Chương 2: Kỳ ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, mí mắt Du Từ giật giật, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy tấm poster quảng cáo hình Tạ Đình Phong trên tường, ánh mắt bất kham, tóc dài phiêu dật, mới đầu Du Từ thích anh ta vì nhan sắc, sau này thì lại yêu thích tài hoa của anh. Bên cạnh tấm poster là tủ quần áo màu gạo, phía bên phải giường là bàn học, bên trên bày đầy bài tập hè cùng với phiếu kết quả học tập của Du Từ. Còn có cái chăn in hình gấu Pooh rơi một nửa trên đất, tất cả đều đang nhắc nhở đây chính là phòng của Du Từ, căn phòng của mười năm trước.

Tất nhiên còn có một mùi hôi khó ngửi không thể xem nhẹ, là cái mùi cải trắng và cà chua bị hỏng trộn lẫn với nhau, thế mà không khiến cô nôn ra, năng lực thích ứng quả là mạnh mẽ. Nhân lúc mùi hôi còn chưa bay ra khỏi phòng, Du Từ nhanh chóng đem khăn trải giường, vỏ chăn, quần áo ngủ vo thành một cục vứt vào máy giặt, sau đó lại vui vẻ đi tắm nước nóng, quả nhiên vừa xoa một cái liền thấy chất bẩn đen như mực trôi về phía cống thoát nước, khiến cho cô lo lắng không biết có làm tắc cống không nữa.

Lúc đứng trước gương sấy tóc, Du Từ sắp không nhớ nổi thì ra mình có một đôi mắt đào hoa chỉ cần cười một cái liền ngập nước như vậy, sáng ngời trong suốt, chứ không phải là đôi mắt híp cận 6 độ năm 25 tuổi, mắt dù có đẹp nhưng chỉ cần bị cận, lúc nhìn không rõ liền có thói quen nheo mắt, sau thời gian dài thì chúc mừng bạn, thành công mở khóa đặc tính thô tục này.

Khi tóc khô được một nửa, Du Từ liền tắt máy sấy, nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, thấy bây giờ mới 7 giờ 30, vì thế liền nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.

Trên đường rất náo nhiệt, nhưng Du Từ luôn cảm thấy mình cùng với cảnh tượng náo nhiệt này hoàn toàn không ăn khớp. Nói ra cũng thật thần kỳ, đây là ngày thứ 3 cô trọng sinh, ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện mình quay lại 10 năm trước, đây là điều mà Du Từ ảo tưởng qua không chỉ một lần.

Nhưng lúc thật sự biến bản thân mình từ một Du Từ 25 tuổi trở thành Du Từ lúc 15 tuổi, xác thực là kinh ngạc còn nhiều hơn vui mừng.

Du Từ cũng không phát sinh chuyện như ngón tay bị rách, cũng không bị tai nạn xe cộ, càng không gặp phải cái gọi là " tiên nhân", kỳ ngộ đến bất ngờ, cô chỉ là thi trượt, mất ngủ đến 3 giờ sáng mới ngủ được mà thôi.

Vì thế lúc đầu Du Từ cảm thấy rất khủng hoảng, thậm chí không biết đây là mộng hay là thực, nhưng trực giác nói với cô rằng, không được nói cho người bên cạnh biết. May mà bố mẹ Du Từ chỉ tưởng là cô lúc thi lên lớp 8 không vào được lớp thực nghiệm nên cáu kỉnh một chút, cũng không suy nghĩ nhiều về sự trầm mặc của Du Từ.

Nghĩ lại một lần, không phát hiện loại kỳ ngộ giống như trong tiểu thuyết, cuối cùng Du Từ cẩn thận kiểm tra cơ thể mình, lúc trưa nhận ra trên cổ tay có một vết bớt đỏ không có quy luật, màu sắc rất nhạt như là sắp biến mất.

Nhưng cho dù Du Từ có xoa nắn như thế nào, hoặc là xoa nước, thậm chí còn dùng dầu muối tương giấm rửa một lần, vẫn không có biến hóa gì.

Cuối cùng Du Từ cầm dao gọt hoa quả, thử một chút rồi lại đổi sang kim thêu nhưng không thể xuống tay được, bà nội từng dặn cô, không thể để vết bớt bị thương, bởi vì mọi người cho rằng bớt bị rách chảy máu, nói không chừng miệng vết thương sẽ càng lớn hơn.

Du Từ từ bỏ rồi, tùy ngộ nhi an* đi (thích ứng trong mọi hoàn cảnh), đã đến đây rồi thì cứ an ổn trước, nhất định sau này sẽ tìm ra đáp án.

Cả ngày hôm đó Du Từ cứ ngơ ngơ ngác ngác, mãi đến tối cô mơ một giấc mơ kỳ quái, trong mộng, một thứ được bao phủ bởi kim quang khiến cô không nhìn rõ đó là gì giải thích tất cả mọi thứ cho cô.

Kim quang tự xưng là Tiêu, thật ra là mảnh vỡ của một kiện Thần Khí, tồn tại từ thời kỳ hồng hoang, nói chung là rất vĩ đại, cuối cùng vì đại chiến mà vỡ nát, rải rác rơi ở khắp nơi, trong lòng Du Từ âm thầm tự bổ sung.

Câu chuyện phát sinh phía sau cùng với những điều mà Du Từ tự bổ não trong đầu không khác biệt lắm, đây đích xác là motip cũ của truyện huyền huyễn.

Vượt ngoài dự liệu là, mảnh vỡ này đã ngủ say rất lâu rồi, hình như là mẹ Du Từ truyền lại cho cô, không biết là đã trải qua bao nhiêu đời rồi.

Tại sao lại thức tỉnh? Du Từ bật thốt lên:

"Đương nhiên là vì năng lượng tích đủ rồi!"

Du Từ cảm nhận rõ ràng là kim quang kia dừng lại một chút, cô lập tức sợ hãi nói, " Ngài cứ nói tiếp đi!"

Tóm lại là Tiêu phải rời đi, trở lại bản thể ban đầu, để báo đáp, Tiêu giúp Du Từ trở lại 10 năm trước, à, còn tiện tay giúp cô thoái thai hoán cốt, đây cũng là nguyên nhân tại sao cô bị hôi, vẫn là motip huyền huyễn, Du Từ bắt đầu ảo tưởng, sau khi thoái thai hoán cốt cô liền có tư chất nghịch thiên, nói không chừng còn có thể đổi bản đồ, thăng cấp đánh quái các thứ.

Dường như kim quang nhìn thấu được ảo tưởng của Du Từ liền dội xuống một gáo nước lạnh:

"Không cần nghĩ quá nhiều, thoái thai hoán cốt cũng không hề thần kỳ như ngươi nghĩ, nó chỉ có thể giúp ngươi bài trử tạp chất trong cơ thể, khỏe mạnh hơn so với người thường một chút mà thôi, được rồi, ta phải đi đây, hy vọng ngươi tự lo được."

Nói xong, Tiêu cũng không phải là chớp lóe kim quang biến mất, mà nó đột nhiên không nhìn thấy nữa. Còn vết bớt xác thực là nơi nó ký thân, thoái thai hoán cốt cũng không phải một lần là xong, đến khi hoàn thành thì vết bớt sẽ biến mất hoàn toàn.

Có thể do học văn nên tư tưởng dễ dàng bay xa khó mà kéo lại, đích xác là kim quang cũng không hề trao cho cô bàn tay vàng điểm thạch thành kim* (sửa dở thành hay, biến xấu thành tốt), xem qua là nhớ, cũng không thay đổi tư chất, nhan sắc nghịch thiên. Hình như Tiêu nói, nhất ẩm nhất trác đều có số mệnh của nó, hơn nữa trường hợp như cô sẽ không phát sinh thêm, dù sao thì mỗi một thế giới đều có quy tắc của riêng.

Cũng không quá thất vọng, ngược lại, Du Từ rất yên tâm, quả nhiên cô không thừa nhận nổi vầng sáng nữ chính.

Như bây giờ đã là vô cùng may mắn rồi, mặc dù không mở ra bàn tay vàng, nhưng cô đã có thể tự đảm đương, đồng thời thoái thai hoán cốt cũng không có thần kỳ như vậy, nó chỉ điều chỉnh thân thể Du Từ đến trạng thái tốt nhất, mới một ngày, cũng đã cảm thấy da dẻ trắng ra rất nhiều.

Bất tri bất giác thay đổi, cũng không cần lo lắng bị xem là yêu quái. Hơn nữa, qua hai buổi tối, thoái thai hoán cốt sẽ chỉ đem tạp chất trong cơ thể thải ra ngoài vào ban đêm, như thế, Du Từ mới có tự tin giấu giếm được.

Tất cả mọi thứ đều tốt, Du Từ mua sữa đậu nành, bánh quẩy cùng tiểu long bao ở quán cũ trên đường rồi nhấc chân trở về nhà.

Bố mẹ ông bà đã thức dậy rồi, nhìn thấy Du Từ đi vào, mẹ cô cầm lấy bữa sáng trong tay cô rồi gọi mọi người đến ăn sáng.

Ngoại trừ ngày đầu tiên còn có chút ngơ ngác, bởi vì đã chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không phát sinh cảnh tượng ôm lấy người nhà gào khóc, Du Từ cố gắng để cho bản thân bình thường, nhanh chóng hòa nhập với Du Từ 15 tuổi.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ trẻ ra mười tuổi của bố mẹ, ông bà, nội tâm Du Từ vẫn tràn đầy cảm động.

Đời này, để con trở thành niềm tự hào của mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro