🌷Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Trầm Diễm ngủ đến mơ mơ màng màng bị tiếng điện thoại đánh thức, anh nhắm hai mắt từ trong ổ chăn vươn tay ra, sờ soạng đầu giường, lại đột nhiên không kịp phòng bị chạm vào một khối thân thể ấm áp.
Gần như bừng tỉnh trong nháy mắt, Trầm Diễm mở mắt ra, lập tức nhảy từ trên giường xuống, kết quả là di chứng từ cơn say tối qua còn chưa tan đi hết, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.
Cũng may trong phòng có trải thảm rất dày, nên cho dù ngã như vậy cũng không quá đau, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn một chút, di động trên tủ đầu giường vẫn kêu vang không biết mệt, Trầm Diễm xoa xoa đôi mắt, trước tiên vẫn nhận điện thoại: "Có gì..."
Tô Giai Niên đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm giác được nguồn nhiệt bên người biến mất, cậu theo bản năng ôm lấy lại rơi vào một khoảng không, bên tai mơ hồ có tiếng người vang lên, giống như ai đó đang nói chuyện. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy Trầm Diễm đang ngồi ở mép giường, sống lưng trần trụi ở trước mắt cậu, ánh mặt trời lúc sáng sớm dừng trên làn da trắng ngần, giống như được nạm một lớp vàng.
Tô Giai Niên chớp chớp mắt, không tự chủ được ngừng thở, muốn đem hình ảnh yên tĩnh này kéo dài một chút, đáng tiếc từ trước đến giờ Trầm Diễm vẫn luôn mẫn cảm, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương dừng trên người mình, sao có thể bỏ qua? "Tỉnh rồi cũng đừng giả vờ." Anh nghiêng nghiêng đầu, lên tiếng: "Áo ngủ của tôi đâu?"
Trầm Diễm không có thói quen ngủ lõa thể, tuy rằng hôm qua uống đến có chút mơ hồ, nhưng cũng không đến mức... Tên nhóc này khẳng định là cố ý không mặc quần áo cho anh.
Tuy rằng nhìn thấu tính toán trong lòng đối phương, nhưng anh cũng thích nhìn bộ dáng chột dạ mặt đỏ tai hồng sau khi làm chuyện xấu của Tô Giai Niên, lúc này lại càng muốn kéo chăn lên che mặt, định đem mình phủ kín... Đáng tiếc cậu thật sự quá cao, che hết mặt lại lộ ra đôi chân, rất giống một chú sâu lông, sau sự thật đáng buồn đến phát hoảng này mới lộ ra khuôn mặt, nhỏ giọng nói một câu em sai rồi.
Trầm Diễm bật cười, nằm đè lên người đối phương, xoa nắn khuông mặt của cậu, Tô Giai Niên sợ ngứa, hi hi ha ha tránh né công kích của đối phương. Hai người đàn ông to lớn ở trên giường lăn lộn thành một đoàn, ép đến giường rung lên kẽo kẹt, cuối cùng sức cùng lực kiệt ôm chặt lấy nhau, tấm chăn bị lôi kéo y như một nắm dưa muối rơi trên mặt đất cũng chẳng ai muốn quan tâm.
Trầm Diễm ra một thân mồ hôi, lúc này híp mắt ghé lên người Tô Giai Niên, đầu gối lên cơ ngực rắn chắc của cậu, trái tim trẻ trung đập rộn rã như pháo nổ bên tai, chân thật và tươi mới.
Anh nhắm mắt lại, đôi tay đưa lên trên đỉnh đầu của đối phương xoa xoa tóc cậu, ngón tay hoàn toàn luồn vào trong mái tóc, thở hắt ra một hơi thật dài: "Giai Niên..." Thanh âm của Trầm Diễm rất nhẹ, giống như một tiếng thở dài: "Ba tôi bị bệnh."
Trái tim của Tô Giai Niên ngừng đập thoáng chốc, cậu nghẹn lời, hô hấp cũng kìm xuống mức nhẹ nhất có thể, giống như sợ sẽ gây ra bất kì động tĩnh nhỏ nào làm tan vỡ sự yếu ớt hiếm hoi của anh.
Thật ra, nói là yếu ớt cũng không hẳn đúng, bởi vì Trầm Diễm cũng không biểu hiện ra nhiều động tác, chỉ là dùng tay như có như không vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, giống như đang vuốt ve âu yếm một chú cún.
"Tôi cùng ông ấy có... Hơn hai năm rồi không gặp nhau. Tôi cũng không nhớ rõ, cũng không muốn nhớ đếm, dù sao ông ấy cũng chưa bao giờ quan tâm đến tôi... Hơn nữa cho dù gặp mặt thì cũng chẳng có lời gì hay, có đôi khi tôi nghĩ ông ấy không biết có phải là ba ruột của mình hay không nữa... Nhưng nếu không phải vậy, vậy thì còn có ai mới là ba tôi?" Nói đến đây, Trầm Diễm tạm ngừng một chút, cười khe khẽ: "Từ nhỏ người ta đã bảo tôi giống ba, chỉ có đôi mắt là giống mẹ, cùng một khuôn đúc ra... Ông ấy sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt kia, cho nên ông ấy sợ nhìn thấy tôi, tôi cũng đã sớm biết điều đó, chỉ là cho ông ấy chút mặt mũi nên vẫn không nói ra."
"Giống như tôi đã sớm biết rằng trong di chúc của ông ấy, người được quyền thừa kế lớn nhất cũng là tôi, cũng vờ như không biết để giúp đỡ con trai riêng của ông ấy... Tôi không muốn mình mắc nợ ông ấy, một chút cũng không muốn, cho nên cơ bản tôi sẽ không cự tuyệt yêu cầu của ông ấy, ông ấy có lẽ cũng biết được điểm mấu chốt của tôi cho nên chưa bao giờ quá phận."
"... Đều nói tai họa lưu ngàn năm, cho nên mấy năm gần đây, công ty tôi để cho ông ấy quản, hút thuốc, uống rượu, đến câu lạc bộ đêm tôi cũng không quản, mấy người dì cả ngày tranh giành tình cảm các loại tôi cũng không quan tâm, cũng may ông ấy còn có chút lý trí, vẫn biết cơ bản con riêng đều là tai họa, cho nên cũng không cho tôi làm ra hành động gì ảnh hưởng đến mấy người em đó..."
Động tác trên tay Trầm Diễm ngừng lại, nở nụ cười châm chọc: "... Chính là hiện tại ông ấy đột nhiên bị bệnh, mới từ phòng cấp cứu ra, cậu nói xem, dây dưa nợ nần nhiều năm như vậy, cũng nên đến nhìn một cái đúng không? Nhưng vì sao ông ấy lại vẫn cảm thấy tôi đang thiếu nợ ông ấy? Chẳng lẽ bằng mọi giá đem cắt đứt máu thịt mới có thể tính là hết?"
Những lời nói này của anh ngữ khí thật nhạt, nhưng Tô Giai Niên lại nghe thấy cảm xúc ẩn nhẫn trong đó, giống như nước biển dưới mặt băng, vừa lạnh vừa nặng, nặng trĩu đè ép trong lòng, ép anh đến không thở nổi.
Nhưng Trầm Diễm không cần an ủi, anh chỉ muốn tìm một người để nói cho hết nỗi lòng, Tô Giai Niên chẳng qua là một người vừa lúc ở bên cạnh anh.
Vì vậy cậu chỉ có thể ôm lấy anh, ôm lấy con người đang từ mồ hôi nóng bừng chuyển lạnh, cánh tay dày rộng khóa Trầm Diễm vào ngực, giống như đem tất cả dung nhập vào mình.
Trầm Diễm bị ôm hơi thấy khó thở, đầu chợt nhẹ bẫng, sau đó lại tựa vào một mảnh rắn chắc ấm áp... Ngón tay đặt trên tóc đối phương chậm rãi nắm chặt, lại rất nhanh buông ra: "Giai Niên", anh lười biếng gọi cậu: "Cậu muốn làm tôi chết ngạt sao."
Tô Giai Niên à một tiếng, bàn tay buông lỏng, Trầm Diễm đỡ bờ vai của cậu lên, xoay người xuống giường.
Anh đến tủ quần áo lấy ra một bộ, "Cậu lúc trước đã nói... Cậu nhặt được một con chó nhỏ đúng không?"
"A... Vâng... Vâng!" Tô Giai Niên mất hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại, "Đúng vậy, thế nhưng trong kí túc xá không cho phép nuôi thú cưng, em vẫn luôn gửi ở cửa hàng thú cưng, định mấy ngày nữa sẽ tìm cho nó một chủ nhân mới..."
Lời nói còn chưa hết đã bị một đống quần áo đập vào mặt, Trầm Diễm đưa lưng về phía cậu, mặc áo sơ mi, "Mặc xong quần áo thì mang tôi đi nhìn xem, nếu đáng yêu tôi sẽ nhận nó... Nếu không thì lại tính."
Anh nói đến đây, cố ý không nhìn đến biểu tình vui mừng của Tô Giai Niên, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Không ngoan cũng không được."
Chờ cậu ăn mặc cẩn thận, Trầm Diễm lôi kéo Tô Giai Niên ra cửa ăn sáng, nghỉ ngơi một chút đến gần giữa trưa, khi cửa hàng thú cưng bắt đầu hoạt động, hai người mới tới.
Nhân viên cửa hàng thú cưng vừa nhìn thấy Tô Giai Niên ánh mắt lập tức sáng lên, vừa định chào hỏi, Trầm Diễm lại từ đằng sau cậu tiến vào. Hôm nay Trầm tổng không mặc tây trang như ngày làm việc, chỉ mặc thường phục nhàn nhã, sơ mi cùng áo khoác, cả người nhìn trẻ hơn không ít, lực sát thương 10 phần. Cô gái nhỏ của cửa hàng vừa đối diện với anh đã đỏ mặt, lặng lẽ lôi kéo tay áo của Tô Giai Niên: "Vị này chính là...?"
"Đây là anh tôi." Nhận được "giáo huấn" tối qua, Tô Giai Niên vô cùng tự nhiên lui lại nửa bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. "Chúng tôi đến đón Cà Phê về nhà..."
"Ai? Cuối cùng cậu cũng quyết định sẽ nuôi nó rồi? Thật tốt quá!" Cô gái nhỏ vừa nghe được điều đó thiếu chút nữa vui đến nhảy lên, một đường nhanh nhẹn chạy vào trong cửa tiệm, lấy lồng sắt của Cà Phê.
Trầm Diễm đứng phía sau bọn họ, đôi tay đút trong túi nhìn những món đồ chơi dành cho thú cưng trong cửa hàng, nhân viên cửa hàng nhanh chóng quay trở lại, mang lồng sắt hướng về phía Tô Giai Niên, nhiệt tình nói: "Các anh còn cần yêu cầu gì nữa không? Hoạt động gần đây của chúng tôi rất nhiều, nếu mua đồ sẽ có chiết khấu đó!"
Tô Giai Niên ừ một tiếng, đem Cà Phê ôm lấy từ trong lồng sắt, đưa đến trước mặt Trầm Diễm, hứng thú bừng bừng giới thiệu: "Trầm ca, anh xem!"
Trầm Diễm cúi đầu, vừa lúc đối mặt với một đôi mắt đen bóng của chú Teddy, rất sáng, giống như có thể nhìn thấy được ảnh ngược của chính mình từ trong đó.
Anh duỗi tay sờ sờ lông của nó, chú chó nhỏ phát ra tiếng rên thoải mái, một chiếc lưỡi hồng hồng nho nhỏ xuất hiện muốn liếm ngón tay của anh lại bị Tô Giai Niêm ôm ra xa một chút.
Cho dù như thế, cái đuôi phía sau vẫn vui vẻ vẫy vẫy giống như chong chóng, đầu không ngừng hướng về phía trước, giống như muốn chui vào trong lòng anh.
"Trầm ca, nó rất thích anh..." Tô Giai Niên có chút vất vả đè lại xúc động của chú cún.
Trầm Diễm ồ một tiếng, anh chưa từng nuôi chó bao giờ, đối với giống loài cũng không biết quá nhiều, có điều chú Teddy nhỏ này quả thật rất đáng yêu, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt khát vọng của Tô Giai Niên khi nhìn mình, cùng với hình ảnh Cà Phê trong ngực cậu song song bạo kích. Trầm tổng hơi không đỡ được, gần như gật đầu không do dự... Chờ đến khi thấy người đem đồ vật dành cho thú cưng mang lên xe, anh mới hoàn hồn bừng tỉnh.
... Mình cũng quá xúc động rồi. Anh nghĩ vậy, lại lấy ra một điếu thuốc lá, đến khi bật lửa lại thấy được một đôi mắt cười đến rạng rỡ, má lúm đồng tiền giống như đựng đầy ánh mặt trời... Để khói thuốc không bay đến chỗ cậu, Trầm Diễm lui lại vài bước, trong đầu tính toán.
Nhân sinh trên đời, xúc động là điều khó tránh khỏi... Đến nỗi hối hận cũng không còn kịp nữa, còn lại chuyện gì, về sau lại nói.
Vì thế họ lái xe về nhà, khi đến cửa, Trầm Diễm lôi kéo tay của Tô Giai Niên, ở chỗ khóa cửa có thêm một dấu vân tay nhận dạng.
"Cậu cũng đừng hiểu lầm." Làm xong mọi thứ, anh ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu đi không nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của đối phương, nghiêm trang giải thích: "Tôi sẽ không nuôi chó, cho nên chó này vẫn là cậu đến nuôi... Ngày thường nếu không có việc gì, đến xem nó một chút." Nói đến đây, Trầm Diễm dừng lại một chút: "Tôi sẽ cố gắng trở về, cho dù nói thế nào đi nữa thì nó cũng là một sinh mệnh..."
Tô Giai Niên cảm động không nói thành lời, đầu ngón tay khi vân tay được xác nhận giống như có một ngọn lửa đốt cháy, trong lòng giống như lửa trại bùng lên, rất nhiều tiểu yêu vây quanh đống lửa ca hát khiêu vũ, giống như trong một bữa tiệc, tiếng ồn ào huyên náo vang lên trong tai khiến cho tai ù đi. Cà Phê trong lồng sắt kêu một tiếng, móng vuốt nhỏ hưng phấn cào cào vào thành lồng, giống như đang vô cùng chờ mong được sinh sống trong ngôi nhà mới. Lúc này Tô Giai Niên mới hồi phục tinh thần, miệng mở ra lại đóng lại, trong nháy mắt cậu thật sự rất muốn ngả bài... cho dù cậu chưa bao giờ cố tình che giấu điều gì, nhưng tại một giây phút này, Tô Giai Niên đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã dùng phương thức như vậy để bắt đầu cùng Trầm Diễm.
Nếu như thẳng thắn thành khẩn một chút thì tốt rồi.
Nhưng nếu như đem sự thật nói ra, Trầm Diễm... Còn giúp cậu hay sao? Cho dù có giúp cậu, cậu cũng không thể ngay lập tức có gì để báo đáp, có lẽ giữa bọn họ vẫn sẽ sinh ra hấp dẫn, như vậy kết quả cũng vẫn sẽ giống như bây giờ.
Tô Giai Niên lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gì gọi là tiến thoái lưỡng nan, nhưng chuyện phát sinh đến tình cảnh hiện tại, có hối cũng không còn kịp nữa, cậu chỉ có thể tận lực đối tốt với anh, càng ngày càng tốt hơn nữa...
Những món đồ chơi cho thú cưng hầu hết đều là những vật có màu sắc rực rỡ tươi đẹp, trong phòng của Trầm Diễm màu sắc thiên về gam lạnh, có chút không hợp nhau lắm. Cà Phê đang trong thời kì thay răng, thích gặm đồ vật ở mọi nơi, vì vậy Tô Giai Niên đem vật bảo vệ bao quanh chân các vật dụng trong nhà, ban đầu Trầm Diễm còn giúp cậu, nhưng sau đó nhận được điện thoại thì đi vào trong phòng đọc sách, mấy tiếng sau đó chưa thấy xuất hiện trở lại.
Tô Giai Niên làm xong, vừa quay đầu lại đã thấy Cà Phê tặng cho phòng khách một bãi nước tiểu, cậu vội vàng đi lấy cây lau nhà và giẻ lau, dọn dẹp sạch sẽ, lại lấy nước hoa sịt phòng có hương tươi mát phun một chút, kiểm tra lại không còn mùi gì lạ mới dùng đồ chơi mới mua dụ Cà Phê đi vào WC, đem giẻ lau có nước tiểu của nó vào để cho nó phân biệt địa điểm.
Cà Phê cũng là một chú cún nhỏ thông minh, lập tức chui vào bồn vệ sinh dành cho chó, dẩu mông tặng hai đống vật.
Tô Giai Niên: "......"
Cậu đột nhiên có chút lo lắng, nếu Trầm Diễm phải tự mình làm việc này, có lẽ không đến 10 phút sẽ đem Cà Phê đuổi ra khỏi cửa... Quả nhiên cậu vẫn thường xuyên tới một chút thì tốt hơn.
Trầm Diễm sở dĩ sẽ dễ dàng lựa chọn nuôi Cà Phê như vậy, nguyên nhân hẳn cũng có một phần do điều này...
Nhớ đến người đàn ông cao ngạo cường thế sáng sớm hôm nay vẫn còn một bộ dáng ghé vào ngực mình nói hết tâm tư, Tô Giai Niên chỉ cảm thấy khó chịu, cậu muốn anh được vui vẻ, nhưng lại không biết phải làm sao.
Đem phân chó dọn sạch, cậu nhìn Cà Phê đang vừa vẫy đuôi vừa cắn ống quần của cậu, thở dài: "Hy vọng anh ấy thực sự thích mày..."
Trầm Diễm tranh thủ một chút rảnh rỗi trong buổi sáng, tin tức không tốt lập tức tới, điện thoại cùng tin tức ép anh không ngẩng đầu lên nổi, trên đường cho dù là cơm nước Tô Giai Niên chuẩn bị kĩ càng đặt ở bên cạnh anh vẫn luôn không ăn, cho đến khi mọi thứ nguội lạnh anh mới nhớ đến, gắp lấy một chút chuẩn bị cho vào trong miệng thì điện thoại lại vang lên.
Lúc này Tô Giai Niên lại vào trong thư phòng, lấy đi đồ ăn đã nguội, một lần nữa nấu một bát mì, lại thêm hai chiếc há cảo to, là một phần để ăn đêm.
Chờ mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, đêm cũng đã đến gần, Trầm Diễm ăn mì nóng hổi, chỉ cảm thấy từ lòng bàn chân đến trái tim đều nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều. Sau khi ăn no thì ngồi liệt trên ghế làm việc, sau đó dường như nhớ đến cái gì đó bèn đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy âm thanh của móng vuốt, Cà Phê nghe thấy tiếng động, một đường chạy chậm đến bên chân Trầm Diễm, điên cuồng vẫy đuôi. Chó nhỏ chỉ mới hơi lớn một chút, Trầm Diễm sợ dẫm phải nó, liền khom lưng muốn bế nó lên. Có điều anh thật sự không quen với việc này, hai ba lần muốn chạm vào nó đều tránh được, chân nhỏ dẫm lên đầu gối của Trầm Diễm, muốn trốn vào trong lòng Tô Giai Niên.
Tô Giai Niên vội vàng rửa bát đũa, nghe được động tĩnh lập tức chạy ra, thấy Trầm tổng không có biện pháp nào đối với chú cún nhỏ đang nhảy nhót vô cùng hăng hái, vội vàng đem Cà Phê bắt lấy, một bên nhẹ nhàng vuốt vuốt lông của nó, một bên đưa cho Trầm Diễm: "Nó muốn được ôm như thế này..."
"À." Trầm Diễm nửa cau mày tiếp nhận nó, kết quả vừa thân thiết Cà Phê lại bắt đầu nghển cổ lên đòi liếm mặt anh, Trầm Diễm bất đắc dĩ nâng cằm, lại đặt tay lên mũi của nó, Tô Giai Niên phải đè lại nó để áo của nó không bị tuột mất.
Lần đầu tiên ôm chó đã lấy một phương thức không quá hoàn mĩ như vậy để chấm dứt, trong lòng Trầm Diễm do dự: "... Teddy đều hoạt bát như vậy sao?"
"À, chó nhỏ, tương đối là hoạt bát." Nhớ đến thời kì động dục, Teddy sẽ làm ra đủ loại hành vi, Tô Giai Niên có chút chột dạ nói: "Lớn lên sẽ đỡ hơn..."
Trầm Diễm ừ một tiếng, duỗi tay xoa xoa đầu Cà Phê: "Ngoan ngoãn nghe lời mẹ ngươi nói, biết chưa?"
Tô Giai Niên: "???"
Trầm Diễm: "Nghiêm phụ từ mẫu sao."
Tô Giai Niên: "......" Anh vui vẻ là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro