🌷Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có điều, sự thật lại chứng minh là, "Nghiêm phụ" quả thật không dễ làm.
Chó nhỏ sống ở một hoàn cảnh mới, đi tới đi lui mọi ngóc ngách để đánh dấu lãnh thổ, trong nhà của Trầm Diễm lại phần lớn đều được trải thảm, ngủ một giấc dậy phát hiện trong phòng khách nơi nơi đều có một mùi vị của chó tạo thành, sáng sớm Tô Giai Niên mặc tạp dề, đeo bao tay vùi đầu vào thu dọn, thấy anh đen mặt đứng ở cửa phòng thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, cười cười: "Cái kia, Trầm ca, bữa sáng em đã đặt ở trên bàn..."
Trầm Diễm hít một hơi thật sâu, hít đến một nửa đều truyền đến một thứ mùi khó chịu, vội bóp mũi không ngừng: "... Cậu cũng không cần vội, lại đây ăn cơm trước đi."
Tô Giai Niên dùng khuỷu tay lau đi mồ hôi trên chóp mũi, "Em, em phải thay thảm dưới sô pha đã, nếu không mùi sẽ không tan đi... Không sao đâu Trầm ca, mọi công việc của em đều đã được sắp xếp sau giờ ngọ, anh ăn xong rồi đi làm trước đi, sau khi xong em sẽ dọn dẹp tốt..." Lời nói còn chưa dứt đã bị Trầm Diễm nhấc lên khỏi sàn nhà, "Tôi không phải để cậu tới nhà mình để làm một cô bé Lọ Lem... ăn cơm đi, xong thì đưa tôi tới công ty, album điện tử cũng chuẩn bị ra mắt, cho dù không có an bài nào thì cũng luyện tập thật tốt cho tôi, nghe thấy không?"
"Ai? Em......"
"Em cái gì mà em, ngoan ngoãn nghe lời." Sau khi tỉnh ngủ vẫn chưa kịp chải lại tóc rối, Trầm Diễm ngáp một cái, "Tôi cũng không phải loại người keo kiệt như vậy, sẽ không so đo với một con cún, yên tâm đi."
Ý tứ trong lời nói chính là anh sẽ không vì mấy vấn đề này mà đuổi Cà Phê đi, Tô Giai Niên nghe vậy, chỉ cảm thấy tảng đá đè trên ngực kia cuối cùng cũng có thể rơi xuống, mặt mày hớn hở đi lên, trên cằm nhỏ của Trầm Diễm toát ra vài hạt mồ hô nhỏ, cậu mổ một cái rồi nhỏ giọng hát một khúc, đi lấy bát đũa.
Trầm Diễm dở khóc dở cười đi vào WC, sau một lúc đi ra, trên bàn, bữa sáng nóng hầm hập đã được dọn ra, Tô Giai Niên vừa mới đem trứng vừa rán xong đặt lên bàn, chính xác gãi đúng chỗ ngứa của anh.
Cà Phê ngửi thấy mùi thơm bèn phe phẩy cái đuôi tiến lại gần, Trầm Diễm thuận tay lấy một chút đồ ăn cho chó, sau đó ngồi xuống cho nó ăn. Teddy chôn đầu xuống, hai ba cái đã liếm sạch sẽ, sau đó còn chưa hết thèm ngước mắt lên nhìn Trầm Diễm, bị anh cười cười đẩy sang một bên: "Đi đi đi, ăn nhiều như vậy sẽ không tốt cho tiêu hóa..."
Chờ dùng xong bữa sáng, Tô Giai Niên đem Cà Phê đang gặm đồ mài răng thả vào ổ chó rồi lái xe đưa Trầm Diễm đến công ty.
Sau đó cậu luyên tập ở trong phòng, đợi đến lịch trình của buổi chiều, theo lão sư mà Khương Nhiễm mời đến học vài giờ, còn vì lo lắng Cà Phê ở nhà quấy phá lại suy nghĩ xem có nên trở về nhà nhìn một chút hay không, nhưng nhớ ra sáng nay Trầm Diễm đã gọi cho công ty vệ sinh nên một lần nữa yên tâm trở lại.
Có điều hôm nay là ngày diễn ra cuộc hẹn của Trầm Diễm và Lâm Độ, sau khi ăn xong cơm trưa, anh gọi trợ lý lái xe đưa mình đến nơi hẹn, bởi vì đến sớm hơn nửa tiếng, Lâm Độ vẫn chưa tới, chỉ có Tề Băng đã ngồi ngay ngắn trong phòng, thấy anh tiến đến, hắn nhấc tay rót một ly vang đỏ.
Thẩm Diễm nhướng mày, tiến đến ngồi đối diện với hắn: "Tề tổng đến thật sớm."
"Cũng chỉ sớm hơn Trầm tổng 5 phút mà thôi." Tề Băng tâm trạng không tồi, giống như lần hợp tác này nhất định có thể đạt được, Trầm Diễm cùng nói chuyện với hắn vài câu, sau đó cúi đầu nhìn di động.
Tề Băng thong thả ung dung uống xong ly rượu, thấy đối phương vẫn cúi đầu bèn cất lời: "Trầm tổng ở đây nhưng vẫn vội công việc gì sao? Vẫn là đang tiếp đón tiểu tình nhân kia của anh sao?"
Trầm Diễm đang cùng thư kí nói vài việc, nghe được lời này thì ngẩng đầu lên liếc hắn một cái: "Tề tổng có ý tứ gì đây?"
"Không có gì, chính là có chút mới lạ,"Tề Băng châm một điếu xì gà: "Ai cũng nói Trầm tổng là người phong lưu phóng khoáng, không nghĩ tới cũng sẽ có một người khiến anh phải để tâm, tôi thật sự rất muốn biết, phần kiên nhẫn này của Trầm tổng đến tột cùng có thể duy trì trong bao lâu?"
"Cho dù là bao lâu đi nữa thì đây cũng là việc cá nhân của tôi." Trầm Diễm kéo kéo khóe miệng cười như không cười, "Tề tổng không phải đã quên mất mục đích tới đây hôm nay của tôi đấy chứ? Nếu đã quên, không ngại cùng Lâm tổng nhắc nhở một chút, chờ hôm nào Tề tổng luôn muốn tới lại hẹn cũng không muộn."
Đối với việc anh bày tỏ thái độ phòng bị nhiều mặt như vậy, Tề Băng chỉ cảm thấy lồng ngực đau buồn phát hoảng, hắn hung hăng hút một điếu thuốc mới có thể bình ổn lại một chút.
"... Là tôi đã nhiều lời." Hắn không hề có thành ý xin lỗi: "Còn mong Trầm tổng không cần nghĩ nhiều."
Trầm Diễm hừ nhẹ một tiếng, không quan tâm đến ánh mắt phức tạp của người nọ, từ sau khi xử lý xong vụ việc liên quan đến tai nạn kia, anh cùng Tề Băng đã đứng ở cùng một vạch xuất phát, hợp tác gọi là hợp tác là bởi vì nó cùng vinh cùng tổn, huống hồ còn có thêm một Lâm Độ, vị Lâm tổng kia cũng không phải là một cái đèn cạn dầu. Ngược lại, Tề Băng vừa về nước để phát triển, lại trở thành người yếu thế nhất nơi này, có điều, hắn làm mọi cách, cố gắng để có thể lôi kéo được đầu tư như vậy nhất định là có không ít chỗ tốt, có điều nó cũng là sự việc sau này.
Không khí lại một lần nữa lâm vào giằng co, cho đến khi Lâm Độ tiến vào đánh vỡ trầm mặc.
Ba người cùng lên xe để đến tận nơi quan sát hạng mục, ánh mắt của Tề Băng không tồi, cách vách chính cũng đã sớm phân ra chưa có trung tâm thương mại, chỉ là nơi này cách trung tâm thành phố hơi xa một chút, bù lại ở bên cạnh còn có tàu điện ngầm, coi như tiện lợi.
Bọn họ ở trong phòng họp thương lượng hết một buổi chiều, đem hợp đồng kiểm tra chỉnh sửa vài lần, sau khi chính thức kí tên tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Tề Băng đề nghị đến quán bar gần đó ngồi một chút, Trầm Diễm không có lý do gì để cự tuyệt, đành phải lặng lẽ nhắn lại cho Tô Giai Niên một vài tin, dặn cậu đến đón mình.
Anh cũng nghĩ đến Tề Băng là có chuẩn bị mà đến thế nhưng không ngờ lại được chuẩn bị kĩ càng như vậy, vừa vào cửa còn tốt, chờ sau khi rượu quá ba tuần, Tề Băng liền gọi người đến trợ hứng, trong đó có một người giống Tô Giai Niên tới ba phần, xen lẫn trong ánh đèn ái muội cũng miễn cưỡng có thể lấy giả đổi thật. Trầm Diễm uống xuống ba ly rượu Tây tác dụng chậm, mắt cũng muốn hoa lên, đúng lúc này, Tề Băng ám chỉ tiểu nam sinh kia chủ động dán đến, ngón tay trắng trẻo tinh tế dán lên trên ngực Trầm Diễm, gần như muốn cưỡi lên đùi anh.
Trầm Diễm chỉ cảm thấy có một mùi nước hoa xông thẳng vào mũi, lại cố tình không phải là mùi vị mà trước đó anh đã tự mình chọn cho Tô Giai Niên, lắc lắc đầu, thanh tỉnh hơn một chút, theo bản năng đẩy người ra ngoài, cố tình đúng lúc này Tề Băng lại tiến đến ấn bả vai cậu trai trẻ kia trêu đùa: "Trầm tổng quả nhiên là thích như vậy."
Hắn cũng uống không ít rượu, lực đạo cánh tay cũng không chuẩn, cậu trai trẻ kia bị hắn véo đầu vai thiếu chút nữa thì khóc ra nước mắt, run bần bật dán lên ngực Trầm Diễm. Anh không quen nhất chính là nhìn thấy kẻ ỷ thế ức hiếp người khác, tóm lấy cánh tay Tề Băng, vô cùng tức giận: "Tôi vẫn còn tốt, không cần cậu phải nhọc lòng..."
Tề Băng nheo mắt lại, trong ánh mắt mang theo men say có vài phần hung ác, hắn dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Trầm Diễm lại không muốn nghe, còn định đem cậu trai trẻ ôn nhu đang ghé lên người mình ném trở lại sô pha, xoay người cùng Lâm Độ nói chuyện.
Tửu lượng của Lâm Độ không tồi, mấy ly vào bụng nhưng vẫn mặt không đỏ tim không đập nhanh, lúc này cười đến đoan chính cùng với phục vụ sinh, đối phương nhìn qua cũng còn rất trẻ tuổi, nhiều nhất cũng chỉ là một sinh viên, đương nhiên sẽ không chịu nổi phần dụ hoặc này, đỏ mặt trốn tránh ánh mắt gần như ăn thịt người của đối phương, vội vàng ra khỏi phòng.
Trầm Diễm nhìn đến một màn như vậy lên tiếng: "Ôi ôi Lâm tổng, anh đem người ta dọa chạy mất rồi kìa?"
Lâm Độ hàm súc cười cười, đưa điện thoại di động cho anh nhìn, trên màn hình chính là Wechat của phục vụ sinh kia.
Trầm Diễm ôm ôm quyền: "Đã sớm nghe nói Lâm tổng luôn là một người chơi cao cấp, quả thật danh bất hư truyền."
"Ha hả," Lâm độ đối với việc này không có ý kiến gì: "Chỉ là khẩu vị bắt bẻ thôi... Tôi thấy anh cùng Tề tổng hình như có chút mâu thuẫn? Làm sao vậy?"
"Chỉ là chuyện thóc mục vừng mốc xa xưa thôi, không cần nhắc đến." Trầm Diễm kính hắn một ly: "Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác của chúng ta."
"Vậy là tốt rồi."
Trầm Diễm cùng Lâm Độ trò chuyện khí thế ngất trời, không chút nào để ý đến ánh mắt như sắp bốc hỏa phía sau của Tề Băng... không phải hắn chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, nhưng hắn không chịu nổi, hắn không thể chịu đựng được việc Trầm Diễm coi hắn như không khí.
Đã cố gắng hết sức để kéo gần khoảng cách giữa hai người, lại dừng bước ở đây, Tề Băng không cam lòng.
Hắn nhớ đến những tấm ảnh chụp thám tử tư gửi đến cho hắn mấy ngày hôm trước, trên ảnh là Trầm Diễm cùng một ai đó sóng vai đi tới, biểu tình thả lỏng, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịnh. Phóng viên chụp ảnh kia kể lại, sau khi bị phát hiện, đối phương đã đuổi theo hắn hơn 10 phút, sau đó lại vận dụng các mối quan hệ muốn phong sát bức ảnh này, đơn giản chỉ là một bức ảnh chụp sườn mặt của Tô Giai Niên.
Không phải là người dạo ngàn bụi hoa không dính thân một tấm lá hay sao? Vì sao lại quan tâm đến một người như vậy? Lại vì lý do gì cố tình sau khi hắn trở về...
Cảm xúc đố kị điên cuồng vây quanh hắn, vừa lúc cậu trai trẻ có vài phần tương tự Tô Giai Niên kia tiến lên thêm rượu, Tề Băng nhìn cậu ta một cái, một phen đoạt lấy chén rượu của đối phương, đặt mạnh lên bàn phát ra tiếng vang thật lớn trước ánh mắt lo lắng của cậu ta.
Hắn cười rộ lên, trong ánh mắt hiện lên ảnh ngược biểu tình hoảng sợ của cậu ta: "Ngoan, uống một chút, giá liền gấp 2."
...
Bên phía Tề Băng động tĩnh không nhỏ, ngay cả hai người ngồi ở ghế lô bên kia cũng có thể nghe thấy âm thanh, Lâm Độ ngẩng đầu nhìn đám người chen chúc trước mặt, mơ hồ có thể nghe được âm thanh nhỏ vụn bên kia, cùng với tiếng người nôn ọe, nhíu nhíu mày, "Bên kia xảy ra chuyện gì sao?"
Người này có tiếng tương đối coi trọng sự sạch sẽ, hơn nữa vô cùng chán ghét với hành vi cưỡng bức, tuy rằng ở trong vòng này cũng xảy ra rất nhiều sự việc, thế nhưng Tề Băng và hắn cũng có quan hệ ảnh hưởng lẫn nhau, hứng thú đã không còn, làm sao còn có thể tiếp tục chơi?
Trầm Diễm ngậm nửa điếu thuốc lá, xoa xoa mắt đã có chút mơ hồ: "Không biết, có thể lại phát điên cái gì đó." Anh cảm thấy mình hơi say, nói chuyện cũng có chút không khách khí, lúc này lung lay đỡ sô pha đứng dậy, "Tôi qua xem thử..."
Lâm Độ chỉnh lại cặp kính trên sống mũi: "Tôi đi cùng anh."
Vừa tới gần, âm thanh huyên náo ồn ào hỗn tạp cũng không thể che được tiếng khóc phát ra từ bên trong, Trầm Diễm đẩy những người đang vây quanh đó ra, hướng vào bên trong, vừa nhìn thấy cậu trai trẻ có gương mặt hơi giống Tô Giai Niên phải quỳ gối xuống dưới nôn thốc nôn tháo, một bên khóc lóc một bên kêu gào cầu xin Tề Băng đừng rót nữa. Kẻ kia lại đường hoàng ngồi trên sô pha giống như hoàng đế, bộ dáng vênh váo tự đắc vô cùng khiến cho Trầm Diễm vô cùng tức giận, nếu không phải Lâm Độ kéo lại, không khéo anh đã cho tên đó một quyền.
... Nói gì đi nữa thì họ cũng là người cùng hợp tác, mặt mũi cơ bản vẫn phải cho, hít vào một hơi thật sâu, Trầm Diễm cởi áo khoác ném cho cậu trai kia, nhân tiện che khuất gương mặt khiến cho anh không thoải mái kia.
"Đều là đến nơi đây để giải trí, cậu nháo đến mức này làm gì," đem điếu thuốc đã hết dập vào gạt tàn, Trầm Diễm miễn cưỡng cười cười: "Làm khó một cậu bé cũng hơi quá rồi."
"Cái gì gọi là làm khó, tôi đây là đang thưởng cho cậu ta." Tề Băng cười lạnh một tiếng, ánh mắt dừng trên cậu trai trẻ đang run bần bật trong lớp áo khoác: "Nói, tôi ép cậu uống sao?"
Cậu trai kia cùng lắm cũng chỉ 20 tuổi, đã bao giờ gặp phải loại người cậy thế như thế này, sợ tới mức lời nói cũng trở nên run rẩy: "Không, không... Ách... Là chính tôi..." Nói xong lại muốn phun ra, Trầm Diễm chép miệng một tiếng, bỏ tầm mắt sang một bên. "Hôm nay Tề tổng làm chủ, chúng ta tới đây để giải trí, hiện tại hứng thú cũng chả còn, tôi thấy mọi người cũng đã uống nhiều rồi, nếu không thì tan đi thôi, về nhà giải rượu, đừng để xảy ra chuyện..."
"Tôi rất tỉnh táo." Tề Băng ngắt lời nói của anh, "Thật ra Trầm tổng mới là người không tỉnh táo, anh cùng với người này có quan hệ gì không? Anh che chở cho cậu ta như vậy, chẳng lẽ là bởi vì một gương mặt, anh đang đứng núi này trông núi nọ sao?" Hắn nói đến đây bèn nở một nụ cười châm chọc: "Không biết tiểu tình nhân kia của anh nếu nhìn thấy sẽ có phản ứng như thế nào?"
Gương mặt Trầm Diễm lập tức trầm xuống, lời thô tục lăn lộn thôi thúc một lúc lâu trong cổ họng, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: "Tề Băng, cậu thật đúng là không thay đổi một chút nào."
Dứt lời, một phen nắm lấy nam sinh đang ngã ở trên mặt đất, trong một mảnh hỗn độn vang lên tiếng kêu sợ hãi cùng với tiếng ghế bị xô đổ.
Cậu trai trẻ kia không biết đã bị rót bao nhiêu rượu, đi đường chẳng khác nào đang dẫm lên bông, đi một bước ngã ba bước, Trầm Diễm thấy cậu ta có thể ngã ra bất cứ lúc nào, tiến lên đỡ một chút, lần này thật sự là ném không ra, đối phương y hệt như một con bạch tuộc quấn chặt lên người anh, trong miệng còn lẩm bẩm: "Đừng ném tôi xuống."
"..." Nếu muốn đuổi cậu ta ra, anh đã một chân đá bay cậu ta cách xa mấy mét, nhưng thật sự là đã uống quá nhiều, hơi rượu xông lên não, Trầm Diễm nhìn gương mặt của đối phương, chung quy cũng không thể quá ngoan tuyệt... Cho dù anh biết cậu ta không phải Tô Giai Niên, nhưng vẫn không thể nào xuống tay được.
Hơn nữa tên tiểu tử này vỗn dĩ vô tội, Tề Băng đã đem bất mãn đối với mình phát tiết trên người cậu ta... Trầm Diễm tất nhiên không hẳn là một người tốt, nhưng cũng không phải là một tên súc sinh, đành phải mang theo con chồng trước, đi về phía nhiều người một chút.
Tề Băng hẳn là có ý định đi thuê phòng, hành lang một bóng người cũng không có, cho đến tận khi đi nhanh đến đại sảnh mới nhìn thấy nhân viên phục vụ, Trầm Diễm nhanh chóng đem người đưa đi, kết quả đối phương quả thật say đến mơ hồ, trong miệng không ngừng gọi ca ca, đưa đến không ít ánh mắt hóng hớt chuyện. Trầm Diễm vừa bực mình vừa buồn cười, có chút kính nhi (tôn trọng nhưng không có ý muốn tiếp cận), đem tay của cậu ta bỏ ra, thật vất vả mới có thể tránh thoát được ra bên ngoài, vừa quay đầu lại nhìn thấy Tô Giai Niên không biết đứng ở lối vào từ lúc nào, đang ngơ ngác nhìn anh.
Giống như có một cơn gió lạnh thổi lên mặt, Trầm Diễm giật mình, hoàn toàn tỉnh rượu. Anh thầm nghĩ xong rồi, đồ ăn hỏng mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro