🌷 Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nói là nơi đó đã được làm sạch kịp thời, nhưng đến ngày hôm sau Trầm Diễm vẫn bị sốt nhẹ, cả người cứ mơ mơ màng màng nằm ở trong chăn, không có tinh thần, hơn nữa tâm tình cũng không tốt, dứt khoát nhắm mắt lại không để ý đến điều gì nữa. Tô Giai Niên mua đồ ăn sáng trở về, đầy một bàn đồ ăn đủ mọi loại hình dáng màu sắc, hương vị tỏa ra khắp phòng, dụ dỗ người nào đó dạ dày vẫn đang rỗng tuếch, Trầm Diễm kéo kéo chăn, dứt khoát phủ kín cả đầu.
Tô Giai Niên biết bản thân mình ngày hôm qua có chút xúc động, nhưng cậu cũng là nhất thời nổi nóng, cũng chỉ mới có một lần này, vậy mà không ngờ người này lại muốn đi đến cái nơi chướng khí mù mịt kia để tìm vui... Việc này cậu không thể nào chấp nhận được.
Có điều đến bây giờ chuyện gì muốn làm đều đã làm, Trầm Diễm tức giận cũng có thể đoán được, Tô Giai Niên tự biết mình đuối lý, lúc này ghé vào đầu giường, lăn qua lộn lại kiểm điểm chính mình: "Hôm qua em ở dưới lầu cả đêm để đợi anh về, kết quả là nhận được điện thoại của Triệu Hi, đuổi đến nơi lại nhìn thấy anh... lại là bộ dạng kia." Nói đến đây, cậu dừng một chút, cúi người lại gần hôn lên tóc lộ ra ngoài chăn của anh, lẩm bẩm nói: "Em không nghĩ rằng anh muốn cùng người khác hoan hảo, những người thích anh quá nhiều, em chỉ muốn nói cho bọn họ biết anh là người của em..."
Âm thanh khàn khàn của Trầm Diễm truyền đến từ trong chăn, có chút buồn: "Chúng ta đã kết thúc rồi..."
Tô Giai Niên ngắt lời nói của anh: "Chúng ta chỉ là đang cãi nhau. Sự việc lúc trước là em không đúng, em xin lỗi, còn có tối hôm qua cũng..."
"Chúng ta hiện tại lập tức kết thúc luôn ở đây đi." Trầm Diễm xốc chăn lên, bởi vì khá nóng, trừ bỏ một tầng mồ hôi mỏng trên trán, lại do bệnh nặng chưa khỏi nên sắc mặt tái nhợt mang theo chút ửng hồng không bình thường, loại bệnh trạng này khiến cho anh thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, mà sự thật cũng chính là như vậy.
Yết hầu khô khốc chấn động, hơi hơi ngứa, Trầm Diễm gằn từng chữ một: "Hiện tại, lập tức... lăn ra khỏi phòng... Tôi muốn ngủ."
Mắt Tô Giai Niên đỏ lên: "Em không đi." Cậu quật cường quỳ gối ở mép giường, một đôi mắt tỏa sáng: "Hiện tại hợp đồng còn chưa đến thời gian kết thúc, em còn là người của anh... Đừng phủ nhận, trên thế giới này cũng không còn ai có thể yêu em nhiều hơn anh!"
Trầm Diễm cười khẽ một tiếng, như là châm chọc: "Người yêu tôi nhiều lắm, cậu tính là cái gì chứ?"
Trầm Diễm anh là người thế nào chứ, muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, những kẻ muốn có quan hệ với anh có thể kéo dài từ thành đông đến thành tây, người như Tô Giai Niên tính là cái gì chứ, lại dựa vào cái gì mà có thể đối với anh...
Trầm Diễm suy nghĩ miên man, từng hình ảnh giao triền đêm qua giống như một thước phim hiện lên trước mắt, dâm đãng, mĩ loạn... Chỉ là hồi ức thôi nhưng vẫn có thể khiến anh cảm thấy thẹn đến phát run, nếu ngay từ đầu anh biết cái tên nhìn thì thuần lương như con thỏ nhỏ này lại là cầm thú từ trong xương cốt thì cho dù có đánh chết anh cũng sẽ không chủ động đến gần...
Hiện tại, tiểu tử này lại đứng trên mép giường khóc lóc sướt mướt, giống như người bị oan ức là bản thân cậu vậy, Trầm Diễm cảm thấy tức giận đến buồn cười, buồn cười lại ảnh hưởng đến thương tích phía sau, đau đến nhe răng, trong lòng đã muốn chửi mắng thô tục.
Bên kia, Tô Giai Niên vẫn chưa từ bỏ ý định: "Em với bọn họ không giống nhau, em..." Tô Giai Niên nhẹ nhàng hít vào một hơi, "Anh trước tiên, uống một chút cháo có được không?"
Cậu đem cháo còn bốc hơi nóng hổi đến trước giường, múc một thìa, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng đối phương, Trầm Diễm cảm thấy vô cùng phiền muộn, cánh tay vung lên, trực tiếp đánh văng bát cháo, cháo nóng bỏng đổ đầy lên người Tô Giai Niên. Bởi vì ở trong nhà, cậu chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, cánh tay phút chốc đã bị đỏ một mảng lớn.
Trầm Diễm cũng không nghĩ rằng cậu sẽ không tránh né, sửng sốt một chút: "Cậu..."
"Em không sao." Tô Giai Niên cúi đầu lau hết cháo trên người đi, lại đi WC gột rửa một lúc, sau đó trở về dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt sàn.
Trầm Diễm ngồi ở trên giường, môi mỏng mím thành một đường, anh nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu của đối phương, cho đến tận lúc Tô Giai Niên thu dọn xong ngẩng đầu lên nhìn, hướng về phía anh cười khẽ.
"Anh muốn trách em thì cứ trách, nhưng cho dù anh có làm thế nào đi chăng nữa thì em cũng sẽ không buông tay." Tô Giai Niên đem giấy ăn đã dính đầy vết bẩn vo thành một cục, ném vào sọt rác bên cạnh, "trên bàn còn có sủi cảo tôm, anh ăn một chút đi Trầm ca, bụng rỗng uống thuốc sẽ không tốt cho dạ dày..."
Cậu ôn nhu khuyên giải cùng an ủi, một lần nữa mang sủi cảo tôm đến trước mắt đối phương, lúc này Trầm Diễm cũng không cự tuyệt nữa, anh nhìn cánh tay phiếm hồng của cậu, do dự một lát, nhấc lên một chiếc sủi cảo còn ấm đưa vào miệng.
Tô Giai Niên sợ anh bị nghẹn nên mang thêm nước ấm đến, chẳng qua là cảm thấy không khỏe nên Trầm Diễm cũng không muốn ăn uống gì, ăn không được bao nhiêu đã ngừng đũa. Tô Giai Niên mang thuốc hạ sốt đến cho anh, lại chờ anh uống xong, giống như làm ảo thuật lấy ra một viên kẹo sữa đại bạch thỏ, bóc giấy gói kẹo đưa đến bên miệng đối phương:
"Anh ăn đi, ăn xong lại nằm xuống nghỉ ngơi." Âm thanh Tô Giai Niên khi không cất tiếng hát lại luôn có một loại từ tính mê hoặc, "Em sẽ bồi bên cạnh anh."
... Tự mình đa tình, Trầm Diễm tức giận trợn trắng mắt, có lẽ là do bị ốm, cơ thể vô cùng mỏi mệt làm anh cảm thấy mềm lòng, cuối cùng vẫn ngậm lấy viên kẹo kia.
Lớp giấy mỏng ở trong miệng chậm rãi tan ra, vị ngọt ngào của sữa theo đó mà đến, ít nhiều làm dịu đi nội tâm vẫn còn tức giận. Trầm Diễm nhắm mắt lại, cưỡng ép chính mình không suy nghĩ cái gì hết, kết quả là một lúc sau đã rơi vào mộng đẹp. Tô Giai Niên đứng bên mép giường, khom lưng dịch góc chăn cho anh, nhìn người đàn ông ngủ say không một chút phòng bị, nhẹ nhàng thở phào.
......
Ngủ một giấc đến khi tỉnh lại đã là buổi chiều, Trầm Diễm trợn mắt khi nhìn thấy một cái đầu xù xù, anh đưa tay đẩy đẩy, giường đệm theo đó cũng rung động vài cái, Tô Giai Niên đang mơ mơ màng màng mở mắt ra, "Sớm a..."
"... Sao cậu vẫn còn ở đây?" Trầm Diễm nhíu mày, sau khi được nghỉ ngơi, cảm giác mệt mỏi đã đỡ hơn phân nửa, đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít, "tôi không phải kêu cậu biến đi rồi sao?"
"À... nhưng mà em cũng đã nói là em không đồng ý rồi mà." Tô Giai Niên xoa xoa con mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, "Em đã nói là em muốn bồi anh... Trầm ca, anh đói bụng không, chúng ta về nhà, em nấu cơm cho anh được không? Anh muốn ăn cái gì? Em có thể đi mua đồ ăn trước..."
Cậu trai trẻ tuổi nói rất nhiều, Trầm Diễm lại trầm mặc không nói, cuối cùng chỉ nói: "Cậu trước tiên đưa tôi về đã."
Anh đứng dậy, muốn xuống khỏi giường nhưng chân lại mềm nhũ, được Tô Giai Niên ôm trong lồng ngực, "Cẩn thận một chút..."
Cuối giường chính là một tấm gương trang điểm lớn, Trầm Diễm nhìn bản thân hỗn độn trong gương, y như bị tang thi cắn, khắp người xanh xanh tím tím không chỗ nào là hoàn hảo thì lập tức đen mặt.
"Cút..." Anh đánh bay cánh tay của Tô Giai Niên, lung lay đứng dậy, thở dốc một lúc mới hỏi: "Quần áo của tôi đâu?"
"À à." Tô Giai Niên như là nhớ đến cái gì, xoay người lấy một chiếc túi trên ghế sô pha mang đến: "Trong lúc anh ngủ em đã về nhà một chuyến, mang đến đây cho anh một bộ mới, thuận tiện cho chó..."
Trầm Diễm tiếp nhận quần áo, lần lượt mặc lên người: "Về sau không có việc gì thì đừng đến nhà tôi."
"...À." Tô Giai Niên chớp chớp mắt: "Việc này, còn Cà Phê..."
"Tôi sẽ tìm người chăm." Mặt không có biểu tình tốt, một cái cúc áo cuối cùng cũng đã cài xong, thế nhưng dấu vết trên cổ vẫn có thể nhìn thấy, dứt khoát lấy một chiếc băng dán cá nhân từ tủ đầu giường của khách sạn dán lên.
Dấu răng sau cổ kia là rõ ràng nhất, đáng tiếc là anh không với đến, vì vậy Tô Giai Niên tiến lên nói: "Để em giúp anh..."
"Đừng chạm vào tôi!"
"..." Cánh tay cậu dừng ở giữa không trung, hơi mất mát buông xuống.
Chờ Trầm Diễm mang theo một đống băng dán cá nhân ra cửa, dọc đường đi đưa đến không ít ánh mắt tò mò, anh mắng một tiếng, muốn mau chóng rời đi, thế nhưng thân thể vẫn còn mang theo chút bệnh nhẹ, thật sự di chuyển không được tiện cho lắm... Tô Giai Niên yên lặng đứng trước anh, ngăn cản những ánh mắt lạ lùng tìm tòi của người khác.
Dọc theo đường đi Trầm Diễm không nói một câu nào, rũ mắt thấy màn hình di động có thông báo, Tô Giai Niên vốn định đến gần, nhưng lại đoán là liên quan đến công việc của Trầm Diễm nên cũng không quấy rầy.
Cứ trầm mặc như vậy đến cửa nhà, việc đầu tiên Trầm Diễm làm là đi vào nhà vệ sinh, soi gương để xé băng dán cá nhân trên cổ ra, Tô Giai Niên đứng ở huyền quan, nghe được tiếng của Cà Phê tiến lại, vừa chạy quanh cậu vừa vẫy đuôi. Tô Giai Niên khom lưng sờ sờ bộ lông cún, dùng một chút lực nhấc lên: "Ôi, mập lên."
"Ngao!" Cà Phê vừa nghe được lời này lập tức thấy không vui, lắc mông đòi nhảy xuống, cậu cười cười ôm lấy nó, vuốt lông an ủi.
Trầm Diễm xé được một nửa thì di động vang lên, lập tức cầm lấy điện thoại đi vào thư phòng, đóng cửa lại mở một hội nghị qua điện thoại. Thật vất vả mới có thể kết thúc, anh đứng thở hắt ra, định ra ngoài uống chút nước, kết quả là vừa mở cửa đã ngửi thấy hương vị của thức ăn truyền đến. Tô Giai Niên mặc tạp dề, mang bao tay đặt đồ ăn lên bàn, hô: "Trầm ca, ăn cơm thôi."
Trầm Diễm đứng tại chỗ không nhúc nhích, một lúc lâu mới tìm lại được thần trí, biểu tình có chút lạnh:
"Ai bảo cậu làm việc này?"
Tô Giai Niên tạm dừng động tác một chút, từ khi họ quen biết nhau đến nay, Trầm Diễm chưa bao giờ dùng loại giọng điệu này nói chuyện với cậu, cho nên cậu hơi không quen. Trầm ca còn tức giận sao, mình chỉ muốn chăm sóc tốt cho anh ấy... Nghĩ như vậy, Tô Giai Niên lại bày ra một gương mặt tươi cười, "Em muốn làm vì anh."
Cậu cúi đầu chuẩn bị xong bát đũa: "Trước tiên hãy lại đây ăn cơm đã, lát nữa nguội sẽ không ngon..."
"Tô Giai Niên." Ở phía sau cậu, người đàn ông đứng tại nơi ánh sáng phòng khách và phòng bếp giao nhau, lại không muốn bước lên thêm một bước.
Trầm Diễm nói: "Có phải cậu cảm thấy tôi không thể bỏ được cậu không?"
Bóng dáng Tô Giai Niên có chút cứng đờ, nhưng rất nhanh chóng đã hít sâu một hơi, đè nén sự ghen tuông đang trào lên.
"Là em... là em không thể bỏ được anh." Cậu trai trẻ quay đầu lại, mang theo một chút tùy hứng, một chút cố chấp, đáy mắt thủy quang lấp lánh: "Cho nên, nếu việc này còn xảy ra nữa, em cũng vẫn sẽ làm như vậy."
"..." Trầm Diễm cảm thấy hơi hơi nghẹn lời, anh nhìn cậu trai trẻ tuổi này nhìn qua giống như mềm yếu nhưng so với bất cứ kẻ nào khác đều cứng rắn hơn, anh nhìn thấy sự chiếm hữu trong mắt cậu, một loại cảm giác không thể miêu tả nổi từ tim mà sinh ra, Tô Giai Niên này thích anh đến như vậy sao?
Đây mới thực sự là bản tính của cậu sao?
Nghĩ đến đây anh thậm chí còn cảm thấy buồn cười, vốn tưởng rằng từ sau lần cãi nhau đó, anh đã có thể nhìn thấu đối phương, nhưng hóa ra không phải như vậy, không phải chỉ là quan hệ trên xác thịt, cho đến hôm nay anh mới có thể nhìn ra được con người thật của cậu.
Cũng giống như vốn nghĩ rằng có thể tiến thêm một bước để trở thành người yêu, cuối cùng cũng chỉ giống như người tình, anh cảm thấy bản thân mình giống như bị cô phụ, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì những gì Tô Gai Niên đã làm đều là thật, cậu sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống sinh hoạt của anh mà nhọc lòng, sẽ nguyện ý vì anh vào bếp nấu ăn, sẽ quan tâm anh, chiếu cố anh... Nhưng đó chỉ là một mặt của Tô Giai Niên, tựa như một lần đánh cược, anh mới nhìn được một hai lại cho rằng đó là tất cả, tin tưởng tràn đầy mà hạ quân lại vì không thấu đáo mà thua cả bàn cờ.
Việc này cũng thật sự quá hoang đường. Trầm Diễm vuốt vuốt ngón tay, anh muốn hút thuốc nhưng bật lửa cùng thuốc đều ở thư phòng, anh cũng lười chẳng muốn đi lấy.
Cuối cùng anh chỉ khàn khàn lên tiếng: "Cậu cho rằng, hiện tại tôi còn có thể để cho nước mắt của cậu đánh lừa như vậy?"
Tô Giai Niên a một tiếng, nói lời thật lòng: "Em chỉ là... Tuyến lệ mẫn cảm, không khống chế được..." Vừa nói vừa lau mặt, bày ra một bộ dáng bị bắt nạt đến đáng thương, Trầm Diễm nhìn mà khóe miệng run rẩy.
Tên nhóc con này quá hiểu anh, giống như biết anh là kẻ mạnh, vị thế luôn ở trên người khác, cứng đối cứng chỉ đem đến lưỡng bại câu thương, cho nên bày ra một bộ dáng yếu đuối, ngược lại anh sẽ không muốn so đo... Chỉ là cái này nếu như dùng vào những ngày trước buổi tối hôm qua sẽ không có vấn đề gì, thế nhưng hiện giờ sau cổ Trầm Diễm vẫn còn ẩn ẩn đau, làm gì còn dám nơi lỏng cảnh giác?
Vì thế anh lui lại mấy bước: "Tóm lại tôi không cần cậu lại vì tôi mà làm những việc này việc kia, ngày mai tôi sẽ đến công ty đem hợp đồng hủy bỏ, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ dùng danh nghĩa cá nhân trả gấp đôi cho cậu..."
"Em không cần tiền của anh!" Tô Giai Niên đột nhiên cất cao giọng, cuối cùng lại giống như chính bản thân mình sợ hãi, đôi mắt hồng hồng phút chốc đã rơi nước mắt: "Em, em chỉ là..."
Trầm Diễm nhìn một bộ dáng khóc lóc sướt mướt này lồng ngực chợt đau nhức, một nửa còn lại chính là tức giận, anh thầm nghĩ tiểu tử này không đi đóng phim quả là đáng tiếc, nhìn xem nước mắt này, cùng với cái vòi tưới nước có gì khác nhau không, nói đến là đến!
Nhưng ngoại trừ một phần tức giận kia, còn lại chính là đau lòng... Anh thừa nhận bản thân mình đúng là kẻ sắc lệnh trí hôn, chỉ cần nhìn thấy Tô Giai Niên khóc là lại cảm thấy không đành lòng, dù biết rõ phía dưới vỏ bọc của một con thỏ chính là một con sói hoang.
Trầm Diễm hít sâu một hơi, tìm về một chút kiên nhẫn: "Vậy cậu muốn thế nào? Nói thật, những việc cần làm tôi cũng đã làm rồi, lên lên xuống xuống cuối cùng cũng là bỏ đi, cho nên tôi cũng không có ý định gia hạn hợp đồng với cậu..."
"Điều này, có thể đổi thành một việc khác..." Tô Giai Niên cắn môi "Em làm thư kí cho anh được không? Anh muốn em làm gì em sẽ làm cái đó..."
Lúc này đổi lại là Trầm Diễm cảm thấy sửng sốt, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm: "Cậu đang nói cái gì?"
"Tôi cho cậu làm thư kí của tôi...?"
"Thư kí của tôi cũng không phải chỉ cần bưng trà rót nước là được."
Tô Giai Niên nghe vậy, trầm mặc một lát, một lần nữa lên tiếng thì ngữ khí cũng đã thay đổi: "Kỳ thật em cũng đã trộm xem qua cổ phiếu của công ty..." Cậu nói ra một số vấn đề chính khiến cho Trầm Diễm cũng cảm thấy bối rối, sau lại đem mạch suy nghĩ sắp xếp lại một lần, cuối cùng đưa ra một số phương án, "Anh xem có được không, nếu ổn, đêm nay em sẽ chỉnh sửa lại kĩ kế hoạch rồi đưa cho anh xem."
Trầm Diễm: "......"
Lúc này anh thật sự trợn tròn mắt, một lúc lâu mới tìm lại được âm thanh của chính mình: "... Cậu mẹ nó rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật?"
"Cái này... Còn, còn có một cái, thế nhưng hiện tại không thể nói, thế nhưng về sau em chắc chắn sẽ nói cho anh..." Cậu trai trẻ tuấn mĩ đỏ mặt như đang ngượng ngùng, vệ nước mắt chưa khô tỏa sáng lấp lánh, vẫn không nhúc nhích nhìn Trầm Diễm: "Em sẽ giúp anh kiếm lại số tiền đã mất, cho nên anh đừng đuổi em đi có được không?"
Trầm Diễm quả thật nói không nên lời.
Anh giống như đang đứng trước sự lựa chọn đánh cược lần thứ hai, cảm thấy có thể được, kết quả khi phiên giao dịch bắt đầu thì phía trên viết một thứ anh chưa bao giờ gặp qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro