🌷 Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì liên quan đến vấn đề công việc, Trầm Diễm không lập tức nói ra nghi vấn, anh nửa tin nửa ngờ đem kế hoạch cậu làm ra mang ra xem trước, ngày mai mang đến công ty lại cùng nhau thương lượng rồi trả lời. Kì thật Trầm Diễm cũng không xác nhận sẽ để đối phương lại bên cạnh mình, anh chỉ muốn xem một chút với trình độ của cậu rốt cuộc có thể làm được những gì.
Không thể không nói, Tô Giai Niên sử dụng phương thức này, mang anh về lại thời điểm tìm kiếm cái lạ... Trầm Diễm đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, "ăn cơm trước đi đã, xong rồi cậu có thể dùng thư phòng của tôi, sáng mai tôi muốn cậu mang phương án đến cho tôi xem, nếu như không được thì lập tức lăn cho tôi."
Tuy rằng khẩu khí vẫn không tốt lắm, nhưng Tô Giai Niên có thể nghe ra được đối phương đang để lại cho cậu một đường sống, thở dài một hơi: "Được."
Cơm nước xong, cậu dùng khoảng 10 phút để rửa bát đũa cho sạch sẽ, tiếp theo theo Trầm Diễm vào thư phòng. Đã có người làm, Trầm Diễm lúc này ngoài ý muốn có một chút thanh nhàn, bèn dứt khoát ngồi ở phòng khách chơi với Cà Phê.
Cà Phê bị chăm cho béo lên không ít, một bộ dáng chân ngắn ngủn nhìn từ phía sau chỉ thấy mỗi bộ lông màu nâu, Trầm Diễm ban đầu còn đem bóng cao su ném cho nó nhặt, kết quả chưa được vài bước nó đã mệt mỏi, nằm liệt trên mặt sàn, sống chết không chịu động đậy nữa. Trầm Diễm vừa bực mình lại vừa buồn cười, duỗi tay nắn nắn cái bụng tròn vo của nó, "Mày a..."
Vừa chơi cùng nó, lại nghĩ đến lai lịch của chú cún này, trong lòng lại cảm thấy phiền muộn hơn, ánh mắt không tự chủ được hướng về phía thư phòng hơi hơi xuất thần.
Sau đó vẫn là một cuộc điện thoại của Khương Nhiễm kéo anh về hiện thực.
Đơn giản thông báo lịch trình ngày mai, Trầm Diễm mau chóng đi ngủ, sáng hôm sau theo lẽ thường rời giường, mở cửa đã thấy Tô Giai Niên đem bữa sáng nóng hổi dọn lên bàn, thấy anh còn không quên nói một câu buổi sáng tốt lành.
Trầm Diễm ngủ đến có chút mơ hồ, nhất thời không nhớ nổi tối hôm qua đã phát sinh việc gì, chỉ nghĩ tiểu tử này cư nhiên còn chưa biến khỏi đây sao... Sau đó lại thấy Tô Giai Niên mang đến một tập tài liệu: "Đây là phương án tối hôm qua em đã lập ra, Trầm ca, anh xem thử xem."
Cậu nói chuyện âm thanh có chút khàn khàn, trước mắt có một vùng thâm quầng, chính là một bộ dáng mệt mỏi do không được nghỉ ngơi tốt. Trầm Diễm lúc này mới nhớ đến, chính mình giống như đúng là có đáp ứng việc gì, tùy tay tiếp nhận bản kế hoạch, ném vào trong tập hồ sơ đựng công văn.
Tô Giai Niên một đêm không ngủ, nói chuyện và phản ứng đều chậm nửa nhịp, cho nên cũng không thể gánh vác trọng trách đưa Trầm Diễm đi làm, người sau thấy hắn thành ra cái bộ dạng này liền thấy hoảng hốt, nhất thời mềm lòng cho phép đối phương vào trong phòng khách nghỉ ngơi một lát, tuy nhiên đến khi tỉnh ngủ phải rời đi ngay. Lưu lại những lời này, Trầm Diễm không dám nhìn đến biểu tình cảm động của đối phương nữa, cầm lấy cặp làm việc vội vàng xuống lầu.
Từ trước đến giờ, thời điểm này luôn dễ dàng bị kẹt xe, Trầm Diễm ngồi trên xe rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đem kế hoạch kia ra xem thử, những tờ đầu tiên còn cảm thấy ổn, càng xem lại càng thấy kinh hỉ... Sau khi xem được một nửa, anh trực tiếp lấy điện thoại gọi đến công ty yêu cầu một cuộc họp khẩn.
Trầm Diễm mang theo một đám cấp dưới tham khảo bản kế hoạch này, bàn luận về tính khả quan, cuối cùng đưa ra kết luận là đều đáng giá làm thử, mặc dù như thế, nó cũng không hẳn là hoàn mỹ tuyệt đối, có một chút vấn đề cần phải bổ sung, nhưng chỉ trong vòng một đêm mà có thể làm được đến trình độ này đã rất lợi hại... Sau khi tan họp còn có người hỏi Trầm Diễm tìm được nhân vật lợi hại như vậy ở đâu, mau mau mang đến để mọi người gặp mặt.
Trầm Diễm xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, thầm nghĩ mình cũng là hôm nay mới biết tên tiểu tử này lợi hại như vậy... Kế hoạch như thế này cũng không phải một người bình thường có thể nghĩ ra được. Thế nhưng vì lý do này, nếu Tô Giai Niên đối với kinh doanh hiểu biết như vậy thì tại sao lại sống chết muốn đi làm ca sĩ?
Đây không phải là một nhân tài sao?
Nhưng với sự trợ giúp như vậy, dây dưa cùng anh mấy tháng như vậy, rốt cuộc cũng có một điểm có thể giúp giải quyết vấn đề về mặt mũi, Trầm Diễm cũng có thể không cần vội vã hủy bỏ hợp đồng, trò đùa gì đây, lỡ như sau khi hủy bỏ hợp đồng rồi đối phương trực tiếp chạy mất thì sao? Dù sao tờ hợp đồng kia cũng chỉ là một cơ sở để đảm bảo, nếu cậu không muốn đi vậy thì cứ ở lại thôi.
Trở lại văn phòng, Trầm Diễm kéo kéo cổ áo cho cao lên... Vì che đậy những dấu vết lung tung rối loạn trên cổ, mới đầu mùa thu anh đã phải mặc áo cao cổ, lúc này đã ra một thân mồ hôi, chỗ bị xây xát phía sau cổ vừa ngứa vừa đau. Trầm Diễm khó chịu muốn sinh bệnh, vặn tay đem thuốc bôi lên, có người gõ cửa lại luống cuống tay chân đem cổ áo kéo cao lên. Lúc này hình tượng Tô Giai Niên lại bị hạ thấp xuống mấy phần, bị cổ áo cao lăn lộn đến chết đi sống lại, Trầm tổng âm thầm tưởng tượng, nếu chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua thì cũng quá tiện nghi cho cậu ta rồi.
Có điều từ trước đến nay anh là người thực tế, trong quá khứ, Tô Giai Niên đối với anh cũng chỉ là một tiểu tình nhân ôn nhu đáng yêu, là bạn giường, cũng không nghĩ mình sẽ thích cậu bởi vì ngoại trừ ngoại hình ra cũng không có tác dụng thực tế gì; nhưng hiện tại cùng trước kia không giống nhau, tên nhãi này rõ ràng mang đầu óc của một thương nhân thiên tài, cái này thật đúng là mang lại nhiều lợi ích... Đứng trên phương diện của một thương nhân để cân nhắc lợi hại, cũng không sợ đối phương thật sự đã mạo phạm mình, Trầm Diễm cũng sẽ vẫn lựa chọn phần có lợi cho mình ở phương diện kia.
... Mà Tô Giai Niên cũng hiểu phần tính cách này của anh, mới có thể đúng lúc này mang ra con át chủ bài khiến người ta kinh ngạc, Trầm Diễm dù có bao nhiêu tức giận đi chăng nữa cũng phải chấp nhận, bởi vì đối phương đúng là đã thật sự thành công.
Đem tâm tình có chút phập phồng bình ổn lại, Trầm Diễm gọi điện thoại đến số máy bàn ở nhà, gọi Tô Giai Niên vừa mới tỉnh ngủ đến công ty.
Nửa giờ sau, một thanh niên vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài đẩy cửa văn phòng, "Bản kế hoạch có vấn đề gì sao..."
Ngữ khí này giống như chắc chắn mình được chấp nhận đã khiến Trầm Diễm ngứa răng, nhưng lại cũng không có biện pháp gì, đem việc công xử lý theo phép công chỉ ra một số điểm. Tô Giai Niên ngồi xuống phía đối diện với anh, cầm lấy bút bắt đầu sửa chữa, một bộ dáng lưu loát quả thực làm người ta phải hoài nghi không biết liệu có phải cậu cố ý để lại phần lỗ hổng này để chờ Trầm Diễm gọi đến hỏi hay không.
"Tôi trước hết muốn cho cậu biết, chúng tôi chẳng qua là cảm thấy về phương án cậu đưa ra quả thật rất không tồi nhưng cũng không phải nhất định sẽ thực hiện..." Trầm Diễm không nhịn được mở miệng muốn đem khí thế của cậu loại bỏ, thế nhưng lại thấy cậu ngẩng đầu cười: "Cái này, Trầm Tổng không phải là sẽ cho em một phòng làm việc sao?"
"..." Trầm Diễm trừng mắt nhìn cậu một lúc lâu, dựng thẳng 3 ngón tay: "Có thể, nhưng chúng tôi muốn 3 điều kiện."
"Thứ nhất, công việc xử lý theo việc công, tôi chưa bao giờ có khái niệm tình yêu ở chốn công sở, việc này cả công ty đều biết cho nên cũng sẽ không vì cậu mà phá lệ."
"Thứ hai, tôi có thể đáp ứng cậu tạm thời không giải trừ hợp đồng, nhưng trong khoảng thời gian cậu trả đủ phí hao tổn cho công ty thì cậu sẽ không có lương."
"Thứ ba... Tôi còn chưa nghĩ ra, sau này sẽ bổ sung." Anh cười thu hồi tay lại, năm ngón tay giao nhau đặt trên bàn, bày ra một thái độ nghiêm túc đứng đắn: "Nếu cậu đã không còn mang thân phận của một nghệ sĩ, kí túc xá trước kia cũng không thể ở, vấn đề chỗ ở tôi sẽ an bài cho cậu..."
"Anh đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, em cũng có một yêu cầu." Tô Giai Niên đột nhiên lên tiến ngắt lời nói của anh.
Trầm Diễm nhíu nhíu mày: "Cậu muốn yêu cầu cái gì? Nếu quá phận tôi cũng sẽ không..."
"Em muốn ở nhà anh." Cậu mở mở khuỷu tay, định bụng dựa theo ý của Trầm Diễm để yêu cầu, lộ ra một biểu tình vô cùng đáng thương: "Giống như trước kia ấy..."
"Không được!" Trầm Diễm gần như không hề nghĩ ngợi đã gạt bỏ, đùa sao, tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng cho tên này vào nhà khác gì dẫn sói vào nhà.
Tô Giai Niên ủy khuất bĩu môi: "Hừ, nếu không cho em đến ở như vậy, em sẽ thật đau lòng."
"Cái này cũng không được!"
"Nếu em đau lòng, kế hoạch em làm sẽ không tốt đâu." Cậu thở dài, xoay xoay bút máy trong tay: "Còn có, cổ phiếu của công ty em cũng đã xem qua, cũng có chút ý tưởng, vẫn còn chưa kịp nói..."
Trầm Diễm: "..."
Tuy rằng bị người lật ngược tình thế thắng một nước cờ, anh cũng không có nhiều tức giận, nếu là lúc trước còn có khả năng sẽ đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt đối phương một phen, hiện giờ lại chỉ gõ gõ lên mặt bàn, một nửa buồn cười, một nửa bất đắc dĩ: "Đây mới thực sự là bản chất của cậu nhỉ? Cùng đến nơi này lâu như vậy cũng chỉ đóng vai một tiểu bạch thỏ, giờ muốn ra oai với tôi? Cuối cùng  cũng hiện nguyên hình rồi à?
Tô Giai Niên chớp chớp mắt, khóe miệng cong cong hiện lên hai bên núm đồng tiền nho nhỏ, giống như có thể đem ngọt ngào rót vào lòng người: "Những người đó không lưu lại chút dấu vết nào trong lòng anh, bởi vì bọn họ vô dụng... Cùng với em đương nhiên không giống nhau."
"Đúng là rất không giống cậu." Trầm Diễm châm chọc hừ một tiếng, "Cậu muốn vào ở trong nhà tôi, trong nhà không còn phòng trống... nhưng bên cạnh có một phòng, vừa hay cậu có thể ở đó." Anh lạnh mặt, cảnh cáo nói: "Đây là điểm mấu chốt."
Tô Giai Niên vốn dĩ còn có chút bất mãn, nhưng quan sát sắc mặt đối phương xác nhận anh không hề có ý đùa giỡn, đành phải thở dài: "Thành giao."
Sự việc cứ như vậy quyết định, ngày hôm sau Tô Giai Niên đã mang theo va li hành lý vào ở phòng đối diện.
Cậu nhìn quanh nơi ở một lượt, trước tiên làm quen với phòng bếp, sau đó xuống lầu mua đồ ăn về làm một bữa cơm ngon... Đợi đến khi trời tối thì mang sang nhà Trầm Diễm.
Không biết là do quên hay vì nguyên nhân nào khác mà Trầm Diễm không sửa lại mật mã vào cửa, Tô Giai Niên dễ dàng đi vào, chỉ có điều cậu sợ anh không vui nên đi thẳng một đường, còn làm một động tác khoa tay múa chân với Cà Phê để bảo nó yên tĩnh. Lặng lẽ đặt đồ ăn xuống, đến khi ra cửa lại thấy Cà Phê sống chết đòi theo cậu, Tô Giai Niên không còn biện pháp nào khác đành phải để lại một tờ giấy rồi ôm cái tên cún không chịu yên này về phòng mình.
Sau khi về phòng, cậu cũng chỉ ăn cơm qua loa, lại cho cún ăn no rồi mới ngồi vào bàn làm việc bắt đầu công việc của mình.
Trước đây, khi mới về nước, Tô Giai Niên vẫn luôn học ở học viện nổi tiếng trên Thế giới, thành tích của cậu luôn vô cùng ưu tú, xuất thân danh môn, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh mũi nhọn, hơn nữa từ khi hiểu chuyện đã bắt đầu tham gia các hội nghị của công ty, đợi sau 16 tuổi sẽ kế nghiệp hoàn toàn... Cha mẹ liều mạng đem cậu bồi dưỡng thành nhân tài đủ tư cách thừa kế, lại hoàn toàn không quan tâm đến việc cậu có thích hay không, cho nên năm nay, ngay sau khi tốt nghiệp cậu đã dứt khoát về nước, bắt đầu khoảng thời gian phóng túng ngắn ngủi để theo đuổi con đường mình mơ ước.
... Mà sự thật lại chứng minh rằng, cảnh trong mộng so với hiện thực luôn tốt đẹp hơn. Tô Giai Niên nghĩ đến đây không khỏi cười khổ, vòng đi vòng lại một vòng lớn như vậy, cuối cùng vẫn là trở lại làm công việc cũ.
Nhưng còn có thể làm sao bây giờ? Ai bảo cậu nhất thời làm loạn chọc giận người nọ, nếu không thể hối hận, thuận thế gánh vác hậu quả tương ứng cũng là đạo lý. Nhìn con số nhảy nhót trên màn hình, Tô Giai Niên thế nhưng vẫn còn thời gian phân tâm nghĩ ngợi, ít nhất sau lần kia, Trầm Diễm cũng sẽ không ngay lập tức đi tìm người khác.
Một bên khác, Trầm Diễm trong phòng làm việc xong định đi ăn, lại thấy đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn. Anh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại trông thấy tờ giấy Tô Giai Niên để lại trên bàn, nhất thời cũng không biết nói cái gì mới tốt.
Đối phương nhiều lần muốn đến gần, nếu là trước đây có lẽ anh cũng sẽ trực tiếp phản đối, nhưng giờ, thậm chí còn có chút quen thuộc, giống như một thói quen không dễ từ bỏ, nhưng quen thuộc cũng không đại diện cho sự tha thứ.
Dấu vết lưu lại của đêm đó cũng đang dần dần biến mất, sau cổ lưu lại một vết sẹo nhợt nhạt giống như muốn để lại một dấu vết chói lọi để tuyên bố quyền sở hữu. Trầm Diễm không thích một phương thức như vậy, anh trước giờ là người nắm quyền, là người ở trên kẻ khác, trước giờ chỉ có anh cho phép bản thân mình làm vậy đối với kẻ khác, làm gì có ai dám trèo lên đầu anh mà làm bậy làm bạ như vậy?
Huống hồ... Huống hồ anh từ trước đến nay đều muốn giữ mặt mũi, mới đầu là do bị sắc đẹp mê hoặc, nguyện ý thoái nhượng về vấn đề ai trên ai dưới, nhưng đây cũng không thể là cái cớ để đối phương có thể lên mặt đưa lý do. Chỉ cần nghĩ đến việc người khác thấy được cảnh bản thân trong trạng thái bị làm đến mê mẩn là Trầm Diễm lại hận không thể đem Tô Giai Niên ra chặt thành tám mảnh... Anh bị tâm lý kia giày vò, cũng không quản đối phương có thật lòng hay không, cho dù vì quá yêu thích anh cũng không được.
Nhưng cố tình tên tiểu tử kia lại có thể gãi đúng chỗ ngứa của anh, ở trên giường chính là một bộ dáng kiêu ngạo đến vô pháp vô thiên, mặc quần vào lại có thể hóa thân ngay được thành tiểu bạch thỏ, đôi mắt hồng hồng ánh nước lưu chuyển, giống như bản thân anh mới là kẻ rút điểu vô tình phụ lòng người. Ném ra cho cậu một sắc mặt thì cậu liền bày ra một vẻ không oán hận không phản kháng, giống hệt một cô dâu nhỏ bưng trà rót nước nấu cơm rửa bát; ngoài việc nói ra vài lời hung ác thì chả có biện pháp nào khác, vòng đi vòng lại cuối cùng lại trở về đường cũ, không cẩn thận còn đem chính bản thân mình mang bán.
Vì thế mà Trầm Diễm muốn tức cũng không được, muốn không tức cũng không xong, mỗi khi muốn nổi giận với cậu thì cậu lại dùng nước mắt bày ra; lúc trước còn tốt, dù sao cậu ca hát khó ghe như vậy cũng có thể trực tiếp dùng tiền để xử lý hậu kì, cũng có lý do để kết thúc với cậu. Kết quả là đối phương lại có thêt bày ra một màn ve sầu thoát xác, biến thành một con mèo chiêu tài lấp lánh kim quang, còn vẫy vẫy cái tay hướng người bán manh.
Trầm Diễm, Trầm Diễm... Trầm Diễm thật sự không biết làm sao bây giờ.
Nếu đã không biết làm sao, vậy dứt khoát bỏ qua, thời gian dài qua đi tình cảm cũng sẽ dần lạnh nhạt... Nghĩ như vậy, Trầm Diễm ăn qua loa bữa tối, chạy tới sửa lại mật mã vào cửa.
Vì thế, ngày tới cùng nhau đi làm Tô Giai Niên phát hiện mật mã đã bị sửa lại, bắt đầu ấn chuông cửa, Trầm Diễm bị âm thanh chuông cửa kêu không dứt đánh thức, đen mặt mở cửa, lời nói thô tục còn chưa kịp nói ra đã cảm giác được một hộp đồ ăn âm ấm dán lên mặt.
"Bánh bao mới ra lò ở cửa hàng mà anh thích. Từ sáng sớm em đã đến đó để xếp hàng đó", Tô Giai Niên một đường chạy bộ trở về, sắc mặt đỏ bừng, gần đây nhiệt độ có giảm xuống một chút, cậu mặc một thân áo trắng hoodie, trên tóc dính chút mồ hôi trông có vẻ mềm mại lại ướt át, đôi mắt đen bóng nhìn anh đầy mong chờ: "Em còn mua sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh rán, cháo... Chúng ta cùng ăn bữa sáng được không?"
Trầm Diễm hơi hơi hé miệng, đột nhiên quên mất mình định nói gì.
Trong lúc đại não trống rỗng, một thân ảnh màu nâu "ngao" một cái đòi chui vào phòng, Tô Giai Niên nhân cơ hội theo vào,  đem Cà Phê đang cúi đầu bắt đầu gặm thảm ném vào ổ chó...
Chờ Trầm Diễm một bộ dáng đầu gỗ đi đến bàn ăn, trên bàn cũng đã dọn xong bữa sáng phong phú, không biểu tình nhìn Tô Giai Niên bên cạnh liếc mắt đưa tình ăn xong bữa sáng, khi kết thúc công việc trở về, việc đầu tiên làm là tìm người hủy chuông cửa đi.
Kết quả của buổi sáng ngày hôm sau là Tô Giai Niên phát hiện chuông cửa đã không còn kêu nữa, bắt đầu trực tiếp gõ cửa.
"Trầm ca, em mua bữa sáng cho anh, chúng ta cùng ăn sáng được không?"
Trầm Diễm như kẻ hấp hối trong mộng kinh sợ ngồi bật dậy, một đầu tóc rối chưa kịp đánh răng rửa mặt: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro