🌷 Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cuộc đời hai mươi mấy năm của mình, Trầm Diễm chưa bao giờ cảm thấy chột dạ như bây giờ... cho dù anh quả thật không làm gì sai cả, nhưng anh thậm chí không dám nhìn đến ánh mắt của Tô Giai Niên, chỉ nhanh chân bước tới.
Kết quả đi chưa được hai bước, đối phương đã quay đầu, chạy.
Trầm Diễm theo bản năng đuổi theo, rượu đã uống vào đi tới đi lui trong dạ dày, tầm nhìn trở nên mơ hồ, đồ vật trước mắt bắt đầu trở nên mông lung. Anh xoa xoa đôi mắt, chỉ cảm thấy bóng dáng Tô Giai Niên đang chuyển thành 2 người, anh duỗi tay nắm lấy, thiếu chút nữa bước hụt ngã xuống cầu thang.
Tô Giai Niên cũng không chạy nhanh, so với chạy thoát lại càng giống như đang giận lẫy hơn, kỳ thật vẫn luôn chú ý đến động tĩnh phía sau, đến khi Trầm Diễm chuẩn bị ngã ra lại theo bản năng quay đầu đỡ lấy, chờ đến khi tới một nơi không có ai, định buông tay ra lại bị Trầm Diễm bắt được tay áo.
Người sau chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn một trận, có điều may mắn là lúc trước không ăn gì, không đến mức mất hết mặt mũi mà nôn ra, lúc này nửa cong eo thở hổn hển, sống chết lôi kéo Tô Giai Niên không chịu buông tay, chờ hòa hoãn lại một chút, Trầm Diễm mới run rẩy ngồi dậy: "Cậu chạy cái..."
Anh còn chưa dứt lời đã thấy ngây ngẩn cả người, ngơ ngẩn nhìn mặt Tô Giai Nhiên, nhìn thấy đôi mắt đang đỏ lên của cậu, cùng với ánh nước lấp lánh trong đó.
Một giây phút ấy, Trầm Diễm chỉ cảm thấy trái tim mình bị người hung hăng nắm lấy, thiếu chút nữa đã quên mất hô hấp, âm thanh ra khỏi miệng đều có chút run rẩy: "Cậu, vì sao cậu lại khóc..."
Tô Giai Niên nghe vậy, giống như mờ mịt chớp chớp mắt, nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, tạo thành một vệt nước thật dài... Khóe miệng nếm được vị mặn nhàn nhạt, cậu mới bừng tỉnh cúi đầu, dùng mu bàn tay xóa đi mọi dấu vết.
Từ đầu đến cuối cậu không nói tiếng nào, hô hấp cũng vô cùng nhẹ nhàng, áp lực khiến cho cánh mũi khẽ run, không có oán giận, không có chất vấn, Tô Giai Niên quá an tĩnh, chỉ lặng lẽ rơi lệ... Nhưng Trầm Diễm lại tình nguyện nghe cậu nói, bất kể là gì, cho dù là mắng anh cũng được, anh cũng sẽ không chút so đo, giờ lại chẳng nói gì cả khiến cho anh đau lòng.
Trầm Diễm thế mới biết hóa ra một người tung hoành trong thanh sắc nhiều năm như vậy cũng sẽ có lúc khẩn trương như thế, anh lau lòng bàn tay mướt mồ hôi lên quần tây, lúc này mới thật cẩn thận vươn tay, nâng mặt Tô Giai Niên lên, thay cậu lau đi vệt nước nơi khóe mắt.
"Đừng khóc......" Âm thanh của Trầm Diễm mềm mại nhẹ nhàng như một tiếng thở dài: "Tôi cùng cậu ta không có bất kì cái gì cả."
"..." Tô Giai Niên vẫn không nói gì, ánh mắt phiếm hồng nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, lông mi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp lại có vẻ vừa ấm vừa ngọt, đồng tử là sắc đen thâm thúy, ánh sáng rơi vào bên trong, giống như dòng nước điểm lên tinh linh lấp lánh.
Trái tim Trầm Diễm trở nên mềm mại một chút, giống như vừa cuốn được một chiếc kẹo bông thật tốt, tạo lên đó một cái hố. Anh vươn tay ôn người vào trong lồng ngực để an ủi, ấn lên gáy của cậu để cằm của cậu đặt lên vai mình, "Tề Băng làm khó cậu ta, tôi chẳng qua nhìn không vừa mắt cho nên mới cứu cậu ta ra... Chúng tôi cái gì cũng đều không làm, đây là sự thật."
"......"
"Tin tôi một lần, được không?" Anh hôn lên nhĩ tiêm của cậu, giống như an ủi, lại như khẩn cầu: "Tôi chỉ thích cậu..."
Lời vừa nói ra, Trầm Diễm bị chính mình làm cho ngây người... Anh chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ dễ dàng buột miệng nói ra hai chữ này... Cho dù anh đã từng nói ra rất nhiều lần, với rất nhiều người, nhưng cái này không giống nhau, bởi vì khi đó anh biết bản thân mình vốn dĩ cũng chỉ là chơi đùa, cũng biết sẽ không có người thật sự... Nhưng anh biết bản thân mình hôm nay rất nghiêm túc, cũng biết, Tô Giai Niên nhất định sẽ tin tưởng.
Điểm mấu chốt kia cuối cùng cũng lung lay sắp đổ, anh thả người, bước vào một chân.
Mà Tô Giai Niên cũng cảm thấy hoảng sợ, phiền muộn cùng ủy khuất trước đó trong nháy mắt bị vứt ra sau đầu, giống như có người đốt pháo hoa trong đêm tối, cuối cùng kíp nổ cũng đi đến điểm cuối cùng, chỉ nghe âm thanh chớp động hai tiếng, có cái gì đó theo sau bắn ra ngoài tạo thành pháo hoa nở rộ trên cao, hóa thành một bầu trời hoa lửa rực rỡ.
"...... Lặp lại lần nữa." Bởi vì vừa khóc, âm thanh của cậu mang theo chút nghẹn ngào, nước mắt vương trên khóe mi còn chưa tan hết, lúc này lại giống như một nửa là làm lũng một nửa là mệnh lệnh, Trầm Diễm bị ánh mắt vừa yếu đuối vừa đáng thương như thế nhìn chằm chẳm, hơi hơi không chịu nổi.
Nhưng Tô Giai Niên không muốn buông tha cho anh, cậu rất vui vẻ, khóe miệng run run không tự chủ được cong lên, rất giống đang khóc, lại như đang cười: "Anh lặp lại lần nữa đi Trầm ca, lặp lại lần nữa em sẽ tha thứ cho anh..."
"Tôi..." Môi Trầm Diễm run run, đầu óc anh loạn vô cùng, ý thức lại vô cùng thanh tỉnh... cho dù có tính là vượt rào thì lại thế nào đây? Anh chính là thích cậu, so với bất kì ai khác đều là thích hơn...
Vì thế anh nói: "Tôi chỉ thích cậu."
Ngay sau đó, eo của anh bị người ôm lấy, một nụ hôn mang theo vị mặn nhàn nhạt đè ép lên môi anh, Tô Giai Niên bóp cằm của anh, trúc trắc dùng sức vừa hôn vừa gặm cắn, cánh môi bị răng nanh cắn đến phát đau, môi lưỡi trộn lẫn cùng huyết lệ và rượu đắng hòa làm một, ở bên nhau, trở thành tiếng nước ái muội lâu dài.
Khi bắt đầu Trầm Diễm còn có ý định dẫn đường hôn lại, sau đó lại dần dần thở không nổi, muốn tránh thoát, lại không trốn nổi bàn tay to đang đè sau gáy mình, cánh tay ban đầu còn đỡ trên vai Tô Giai Niên hiện tại cũng biến thành treo nơi cần cổ, lồng ngực do thiếu ô xi phập phồng đến phát đau, ép khô một chút sức lực cuối cùng... Thiếu chút nữa đã bị hôn đến ngất xỉu, trước mắt Trầm Diễm cũng biến thành màu đen, dựa lên người Tô Giai Niên, Tô Giai Niên thở phì phò, cánh môi ướt át dán lên tai anh, nhẹ giọng nói: "Nếu lại có lần sau... Em sẽ không bỏ qua cho anh."
Đáng tiếc hiện tại Trầm Diễm đang đầu váng mắt hoa tai ù nên không thể thấy được sự uy hiếp trong ánh mắt lóe tinh quang kia của đối phương, cho nên cũng không nghe được một câu "Uy hiếp" hung ác kia.
Chờ đến khi xe dừng lại dưới lầu thì đêm cũng đã khuya, Tô Giai Niên đỡ Trầm Diễm đang nửa mơ nửa tỉnh lên lầu, vừa vào đã thấy Cà Phê đang nhiệt tình ra đón, cái đuôi phe phẩy hướng về phía họ để trưng bày "thành quả" một ngày của mình... Người giúp việc sáng trưa chiều đều tới chăm sóc một chút, còn nhân tiện quét dọn vệ sinh, nhưng đều không thắng nổi sự nhiệt tình của Teddy, làm cho mọi thứ trong nhà trở nên hỏng bét. Tô Giai Niên đem chân đẩy đẩy chú cún ra để tránh dẫm phải nó, đỡ Trầm Diễm vào phòng tắm, trước tiên đem vị đại gia này tắm rửa sạch sẽ rồi ném lên giường, sau đó lại đi hầu hạ vị "tiểu thiếu gia" này.
Chờ Tô Giai Niên sửa sang xong tất cả mọi thứ, dùng một cái gậy mài răng để trấn an Cà Phê đang tung tăng nhảy nhót cũng đã nửa đêm, cậu vội vàng tắm rửa một chút, sau đó nhẹ chân đi vào phòng ngủ của Trầm Diễm, anh đang nằm trên giường lớn, phía trên mặc áo ngủ, chân dài trần trụi kẹp lấy chăn, đem nó ôm vào trong ngực.
Tư thế ngủ như thế này thật sự có hơi không lịch sự cho lắm, Tô Giai Niên ngồi ở đầu giường, định lấy chăn từ ngực anh bỏ ra, lại không nghĩ đến Trầm Diễm ôm chặt như vậy, trong chốc lát không thể suy chuyển một chút nào, đành phải từ phía tủ quần áo bên cạnh ôm lại.
Chờ Tô Giai Niên vượt qua cửa ải cuối cùng, đưa tay tắt đèn đầu giường, chính thức nằm xuống, giống như cảm nhận được nhiệt độ của cậu, người đàn ông đang lâm vào giấc ngủ triền miên chủ động nhích lại gần, dán lên cánh tay của cậu.
Tô Giai Niên nghe thấy một tiếng than thật nhẹ, tiếng tim đập lớn nhỏ dường như cũng bị che lại.
"Đừng...... Đi......"
Trầm Diễm lẩm bẩm, vô ý thức ôm chặt chăn trong lồng ngực, giống như ôm một người.
Trong bóng đêm, một đôi mắt bỗng nhiên mở ra, thủy quang nơi đáy mắt chợt lóe, ngực Tô Giai Niên phập phồng kịch liệt, thật vất vả mới có thể ngăn chặn được sự ghen tuông nảy sinh trong lòng, nhẹ nhàng duỗi tay, đem người đàn ông không biết vì sao lại trở nên yếu ớt như thế ôm vào trong lòng.
Em sẽ không buông tay, cậu nhắm mắt lại, vầng trán dán lên lồng ngực có nhịp tim đập vững vàng của đối phương, trong lòng lặng lẽ hứa hẹn.
......
Từ lần say rượu đó của Trầm Diễm, dưới tình thế cấp bách buột miệng thốt ra lời nói đó, quan hệ của hai người đã xảy ra sự thay đổi vi diệu.
Giống như ban đêm chung chăn gối đã trở thành một việc hết sức tự nhiên, mỗi sáng sớm, Trầm Diễm sẽ bị mùi hương của đồ ăn cùng với tiếng kêu của Cà Phê đánh thức, từ đó nghênh đón một ngày mới bắt đầu, cũng không không cảm thấy tiếng chuông báo thức ồn ào mà cảm thấy mọi thứ tràn ngập mới mẻ, bữa sáng nóng hầm hập đa dạng đủ món, mỗi ngày lại thay đổi; cùng với một người ở bên nụ cười ngọt ngào ngọt đến trong lòng.
"Anh tỉnh rồi à?" Tô Giai Niên đang quấy sữa đậu nành trong nồi, Trầm Diễm ôm lấy eo cậu từ phía sau, đem cằm gác lên vai cậu: "Có món gì vậy?"
"Không có gì đặc biệt, chỉ là trước đó có mua chút hạch đào, em đem nó cùng sữa đậu nành nấu chung với nhau, bổ não." Chàng trai trẻ nghiêng đầu, đỏ mặt đặt lên gương mặt anh một nụ hôn: "Anh gần đây quá bận, không tốt cho cơ thể, rất mệt đầu."

Gần đây Trầm Diễm quả thật bị rất nhiều chuyện làm cho phiền lòng, cha ruột bệnh nặng vẫn còn đang nằm trong phòng VIP của bệnh viện, chi tiêu mỗi ngày là một con số khổng lồ, cái này cũng không tính, anh đã thuận lý thành chương tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc, lại phát hiện ra đây là một tòa nhà lung lay sắp đổ, nếu muốn trùng tu lại, sẽ trở thành một áp lực cực lớn đè lên anh, nhưng anh lại không có cách nào từ bỏ, chỉ có thể cắn răng tự bỏ tiền túi cũng phải khiêng thêm nó.
Hơn nữa, quan hệ với Tề Băng bên kia lại càng thêm xấu hổ, có điều hợp tác vẫn phải tiếp tục, anh không có khả năng bởi vì mâu thuẫn cá nhân mà phá hỏng một mối làm ăn, vì thế cho dù trăm công nghìn việc vẫn phải sắp xếp thời gian để chu toàn cùng đối phương, cho dù là có Lâm Độ, hai người vẫn thường xuyên vì quan điểm không hợp mà phát hỏa, cũng may phương hướng cũng không quá chệch, hạng mục vẫn đang phát triển theo hướng tốt, có điều, nếu muốn thu hồi phí tổn trước mắt thì gần như là không có khả năng.
Có người, khi xui xẻo đến một cảnh giới nhất định, những việc nhọc lòng sẽ cứ thế từng việc từng việc xuất hiện theo đó, truyền thông Giai Nhân không hiểu vì sao nghệ sĩ nổi tiếng xuất hiện những lời gièm pha, trực tiếp dẫn đến một hồi phong ba trong dư luận, Khương Nhiễm cũng vì việc này mà khắp nơi chạy vạy, làm hết khả năng để giảm bớt tổn thất của công ty, nhưng cho dù như vậy, vẫn không cứu vớt được bao nhiêu phần tài chính bị thâm hụt trong tháng.
Từ lúc Trầm Diễm gia nhập vòng tròn thương nghiệp đến nay, mưa gió trên đường đều đã trải đủ, hiện tại cũng không coi là thời điểm khó khăn nhất, cho nên anh không vội vàng, làm hết khả năng để xử lý từng việc một... Hơn nữa còn có Tô Giai Niên bên cạnh anh, dựa vào đâu mà anh phải ngã xuống ở chỗ này?
Sữa đậu nành mới mẻ độ ngọt vừa phải, lấp đầy dạ dày lạnh băng, sau đó lại tiếp tục xem những văn kiện đã chất thành một ngọn núi nhỏ cũng cảm thấy không còn quá tức giận như vậy nữa. Ôm tâm tình như vây làm việc hết một ngày, chờ đến buổi tối mệt mỏi về đến nhà, hướng về phía sô pha nằm vật ra chờ Tô Giai Niên mang đồ ăn đã được chuẩn bị tốt đến. Cà phê nghịch ngợm theo đôi chân dài buông trên mặt sàn của Trầm Diễm, một đường theo lên rồi vô cùng thích thú đè trên ngực anh.
Trầm Diễm mệt mỏi về đến nhà, có lẽ là do ly cà phê buổi chiều ở công ty, hiện tại anh cũng không quá mệt mỏi, tâm huyết dâng trào cầm lấy vài thứ đồ chơi chơi cùng với Cà Phê... Tuy rằng ban đầu anh không tự mình nuôi, nhưng không biết vì sao chú cún nhỏ này lại thích anh, vừa thấy người xuất hiện là lập tức chủ động đến bên người cọ cọ, còn chả buồn để ý tới Tô Giai Niên là người trực tiếp dọn phân và nước tiểu cho mình. Vì vậy, Tô Giai Niên còn vô cùng tức giận, lại được Trầm Diễm dở khóc dở cười an ủi: "Không phải con cái thường thích dính lấy bố sao."
Hiện giờ thật sự đúng là... Bị dính một thân nước miếng của cún con, Trầm Diễm yên lặng nghĩ, lại lấy một chút đồ ăn vặt cho Cà Phê, nó vô cùng vui vẻ, ăn xong lại tiến lên liếm liếm anh...
Cứ tuần hoàn như vậy đến tận khi Tô Giai Niên đã làm xong cơm tối và gọi người mới thôi.
Chờ cơm nước xong, Trầm Diễm chui luôn vào thư phòng, cho đến tận nửa đêm mới sức cùng lực kiệt bò vào trong phòng tắm, Tô Giai Niên cũng không ngủ sớm hơn anh, thay vào đó, cậu đi chuẩn bị một ly sữa bò nóng đặt ở đầu giường, chờ đến khi Trầm Diễm lên giường mới đưa tay tắt đèn giúp anh.
Sinh hoạt như vậy mặc dù có chút buồn tẻ nhưng lại không nhàm chán, thậm chí so với cuộc sống mơ màng trước đây thì phong phú hơn nhiều, Trầm Diễm rất vừa lòng với trạng thái trước mắt, anh thậm chí cũng từng nghĩ, nếu như cả đời cứ như vậy trôi qua có lẽ cũng không phải không tốt.
Người qua tay vô số lại chưa một lần nói chuyện yêu đương, Trầm tổng cứ như vậy vô thức rơi vào một trạng thái được gọi là "thời kì tình yêu cuồng nhiệt", lại chưa từng nghĩ đến bọn họ kì thật mới quen biết nhau chưa được nửa năm...
Thời gian nửa năm có lẽ rất dài, nhưng nếu muốn dùng nó để hiểu biết một người lại xa xa không đủ.
Bởi vì trước mặt người mình thích, mọi người sẽ biểu hiện ra mặt tốt nhất của bản thân, nhưng mặt ngoài này sẽ không thể duy trì được thời gian dài, những thứ khác sẽ cùng nhau tiến đến, còn lại chỉ là vấn đề của thời gian.
Lại một tháng nữa qua đi, trạng thái của công ty cũng không có chuyển biến quá tốt, ngược lại cha ruột của Trầm Diễm lại phải vào ICU một lần nữa, khi thư kí của ông ta gọi điện tới, anh đang ở trong một cuộc họp dài, di động bị bỏ quên trong văn phòng không có người tiếp nhận. Chờ đến khi về nhà cầm lấy điện thoại mới nhìn đến lịch sử cuộc gọi, Trầm Diễm lại vội vàng chạy qua, nhận được tin lão gia tử tạm thời an toàn, có điều hiện tại vẫn còn đang hôn mê.
Trầm Diễm lại hỏi qua tình huống, giằng co trên điện thoại hơn 20 phút, chờ đến khi kết thúc cuộc gọi chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách của bản thân đều đã bị rút đi hơn phân nửa, cả người nằm liệt trên ghế, đại não trống rỗng, muốn cử động một ngón tay cũng không tìm được sức.
Sau đó, anh cứ như vậy ngủ mất.
Hôm nay Tô Giai Niên cũng không tới nhà Trầm Diễm, bởi vì album điện tử của cậu cuối cùng cũng bắt đầu được công bố, đây vẫn là tác phẩm đầu tiên của cậu kể từ lúc kí hợp đồng, bởi vì cậu sẽ không lộ diện, cho nên trên mặt bìa của album chỉ có bóng dáng sau đó thêm phần chế tác hậu kì... Bận bận rộn rộn cho đến cuối cùng, cậu trở lại kí túc xá gần đó, ngả người xuống đã lập tức ngủ mất, nhưng trước đó cũng không quên gửi cho Trầm Diễm một tin nhắn thông báo, đáng tiếc là đối phương cũng chưa kịp nhìn đến.
Chờ đến khi tỉnh giấc cũng đã sang một ngày mới, Tô Giai Niên tinh thần sảng khoái rời giường, chuẩn bị dọn dẹp một chút rồi tới nhà Trầm Diễm nấu cơm, trên đường đi, cậu rốt cuộc cũng có chút thời gian để nghe qua tác phẩm của chính mình... Đúng vậy, tác giả của album này là cậu nhưng cậu thậm chí còn chưa kịp nghe.
Mới đầu Tô Giai Niên còn có chút nghi hoặc, nhưng cho đến bây giờ, cậu cũng đã hiểu rõ vì sao Khương Nhiễm lại không nhắc đến chuyện này, thậm chí có chút trốn tránh...
Cậu ngồi trên xe taxi, trong tai nghe truyền đến một giọng hát êm tai, mỗi một ca từ cậu đều vô cùng quen thuộc, nhưng người hát lại không phải cậu, hậu kì quá hoàn hảo khiến cho âm thanh có chút sai lệch, nhưng âm điệu cùng độ chuẩn của âm thanh đều vô cùng tốt, chỉ có duy nhất một điểm, đó không phải cậu.
Người vắt hết óc sáng tác là cậu, người liều mạng ca hát cho tốt là cậu, thậm chí người liều mạng bám riết không tha, liều mạng hết thảy cũng là cậu, ... chỉ có duy nhất album lại không giống cậu.
Giống như bong bóng xà phòng vỡ tung dưới ánh mặt trời, "Bộp" một tiếng nhẹ như vậy lại mang đi hết thảy sắc màu của ánh sáng mơ ước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro