🌷 Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là do trước lạ sau quen, ngày tiếp theo tỉnh lại cảm giác không khỏe cũng không mãnh liệt như lần trước, Trầm Diễm nằm ở trên giường, nhìn đèn treo thật lớn trên đỉnh đầu, có chút hoài nghi nhân sinh.
Lần trước còn có thể viện cớ do rượu vang đỏ, lúc này lại không thể hiểu nổi thế nào mà tinh trùng lên não, kết quả bị người ta làm cho ngất xỉu còn chưa tính, còn... Anh nghĩ đến đây, có chút thẹn quá hóa giận đấm lên trên đệm, nhưng không cách nào phủ nhận được là, anh đúng là cảm thấy rất sảng khoái mà... lại còn có điểm hơi quá mức.
Trầm Diễm nghĩ nghĩ, đột nhiên giật mình một cái, nội tâm liên tục nói bản thân cũng không phải là người như vậy đâu? Nhưng... Nếu nghĩ đến bị một người khác đè lên mình làm chuyện này, Trầm Diễm nhất định sẽ trực tiếp đá người xuống khỏi giường, chỉ có Tô Giai Niên anh mới có thể chấp nhận, còn nguyên nhân là gì anh thật không dám nghĩ lại.
Dù sao người cũng đã ném, sảng khoái cũng đã sảng khoái, anh bao dưỡng đối phương chẳng phải vì việc này sao? Tuy nói tư thế cơ thể cùng suy nghĩ ban đầu có chút không giống, thế nhưng... Có lẽ cũng không đến mức không thể chịu được.
... Có điều lần tới cũng không thể để cho cậu làm loạn như vậy, nghĩ lại một đêm rối tinh rối mù hôm qua, Trầm Diễm hơi hơi run rẩy, lung la lung lay bò xuống giường.
Bây giờ cũng đã giữa trưa, sáng nay Tô Giai Niên cũng đã trở về, chỉ là trước khi rời đi cũng không quên chuẩn bị bữa sáng đầy đủ, còn để lại một tờ giấy nghi chú nhắc nhở anh ăn uống. Trầm Diễm mở tủ lạnh, thấy một nồi trứng vịt Bắc Thảo, thịt nạc, cháo và thịt bò nạm hầm cà chua. Thịt bò mềm vô cùng, giống như cho vào miệng là lập tức tan ra, Trầm Diễm nếm thử, mặn nhạt vừa đủ, cà chua ngọt ngào thấm vào canh thịt hoàn mĩ, ăn vào một miếng, đủ loại hương vị lan tràn vị giác.
Trầm Diễm đã nếm đủ loại đồ ăn, nhưng cơm nhà như thế này về cơ bản là hiếm có. Cho dù khi anh còn mẹ, mẹ anh cũng không xuống bếp, từ lúc sơ trung lại làm bạn với nhà ăn trong trường học, ngẫu nhiên sẽ cùng bạn bè trèo tường ra ngoài ăn vặt nhưng phần lớn cũng chỉ là các hàng quán nhỏ kém vệ sinh bên đường... Cháo ấm áp tiến vào trong dạ dày, trong miệng còn mang theo vị trứng vịt Bắc Thảo, Trầm Diễm chỉ kém việc đem đáy nồi quét đến sạch sẽ, ăn đến bụng căng tròn, nằm liệt trên sô pha, thỏa mãn thở ra một hơi.
Chờ nghỉ ngơi đủ rồi, anh lại bò dậy, tiến vào một ngày mới bận rộn, công việc ở công ty rất nhiều, công ty của gia tộc ở bên kia cũng muốn anh tới trợ giúp, Trầm Diễm vùi đầu vào làm việc, đến lúc ngẩng đầu lên cũng đã khuya, kéo lê thân thể mỏi mệt đi tắm rửa một chút, chờ đến khi nằm lên giường, anh đột nhiên cảm thấy, giường này hình như biến lớn.
Đã không còn nhiệt độ cơ thể của người bên gối, thật giống như thiếu thiếu cái gì... Anh cười nhạo bản thân đa sầu đa cảm, bọc mình vào trong chăn.
Ngủ đi, Thẩm Diễm tự nhủ, ngủ rồi sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
......
Hết thảy sau đó đều vô cùng thuận lợi.
Lão sư thanh nhạc mà Khương Nhiễm mang đến cũng bị tiếng ca quỷ khóc sói gào của Tô Giai Niên làm cho kinh hoảng, thế nhưng bản thân là một người chuyên nghiệp, ông vẫn thử chỉ đạo một chút, kết quả tuy rằng không thể một bước lên trời nhưng cũng có chút cải thiện... Tô Giai Niên ngày đêm luyện tập, cổ kim đại khái vài bản, cứ như vậy đến cuối tháng cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng xong một lượt.
Cậu vui vẻ vô cùng, gấp không chờ nổi muốn tìm Trầm Diễm để khoe, lại nhận được thông báo đối phương đã đi công tác, ít nhất cũng phải cuối tuần sau mới có thể trở về.
Tô Giai Niên cảm thấy hơi thất vọng nhưng cũng không quá nhiều oán giận, chỉ gửi cho Trầm Diễm một vài tin nhắn, kêu anh không cần khiến thân thể quá mệt mỏi.
Số Wechat Khương Nhiễm đã sớm gửi cho Trầm Diễm, sau khi hai người kết bạn cũng không hay nói chuyện phiếm với nhau, nguyên nhân chủ yếu là do Trầm Diễm quá bận, Tô Giai Niên cũng không tiện quấy rầy, chỉ ngẫu nhiên xem anh có nói chuyện với bạn bè trong vòng chat hay không, nếu có sẽ để lại tin nhắn.
Wechat trước đó của Tô Giai Niên đã bị cậu bỏ đi do trốn khỏi nhà, cái mới này cũng chỉ có hai người bạn là Khương Nhiễm và Trầm Diễm, cho nên cơ bản không cần cố gắng tìm kiếm và lôi kéo những bạn bè trước đó.
Chỉ là Trầm Diễm chưa bao giờ trả lời lại bình luận của cậu, giống như đang cố tình kéo dãn khoảng cách với cậu vậy, Tô Giai Niên mặc dù nhận ra nhưng cũng không nói gì cả.
Kỳ thật cậu có thể hiểu được hành động này của đối phương có mục đích gì, từ quan hệ của họ nhìn lại, đơn giản chỉ là lợi ích giao dịch, Trầm Diễm là kim chủ của cậu nhưng lại đối với cậu quá tốt. Rõ ràng biết cậu không có thiên phú ca hát, lại vẫn nguyện ý cấp một số vốn đầu tư lớn trong khi hợp đồng cũng chỉ có một năm ngắn ngủi, Tô Giai Niên không quan tâm anh coi trọng cái gì của cậu, cậu chỉ biết, mình có được một cơ hội ca hát chính thức, mà cơ hội này là Trầm Diễm cho.
Gia tộc sẽ cho phép cậu phóng túng nhất thời, lại không có khả năng chấp nhận mối quan hệ này trở thành chính thức, cho nên quan hệ của bọn họ chỉ có thể đến đây, cậu không có cách nào hồi báo cho những gì Trầm Diễm làm cho cậu, cũng chỉ có khả năng tận lực mà báo đáp cho anh...
Mãi cho đến khi mối quan hệ này kết thúc mới thôi.
......
Lần này Trầm Diễm nói là đi công tác, trên thực tế là đi xử lý việc tư, cậu em trai cùng cha khác mẹ của anh đi đường gây ra một vụ tai nạn giao thông, đối phương cũng là người có thế lực ở đó, tiền bồi thường nếu không đủ chắc chắn sẽ phải vào cục cảnh sát nói chuyện. Mẹ của cậu ta kêu cha gọi mẹ, chỉ kém mỗi việc đem trần nhà lật tung lên, Trầm lão gia tử cảm thấy phiền lòng, dứt khoát đem cục diện rối rắm này đẩy cho Trầm Diễm. Mà Trầm Diễm, vốn là con trưởng của Trầm gia, bị ép tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này, đành phải lập tức chạy đến thành phố bên cạnh, giúp em trai mình chùi đít.
Thật ra anh hoàn toàn có thể lên tiếng từ chối, nhưng lão gia tử đem cổ phần trong tay ra làm điều kiện trao đổi, chỉ cần nắm giữ được chỗ cổ phần kia, Trầm thị chính là giang sơn của anh, mặc dù không để ý cái này, nhưng mẹ ruột của anh trước lúc lâm chung đã nắm lấy tay anh, đào tim móc phổi yêu cầu, nói Trầm thị không thể để rơi vào tay kẻ khác.
Có lẽ bên ngoài bà cũng có người khác, chỉ là không giống với lão gia tử, làm cho người ta lớn bụng, để cho một đống huynh đệ của Trầm Diễm chiếm được lợi ích. Dù sao đi nữa thì đây cũng là một mối quan hệ phức tạp, muốn ngược dòng tìm về trước đó, bắt đầu cũng không phải là yêu đến chết đi sống lại sao, thậm chí chưa kết hôn đã mang thai, tiếp theo là những vòng tròn cãi nhau liên tục lặp đi lặp lại, sau đó nữa, cũng không biết ai đã bước ra bước đầu tiên, lại tiếp tục một bước sai ngàn bước sai nối tiếp nhau, đối tượng kết hôn, phu thê gắn bó suốt bao năm trở thành một quá khứ xa xôi không tìm lại được, bọn họ quên mất lời thề năm đó hạ xuống, biến thành bộ dáng xấu xí bất kham hiện tại.
Mà Trầm Diễm chính là nhân chứng cho đoạn tình cảm tan vỡ này, anh đã gặp qua quá khứ gắn bó như keo sơn của bọn họ, tuy rằng đã qua rất lâu, nhưng nó rõ ràng tồn tại, hiện giờ nhớ lại, chỉ còn lại châm chọc.
Trầm Diễm vẫn còn nhớ rõ ngày ấy, lần đầu tiên cha anh dẫn người về nhà, khi đó mẹ anh đỏ mắt, cùng đối phương nháo nhào một trận, ba ngày sau, một thanh niên trẻ tuổi được đưa đến trước mặt anh, mẹ anh tựa vào vai đối phương cười đến vô cùng rực rỡ, còn nói đùa với anh: "Diễm Diễm, tới, gọi tiểu ba ba."
Từ một khắc bắt đầu kia, tam quan tình cảm của Trầm Diễm đã lập tức sụp đổ.
Cho dù quan hệ vợ chồng thực tế đã tan vỡ, bên ngoài họ vẫn duy trì hình tượng hôn nhân hạnh phúc giả dối, còn lại thì lén lút ai chơi của người đấy, hận không thể nắm tay tình nhân đến trước mặt đối phương để thị uy, giống như nhàm chán mà phân cao thấp một cách ấu trĩ, lại giống như thù hận đến khắc cốt minh tâm.
Bọn họ, ai cũng không nghĩ đến việc cùng nhau nói chuyện, tin tức tình ái thị phi đầy trời, hóa thành chế nhạo cùng chê cười nặng nề, đè ở trên người Trầm Diễm khi đó còn nhỏ tuổi.
"Trầm Diễm, tôi nhìn thấy mẹ cậu ở trung tâm thương mại, người cùng nàng đi dạo phố là anh trai của cậu sao?"
"Trầm Diễm, tối hôm qua ba cậu đến dự tiệc cưới của dì nhỏ tôi, bên cạnh còn có một tỉ tỉ thật xinh đẹp..."
"Trầm Diễm, ba mẹ cậu có phải tình cảm không được tốt phải không?"
"Trầm Diễm, cậu thật nhiều anh chị em, thật hâm mộ......"
Thiếu niên cho dù là thiên chân vô tà cũng không biết trong lời nói mang theo bao nhiêu tàn nhẫn, Trầm Diễm lắng nghe, từng tiếng từng tiếng lọt vào trong tai, nếu ai không biết còn tưởng rằng cậu đang được an ủi, chậm rãi thu dọn cặp sách. Vì trốn tránh gia đình khiến cho người ta hít thở không thông kia, cậu thậm chí sẽ cố tình đi dạo trong sân trường đến khi trường học đóng cửa, sau đó mới không tình nguyện chậm chạp trở về... Cứ như vậy đến hết sơ trung, cậu bị ném vào trong kí túc xá của trường học.
Hồi ức đến đây đột nhiên kết thúc, Trầm Diễm 28 tuổi mở to mắt sau cơn mơ, ánh vào mi mắt là khách sạn cao cấp được trang hoàng hoa lệ, đèn đầu giường quên tắt lúc này đang tản ra ánh sáng hơi vàng nhưng không khiến cho anh cảm thấy chút ấm áp nào.
Đứng dậy rửa mặt, Trầm Diễm từ trên giường bò xuống, kéo lê thân thể vào trong nhà vệ sinh, đem bản thân chỉnh sửa lại một lúc, sau đó lại biến thành một bộ dáng Trầm tổng đường đường chính chính, tự tin tràn đầy.
Vì giúp em trai kia chùi đít, anh không ngủ không nghỉ bôn ba suốt ba ngày, thật vất vả mới khiến đối phương đồng ý tới ăn một bữa cơm, đáp ứng gặp mặt để thảo luận vấn đề này, Trầm Diễm hít thở một hơi, lại cười làm lành thổi phồng khách khí một phen, đặt chỗ ở một khách sạn VIP nổi danh của thành phố, chờ đối phương đại giá quang lâm.
Là một ông chủ, anh đã đến trước nơi hẹn với đối phương khoảng một tiếng, trước tiên đem thực đơn nhìn qua một lần, lúc này mới ngồi trên sofa, vừa xem di động vừa đợi.
Mấy ngày nay anh bận đến tối mắt tối mũi, không có thời gian xem Wechat, vừa mới đăng nhập đã thấy trên màn hình hiện lên tràn ngập tin nhắn.
Anh ấn vài lượt trở về trình tự trước đó, thì thấy khung chat của Tô Giai Niên nhảy lên trên cùng, click mở ra toàn thấy những lời kể về những việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt, lẫn ở trong đó là quan tâm cùng an ủi, kéo lên trên một chút nhưng lại không kéo đến trên cùng.
"Hôm nay lão sư lại khen em, nói em có tiến bộ... Tuy rằng vẫn sai ý của người, nhưng ít ra những chỗ sai ngày hôm qua thì hôm nay đã không sai nữa."
"Khương tỷ nói sẽ chuẩn bị cho em một ca khúc, hiện tại em đang bắt đầu học, thật sự là rất khó, nhưng em rất thích ca từ của nó, em sẽ cố gắng hát thật tốt."
"Trầm tổng, em nghe Khương tỷ nói anh đi công tác, khi nào anh về? Em muốn hát cho anh nghe."
"Loại kẹo em thường ăn ra một vị mới nghe nói có thể nhuận họng, em ăn một viên, hiện tại nói chuyện đều cảm thấy có một đợt khí lạnh trong cổ họng."
"Trầm tổng, anh thích động vật nhỏ không? Hôm nay em thấy một con cún nhỏ trong ký túc xá, nhìn giống như Teddy nhà ai đó đi lạc, em hỏi một lượt nhưng không ai biết, ký túc xá lại không cho nuôi, em đã để tạm nó ở một cửa hàng thú cưng gần đó..."
"Chú cún kia vậy mà thật ngoan, thoạt nhìn cũng chỉ mới được mấy tháng, nhưng lớn lên nhìn rất đáng yêu 【ảnh chụp】"
"... Nếu như anh không thích chó, vậy coi như em chưa hỏi!"
"Hôm nay em làm một món gà! Lần đầu tiên làm, so với tưởng tượng cũng coi như thành công【ảnh chụp】, nhưng mà một người ăn lại cảm thấy hơi cô đơn."
"Hôm nay là sườn xào chua ngọt [ ảnh chụp ], ăn với cơm đặc biệt ngon, khi nào anh trở về em sẽ làm cho anh ăn."
"Nhà ăn hôm nay có thịt kho tàu! Hắc hắc, bác gái xới cơm còn lấy cho em một thìa thật to nha. [ ảnh chụp]"
... Nội dung cùng một loại như vậy còn có rất nhiều, Trầm Diễm chậm rãi xem qua một lượt, khóe miệng bất giác cong lên một đường. Thật ra dạo gần đây là anh cố tình vắng vẻ đối phương, hơn nữa anh thật sự cũng rất bận, gần như không chủ động liên hệ, nhưng Tô Giai Niên vẫn như cũ mỗi ngày đúng giờ gửi cho anh vài việc vặt trong sinh hoạt thường ngày, giống như chỉ đảo quanh anh, cái đuôi cún nhỏ vung vẩy, Trầm Diễm thậm chí có thể tưởng tượng được ánh mắt sáng lấp lánh của cậu nhìn anh... ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, một người là chân tình hay giả ý, anh vẫn có thể phân biệt được.
Giống như có một dòng nước ấm ùa vào lồng ngực, Trầm Diễm nhắm mắt lại, phảng phất có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, không mãnh liệt như sóng biển, cũng không phải sự xúc động như một dòng nước chảy xiết, chỉ là một khe suối nhỏ không tiếng động, ngày đêm đổ về dòng sông đã nhiều năm khô cạn mang đến một cảm giác vô cùng dễ chịu.
Ngón tay đang hoạt động, chuẩn bị gửi lại vài câu trả lời cho đối phương, một giọng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu.
"Trầm tổng nhìn gì mà có vẻ vui vẻ vậy?"
Trầm Diễm hoảng sợ, bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mặt với Tề Băng đang cười như không cười trước mắt.
Anh gần như đề phòng nheo mắt lại, đem màn hình điện thoại tắt đi: "Sao cậu lại tới đây?"
"Trầm tổng hao hết tâm tư chuẩn bị một bàn đồ ăn, lại không biết người mình mời là ai..." Tề Băng một tay chống lên lưng ghế sô pha, lại ngồi gần hơn một chút, Trầm Diễm ngửi được mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt trên người hắn, mùi hương hỗn độn, như thế nào cũng giống một tên đàn ông bại hoại khốn kiếp.
"... Cậu cùng Giả Quan Vân có quan hệ gì?" Giả Quan Vân chính là cái tên xui xẻo bị đâm kia, lúc này đang phải bó thạch cao nằm trong viện.
"Quan Vân là em họ tôi," Tề Băng nói: "Khi còn nhỏ tôi còn thay tã cho cậu ta đấy... Thế nào, em họ bị đụng phải, còn không cho phép một người anh trai như tôi lộ diện?" Trong lời nói mang theo ý vị châm chọc không rõ ràng, khóe mắt Trầm Diễm giật một cái, ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng: "... Làm sao có thể như vậy, Tề công tử đại giá quang lâm, tôi đây hoan nghênh còn không kịp..." Anh liếc nhìn đồng hồ ở trên cổ tay, ám chỉ nói: "Chẳng qua, nếu là ăn cơm, có việc gì vẫn là nên vừa ăn vừa nói đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất, người mời khách như tôi chẳng phải sẽ trở thành thiếu trách nhiệm sao?"
Tề Băng nghe vậy, cũng không tiếp tục dây dưa, vô cùng thân sĩ thu tay lại, còn làm ra một tư thế mời: "Như vậy, mời Trầm tổng gọi món."
"Tề tổng khách khí..." Trầm Diễm nắm chặt di động trên tay, đứng dậy gọi món.
Chuyện này vốn dĩ là vô cùng xấu hổ, dù sao thì bản thân cũng không phải là người chiếm lý, hiện nay khen ngược, lại còn là cái vị bị chính mình quăng cho một sắc mặt không tốt cách đây không bao lâu Tề Băng, trong lòng Trầm Diễm buồn bực đến mức muốn quăng gánh không làm nữa, có điều hiện giờ đang cưỡi trên lưng cọp khó mà leo xuống, mặc kệ trong lòng muốn chửi bới thế nào, trên mặt vẫn phải lộ ra một nụ cười mỉm khéo léo. Trầm Diễm tự mình thay đối phương rót rượu, chờ hai ly rượu đỏ khẽ chạm nhau trên không trung, nhấp một ngụm sau đó mới nói: "Tề tổng, hiện tại có vấn đề gì xin cứ nói thẳng."
Anh không muốn cùng Tề Băng nói lời vô nghĩa, nhưng đối phương lại rõ ràng không muốn làm như vậy, chỉ thấy hắn thong thả ung dung buông chiếc ly trong tay ra, đem Thái Cực đánh trở về: "Trầm tổng cũng không cần gấp gáp như vậy, không lừa anh, tôi ở nước ngoài đã lâu, quên mất đồ ăn Trung Quốc chính thống là hương vị như thế nào..."
Trầm Diễm nhìn hắn đông chạm một chút tây nhấc một chút, mỗi thứ đồ ăn chạm một chút còn làm bộ làm tịch để lại vài câu nhận xét, thực sự là muốn bức người chiến đấu... Thế nhưng anh cũng không phải là một tiểu mao đầu vừa mới ra khỏi nhà tranh, một chút điểm này còn chưa đủ để hạ gục anh. Vì vậy, Trầm tổng vung tay lên, vô cùng xa hoa đem thực đơn từ đầu đến cuối mỗi thứ gọi một phần, thầm nghĩ, không phải cậu muốn nói sao? Tôi giúp cậu nói cho đủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro