách tâng bốc.

Ông nội hiếm thấy cảm tính một hồi, " bọn họ đều hâm mộ tôi có một cô cháu gái vừa xinh xắn lại ngoan ngoãn, còn bọn họ thì đều là mấy tên tiểu tử nghịch ngợm, ba ngày không đánh, thì đều muốn lật cả nóc nhà rồi!"

...

Tiết mục 10 năm Xuân Vãn cũng có chút niềm vui, Du Từ ngược lại xem đến say sưa hứng thú.

Cả gia đình ngồi quây quần bên nhau. Vừa nói chuyện vừa xem Xuân Vãn. Không có việc phải cúi đầu nhận hồng bao như 10 sau, cũng không có những câu hỏi mà không trả lời nổi

Bình bình thường thường nhưng mà vô cùng ấm áp.

Pháo hoa bên ngoài cửa sổ, âm thanh pháo trúc không ngừng truyền tới, vô cùng náo nhiệt.

Du Từ lại thu được bốn bao tiền áp tuổi* ( tiền lì xì) dày dặn, tuổi nhỏ có chỗ tốt của tuổi nhỏ nha!

Trước kia tiền áp tuổi của Du Từ đều là do mẹ Du thu, nói là giữ giúp cô, không ngờ là thật sự giữ lại cho cô.

Trong ti vi bắt đầu đếm ngược, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1.

Trong tiếng pháo trúc chân chính thêm một tuổi nữa!

Du Từ lại một lần nữa nghiêm túc chúc tết ông bà bố mẹ.

Mẹ Du đuổi cô mau đi ngủ, " lì xì cũng đã cho rồi, chúc tết lần nữa cũng không có thêm đâu!"

Ngày thứ hai, Du Từ cùng ba Du mẹ Du đi chúc tết, thu được một đống tiền mừng tuổi.

Tất nhiên, Du Từ nhận được bao nhiêu thì mẹ Du phải mừng lại bấy nhiêu.

Lúc nhỏ nhận lì xì là loại chuyện hạnh phúc nhất đi!

Còn lúc trưởng thành, vào lúc cách cuối năm hai tháng, Du Từ liền phải ăn uống tiết kiệm, chỉ sợ không đủ hồng bao để mừng!

Nhớ lúc nhỏ, mẹ Du thường dạy cô, người khác đưa hồng bao thì phải biết từ chối, không từ chối được thì mới nhận.

Du Từ đáp: nếu là tất cả đều nhận, thì tại sao còn phải từ chối? Giả tạo biết bao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro