🌷 Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ thân thô dài gần như muốn nghiền nát tràng đạo cơ khát, khoảng trống cuối cùng được người lấp đầy, Trầm Diễm cắn răng, tiếng khóc cùng với tiếng rên rỉ thoát ra, chân dài run rẩy theo từng đợt ra vào của đối phương, eo bụng mở ra một đường cong xinh đẹp, đầu vú sưng đỏ dựng thẳng, bày ra một bộ dáng tình sắc động lòng người. Tô Giai Niên giữ lấy vòng eo đang không ngừng run rẩy, đem bản thân mình từng chút từng chút vùi vào cho đến khi toàn bộ căn kia được bao kín.
Tuy rằng lúc trước đã mở rộng đến độ mềm mại nhưng muốn nhận lấy toàn bộ kích cỡ của Tô Giai Niên vẫn sẽ mất chút sức lực. Trầm Diễm chỉ cảm thấy có một cây gậy thô to đi vào trong cơ thể, vừa đau vừa ngứa, quy đầu mượt mà kia như thể chỉ cần tiến thêm chút nữa thôi là có thể đâm đến bụng anh. Anh chỉ có thể từng hơi từng hơi hít không khí vào, phía sau cũng theo đó co rút khiến cho Tô Giai Niên sảng khoái vô cùng. Cậu trai xinh đẹp cúi xuống người dưới thân, yêu thương liến đi mồ hôi mỏng trên trán anh, lại thuận thế đi xuống, hôn qua ngũ quan tinh xảo, dừng ở đôi môi đỏ mọng phiếm thủy quang, trao đổi một nụ hôn triền miên lưu luyến.
Kỹ thuật hôn của Tô Giai Niên cũng không được coi là tinh xảo, so với hôn môi thì càng giống như là một chú chó nhỏ liếm liếm đồ ăn mỹ vị hơn, trong lòng tràn đầy ham muốn làm thế nào để ăn sạch đối phương, nhưng cho dù như vậy thì Trầm Diễm vẫn bị làm đến không thở nổi. Trước mắt là một mảnh mờ mịt, trong đầu như có sóng nổi ầm ầm, chỉ có tiếng thở hỗn độn cùng nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực nhắc nhở bản thân vẫn đang còn sống.
Trầm Diễm thiếu chút nữa không nhịn được trợn trắng mắt, nằm dưới thân Tô Giai Niên thở phì phò từng đợt. Toàn thân anh toàn là mồ hôi, giống như vừa được vớt ra khỏi một thùng vang đỏ, làn da trần trụi ửng đỏ nhiễm thủy quang nhàn nhạt, ánh mắt mê loạn không có tiêu cự, khóe miệng hơi hé không kìm được nước bọt chảy dọc theo cằm, đầu lưỡi đỏ bừng giống như lưỡi của một chú mèo nhỏ dường như hơi hé ra, theo hô hấp thu lại.
Nhưng cho dù trong lúc ý loạn tình mê như thế, anh vẫn luôn biết, người trên người mình là ai, trên thế gian này cũng chỉ có một người khiến cho anh cam tâm tình nguyện nằm dưới hầu hạ, không liên quan đến tôn nghiêm, chỉ đơn giản là cảm thấy đối phương đáng giá để làm như vậy.
Trầm Diễm cũng là một người cố chấp từ trong cốt tủy, không quật cường cũng không thiên chân vô tà như Tô Giai Niên, anh đã trải qua sóng gió của nhân gian, ấm lạnh phong sương của nhân gian đã mài mòn đi những gai nhọn trên người, chôn sâu trong huyết nhục, dần dần anh tưởng rằng đã quên mất nhưng hóa ra nó vẫn tồn tại.
Tựa như đã từng nhắc nhở bản thân mình không cần lún quá sâu nhưng lại bất chấp tất cả lao vào.
Bởi vì từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn đến Tô Giai Niên anh cũng đã nhận định đây là người anh yêu thương suốt cuộc đời.
Hương cam quýt mơ hồ quẩn quanh nơi chóp mũi, theo hô hấp thâm nhập vào phế phủ, an ủi bản thân mẫn cảm nôn nóng vì dược tính chi phối, đó là hương vị của Tô Giai Niên, hương vị giống như ánh mặt trời, tơi mát lại mang theo chút cay độc đầy tính công kích, rất giống như bản thân cậu ấy.
Nhục căn chôn sâu trong cơ thể trừu động một chút, thành ruột mẫn cảm đã chịu lôi kéo, kinh hoảng thất thố xoắn chặt vật trong cơ thể... Tô Giai Niên ấn lồng ngực phập phồng của anh, vòng eo hữu lực nhẹ nhàng đong đưa, thâm nhập, thao lộng bên trong vách ruột mềm mại, tràng dịch theo kẽ mông chảy xuống ga trải giường.
... Triệu Hi hiện tại thở cũng không dám thở mạnh.
Hắn trừng đôi mắt tràn đầy tơ máu, mồ hôi theo ngọn tóc chảy vào mắt cũng không dám chớp, hắn thấy Tô Giai Niên nâng lên đôi chân đã mềm nhũn của người đàn ông, đem vật có kích cỡ đáng sợ kia đưa vào bên trong u huyệt đẫm nước, nhìn nếp uốn hồng tươi kia hoàn toàn căng ra, cho đến khi một kẽ hở cũng không còn... Vậy mà lại có thế nuốt trọn. Triệu Hi nghĩ vậy, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu tràn xuống bụng dưới, từng đợt da đầu tê dại, lông tơ trên người đều dựng đứng, hắn chưa từng nghĩ một lãng tử phong lưu rút điểu vô tình như vậy cũng có một ngày chịu nằm dưới, còn có thể dâm đãng như vậy.
Huyết mạch phun trào, đầu óc choáng váng như bị say xe, chỉ có vật sưng to bên dưới là cảm thấy rõ ràng... Triệu Hi cứng, không biết phía trước đã trải qua thời gian bao lâu, có thể là do thanh âm rên rỉ của Trầm Diễm quá mê hoặc, cũng có thể là hình ảnh hương diễm sau khi tiểu huyệt của Trầm Diễm bị khai mở, tính khí của hắn không thể kiềm chế được trở nên cương cứng, sau một thoáng do dự vẫn quyết định tự mình lấy tay thỏa mãn bản thân.
Có lẽ là hắn không nhịn được nên để thanh âm phát ra, Trầm Diễm đang chìm trong khoái cảm chớp chớp đôi mắt bị mồ hôi ngấm ướt, cuối cùng cũng nhận ra trong phòng vẫn còn có người khác, thân thể hư nhuyễn giãy giụa, đôi môi vô lực khép mở, thanh âm nghẹn ngào không rõ: "Ai..."
Đáng tiếc hiện tại anh như một con cá bị đóng đinh trên thớt, lúc trước còn dùng qua rượu, Tô Giai Niên chỉ cần dùng một bàn tay đã có thể dễ dàng đè lại thân thể vặn vẹo của anh, thân mật đỉnh lên, dùng chóp mũi cọ cọ mồ hôi đầm đìa ở cần cổ, trấn an nói: "Đừng sợ, em sẽ không để cho hắn thấy được mặt của anh..."
Như là đột nhiên tìm về được cảm giác thẹn thùng, từ mũi chân cho đến đỉnh đầu đều hồng thấu, mặt đầy vệt nước, không biết là do nước mắt hay do mồ hôi lưu lại, môi lưỡi bị hôn đến tê mỏi không thốt được một câu hoàn chỉnh, đôi mắt quật cường đỏ bừng mở to, mang theo giãy giụa, phẫn nộ, cùng với khuất nhục khó có thể miêu tả.
Tim Tô Giai Niên như bị gai đâm, cậu bĩu môi, giống như một cậu bé đang tùy hứng làm nũng, kích thích vòng eo hữu lực một chút, mở rộng địa phương mềm mại ấm áp, xương hông đánh vào cánh mông phát ra âm thanh dâm loạn. Tràng đạo bị ra vào chảy nước lại theo va chạm hóa thành bọt, bên ngoài nhìn như sưng đỏ, vừa dâm mĩ lại tình sắc.
"Đây là trừng phạt... Ai bảo anh muốn ra ngoài chơi." Cậu cắn vành tai đỏ bừng của anh, hàm răng nhòn nhọn kia đâm chọc vào nơi mẫn cảm, đầu lưỡi cùng lúc chui vào ốc tai như muốn chui vào đầu đối phương... "Anh tốt như vậy... Có rất nhiều người thích anh... Nhưng anh là người của em, Trầm ca, anh chỉ có thể là người của một mình em..."
Trầm Diễm bị làm đến hồn vía lên mây, bắp đùi non mịn bị đâm cho đỏ bừng một mảng, trên bụng dính đầy tinh dịch của chính mình, trong lúc bất tri bất giác lại bắn một lần nữa.
Trong lúc ý thức hỗn loạn, anh chỉ có thể nghe được âm thanh khàn khàn thở dốc trên người mình, từng câu từng từ phảng phất như thôi miên lại như tuyên bố chiếm hữu: "... Ai cũng không thể cướp đi anh."
Vừa dứt lời, giống như là muốn chứng minh điều gì, Tô Giai Niên đột nhiên nâng hạ thân vô lực của đối phương lên, hung hăng tiến nhập, vô cùng chuẩn xác đánh vào điểm nho nhỏ nhô lên trong thân thể đối phương, giống như muốn đem toàn bộ mọi thứ đi vào trong cơ thể của đối phương, Trầm Diễm không kịp phòng bị, bị làm đến ánh mắt mờ mịt, đôi môi sưng đỏ tràn ra vài tiếng rên rỉ, nước bọt không thể khống chế chảy xuống hòa cùng mồ hôi trên cổ.
Tiếp đó là thời gian kết hợp vừa thô bạo vừa lâu dài, Tô Giai Niên duy trì tư thế cắm rút, đem gương mặt dính đầy các loại chất lỏng khác nhau của Trầm Diễm áp vào gối, eo gầy rắn chắc bị nâng cao, mông vểnh hoàn toàn bại lộ, làm ra một tư thế hoàn toàn đón ý làm theo.
Triệu Hi chăm chú thu hết một màn này vào mắt, hít hà một hơi, nếu không phải là ảo giác, như vậy người trẻ tuổi kia đang chiếm toàn bộ thế thượng phong, đầu nghiêng nghiêng, trên gương mặt tuấn mĩ luôn luôn lộ ra tươi cười giờ phút này lại mang theo ánh mắt lạnh băng như một cây đao sắc bén, sát khí trong đó khiến Triệu Hi giật mình, thiếu chút nữa héo mất.
Thế nhưng Tô Giai Niên không nói gì cả, cậu chỉ vuốt ve thân thể xinh đẹp dưới thân, mở ra cánh mông nhiễm thủy quang, dường như ác độc mà làm.
Giường lớn bị động tác của cậu làm cho rung động, sàn nhà cũng như theo đó rung lên, Trầm Diễm mặt vùi trong gối hoàn toàn không còn chút sức lực nào, không lâu sau cả thân đều mềm nhũn như nước nằm trong lồng ngực đối phương. Tư thế này khiến cho hạ thân của đối phương vùi vào càng sâu, thật giống như xuyên đến cả dạ dày, anh rũ đầu, ánh mắt mê loạn nhìn chằm chằm vào hạ thân đang nửa cứng nửa mềm của chính mình theo kích thích phun đầy dâm dịch.
Côn thịt thô to thuận lợi ra vào trong tràng đạo đã được mở rộng không có gì ngăn trở, đáy chậu bị ma sát tạo ra cảm giác ngứa ngáy khó chịu, ý thức mơ hồ, Trầm Diễm cảm thấy bản thân sắp bị làm hỏng đến nơi rồi, Tô Giai Niên giống như muốn đem anh làm đến hỏng, vật dưới thân cũng bị đỉnh lên thành một khối, thậm chí còn có thể cảm thấy hình dạng đáng sợ của đối phương.
Trầm Diễm chỉ nhận thấy cự vật ra vào nơi địa phương mẫn cảm, đầu ngực cảm thấy đau đớn, là do đối phương chà đạp đùa bỡn, đầu nhũ sưng lớn bị kéo một chút, cảm giác vừa đau vừa ngứa trộn lẫn với nhau, một cánh tay hữu lực từ phía sau ôm chặt lấy cổ anh, Trầm Diễm bị bắt ngửa đầu lên, đôi môi dính đầy vệt nước được người ôn nhu hôn lấy, rồi lại vì tư thế như vậy nên bắt đầu cảm thấy khó thở, không khí trong phổi giống như bị ép khô, chỉ có u huyệt phía sau vẫn đang thừa nhận cự vật hung mãnh ra vào.
Đến khi Trầm Diễm cảm thấy mình chuẩn bị hôn mê vì thiếu dưỡng khí thì đối phương buông tay, không khí nháy mắt tràn vào trong phổi giống như người được trọng sinh sau khi chết, đủ loại hình dạng chất lỏng không khống chế được vấy đầy trên mặt, bắn cũng không thể bắn được nữa, hạ thân động vài cái, vài giọt chất lỏng màu vàng tràn ra, ngấm vào ga trải giường.
Tô Giai Niên dùng sức cắn vào cần cổ mướt mồ hôi của đối phương, làm rách da... Trầm Diễm đau đến cả người phát run, rồi lại bị bắn tinh vào trong cơ thể, bên trong bị lăn lộn suýt nữa thì hỏng mất, cổ họng anh phát ra tiếng khóc gần như rên rỉ, hạ thể đứt quãng phun ra chất lỏng đến khi bàng quang bị ép khô.
Chờ đến khi anh được giải thoát, thì cũng gần như ngất xỉu trong lòng đối phương. Tô Giai Niên thở hổn hển ôm lấy anh, yêu thương liếm đi huyết châu chảy ra từ cổ Trầm Diễm, qua một lúc lâu mới đứng dậy, chậm rãi rút vật của bản thân ra khỏi cơ thể anh.
Mất đi vật che chắn, sau huyệt trào ra một lượng lớn tinh dịch, khẩu huyệt bị làm đến không khép lại được, mị thịt hồng hồng dính đầy bạch trọc vừa mới bắn vào, cảnh sắc vô cùng kích thích, Tô Giai Niên nhìn thấy cũng hơi hơi đỏ mặt, giống như kẻ đem người làm đến nửa sống nửa chết như vậy không phải là cậu.
Xuống giường ôm đến một bộ chăn ga sạch sẽ, đem Trầm Diễm hôn mê bất tỉnh bao bọc kĩ lưỡng, Tô Giai Niên đi đến góc giường, từ trên cao nhìn xuống kẻ đã từng là "tình địch"... Đũng quần Triệu Hi lúc này cũng là một mảng hỗn độn, ửng đỏ trên mặt vẫn chưa tan đi, lúc này cúi đầu, cố gắng đem người co thành một cụm, hạn chế sự tồn tại của bản thân.
Tô Giai Niên nở nụ cười, như là mang theo một chút ngượng ngùng: "Biết chúng ta vì sao không giống nhau chưa?"
Triệu Hi: "......" Hắn nào dám nói chuyện.
Cứ giằng co trong im lặng như vậy một lát, Tô Giai Niên ném chìa khóa còng tay cho đối phương, Triệu Hi nuốt nước miếng, run rẩy nhặt lên, run run mở khóa.
Không đợi hắn kịp thở phào, lại nghe Tô Giai Niên nói: "Cậu biết nếu nói việc này ra ngoài sẽ có kết cục như thế nào chứ?"
Triệu Hi run rẩy, thiếu chút nữa bị dọa khóc, điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc. Tô Giai Niên uy hiếp hắn một phen, xác định đối phương sẽ không mang chuyện này ra ngoài nói bậy nói bạ mới đại phát từ bi thả đối phương đi.
Dọa chạy một kẻ, còn một kẻ hiện vẫn đang nằm trong WC... Kì thật lúc Tô Giai Niên chạy vào phòng vẫn còn lại chút lý trí, cũng không thực sự ra tay tàn nhẫn, chỉ đánh cho Tề Băng hôn mê. Bọn họ lăn lộn lâu như vậy, tính thời gian cũng là lúc đối phương có thể tỉnh rồi.
Vì vậy, Tô Giai Niên từ từ đẩy cửa WC ra, vừa cúi đầu đã nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tề Băng, bởi vì đôi tay bị trói chặt, khăn lông còn nhét trong miệng, Tô Giai Niên vừa lấy khăn ra đã nghe Tần Băng phẫn nộ gào thét: "Mày thật vô liêm sỉ! Mày lại dám làm ra loại chuyện này với Trầm Diễm..."
"Là loại chuyện gì?" Tô Giai Niên vô tội hỏi lại: "Nếu chỉ là chuyện trên giường, Tô Giai Niên ngượng ngùng_trước giờ chúng tôi đều như vậy."
Tề Băng: "..."
Thấy hắn một bộ dáng tức giận không nói được lên lời, tâm tình Tô Giai Niên cảm thấy thoải mái hơn chút: "Tôi không biết anh cùng Trầm ca trong quá khứ là quan hệ gì, nhưng hiện tại anh ấy là người của tôi, nếu anh còn dám động tay chân với anh ấy..."
Lời còn chưa dứt đã bị Tề Băng đánh gẫy, hai mắt hắn đỏ ngầu, biểu tình điên cuồng bắt đầu vặn vẹo, hắn nuốt lại ngụm máu đã trào lên cổ họng, buông lời hung ác: "Mày chờ đó cho tao."
"... Nếu anh dám động tay chân với anh ấy, tôi sẽ không khách khí với anh." Tô Giai Niên mặt không đổi sắc hạ nửa câu nói: "Trầm ca là người của tôi, tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, anh cũng được, Triệu Hi cũng được, tốt nhất nên cút cho càng xa càng tốt." Bởi vì lời nói có phần thô bạo như vậy cũng không phù hợp với tu dưỡng của bản thân, vì thế, Tô Giai Niên tạm dừng rồi thay đổi lại lời nói trước đó: "Vĩnh viễn không được để cho tôi nhìn thấy các người."
"Mày cùng lắm cũng chỉ là một con vịt được bao dưỡng!" Tề Băng dù cho thế nào cũng là cả đời thuận buồm xuôi gió, duy chỉ có đối với Trầm Diễm như va phải vách tường, hiện giờ bị người nhục nhã thành như vậy, tất nhiên không thể chịu đựng được, kịch liệt quát lên: "Mày tính là cái thứ gì mà dám nói những lời này trước mặt tao? Không có Trầm Diễm, tao mẹ nó chỉ cần dùng một ngón tay là có thể bóp chết mày..."
Tô Giai Niên nhíu nhíu mày: "Anh thật sự là một kẻ không có tố chất, còn nói lời thô tục, trách không được bị Trầm ca chán ghét."
Tề Băng: "!!!"
Mắt thấy đối phương tức giận đến mắt cũng trợn trừng trắng dã, Tô Giai Niên cũng lười nói mấy lời vô nghĩa, đẩy cửa ra khỏi phòng tắm, đứng ở cửa suy nghĩ một chút, lại tìm cách lấp kín cửa, xuống lầu đặt một phòng mới, lúc này mới ôm Trầm Diễm còn đang hôn mê rời khỏi căn phòng tổng thống chướng khí mù mịt này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro