🌷Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh hoạt tiếp theo vẫn bình đạm như nước, Trầm Diễm vẫn theo lẽ thường đi đi về về giữa hai nơi là nhà và công ty, ngẫu nhiên sẽ dành ra một chút thời gian cùng Tô Giai Niên gặp mặt, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc cùng nhau ăn một bữa cơm, bởi vì sau đó cũng đã có lịch trình sẵn, nếu không phải là tham gia các cuộc họp thì cũng là đi công tác. Tô Giai Niên cũng không oán giận, về điểm này, tranh thủ chút thời gian quý giá ít ỏi, Tô Giai Niên thường sẽ mang cơm nóng đến cho anh, thời gian còn lại thì vùi mình trong phòng phòng thu âm, nỗ lực xem làm thế nào để có thể tiến bộ hơn nữa.
Cứ như vậy, hơn một tháng trôi qua không gợn sóng, album số 1 chuẩn bị cho cậu ra mắt cũng đã thu xong, tiến vào giai đoạn hậu kỳ cuối cùng. Khương Nhiễm nghe xong bản thu âm nguyên gốc, thật sự là giống nhau đến không thể giống hơn... Cô yêu cầu nhân viên chỉnh âm thêm một chút âm điện để tạo hiệu quả điều tiết âm thanh hơi mơ hồ, còn lại chính là phần mài giũa thành phẩm.
Còn về bên phía Tô Giai Niên, sau khi ghi âm sẽ không còn việc của cậu nữa, đạo sư cũng bởi vì những an bài khác nên không có cách nào thường xuyên đến dạy cho cậu, cứ như vậy cậu lại có phần nhàn rỗi hơn hẳn, cả ngày ở nhà nghiên cứu bản nhạc mới. Bản nhạc đầu tiên cậu có tìm lão sư sửa chữa qua, Tô Giai Niên đang có dự định lợi dụng khoảng thời gian riêng tư của mình để viết lời, đến lúc đó sẽ làm lễ vật đưa cho Trầm Diễm.
Trừ cái này ra, cậu còn nghiên cứu không ít món ăn mới, chuẩn bị hoàn chỉnh rồi mang đến văn phòng cho Trầm Diễm, đối phương cũng không ăn ở công ty mỗi ngày, cho nên ngày nào cậu cũng đưa ba lần, chỉ cần 1 lần có thể thành công đã là tốt rồi, nhưng cho dù như vậy cậu cũng vẫn cứ làm không biết mệt.
Đương nhiên còn có chú chó nhỏ đang được gửi nuôi ở cửa hàng thú cưng kia nữa, trải qua một khoảng thời gian chăm sóc tinh thần đã tốt hơn một chút, mỗi ngày quấn lấy chị gái nhân viên của cửa hàng đòi người ta chơi cùng. Tô Giai Niên về cơ bản đều tới thăm nó mỗi ngày một lần, chỉ là bởi vì cậu đang ở kí túc xá cho nên không có cách nào mang về đó để nuôi, còn Trầm Diễm lại quá bận, căn bản không có thời gian cùng cậu tới. Tô Giai Niên cũng từng có ý định tìm cho nó một chủ nhân mới, nhưng mỗi lần đối mặt với cặp mắt đen láy kia, cậu lại cảm thấy hơi luyến tiếc.
Bởi vì lông của chú cún này có màu cà phê nên cậu dứt khoát đặt tên cho nó là Cà Phê, cứ gọi như vậy hơn 1 tháng, Cà Phê vừa nghe tên đã biết gọi mình liền vẫy đuôi, ngoan đến mức khiến người ta phải đau lòng.
Lại nói đến bên phía Tề Băng, đảo mắt cũng gấp gáp quay trở về từ thành phố kế bên, mở một bữa tiệc muốn mời Trầm Diễm tới tham gia, nói là muốn giới thiệu đối tác hợp tác thương nghiệp cho anh làm quen. Trầm Diễm và trợ lý cùng ngày hôm đó lại cần đi làm một việc khác, anh vừa xuống lầu vừa cân nhắc làm sao để gọi một người tới lái xe, vừa lúc nhìn thấy Tô Giai Niên mang cơm đến, Trầm Diễm vừa vặn thấy, bắt lấy cánh tay đối phương, đưa người đến bãi đỗ xe.
Tô Giai Niên thụ sủng nhược kinh ngồi trên vị trí ghế lái, một bên dẫm chân lên chân ga một bên hỏi đồ ăn hôm qua ăn ngon không, Trầm Diễm hôm qua vội đến nửa đêm, chờ đến khi mở được nắp hộp cơm thì đồ ăn đã nguội ngắt, anh cũng lười hâm nóng lại, cứ thế nuốt vào, kết quả bị đau bụng lại đem toàn bộ phun ra.
Hộp cơm Tô Giai Niên mang đến hôm nay vẫn còn đặt ở ghế sau, còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt truyền đến, Trầm Diễm đột nhiên rất muốn hút thuốc, anh mở cửa sổ ra, điểm một điếu, vốn định nói về sau không cần mang cơm đến nữa, nhưng nhìn nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi của cậu lại chỉ có thể nhả ra một ngụm khói.
Sau khi đèn tín hiệu tiếp theo chuyển sang đỏ, Trầm Diễm không nhịn nữa, tiến lại gần hôn lên chiếc má núm đồng tiền bên cạnh miệng đối phương, Tô Giai Niên có chút kinh ngạc quay sang, nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh của anh. Trầm Diễm bị nhìn đến đỏ mặt, dùng động tác hút thuốc để che giấu biểu tình, ngoài miệng lại thúc giục: "Đèn xanh rồi."
Tô Giai Niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rõ ràng vẫn là đỏ, lập tức nắm chặt thời gian tiến lại gần, cắn một cái lên chiếc cằm nhòn nhọn của Trầm Diễm, sức lực cũng không quá lớn, chỉ để lại một dấu răng nhàn nhạt, một chút nữa sẽ không còn thấy được.
Trầm Diễm đột nhiên không có chuẩn bị đã bị dính nước miếng, dở khóc dở cười rút lấy một tờ khăn giấy: "... sao mà cậu giống cún vậy."
Tô Giai Niên cười ngây ngô, giống như bản thân chiếm được sự tiện nghi vô cùng to lớn nào đó, làm cho tâm tình Trầm Diễm cũng tốt lên theo, "Nếu ngày thường quá mệt mỏi vậy cậu cũng không cần mỗi lần đều vội vàng nấu cơm cho tôi..." Anh nói đến đây, dừng một chút: "Tuy rằng thật sự ăn rất ngon."
Tô Giai Niên hỏi: "Vậy anh thích ăn không?"
"...... Thích."
"Vậy là tốt rồi, anh thích thì em sẽ vì anh mà làm." Âm thanh của cậu rất nhẹ, hai mắt nhìn chăm chú vào con đường phía trước, cũng không nhìn về phía Trầm Diễm, "Trầm ca, em gọi anh một tiếng Trầm ca, cho nên em sẽ không nói với anh tiếng cảm ơn vì nó quá xa lạ. Vậy nên em muốn vì anh làm một cái gì đó, có thể không nhất định sẽ được anh tiếp nhận, nhưng chỉ cần làm, em mới có thể yên tâm." - nếu không, em thiếu anh quá nhiều như vậy, phải dùng cái gì mới có thể đáp đền nổi đây?
Những lời này cậu không nói ra, bởi vì hiện tại, cậu vẫn còn ở nơi này, là một ca sĩ không xuất đạo vô cùng đơn giản, bản thân cũng chỉ chuẩn bị duy nhất một bài hát, một album...
Cậu rất thỏa mãn với một cuộc sống như vậy, không có áp lực, bởi vì Trầm Diễm sẽ thay cậu gánh vác; cũng sẽ không bị những việc lặt vặt làm cho rối loạn lung tung, bởi vì Trầm Diễm chỉ vì một lần bị người chụp lén ảnh đã ngay lập tức tìm cách xóa bỏ. Đối phương đem cậu bảo vệ kín kẽ, mặc kệ xuất phát từ động cơ hay tâm thái gì, nhưng đối với Tô Giai Niên mà nói, đối phương không cần phải làm đến mức đó, nhưng anh vẫn làm.
Trầm Diễm đối với cậu, không phải chỉ là một dạng tình nhân để chơi bời, anh tôn trọng cậu, bảo vệ cậu; như vậy, cậu chỉ làm cho anh một bữa cơm, nói với anh vài câu ấm lòng, lại có phải là chuyện gì lớn lao đây?
Cái gọi là tình bất giác mà tới, một lần gặp gỡ đã đặt người vào trong lòng, bọn họ đều cho rằng bản thân nắm giữ điểm mấu chốt, đứng ở trong một phạm vi an toàn, nhưng lại không nghĩ tới, trong lúc không hay biết, hai trái tim đã lặng lẽ tiến đến gần nhau...
Khi xuống xe Trầm Diễm vẫn còn hơi hoảng hốt, thẳng đến khi nhìn thấy Tề Băng mới bừng tỉnh lại gọi hồn mình trở về, tận lực đem lời nói trước đó của Tô Giai Niên ném ra khỏi đầu, anh bày ra một nụ cười hơi giả dối, tiến lên bắt tay với Tề Băng.
Cùng lúc đó, âm thanh tin báo từ Wechat vang lên trong túi, Trầm Diễm lấy cớ đi nhà về sinh để liếc mắt nhìn đến màn hình một chút, là Tô Giai Niên gửi đến.
"Em chờ anh ở tiệm cà phê đối diện." Sau đó còn có một cái icon là hình một con thỏ đang dựa vào gốc cây ngủ gà ngủ gật, đáng yêu vô cùng.
Cất điện thoại đi, Trầm Diễm thật sự mỉm cười, anh dùng nước lạnh rửa mặt, lau khô vệt nước trên mặt, sau đó lại tiến vào căn phòng đặt trước đó đã đông đủ người.
Cái gọi là đối tác làm ăn đã tới đủ, lúc Trầm Diễm tiến vào thấy họ đang nói chuyện phiếm, nhìn anh đi đến, hai người dừng lại cuộc nói chuyện, đồng thời đứng dậy. Tề Băng tiếp đón anh vào, lại giới thiệu: "Vị này chính là Lâm Độ, là một ông chủ lớn trong giới bất động sản của thành phố A, anh hẳn là cũng có nghe nói qua rồi."
Trầm Diễm nghe vậy gật gật đầu, vươn tay: "Vô cùng ngưỡng mộ, kẻ hèn họ Trầm, cứ gọi tôi là Trầm Diễm." Vừa nói vừa không quên đánh giá người tới, không thể không công nhận, Lâm Độ lớn lên đúng là vô cùng tuấn mỹ, mặt mày mang vẻ của con lai, sống mũi cao thẳng, mặc dù mang thêm một gọng kính khung màu bạc nhưng lại không thể che giấu một nốt lệ chí vô cùng hấp dẫn nơi khóe mắt khi hắn cười rộ lên, chính là một loại tướng mạo trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hơn nữa cái tên này... Hình như có chút quen tai?
Lý Bình Lãng hình như đã từng nhắc đến mình có một người anh em tên như vậy, thế nhưng đối phương chính là một tên nằm trong vòng GAY của thành phố A, có tiếng là một tên tra công, lên giường xong không nhận người. Vậy mà vẫn có không ít tiểu linh trước sau trực tiếp bò lên giường, hiện giờ trăm nghe không bằng một thấy, chỉ cần ngoại hình cùng khí chất như thế này, anh cũng có thể hiểu rõ phần nào nguyên nhân.
Hiểu rõ đối phương, ánh mắt Trầm Diễm nhìn Lâm Độ đột nhiên có vài phần cảm giác "Đồng đạo", Lâm Độ có vẻ cũng nhận ra, ánh mắt hồ ly cong cong, ưu nhã vươn tay.
"Như vậy, Trầm tổng, hợp tác vui vẻ."
Lâm Độ vốn chính là một đối tượng trẻ tuổi đầy hứa hẹn để hợp tác làm ăn, cùng Trầm Diễm có thể nói là không mưu mà hợp, rượu quá ba tuần, quan hệ giữa hai người gần gũi hơn rất nhiều, ngược lại, người giới thiệu là Tề Băng lại có chút bị bỏ quên. Cuối cùng cũng quyết sẽ cùng nhau hợp tác, nương theo cảm giác say để trao đổi hợp đồng, hẹn nhau một tuần sau sẽ cùng đến hiện trường xem thử, nếu không có vấn đề gì sẽ lập tức kí kết.
Mấy ly rượu tây xuống bụng, Trầm Diễm ngà ngà say, lúc này chống cằm, híp mắt nhìn Lâm Độ đối diện trên bàn tiệc, cười nói: "Lại nói đến tên của Lâm tổng, tôi hình như đã từng nghe ở đâu đó... Lâm tổng có thể đã từng đi chơi ở nơi nào đó chăng? Chờ chuyện này xong xuôi, chúng ta có thể cùng nhau đi?"
Lâm Độ ý vị thâm tường cười cười, "Trầm tổng nói những lời này thật quá khách khí rồi, ở thành phố A, đại danh của ngài có ai là không biết... Chỉ là từ trước tới giờ chưa được chính thức gặp mặt, quả thật chỉ hận đã gặp nhau quá muộn. Như vậy, chờ mọi việc xong xuôi, cùng với Tề tổng, tôi làm chủ, thỉnh các vị tới chỗ của tôi ngồi một chút..."
Hai người cứ như vậy anh một lời tôi một lời, giọng điệu cứ như đánh đố, Tề Băng nghe cái hiểu cái không, lại cũng không nhịn nổi, chen lời: "Hai vị so với tôi đều lớn tuổi hơn, hôm nay tôi ở đây gọi hai vị một tiếng ca, tiểu đệ mới đến, về sau còn có rất nhiều việc cần được hai vị ca ca dạy bảo, đến... Tôi kính các vị một ly."
"Tề tổng cũng quá khách khí rồi......"
"Đều là vì hợp tác, nói mấy lời khách sáo đó làm gì, tới, uống.
Ở nơi đây tiếng nói cười không ngừng, còn ở tiệm cà phê đối diện đó, nơi Tô Giai Niên đang ngồi lại có chút nhàm chán, chỉ có thể làm phiền vị tiểu tỉ tỉ ở cửa hàng thú cưng chụp ảnh của Cà Phê gửi lại để giải buồn.
Kết quả là bản thân vốn đang vui vẻ lại nghe thấy phía sau vang lên một tiếng kinh hô, Tô Giai Niên vội vàng quay đầu lại, lập tức cảm thấy trên đùi nóng lên, hóa ra là có người làm đổ cà phê lên người cậu. Đối phương là cô gái có ngoại hình trí thức ưu nhã, hẳn là đi giày cao gót không cẩn thận cho nên bị trẹo chân, lúc này đang vô cùng xấu hổ ngồi xổm trên mặt đất liên tục nói xin lỗi.
Tô Giai Niên vội vàng đem người nâng dậy, "Chị không sao chứ?"
"Không không không, là tôi sai... Tôi sẽ bồi thường cho cậu để cậu đi mua một chiếc quần mới được không." Cô gái ngẩng đầu, khi nhìn thấy mặt cậu lại ngây ra một lúc: "... Giai, Giai Niên?"
Tô Giai Niên cũng choáng váng, "Chị biết tôi sao?"
"Tôi là Trần Huân." Trần Huân sửa lại mái tóc dài hơi rối, lộ ra một khuôn mặt đẹp, "Khi còn nhỏ, nhà tôi và nhà cậu ở cạnh nhau..."
Trước năm 10 tuổi, Tô Giai Niên cũng đã từng sống trong nước một khoảng thời gian, cuối cùng vẫn ra nước ngoài định cư, có điều đúng là bên hàng xóm vẫn luôn có một người chị gái thường dẫn theo cậu đi chơi.
"Mẹ tôi với mẹ cậu vốn có quan hệ tốt, liên lạc của hai người qua nhiều năm như vậy vốn chưa từng bị gián đoạn, cũng có gửi ảnh qua, tôi chỉ cần nhìn một cái..." Gặp lại cố nhân, Trần Huân cười đến vô cùng vui vẻ, lại lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt của Tô Giai Niên, "Ai nha, tiểu tử vẫn thường bám đuôi phía sau tôi giờ đã cao lớn đẹp trai như vậy rồi, đàn ông tuổi 18 biến đổi thật lớn nha..."
Tô Giai Niên ngửi được mùi nước hoa hoa hồng trên người đối phương, mặt đỏ hồng: "Chị Huân..."
"Nhớ ra chưa?"
"... Vâng." Khi đó bạn bè của cậu không nhiều lắm, Trần Huân bởi vì mối quan hệ của các bà mẹ nên thường xuyên đến nhà, còn mang theo cậu trốn ra ngoài chơi, cho nên mặc dù thời gian cũng đã qua lâu nhưng Tô Giai Niên vẫn không quên.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã mang khăn sạch đến, Tô Giai Niên cúi đầu lau đi vệt cà phê làm ướt quần, Trần Huân ngồi bên cạnh cậu, có chút xấu khổ cất lời: "Thật là ngại quá, hôm nay tôi đi bộ quá nhiều cho nên chân có chút mỏi... Thế nhưng vì sao cậu lại đột nhiên trở về? Tô gia không phải đã xác định là sẽ định cư ở nước ngoài sao?" Nói đến đây, cô giống như đã phát hiện ra điều gì, Tô Giai Niên có chút ngượng ngùng hướng về phía cô cười cười: "Chị Huân, ngàn vạn lần mong chị đừng nói cho mẹ em biết..."
Trần Huân hiểu, gật gật đầu: "Không có việc gì, tôi hiểu cậu, em trai tôi mấy năm trước cũng là không nói hai lời đã dọn ra ngoài... Ai, em trai đã lớn, đều không khiến người khác bớt lo." Cô một bên thở dài, một bên nhấp nhấp cà phê ấm áp: "Lại nói, hắn chính là bởi vì xuất quỹ mới bỏ nhà ra đi, khiến cho ba tôi tức giận vô cùng, còn mẹ tôi, dẫu sao cũng là người mềm lòng, sống chết khuyên can mới không khiến nó bị đánh cho què chân... Ai, có điều tôi nghe nói nó cũng chơi đến loạn thành một đoàn, cũng không biết đến khi nào mới có thể tìm được một người để thu tim lại..." Một hồi oán hận bất giác qua đi, ngẩng đầu lại nhìn thấy Tô Giai Niên đang ngơ ngẩn nhìn mình, sau đó phát hiện đối phương nhìn về phía sau của mình lại nhạy bén quay đầu đi.
Trần Huân híp híp mắt, giác quan thứ sáu của phụ nữ phát huy tác dụng, linh quang chợt lóe: "Đợi chút đã, cậu cũng sẽ không phải vì xuất quỹ..."
"Không, không phải!" Tô Giai Niên thiếu chút nữa là từ trên nghế nhảy dựng lên, đồ ăn thức uống trên bàn tiếp tục nhận được một trận run rẩy, cậu lại luống cuống tay chân đè lại cái ly bên cạnh: "Em, em là bởi vì âm nhạc cho nên mới trở về..."
"... Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, cậu kích động như vậy làm gì chứ?" Trần Huân có chút dở khóc dở cười, "Có điều cho dù là cậu có vì xuất quỹ đi chăng nữa tôi cũng sẽ không nói gì cậu cả, nhìn cậu đã biết cậu là một người thành thật, không giống như tên nhãi ranh kia nhà tôi, mỗi ngày đều ghẹo đào trêu hoa..."
Cô một bên nói một bên thở dài: "Vốn dĩ hôm nay tôi định đi tìm nó, tên tiểu tử kia muốn ra ngoài ăn cơm cùng với người ta, cho nên tôi mới đến trung tâm thành phố để đi dạo, không nghĩ đến lại gặp được cậu, cũng coi như là duyên phận... Lại nói tiếp, cậu ở đây cũng là đang đi dạo phố à?"
"Không, không phải, em... đám người......"
"Bạn trai?"
"À...... Cũng, cũng không xem như......"
"Đó là người cậu thích?"
"Vâng......"
"Yêu đơn phương sao?"
"Em, em cũng không biết......"
Tô Giai Niên rũ đầu, từ cổ đến tai đều hồng thành một mảng, dáng vẻ giống như hận không thể chui vào trong lòng đất.
Trần Huân thấy bộ dáng vô cùng lúng túng của cậu, an ủi: "Với điều kiện của cậu, cho dù muốn theo đuổi bất kì ai cũng không thể không được, để tỷ tỷ bảo tên em trai kia của tôi truyền lại cho cậu mấy chiêu bí quyết theo đuổi đàn ông, tôi thấy nó rất thuần thục." Nói xong lời cuối cùng còn cười lạnh một tiếng, Tô Giai Niên nuốt nuốt nước miếng, "Cái đó, cảm ơn Huân tỷ."
"Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà cả." Trần Huân đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài, "Đi thôi, nếu cậu đã không có việc gì vậy hãy cùng tôi đi dạo phố một lát, cũng đúng lúc có thể mua cho cậu một chiếc quần mới..."
"Hả?" Tô Giai Niên có chút ngốc ngốc: "Nhưng em còn phải đợi người..."
"Yên tâm đi, những bữa tiệc của mấy người đàn ông bọn họ cũng không kết thúc nhanh như vậy đâu." Trần Huân đứng dậy kéo kéo cậu, "Đi đi đi, chúng ta đi sớm về sớm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro