🌷 Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đối phương đem lòng bàn tay nóng bỏng dán lên gương mặt thấm mồ hôi, Trầm Diễm cảm thấy thật ghê tởm, anh cố hết sức giãy giụa, tiếng còng tay vang lên xôn xao  nhưng vì khí lực không đủ, chỉ vài phút sau đã thở hồng hộc, trước mắt đen trắng đan xen như muốn ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Tề Băng hưởng thụ quá trình bắt được con mồi, cho nên hắn cũng thích nhìn anh bất lực giãy giụa, thưởng thức mùi ngon một lúc lâu, đến khi thấy anh hoàn toàn không còn sức lực mới giả mù mưa sa tiến lại, lau đi mồ hôi trên trán Trầm Diễm, lại rót một cốc nước mang đến.
Trầm Diễm tất nhiên không muốn uống, thở hổn hển nghiêng đầu sang một bên, lại bị đối phương nắm cằm bắt quay đầu lại... Tề Băng đem ngón cái ấn lên cằm của đối phương, cường ngạnh ép đối phương mở miệng ra rồi đem nước đá đổ vào. Trầm Diễm nuốt không kịp, một lượng lớn vệt nước tràn ra từ khóe môi, trượt theo cổ làm ướt ngực áo, cuối cùng bị sặc, ho đến tê tâm liệt phế, thiếu chút nữa là nôn ra. Cứ mấy bận lăn lộn như vậy, anh cũng thấy nói không nên lời, thân thể cao lớn mềm nhũn như bông dựa vào đầu giường, chân dài bị treo cao, tay bị còng cọ xát ra một mảng hồng hồng.
Trầm Diễm cả đời chưa từng chật vật như vậy, đặc biệt đối phương còn là mối tình đầu của anh... Dù chuyện đến mức này nhưng anh cũng chưa thấy bản thân mình muốn tức giận với đối phương, chỉ cảm thấy buồn cười, thế nên anh cười ra tiếng, tiếng cười như gió thoảng lại nghẹn lại trong lồng ngực, mang theo thê thảm lại trộn lẫn sự châm chọc.
Thời điểm bị đối phương tách hai chân ra, Trầm Diễm không cười nữa, anh chớp mắt, một giọt nước mắt từ khóe mắt hồng hồng rơi xuống, cũng không giống như nước mắt.
"Cậu chờ đã."
Trầm Diễm chỉ nói ba chữ, sau đó nhắm mắt lại, vô luận Tề Băng trêu ghẹo như thế nào trên thân thể mình thì anh cũng không có chút phản ứng, anh cũng chẳng sợ lúc này bản thân đã bị dược tính tra tấn đến phát điên.
Hành động của Tề Băng không hề dừng lại, hắn không ngừng đụng chạm vào căn nguyên bướng bỉnh kia, vô luận dùng lực như thế nào cũng chỉ có thể phát ra âm thanh mê mang, thậm chí sượt qua ngón tay đối phương.
Trong tình huống hiện tại, vô luận Tề Băng có làm ra cái gì đi chăng nữa thì Trầm Diễm cũng không nguyện ý lộ ra biểu tình gì, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, lông mi cong vút dính đầy vệt nước, hô hấp theo đó nhẹ nhàng run rẩy, mặc cho Tề Băng làm gì cũng không muốn cấp cho hắn một nửa ánh mắt.
Tề Băng lúc trước còn muốn ôn nhu một chút, nhưng sau một lúc lâu lăn lộn như vậy, hỏa khí cũng bốc lên, hắn nghĩ trước tiên cứ hảo hảo yêu thương người đã rồi lại tính, kết quả là, vừa mới cởi quần, phía sau đã truyền đến một tiếng vang lớn...
Tô Giai Niên thở hổn hển đứng ở ngoài cửa, biểu tình âm trầm dọa người, đặc biệt là nhìn thấy tình cảnh trong phòng, nhanh chóng tiến lên, không nói hai lời đánh hai quyền trên gương mặt vẫn còn đang sững sờ của Tề Băng, trực tiếp đánh người ngã xuống đất, đầu va vào tủ đầu giường bất tỉnh nhân sự.
Triệu Hi theo ở phía sau tiến vào, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức không nói lên lời, vội vàng run rẩy tiến lên giữ chặt Tô Giai Niên, ý nghĩ đánh hắn bị thương cũng có:
"Đừng, đừng đánh nữa... sẽ chết người mất..."
Tô Giai Niên nghe vậy, nắm tay đang giơ lên một nửa tạm thời dừng lại, cậu run rẩy thở ra một hơi, lại nhìn Trầm Diễm đang đầy người mồ hôi nằm trên giường, một chân đá văng Tề Băng đang hôn mê ra, lại tìm được chìa khóa còng tay ở tủ đầu giường.
Cậu ném chìa khoá cho Triệu Hi, bản thân thì cầm lấy hai chân Tề Băng, kéo người vào phòng tắm, cởi dây áo tắm bên hông đối phương rồi đem hai tay hắn trói ra sau lưng.
Sau khi làm xong mọi việc, lại lấy khăn tắm nhét vào miệng Tề Băng, lúc này mới khóa cửa lại đi ra ngoài, vừa quay đầu đã thấy Triệu Hi ghé vào bên người Trầm Diễm, hạ thân người kia đang phồng lên, đối diện với mông của Triệu Hi.
Tô Giai Niên: ...
Có lẽ cậu thật sự tức đến điên người rồi, lại cười một tiếng, tiến lên cắt đứt sự dây dưa của hai người, trong tay là còng tay vừa mới mở khóa, đang muốn giải thích bản thân mình không phải cố ý đã nghe thấy rắc một tiếng, tay bị chế trụ.
Triệu Hi: "Á??"
Không đợi hắn kịp khiếp sợ, Tô Giai Niên thuận tay đem một cái tay khác của hắn khóa vào chân bàn, bản thân mình thì xoay người lên giường.
Quần áo Trầm Diễm đã sớm rối loạn, áo sơ mi hơi mỏng đã bị mồ hôi làm ướt hơn phân nửa dán vào trên người phác họa ra đường cong cơ thể thon dài xinh đẹp. Tô Giai Niên nhìn đến vệt nước nơi khóe mắt cùng với cánh tay bị xây xước chỉ cảm thấy lồng ngực đau đến khó chịu, mũi từng đợt lên men, nước mắt thiếu chút nữa trào ra lại bị cậu cố gắng nhịn xuống.
Hít sâu một hơi, Tô Giai Niên duỗi tay muốn đụng vào thân thể đối phương, kết quả là ý thức của Trầm Diễm bị thương tổn, cho rằng đó là của Tề Băng, liền vung tới một quyền yếu ớt, được Tô Giai Niên thuận thế ôm vào trong ngực.
"Là em..." Cậu thấp giọng nói, bàn tay bao bọc lấy bàn tay đang nắm thành quyền của anh nhẹ nhàng mở ra, lại hôn từng đầu ngón tay đang run rẩy. Trầm Diễm nghe được âm thanh của cậu, ban đầu còn cho đó là ảo giác nhưng vẫn ôm chút hi vọng ít ỏi mở mắt ra... Ánh đèn chiếu vào khiến mắt đau nhức, một dòng nước mắt trào ra, Tô Giai Niên cúi xuống liếm đi giọt nước mắt kia cho đến khi anh có thể thấy rõ mặt cậu.
"Cậu..." Trầm Diễm chỉ cảm thấy ý thức mông lung, trong chốc lát tựa như giống đám mây trôi nổi bồng bềnh, lúc sau đã giống như rơi xuống tận địa ngục, anh theo bản năng cảm thấy đây có lẽ là ảo giác của chính mình, nhưng được Tô Giai Niên ôm lấy, mùi nước hoa quen thuộc tản ra trước mũi, một chút kinh sợ cùng bất an kia cũng được xoa dịu, sự dịu dàng và ôn nhu này, cho dù tâm có cứng như sắt thép cũng có thể hóa thành nhiễu chỉ nhu.
Tô Giai Niên vuốt ve sườn cổ Trầm Diễm, một tay khác chậm rãi đi xuống, cho vào trong quần an ủi hạ thân sớm đã cứng đến phát đau của Trầm Diễm, Trầm Diễm nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ, theo bản năng bắt được tay của đối phương, lòng bàn tay mướt mồ hôi nắm lấy bàn tay của Tô Giai Niên, cũng không biết là đang chống cự hay thúc giục. Tô Giai Niên hôn lên thái dương tràn đầy mồ hôi của anh, nhẹ nhàng an ủi cùng khuyên giải: "Thả lỏng... nếu anh còn nghẹn nữa sẽ hỏng mất..."
Không biết Trầm Diễm có nghe được hay không, chỉ thấy anh mơ hồ "ừm" một tiếng, nhưng cơ thể cũng thật sự thả lỏng hơn.
Triệu Hi ngồi trên thảm, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh ái muội trên giường, nhịn không được mắng một câu thô tục nhưng cũng không dám lớn tiếng, vạn nhất để Tô Giai Niên nghe được lại muốn đến chỉnh hắn thì làm sao bây giờ? Thật không nhìn ra, tiểu tử này thoạt nhìn thì văn nhược mà xuống tay lại tàn nhẫn như vậy...
Hắn nghĩ lung tung, muốn phân tán sự chú ý, nhưng tiếng rên rỉ của Trầm Diễm cùng lời âu yếm ôn nhu của Tô Giai Niên vẫn không theo ý muốn lọt vào tai hắn, Triệu Hi lăn lộn ở cái vòng này mấy năm nay, ít nhiều cũng đã nhìn thấy vài việc, có điều khi gặp phải tình huống thế này cũng thấy mặt đỏ tai hồng, thân thể nóng lên từng đợt, hạ thân cương cứng...
Hắn bên này đỏ mặt không biết phải làm thế nào cho đúng, bên kia Trầm Diễm đã bắn một lần trong tay Tô Giai Niên, bạch trọc phun đầy tay Tô Giai Niên, có vài giọt bắn lên cằm liền bị Tô Giai Niên hôn liếm đi. Môi Tô Giai Niên chậm rãi đi xuống phía dưới, cọ qua xương quai xanh cùng lồng ngực đã phủ một lớp mồ hôi, nhũ tiêm chưa được ai đụng vào cũng đã bắt đầu dựng lên. Cậu đem lòng bàn tay đầy tinh dịch xoa xoa đầu nhũ, nhẹ nhàng mát xa xung quanh mang đến cảm xúc tê dại như có dòng điện chạy qua khiến cho Trầm Diễm không thể không ưỡn ngực, theo bản năng đón ý hùa theo động tác của đối phương, hai đầu nhũ cũng nhanh chóng dính đầy dâm dịch, dưới ánh đèn ánh lên thủy quang nhàn nhạt.
Một bên thưởng thức đầu vú sưng đỏ, Tô Giai Niên tiếp tục đưa lưỡi xuống phía dưới, liếm qua bụng nhỏ phập phồng, dừng ở trên đỉnh đang bừng bừng hưng phấn. Hạ thân của Trầm Diễm cũng không tính là nhỏ, sau đợt bắn tinh vừa rồi vẫn chưa mềm xuống nửa phần, đỉnh đầu lúc đóng lúc mở, dần dần phun ra bạch trọc. Tô Giai Niên do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đem đầu căn ngậm lấy, trúc trắc liếm láp.
Đây là lần đầu tiên cậu khẩu giao cho người khác, kỹ thuật có thể hình dung đến bốn từ thảm không nỡ nhìn, nhưng Trầm Diễm bị dược tính hành hạ đến đau nhức, chỉ cảm thấy hạ thân tiến vào một địa phương mềm mại ướt át, thoải mái đến hít hà một hơi, theo bản năng đỉnh đỉnh eo, ý bảo đối phương ngậm sâu hơn.
Tô Giai Niên nhíu nhíu mi, cậu dùng môi bao lấy hàm răng, mặc dù làm vậy vẫn sẽ phát sinh chạm vào, Trầm Diễm vừa ngứa lại vừa đau, năm ngón tay cắm vào trong mái tóc đen của đối phương, tiếng rên rỉ từ kẽ răng tràn đến, vòng eo gầy nhưng rắn chắc uốn thành một đường cung, ác độc nảy sinh giống như muốn lôi kéo đầu tóc Tô Giai Niên, dùng hết toàn lực động vài cái rồi phun vào khoang miệng ấm áp của người nọ.
Tô Giai Niên bị đối phương đột nhiên ấn đến không kịp phòng bị, cuối cùng thật sự bị sặc, che miệng ho khan vài tiếng, lại nâng chân đối phương vẫn còn đang run run sau đợt cao trào lên cao, đem tinh dịch vừa phun ra bôi lên huyệt khẩu chặt chẽ.
So với trước kia, tràng đạo có mềm mại hơn một chút, cậu không mất quá nhiều sức lực đã có thể cho vào một ngón tay, dị vật làm cho Trầm Diễm nhíu mày, ưm ưm a a cái gì đó, Tô Giai Niên nghe không rõ, trong miệng cậu lúc này toàn là hương vị của tinh dịch, thế nhưng cũng không cảm thấy ghê tởm, chỉ khổ một nỗi... nếu như có viên đường thì sẽ tốt hơn.
Nghĩ như thế, cậu cúi đầu, hôn lấy miệng đối phương vẫn đang hồ ngôn loạn ngữ, đem hai cánh môi mềm trở thành viên kẹo sữa to lớn, lặp lại liếm cắn gặm hôn, sau đó thậm chí nảy sinh lòng ác độc, như là muốn đem người này hủy đi, đem toàn bộ người này nuốt vào trong bụng, ý nghĩ xuất hiện, khóe môi cũng bị cắn ra máu.
Tô Giai Niên thật sự tức giận, cậu giận vì Trầm Diễm sao có thể không cẩn thận để người ta hạ thuốc như vậy, lại cũng bực bội chính bản thân mình vì sao có thể đến muộn như vậy, suýt chút nữa để cho Tề Băng thành công. Cậu thậm chí không dám nghĩ lại tâm trạng của bản thân mình lúc nhận được điện thoại của Triệu Hi là loại tâm tình gì, thậm chí suýt chút nữa gọi điện thoại về nhà cầu cứu, một đường hấp tấp đi đến, ngồi trên xe tắc xi mà đầu óc trống rỗng, trong cuộc đời mình, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy hoang mang lo sợ đến vậy, chỉ cần nghĩ đến việc Trầm Diễm có khả năng phải chịu thương tổn...
Người đàn ông kia có biết bao nhiêu kiêu ngạo không ai rõ ràng hơn cậu, cũng chính là vì kiêu ngạo như vậy, cho nên anh sẽ khinh thường việc giải thích sự đau khổ cùng phiền não của mình với người khác. Làm mình làm mẩy nửa tháng, Tô Giai Niên đã điều tra rõ ràng được tình cảnh công ty của anh, thậm chí cũng đã năn nỉ Khương Nhiễm để biết được tin tức cha của Trầm Diễm đang bệnh nặng... Kì thực hôm nay, nếu không phải đột xuất xảy ra chuyện thì cậu sẽ đến xin lỗi.
Nhưng vừa mới đi đến phía dưới lầu lại nhận được tin tức như vậy.
Nghĩ đến đây, Tô Giai Niên có chút ủy khuất, như là chung quy chỉ có mỗi mình cậu rối rắm buồn bực, Trầm Diễm vậy mà còn có thể chạy ra ngoài chơi, còn đem bản thân mình lăn lộn thành cái bộ dáng này... Cậu càng nghĩ càng giận, ngón tay tại nơi hạ thân của Trầm Diễm nhanh hơn, chỉ qua mấy lần tiến nhập đã cảm thấy thành ruột ướt mềm, Trầm Diễm chịu kích thích, thân dưới một trận co rút run rẩy, tiếng rên rỉ khàn khàn từ cổ họng tràn ra, rồi tất cả lại bị đối phương nuốt vào.
Triệu Hi bị giữ ở dưới giường nghe thấy động tĩnh như vậy, nhịn không được trộm liếc mắt nhìn một cái, nhưng hắn cũng suýt bị một màn này dọa cho ngất xỉu... Trầm tổng ngày thường cao cao tại thượng, hiện giờ lại bị một tiểu tốt nhỏ hơn vài tuổi như Tô Giai Niên đè ở dưới thân, hai chân vô lực mở rộng đặt bên cạnh người, còn có thể mơ hồ nghe thấy vòng eo cùng cánh mông rung động theo ngón tay xuất nhập.
Triệu Hi chỉ cảm thấy võng mạc của mình giống như bị thiêu cháy, hắn nín thở theo bản năng, nhìn chăm chú vào màu sắc xinh đẹp của huyệt khẩu, nếp uốn run nhẹ phun ra nuốt vào ba ngón tay, theo trừu xáp mang theo tiếng nước, chất lỏng từ khe hở tràn ra, không biết là của tràng dịch tiết ra hay là do bôi trơn sau đó... Triệu Hi trơ mắt nhìn mị thịt đỏ tươi kia bị ngón tay nới lỏng từng chút một, lại rụt trở về như đang ngượng ngùng.
Một thanh âm "răng rắc" chợt vang lên, hắn nghe được âm thanh tam quan rách nát của mình.
Tô Giai Niên cảm nhận được một tầm mắt nóng cháy hướng đến, cho dù không cần nói cậu cũng có thể biết là của ai, là do cậu cố ý, cậu cố ý cho đối phương xem, Cuối cùng là cơ thể của Trầm Diễm bị ai đánh dấu, vị thiếu gia này mang tính chiếm hữu vô cùng mãnh liệt, chỉ là ngày thường đã quen ẩn nhẫn, nhưng thật ra cũng không phải là quả hồng mềm chân chính có thể để người khác bắt nạt. Hiện giờ cậu cũng cởi bỏ hình dạng của một con thỏ lông mềm, lộ ra răng nanh sắc bén, một ngụm lại một ngụm ăn luôn con mồi vẫn đang âu yếm, nói cho những kẻ vẫn còn mơ ước đến người này, đây là người của một mình cậu, ai cũng không thể đoạt mất.
Tràng đạo bị dược tính ảnh hưởng so với ngày thường mềm mại hơn nhiều, chảy ra nước theo ngón tay ra vào của Tô Giai Niên. Người này cười đến thuần lương, đem tràng dịch trong suốt bôi lên dấu hôn tràn đầy trên ngực Trầm Diễm, hôn lên đôi môi không có cách nào khép kín của đối phương, cậu cắn lỗ tai anh rồi nhỏ giọng nói: "Trầm ca, anh đây là muốn em đi vào sao?"
Theo thanh âm lọt vào tai cùng nhiệt khí đối phương mang đến, Trầm Diễm khẽ run rẩy, cảm thấy thẹn đến mức ngón chân đều cuộn lên, khăn trải giường dưới thân toán loạn, cả người cũng căng thẳng, anh cắn chặt răng: "Câm... câm miệng... A..."
Tô Giai Niên nắm bóp đầu v** sưng lên, thành công đem lời trách mắng biến thành âm thanh run rẩy, ngón tay rút ra khỏi u huyệt, phút chốc u huyệt trống không, mị thịt co rút theo bản năng, miệng huyệt phiếm thủy quang khép mở như đang khát vọng có cái gì đó cắm vào. Trầm Diễm bụm mặt, không ngờ được một màn biểu tình như vậy cứ thế bị đối phương nhìn thấy, nhưng thật sự quá khổ sở, tên hỗn đản kia lại còn thân thân cắn cắn trên người anh nhưng cố tình không chạm vào vị trí đang khao khát kia... Cứ như vậy cắn răng chịu đựng một lúc, cơ thể giống như đang có ngàn vạn con kiến đang bò trong mạch máu, cảm giác tê ngứa gần như muốn tra tấn anh đến phát điên. Vòng eo mềm mại không có sức lực nhẹ nhàng lắc lư vài cái, run run rẩy rẩy đỉnh đỉnh mấy cái về phía trước, tiếp theo Trầm Diễm cảm thấy eo mình bị người nắm lấy, nâng lên cao, Tô Giai Niên đem nhục căn cọ cọ vào rãnh mông đã đầm đìa dâm dịch nhưng lại cố tình không chịu tiến vào.
"Cậu..." Cho dù có trì độn đến mức nào thì cũng có thể nhận ra được rằng bản thân đang bị đối phương đùa bỡn, Trầm Diễm vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, hơi thở nặng nề, nước mắt mông mông lung lung, tàn nhẫn mở trừng mắt nhìn đối phương. Tô Giai Niên gạt tóc ướt trên trán anh, giật giật eo, đỡ vật thô dài nóng bỏng vào một đoạn trong cơ thể đối phương, quy đầu không gặp trở ngại gì dễ dàng tiến vào, nhưng cố tình chỉ dừng lại một đoạn ngắn rồi lại lập tức rút ra.
Tràng đạo bị đâm chọc rồi lại trống rỗng xoắn chặt, lại vẫn không thể lưu lại vật của đối phương, Trầm Diễm khó chịu muốn khóc, anh thậm chí còn định cắn lấy tay mình để ngăn cản tiếng nức nở sắp tràn ra khỏi yết hầu.
Tô Giai Niên ôn nhu bắt lấy tay anh, lại đặt một nụ hôn trên môi anh: "Anh làm gì vậy?" Cậu nhẹ giọng dụ dỗ, giống như an ủi một cậu bé đáng yêu: "Nói cho em biết anh muốn gì?"
Hạ thân thô to lại một lần nữa đi vào hoàn toàn rồi lại mau chóng rút ra, giống như dã thú trước khi bắt được con mồi luôn luôn có một khoảng thời gian vô cùng kiên nhẫn, Trầm Diễm là một con báo kiêu ngạo khó thuần, cậu lại muốn biến anh thành một con mèo đến kì động dục.
Chờ đến lần thứ ba không thấy người tiến vào, Trầm Diễm cuối cùng cũng cảm thấy bản thân hỏng mất, chân dài run rẩy cuốn lấy eo đối phương, cánh tay hư nhuyễn câu lấy cần cổ tràn đầy mồ hôi của Tô Giai Niên, nghẹn ngào nói: "Tôi... tôi muốn cậu... tiến vào..."
Tô Giai Niên khẽ liếm hôn vành tai anh, ép hỏi: "Em là ai?"

"... Giai Niên... Giai Niên..." Trầm Diễm ý thức mơ hồ đáp, nước mắt sinh lý không thể khống chế trào ra, tạo thành một mảng lạnh lẽo bên tai. "Giai Niên... Tô Giai Niên..."
"Em ở đây."
"... Làm tôi."
Hai chữ cuối cùng kia thật nhẹ, lại giống một trận gió nóng càn quét nội tâm, quét vào trái tim xao động bất an của Tô Giai Niên, nháy mắt như đốt lên ngàn ngàn lửa nóng, như dung nham thiêu đốt khắp núi đồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro