🌷 Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồ ăn mới không ngừng được đưa lên bàn ăn, khóe miệng của Tề Băng thoáng run rẩy, cuối cùng hắn cũng dừng đũa, cách một bàn lớn bày đầy đồ ăn, hai người mặt đối mặt nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Nụ cười kia tươi đến giả dối, Trầm Diễm cũng lười giả dạng, múc một muỗng canh gà đã hơi nguội đưa vào trong miệng. Ánh mắt Tề Băng hơi hoài niệm, hắn nhìn đối phương vươn đầu lưỡi liếm đi chút nước canh bên môi, cổ họng không tự giác động đậy.
"Anh còn nhớ rõ khi chúng ta gặp mặt lần đầu tiên không?" Hắn hỏi: "Anh trèo tường trốn học bị chủ nhiệm bắt được, vừa lúc tôi đi đưa tài liệu gặp được..."
Khi đó đã là cuối thu, Trầm Diễm lại chỉ mặc một cái áo sơ mi đồng phục đơn bạc, tay áo xắn lung tung đến khuỷu, áo khoác buộc hai tay trên vòng eo mảnh khảnh, từ phía sau nhìn lại, mỏng manh giống như một trang giấy.
Khi đó Tề Băng còn nhỏ, cũng không hiểu biết hoàn toàn như bây giờ, tóm lại là từ ánh mắt đầu tiên đã bị anh hấp dẫn, thế cho nên dùng mọi cách thức để có thể tiếp cận anh...
Trầm Diễm khi đó đang bước vào giai đoạn phản nghịch, kiệt ngạo nhưng vô cùng trọng tình nghĩa, có thể dễ dàng hòa mình vào cùng người khác, rồi lại giống một con sói cô độc, vĩnh viễn tự do phía bên ngoài bọn họ.
Không ai có thể chân chính đi vào trong lòng anh, Tề Băng là người duy nhất có gan tiến đến gõ cửa trái tim của người này.
Trầm Diễm cười nhạo một tiếng, đem cái muỗng ném về trong bát, phát ra một tiếng leng keng giòn tan.
"Trí nhớ của Tề tổng đúng là không tồi chút nào, so với tôi quả thật là tốt hơn rất nhiều." Anh nói không chút để ý, lông mi rủ xuống, không thấy rõ ánh mắt: "Chỉ tiếc rằng sau khi cậu xuất ngoại, tôi đã quên mất không còn một mảnh."
Tay cầm rượu của Tề Băng hơi run rẩy, tươi cười trên mặt nháy mắt đông lại, cuối cùng của cuối cùng, hắn thở dài: "Anh còn nhớ rõ lời cuối cùng tôi đã nói với anh không?"
"Ồ?" Trầm Diễm nhướng mày, "Cậu định nói đến câu nào? Là "Chúng ta còn trẻ, không nên quyết định sớm như vậy." Hay là "Trước tiên cứ tìm người qua lại mấy năm, đến khi 30 tuổi, nếu hai ta đều chưa tìm được người cuối cùng, vậy sẽ ở bên nhau."? Anh nói xong lại không nhịn được bật cười: "Cậu cũng đừng vội cảm động, sở dĩ tôi vẫn còn nhớ rõ cũng không phải bởi vì có lý do đặc biệt gì, chỉ là tôi có thể quên mọi thứ, những cái còn nhớ chính là hận thù."
Tươi cười của anh dần dần trở nên rét lạnh, cảm xúc trong mắt lưu chuyển, lại không không có nhiều hận ý. "Tất cả đều đã qua rồi Tề Băng, tôi không phải kẻ ngốc, cũng không phải là kẻ phạm tiện, cho nên sau khi bị đập cho máu tươi đầm đìa sẽ không đứng ngốc tại chỗ để chờ đợi."
"Hơn nữa bây giờ nghĩ lại, những lời cậu nói khi đó cũng không phải hoàn toàn vô lý, chúng ta còn trẻ, còn có rất nhiều nơi phồn hoa chưa kịp xem qua, làm sao có thể nóng lòng treo cổ lên trên một cái thân cây?" Trầm Diễm nói đến đây, giơ ly lên kính từ xa, "Cảm ơn cậu đã chỉ điểm bến mê, mấy năm sau đó tôi thật sự cảm thấy vô cùng sung sướng... À, xin lỗi." Anh đưa rượu lên uống, "Chúng ta cũng chưa từng ở bên nhau."
Rượu vang đỏ lan tràn nơi đầu lưỡi, ngập tràn khoang miệng, dư vị cuối cùng, quả nhiên là một hương vị thanh tân khoái hoạt đong đầy trong miệng, nhưng so với kích thích trước đó mà nói, lại giống như chẳng đáng để nhắc tới, tựa như năm đó Trầm Diễm chưa từng vì một câu nói "Tôi thích cậu" với Tề Băng mà phải trả một cái giá như thế nào, ánh mắt bạo nộ cùng muôn vàn quở trách của ba, quà sinh nhật anh tặng cho cha chính là những vết gậy tươi sống đến gãy cả chân kia của mình.
Có lẽ một nguyên nhân rất lớn khiến cho Trầm Diễm thích đàn ông chính là xuất phát từ mối quan hệ nam nữ hỗn loạn của cha mẹ, quan trọng hơn nữa là, trong hoàn cảnh như vậy cùng với một độ tuổi ngây thơ và dễ dàng xúc động nhất anh đã gặp Tề Băng.
Trầm Diễm quả thực đã quên hai người làm thế nào lại gặp được nhau rồi thấu hiểu, nhưng anh vẫn còn nhớ rất rõ vì sao mình lại động lòng, hiện giờ xem ra, có lẽ bởi vì không nhận được nhiều tình yêu thương trong gia đình, cho nên chỉ cần một chút bù đắp cho thiếu hụt tình cảm đó cũng đủ khiến cho người động tâm...
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng anh đúng là đã bị mù rồi.
Nhưng mà, diễn biến như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, sự xuất hiện của Tề Băng có lẽ cũng chỉ có tác dụng thúc đẩy cho cốt truyện phát triển, cho nên Trầm Diễm đã hoàn toàn thay đổi, trở thành người đao thương bất nhập nước lửa bất xâm như hiện tại. Trên đời này, không còn ai có thể thương tổn anh, cũng không còn ai có thể đi vào thế giới của anh nữa.
Giọt rượu cuối cùng tan trong miệng, Trầm Diễm ngẩng đầu, cũng không đem chén rượu đặt lại chỗ cũ.
"Sự việc của Giả Quan Vân, cậu muốn giải quyết như thế nào, vẫn là nói luôn điều kiện đi."
Tề Băng chớp chớp mắt, trong phút chốc thậm chí còn không biết đối phương đang nói cái gì, suy nghĩ của hắn vẫn trôi xa theo câu nói "Chúng ta chưa bao giờ ở bên nhau" kia của Trầm Diễm, bay tới một đêm mưa của mười mấy năm trước, khi đó hắn uống đến say khướt ôm một người từ trong quán bar đi ra, gặp Trầm Diễm không mang theo ô.
Anh bị mưa to xối ướt từ đầu đến chân, từng sợi tóc trước giờ đều được xử lý kĩ càng giờ dính xát vào da đầu, ngọn tóc còn nhỏ nước. Tề Băng nhìn vòng eo được phác họa dưới áo sơ mi, gần như cứ như vậy động tâm, nhưng cũng chỉ là gần như mà thôi.
Bọn họ khi đó còn quá trẻ, còn có quá nhiều tương lai chưa trải qua, hắn không nghĩ cứ nhanh chóng như vậy đã định ra một mối quan hệ, vợ chồng kết hôn nhiều năm rồi còn có thể phản bội nhau, huống chi chỉ là hai thiếu niên vừa mới thành niên? Vì vật hắn cười cười, vẫy vẫy tay, bỏ qua ánh nước tan vỡ trong mắt đối phương, "Học trưởng, anh cũng đến chơi nha?"
Hắn thấy ngực Trầm Diễm phập phồng, giống như người bị thiếu oxy nên mất đi sức hô hấp vậy, dường như anh muốn nói điều gì đó thế nhưng cuối cùng lại chỉ hỏi một câu: "Câu nói ngày đó, còn có thể giữ không?"
Ngày đó hắn uống quá nhiều rượu, dựa vào đầu vai Trầm Diễm, nhìn màn hình karaoke đủ mọi sắc màu ca từ, tâm huyết dâng trào, hắn nói, hắn cho rằng chính mình sẽ không bao giờ nói được bốn chữ ấy.
Chuyện đến bây giờ, Tề Băng thậm chí có chút hối hận, hắn chỉ tận hưởng lạc thú trước mắt, bởi vì tương lai quá xa xôi, hắn không suy nghĩ kĩ càng, cũng không muốn suy nghĩ, bao gồm cả hành động theo đuổi Trầm Diễm lúc ấy, dù sao thì khi đó cũng chỉ là sau khi học xong có thời gian rảnh rỗi nên tìm một việc để làm mà thôi. Hắn đúng là thích anh, thậm chí rất thích, nhưng phần yêu thích này chỉ là nhất thời, không bao gồm tương lai.
Vì thế hắn nói: "Chúng ta còn quá trẻ, học trưởng, anh không cảm thấy hiện tại đã quyết định thì thật đáng tiếc hay sao? Chúng ta còn quá nhiều việc chưa nhìn thấy, chưa tiếp xúc... Vạn nhất về sau gặp được người càng thích hơn thì làm thế nào bây giờ?" Hắn nói tới đây, thủy quang trong đôi mắt đối phương càng trở nên sâu thẳm, một giọt nước dọc theo mái tóc ướt đẫm chảy xuống, xẹt qua khóe mắt, giống như giọt nước mắt.
Trái tim dường như đập lỡ mất một nhịp, Tề Băng gắt gao nhìn giọt nước kia, nhìn nó trượt dọc theo gương mặt của Trầm Diễm, đi ngang qua khóe môi, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong cổ áo.
Có lẽ mình thực sự thích anh ta?
Nghĩ như vậy, Tề Băng không khống chế được miệng mình, hắn lại nói: "Nếu đến năm chúng ta 30 tuổi đều không gặp được người khác, vậy lúc ấy hãy ở bên nhau đi."
Hắn không phải người sẽ nói ra những lời như thế, một chút cũng không giống hắn.
Hắn là một người sẽ không hứa hẹn với bất kì ai, càng sẽ không phải là một người đưa ra một lời hứa hẹn với 10 năm sau, nhưng biểu tình ngay lúc đó của Trầm Diễm lại giống như một chiếc bàn là nóng đỏ, dừng ở trong lòng hắn, khiến hắn cảm nhận được một loại tư vị da thịt bị đốt đến nóng cháy, cho nên mỗi khi nhớ lại hắn sẽ đều cảm thấy đau xót, mà đau xót này hắn đã cảm nhận suốt 10 năm.
Cho dù có bao nhiêu rượu ngon cùng người đẹp, lại ở nơi nơi chốn chốn phồn hoa cũng không thể so với nụ hôn ngây ngô mang theo hương rượu trong quán karaoke ngày đó.
Thế nhưng hiện tại, nhìn ánh mắt lạnh băng đạm mạc của đối phương, Tề Băng cuối cùng cũng đã hiểu được nỗi đau đớn này là như thế nào, là hối hận, là thời niên thiếu vô tri đã bỏ lỡ mất trân bảo, lại đem nó coi như một thứ phiền toái mà bỏ mặc.
Chính là hắn đã đem Trầm Diễm biến thành một người giống mình, nhưng Tề Băng lại không cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì hắn biết, người đàn ông quật cường này càng giống như một con sói cô độc, trái tim của người này đã vĩnh viễn đóng lại.
Hít sâu một hơi, cho đến nước này Tề Băng cuối cùng cũng đã hiểu rõ, là bản thân mình đã quá nóng vội, mười mấy năm qua, Trầm Diễm đã từ một con mồi biến thành một tay thợ săn não luyện đầy kinh nghiệm, đây là một trận chiến công bằng, bất kể là ai cũng không phải là người chiếm thế thượng phong ngay từ đầu.
Vì thế, Tề Băng thả lỏng tâm tình, đưa tài liệu cho đối phương, kéo đề tài trở về việc chính: "Về điểm này, tôi có một kế hoạch đầu tư ở đây, còn phải mời Trầm tổng xem qua một chút..." Vừa nói, hắn vừa lấy ra một tập tài liệu đã được chuẩn bị kĩ càng mang đến trước mặt đối phương. Trầm Diễm mở ra nhìn vài lần, nhướng mày: "Cậu muốn tôi đầu tư cho cái này?"
Trầm gia chuyên về bất động sản, giải trí Giai Nhân mới là sự nghiệp độc lập của riêng anh, cho nên đối với lĩnh vực này, Trầm Diễm vẫn có mắt nhìn cùng kinh nghiệm nhất định. Anh không nói tiếng nào, chỉ xem tài liệu đang cầm trong tay, cảm thấy hạng mục này cũng đáng giá để thử một lần, nhưng nếu muốn có quyết định chính thức thì cần phải đến tận nơi xem xét, sau đó mới có đáp án.
Anh đem suy nghĩ này nói cho Tề Băng, hai người cùng là người làm ăn, lập tức quyết định thời gian gặp mặt tiếp theo.
Loại chuyện đầu tư như thế này, vốn dĩ chính là gặp mặt hai bên rồi đưa ra mong muốn của mỗi bên, trên cơ sở đó cùng nhau hợp tác, còn việc giải quyết sự việc của người anh em kia chỉ là thuận tiện mà thôi. Tâm tình của Trầm Diễm không tồi, đối với Tề Băng cũng không khỏi có thêm vài phần khách khí, trong lòng anh, quá khứ chính là chuyện đã qua đi, chỉ cần đối phương không đề cập đến, anh cũng lười quan tâm.
Vì vậy cả hai lại vô cùng ăn ý dối trá xưng huynh gọi đệ một phen, lại uống thêm vài chén rượu, hai người đều là những người có tửu lượng cao, một chai rượu vang đỏ chẳng mấy đã thấy đáy nhưng bên ngoài vẫn là một bộ dáng mặt không đỏ, hô hấp thuận lợi. Lúc này, Trầm Diễm lại gọi người mang thêm một chai, chờ đến khi tỉnh rượu một chút, cả hai người cùng nhau mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng cảm khái, nếu như đến lát nữa còn không có chuyện gì thì nhất định phải đem người rót cho nằm sấp xuống mới có thể hả giận.
Tề Băng giống như đột nhiên nhớ đến điều gì, bật cười hỏi Trầm Diễm: "Trước đó khi tôi tiến vào thấy anh đang ôm di động cười đến vui vẻ, vì sao vậy?"
Anh không nghĩ đến cái tên này còn dám hỏi về việc đó, "Còn có thể là cái gì, là vài tin nhắn ngắn từ bạn bè, dùng để giết thời gian mà thôi.
Trầm Diễm cũng chỉ thuận miệng lừa gạt, không nghĩ đến Tề Băng lại theo đó mà lừa anh: "Vậy sao? Lại nói, tôi cũng chưa có phương thức để liên lạc cho Trầm tổng, vậy nếu lần sau tôi muốn liên lạc với anh, cho tôi Wechat của anh chắc cũng không quá phận phải không?
"... Đương nhiên là được, cái này là sơ sót của tôi." Ở trong lòng mắng vài câu thô tục, trên mặt vẫn phải treo một nụ cười rồi kết bạn với hắn, Trầm Diễm nhìn đối phương khoa trương một cách nghệ thuật lập tức cảm thấy cả người đầy một bụng tức giận, trực tiếp ghi chú ở phần tên bạn bè: Đồ ngốc.
Xong rồi còn giả mù sa mưa nói: "Tề tổng thật là tuấn tú lịch sự."
Tề Băng cũng theo đó cười: "Đâu có đâu, Trầm tổng mới là......"
Sau một hồi lá mặt lá trái, chai rượu thứ hai cũng thấy đáy, Trầm Diễm mắt thấy không thể hạ gục nổi đối phương thì bắt đầu lấy cớ rời đi.
Nhưng Tề Băng lại không muốn thả anh đi sớm như vậy, cười tủm tỉm nói: "Hiện tại trở về cũng còn quá sớm, Trầm tổng lại chưa có vợ con, làm gì có ai ép buộc phải về sớm như vậy chứ? Nếu đã như vậy, tôi biết ở gần đây có một quán bar không tồi, đêm nay tôi mời khách, hai chúng ta qua đó ngồi một chút được không?
Trầm Diễm vừa nghe, trong lòng nói từ đó có thể đi ra có quỷ mới tin, vội vàng từ chối: "Không được không được, sáng mai tôi còn có một chuyến bay phải quay về thành phố A, giữa trưa còn có một cuộc họp. Như vậy đi, chờ đến khi chúng ta bàn bạc xong hợp đồng lại hẹn nhau cũng chưa muộn..."
Cũng đúng lúc này di động vang lên, anh cũng không quan tâm ai gọi đến, theo tiếng chuông vội vội vàng vàng cáo biệt, kết quả là vừa ra đến cửa cuộc gọi cũng được kết nối tới, bên kia là giọng nói mang theo chút ngạc nhiên cùng vui sướng của Tô Giai Niên truyền đến.
"Trầm tổng, anh vậy mà lại nhận điện thoại!" Nghe thấy đối phương đang vô cùng vui mừng, Trầm Diễm thậm chí có thể tưởng tượng được bộ dáng đang ngây ngô cười hiện tại của cậu, những buồn phiền do cãi cọ với Tề Băng lúc trước phút chốc tan biến hơn phân nửa, thay đổi một tư thế thoải mái hơn, đem microphone đặt ở bên tai. "Tôi vì sao lại không nhận điện thoại?" Anh nhìn thời gian: "Vậy mà hóa ra lại là cậu, cũng đã 12 giờ rồi, cậu chưa ngủ à?"
Tô Giai Niên vội cười một tiếng: "Cái này không phải là do muốn thử thời vận một chút trước khi ngủ sao, em biết anh bận, em vốn là định nếu sau ba tiếng âm thanh chờ mà không ai nhận thì sẽ tắt máy, không nghĩ đến..."
"Tiểu tử cậu còn rất hiểu chuyện nha..." Trầm Diễm khen cậu, "Thế nhưng khi tham dự cuộc họp tôi đều sẽ tắt điện thoại, cậu có muốn gọi cũng không thể, gửi qua Wechat cho tôi là được rồi..." Nói đến đây, anh lại nghĩ đến chính mình dạo gần đây vắng vẻ cậu, tâm lập tức mềm nhũn, nói: "Ngày mai tôi sẽ đáp chuyến bay đến thành phố A, sau cuộc họp buổi trưa ngày mai tôi mang cậu đi ăn đồ ăn ngon được không? Mấy ngày hôm nay bận quá, cũng chưa kịp liên lạc..."
"A, ngày mai anh trở về sao, thật tốt quá!" Tô Giai Niên hoàn toàn không chú ý đến nửa câu sau, chờ hô lên mới kịp phản ứng giọng điệu của mình hình như hơi cao, vội vàng đè thấp xuống, lắp bắp nói: "Vậy, em có thể đến sân bay đón anh không?"
Trầm Diễm bật cười: "Tôi khoảng 7-8 giờ sẽ đến nơi, cậu đến sân bay sớm như vậy làm gì? Ngủ nhiều một chút, tôi nhớ rõ nhiệm vụ Khương Nhiễm giao cho cậu cũng rất nhiều phải không?"
"Không, không có việc gì, em dậy rất sớm, hơn nữa Trầm tổng..." Tô Giai Niên ngồi ở mép giường, sau lưng là gối đầu mềm mại, cậu cúi đầu nhìn ngắm đầu ngón tay mình, đôi mắt mang theo ôn nhu mà bản thân không nhận ra.
"Em nhớ anh."
Tuy rằng mới không gặp nhau có nửa tháng thôi, nhưng cậu thật sự rất nhớ đối phương, cũng rất nhớ thân thể nóng bỏng nhiệt tình của anh, cậu nhớ đến bộ dáng không chút nề hà khi anh dung túng cho cậu, nghĩ đến dung nhan say ngủ không hề phòng bị... Cho nên Tô Giai Niên vô cùng mong muốn có thể lập tức được nhìn thấy người này, muốn đem những ngày vừa rồi cậu đã trải qua như thế nào nói cho anh, chẳng sợ đó cũng chỉ là những câu chuyện vụn vặt thường ngày, chỉ cần có thể đổi lấy vài câu khích lệ hay một cái ôm của đối phương... Như vậy cũng đủ rồi.
Bởi vì cậu chỉ có anh để cùng chia sẻ, ở trong nước, cậu không có bạn bè thân thích, càng không thể chủ động liên lạc với người trong gia đình, vì vậy mới đặt ra tình cảm duy nhất với Trầm Diễm, Tô Giai Niên cũng không chán ghét loại trạng thái này, cậu thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn, vì người kia là Trầm Diễm.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nói ra những câu tình cảm có chút buồn nôn thế này, chàng trai trẻ chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, giống như một chú chim cánh cụt chỉ muốn đem cằm rụt vào trong cổ. Bên đầu kia của điện thoại, Trầm Diễm im lặng một lúc lâu, rung động trong âm thanh hỗn độn khàn khàn trầm thấp của đối phương giống như một tiếng sấm giữa trời xuân, nổ vang bên tai Tô Giai Niên , khiến cho lồng ngực của cậu tựa như một chú nai con đâm phải tường đang loạng choạng.
Trầm Diễm nói: "Về sau đừng gọi Trầm tổng nữa, gọi là ca đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro