🌷 Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu chỉ là gõ cửa còn tốt, cũng không biết tên tiểu tử này cho Cà Phê cái thứ mê hồn gì, chỉ cần có một tiếng gõ cửa thôi nó sẽ theo đó kêu lên, tiếng gõ cửa hòa cùng tiếng chó sủa hết đợt này đến đợt khác, thật là náo nhiệt.
Sau đó Trầm Diễm không thể nhịn được nữa, cấm Tô Giai Niên không lấy lý do đưa cơm làm phiền mình nữa, Tô Giai Niên lại lấy mọi cách ủy khuất đáp ứng, ngày hôm sau thật sự không đến nữa.
Vì thế, theo lẽ tự nhiên, Trầm Diễm để bụng trống, pha cho bản thân một ly cà phê, vốn định ăn tạm chút gì đó ở dưới văn phòng công ty, kết quả là vừa ngồi vào chỗ đã bị kéo đi tham dự cuộc họp khẩn cấp. Tô Giai Niên được anh an bài công việc cố vấn, lúc này tất nhiên sẽ đi theo anh, một khi cuộc họp mở ra sẽ cứ thế kéo dài đến trưa, chờ đến khi tan họp thì Trầm Diễm cũng đã đói đến đầu váng mắt hoa, đến lúc đi ăn cơm thiếu chút nữa là té xỉu vì tụt huyết áp, được Tô Giai Niên vừa vặn ôm lấy.
Cậu đỡ anh trở lại văn phòng, lại xuống lầu mang đồ ăn lên, tất cả đều là những món Trầm Diễm thích... Người này đói đến không có thời gian để bụng việc gì, không nói một lời đem đồ ăn ăn sạch, sau đó lại lao vào một cuộc họp khác.
Buổi tối khi về nhà, Trầm Diễm càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, Tô Giai Niên hiện giờ là đang tiến hành chiến dịch tâm lý đúng không, lúc trước cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố anh đến thành thục như vậy, ngay tại thời điểm anh đã quen có người phục vụ như vậy, đột nhiên lại khôi phục thành trạng thái như trước đây, ngược lại anh sẽ không kịp thích ứng. Trầm Diễm nhìn thấu hết một màn này, quyết định không thỏa hiệp, ngày hôm sau anh dậy sớm hơn một chút, đến công ty dùng bữa sáng, kết quả buổi sáng bắt đầu vội vàng, cơm trưa lại cứ thế bị bỏ qua, chờ đến khi anh nhớ tới thì sắc trời cũng đã tối.
Lại một lần ăn luôn bữa tối do Tô Giai Niên đưa đến, Trầm Diễm nhìn gương mặt tươi cười của cậu, cảm thấy cậu ta đang trào phúng mình, giận sôi máu đuổi người ra ngoài.
Hai người bên trong lén phân cao thấp, ngoài mặt lại bày ra vẻ hợp tác vô cùng tốt đẹp giữa ông chủ cùng cấp dưới. Lần đầu tiên mang Tô Giai Niên tham dự hội nghị cùng giới thiệu với mọi người, ai nấy đều mang theo một biểu tình khó tin, thậm chí còn có người nói thẳng Trầm Diễm không nên mang theo tư tình cá nhân vào trong công việc... Sau đó bị chính biểu hiện đáng kinh ngạc của Tô Giai Niên chặn mọi sự bất mãn trong miệng, đến nỗi Khương Nhiễm sau đó phải tìm riêng anh hỏi có phải đã mang bản thảo kế hoạch cho Tô Giai Niên xem trước không... Rốt cuộc quan hệ tốt đẹp của hai người bọn họ trong công ty cũng không còn là bí mật, đối phương nếu đã là người như vậy thì cũng có thể được tha thứ về mặt tình cảm.
Nhưng Trầm Diễm quả thật là bị oan, anh đâu nào biết được tên tiểu tử này vốn dĩ là một thiên tài mà cuối cùng đến tai mọi người lại thành ra như vậy? Đành phải lặp đi lặp lại việc phủ nhận... Đáng tiếc là không có ai tin.
Ngay cả Khương Nhiễm cũng mang theo ánh mắt nửa tin nửa ngờ rời đi. Cái này đúng là không có biện pháp nào khác cả, trước đó vì sủng Tô Giai Niên, Khương Nhiễm căng da đầu tìm tới một lão sư thanh nhạc, lại sắp xếp một ban quản lý hậu kì để chuẩn bị cho việc phát hành album. Toàn công ty đều biết Trầm tổng sắc lệnh trí hôn, sống chết muốn nâng một người ca hát khó nghe... Hiện tại người mới này lại lắc mình biến hóa thành cấp trên của họ, có thể trực tiếp tham dự hội nghị cấp cao, cũng có quyền phát biểu nhất định. Cậu ta tuổi còn trẻ như vậy, cùng với những thực tập sinh trong công ty giống nhau, người nói cậu ta có bản lĩnh thực sự, ai sẽ tin chứ?
Nhưng Tô Giai Niên đúng là có bản lĩnh này, cậu sở hữu kinh nghiệm cùng sự chuyên nghiệp như vậy là dùng hai mươi năm thời gian vui chơi giải trí để đổi lấy, cậu có thể không một chút luống cuống trước mặt mọi người, mỗi điểm mẫu chốt đều có thể nói ra rõ ràng mạch lạc, cũng có thể chỉ ra sai lầm của người khác... Việc này cũng là do cậu bị bắt tham gia các cuộc họp hết lần này đến lần khác trong khi những cậu bé cùng lứa tuổi vẫn đang vô ưu vô tư lự vui đùa. Cho nên Tô Giai Niên vô cùng chán ghét nơi này, cậu chán ghét một không gian nhìn như rộng lớn nhưng lại vô cùng kín kẽ không chút khe hở, chán ghét những lời nói mang đầy lợi ích của thương nhân, nhưng đã qua rất nhiều năm như vậy, cùng với thói quen đã được hình thành, khi Tô Giai Niên đứng ở nơi này giống như đã biến thành một người khác, trong cuộc họp, Tô Giai Niên sẽ không khóc, cũng không cười, trên khuôn mặt tuấn mĩ không biểu tình, ánh mắt là thanh tỉnh cùng thấu triệt, giống như chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng có thể nhìn được người đang nghĩ gì.
Có đôi khi Trầm Diễm thậm chí cảm thấy, đây mới là bộ dáng thật sự của đối phương, lý trí, bình tĩnh, thận trọng từng bước... Giống như một thợ săn thiên tài, tuổi còn trẻ nhưng đã có thể tích lũy được vô số kinh nghiệm, thành thạo đưa ra một loạt bẫy rập trước đó, chỉ còn chờ con mồi ngây ngốc nhảy vào.
Trầm Diễm chính là một con mồi bị theo dõi, anh không ngốc, có thể thấy được cái bẫy này, nhưng trong bẫy lại là miếng mồi anh yêu thích, vì thế anh do dự, cân nhắc, có nên vì cái này liều mạng hay không.
Chớp mắt cũng đã hơn một tháng qua đi, sau khi có thêm Tô Giai Niên, áp lực đối với Trầm Diễm rõ ràng nhẹ đi không ít, anh thậm chí còn có chút thời gian an nhàn để đùa giỡn: "Nếu lúc ấy cậu nhận lời làm việc này, tôi khẳng định có thể cho cậu đãi ngộ cao nhất."
Thanh niên đang rót nước vào chén trà nghe vậy, động tác trong tay thoáng ngừng một chút, nước ấm tràn ra một ít, cậu vội vàng thu tay lại, dùng khăn lông lau khô, còn không quên một bên cười nói: "Trầm tổng khách khí rồi."
Bởi vì trong ba điều Trầm Diễm yêu cầu đã nói rõ sẽ không yêu đương chốn văn phòng, cho nên khi ở công ty, Tô Giai Niên sẽ thường xuyên duy trì một khoảng cách nhất định, cũng xưng hô với anh là "Trầm tổng" nhưng vẫn lén lút gọi Trầm ca ở trong lòng. Chuông cửa nhà Trầm Diễm cuối cùng cũng được khôi phục lại, ngoại trừ buổi sáng và tối đúng giờ vang lên, Tô Giai Niên sẽ không quấy rầy anh. Cậu cũng không phải là siêu nhân, còn cần bỏ ra một lượng lớn thời gian để làm việc, cho nên ngoài thời gian nấu cơm ra sẽ cần xem lại tài liệu, thiếu chút nữa mang phòng bếp biến luôn thành nơi làm việc.
Cũng không thể phủ nhận là, trong lúc cậu không ngừng nỗ lực, không khí giữa hai người cũng dần hài hòa hơn, tuy không còn thân mật giống như trước kia, nhưng ít ra Trầm Diễm khi gặp cậu cũng sẽ không bày ra một vẻ mặt khó chịu, cũng sẽ vào thời điểm thấy sắc mặt cậu không tốt hỏi han cậu vài câu... tuy rằng giọng điệu cũng thường không phải thật tốt.
Thế nhưng, có một chút ý tứ chính là, tên của cậu ở trong công ty lại "HOT", bát quái về hai người bọn họ cũng càng ngày càng nhiều, chẳng sợ Tô Giai Niên trong phần lớn thời gian đều phải khắc chế động tác của chính mình, nhưng cũng không tránh được đặt một chút trong ánh mắt, tiểu cô nương đồng nghiệp chụp được, trực tiếp bổ não ra một vở kịch cẩu huyết tra công tiện thụ, còn trực tiếp đăng lên Teiba. Ngày ấy, Tô Giai Niên đi lấy tư liệu đúng lúc cô đang viết, bị cậu nhìn thấy tiêu đề, đêm đó liền xem cô ấy viết gì, nội dung chính là Trầm Diễm là một tên tra nam hoa tâm, còn bản thân lại trở thành tiểu bạch thỏ bị tổng tài bắt nạt... Tô Giai Niên vừa đọc vừa tưởng tượng, nếu Trầm Diễm nhìn thấy nội dung này, cũng có thể bị chọc giận đến ngất xỉu luôn cũng nên.
Nghĩ như vậy, tâm tình tốt hơn không ít, cậu bỏ công việc tăng ca lại để gọi Trầm Diễm ăn khuya. Cậu không quên ước mơ ban đầu của mình là gì, tuy rằng đã tỉnh mộng nhưng yêu thích đối với âm nhạc của cậu sẽ không thay đổi.
Cho nên chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, cậu cũng sẽ ca hát một chút để cuộc sống của mình không trở nên đơn điệu... Sau đó, một ngày nọ tan tầm về nhà, nhìn đến giấy thông báo phía dưới tòa nhà ý tứ nhắc nhở cậu không nên nửa đêm làm phiền đến mọi người xung quanh.
Trầm Diễm đương nhiên cũng nhìn thấy tờ giấy ghi nội dung này, thiếu chút nữa cười đến tắt thở.
Tô Giai Niên: "..." Được rồi, chỉ cần anh ấy vui vẻ thì đều tốt.
Thời gian cứ như vậy từng ngày trôi qua, dù không phải là bình đạm như nước nhưng cũng không đến mức nước sôi lửa bỏng, quan hệ giữa hai người không có tiến triển gì nhiều, chẳng qua trong mắt người khác lại giống như đã xuất quỹ... Hàng ngày, khi Trầm Diễm đi làm đều có cảm giác ánh mắt của các cô gái mang theo oán trách mình, nhưng trong nháy mắt lại thấy một bộ tươi cười rạng rỡ, làm cho chính anh còn nghĩ là do mình nghỉ ngơi không được tốt, tinh thần suy nhược. Chờ Trầm tổng xoay người vào thang máy, tiểu cô nương kia lập tức thay đổi thái độ, mang bộ mặt tức giận: Tô cố vấn còn chưa đến công ty, không phải là bị cái tên tra nam này làm cho không xuống được giường đi!
... Trên thực tế, Tô Giai Niên sở dĩ đến muộn hoàn toàn là do sau khi đưa Trầm Diễm đến nơi làm việc lại bị anh bảo đi lấy một phần tư liệu, qua qua lại lại như vậy lại gặp phải cảnh kẹt xe, cứ như thế qua cả buổi sáng. Chờ đến khi cậu quay lại công ty cũng đã dến trưa, tiểu cô nương nhìn thấy dấu vết sưng đỏ trên cổ, càng thêm xác định sự thật này, còn quan tâm cậu có muốn uống nước hay không.
Tô Giai Niên ở dưới lầu bị muỗi cắn một trận, một thân mồ hôi, vội vã cả một buổi sáng thật sự là có hơi khát nước, cho nên cậu không cự tuyệt thiện ý của đối phương, cười nói: "Việc này, cảm ơn!"
Cậu vốn có một vẻ ngoài xuất chúng, khi cười rộ lên lại càng mang đến cảm giác xuân về hoa nở, tản ra một sức hấp dẫn lạ kì... Cô gái bị mê mệt đến thất điên bát đảo, đang muốn nói mấy câu thì thấy Trầm Diễm đứng ở cạnh lan can trên lầu, "Bên kia, cuộc họp mọi ngời đang đợi cậu mở đầu, cậu đã đến rồi thì nhanh đến đi."
"Vâng, tới đây......" Tô Giai Niên lên tiếng, vội không ngừng buông ly nước, cầm lấy tập tài liệu vọt vào thang máy.
So với tưởng tượng, quá trình diễn ra còn thuận lợi hơn, mắt thấy mọi việc đều phát triển tốt, sau khi tan họp, Trầm Diễm nhận được điện thoại từ phía cha anh, nói là thân thể của ông ta có chuyển biến tốt đẹp, hiện tại đã có thể nói vài lời, muốn gặp anh một lần.
Bệnh của ông ta vẫn luôn là áp lực lớn nhất đối với Trầm Diễm, hiện giờ nghe được thông báo bình an không có việc gì, cũng khó tránh khỏi nhẹ nhàng thở ra... Nhưng cho dù có như vậy thì sao, Trầm Diễm cũng không muốn gặp người này, chỉ thoái thác bản thân mình gần đây rất bận, rồi vội vàng cúp điện thoại.
Ném di động sang một bên, anh tựa vào trên ghế da ở văn phòng, nhắm mắt.
Mắt thấy còn phải hạ màn rất nhanh sau đó, thời điểm này nên thả lỏng một chút... Nói đến cũng thật kì quái, những người ngày thường anh hay lui tới đều không thể hiểu được vì sao lại thay đổi, Lâm Độ nghe nói bị cái người trẻ tuổi tên Giản Nhiên kia quấn lấy, hai người đấu tới đấu lui cũng không biết hiện tại thế nào, còn đối với Lý Bình Lãng thì từ sau khi biểu đệ tham gia quân ngũ kia trở lại, Lý Thiếu đã an phận rất nhiều, gần đây nhất cũng không còn thấy thường xuyên xuất hiện. Vòng giao tiếp của Trầm Diễm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, phần lớn đều là bạn rượu, người chân chính hợp với anh cũng không có nhiều, lựa chọn nhặt lên nhặt xuống cũng chỉ trong số hai bàn tay.
Ở bản địa không có gì vui, thế nhưng ở Y thị có một tòa nhà đang được xây dựng, bên đó hỏi anh có muốn đến xem qua không. Trầm Diễm tính toán một chút, nghĩ ở phụ cận chính là một điểm du lịch nổi tiếng, lần công tác này khoảng một tuần, có thể vừa đi công tác vừa thư giãn, cũng là một công đôi việc.
Sau khi đề ra kế hoạch, vấn đề còn lại chỉ là xác định thời gian, trong vòng 3 ngày, Trầm Diễm đã cầm được vé máy bay, lại liên hệ bằng hữu lập ra lịch trình, Trầm Diễm chuẩn bị tốt hành lý, sáng sớm hôm sau ra cửa, kết quả là vừa đến cửa thang máy đã đối mặt với Tô Giai Niên vừa chạy bộ về.
Cho dù có là công việc thì cũng không có áp lực lớn như vậy, Tô Giai Niên làm việc và nghỉ ngơi cũng dần theo quy luật này, Trầm Diễm nếu không có việc gì thì chơi với chó, cậu sẽ đưa bữa tối đến rồi cùng chơi với Cà Phê, ngày hôm sau ra ngoài mua bữa sáng nhân tiện chăm chó... Lúc này Tô Giai Niên mặc quần áo vận động, trên trán mang theo một băng đô. Mồ hôi làm cả gương mặt cậu ướt dầm dề, tràn ngập tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, lúc này nhìn thấy Trầm Diễm một thân quần áo hưu nhàn cùng với vali hành lý, cảm thấy hơi sửng sốt.
"Trầm ca, anh đây là..."
"Cái này cùng cậu cũng không có quan hệ gì." Trầm Diễm vốn định gạt cậu, mấy ngày nay vốn sợ cậu phát hiện ra điểm bất thường, có thể coi như phát huy kĩ thuật diễn 10 phần... Kết quả là người tính không bằng trời tính, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải, thất bại trong gang tấc chưa nói đến, còn có một loại cảm giác hổ thẹn giống như đang trốn học mà bị giáo viên chủ nhiệm bắt được vậy...
Mẹ nó! Anh vì cái gì muốn hổ thẹn a!
Tưởng tượng như vậy, Trầm Diễm có chút phát hỏa, ngữ khí cũng kém hơn: "Tránh ra!"
Lông mi Tô Giai Niên dường như run rẩy, lông mày thoáng chốc rũ xuống dưới: "Anh có phải lại bỏ em để ra ngoài làm loạn không?" Nói nói đến đây đôi mắt cũng đỏ lên, một biểu tình như thể "Anh dám gật đầu em sẽ lập tức khóc cho anh xem."
Trầm Diễm nghe cậu nói mà da đầu tê rần: "Cái gì gọi là đi ra ngoài làm loạn, tôi đây là đi công tác..."
Tô tiểu đáng thương hít hít mũi: "Thật sự chỉ là đi công tác thôi sao... Vì sao em lại nghe thấy Dương tổng có nói qua, anh còn bảo anh ta an bài riêng mấy tiểu thịt tươi..."
Trầm Diễm: "...Cậu làm sao mà biết được."
Tô Giai Niên: "Trước bữa tiệc đó có add Wechat, em thấy anh ta trong vòng bạn bè của anh."
Trầm Diễm: "..." Anh quả thật là không nghĩ tới cái này !!!
Thừa dịp Trầm Diễm đang bực mình, Tô Giai Niên nắm lấy tay anh, cọ cọ giống như làm nũng: "Trầm ca, anh mang em đi cùng được không? Em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn..." Cậu rõ ràng còn cao hơn Trầm Diễm một đoạn, ỷ vào ưu thế về diện mạo, bày ra một bộ làm nũng nhưng cũng không tính là không ổn. Thế nhưng một lần rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng, Trầm Diễm nhớ đến lần trước đối phương quá mức kích động, nói thế nào cũng không thấy vui. Kết quả là Tô Giai Niên cứ thế cùng anh giằng co, đối phương có nói thế nào cũng nhất định không buông tay, hai người cứ tới tới lui lui như vậy khoảng chục phút, bị hàng xóm đi qua trông thấy, lại trở thành một câu chuyện xưa...
Sau đó Trầm Diễm có điểm phát hỏa, mặt mày cũng trầm xuống, chỉ là còn chưa kịp lên tiếng dạy bảo, nước mắt của Tô Giai Niên đã đến trước, một bên khóc lóc, một bên khụt khịt nói: "Anh đừng đi tìm người khác được không? Em thật sự rất thích anh..."
Nhìn cậu một bộ dáng thở than khóc lóc không hề giả dối, cuối cùng Trầm Diễm cũng động tâm, lúc trước xem cậu như bảo bối, giờ tuy rằng tình cảm phai nhạt, nhưng cũng không phải hoàn toàn biến mất... Huống hồ mấy ngày nay, Tô Giai Niên đối với anh quả thật là xứng với 4 chữ "cúc cung tận tụy", thức đêm đến nỗi khuôn mặt cũng hơi gầy đi, đáy mắt một mảnh mệt mỏi nhưng vẫn vì anh đúng giờ nấu cơm...
Trầm Diễm rối loạn suy nghĩ lung tung, không biết làm thế nào, bắt đầu mềm lòng, nhưng cho dù điểm mấu chốt có vẻ lung lay sắp đổ vẫn cố gắng chống đỡ, một lần lại một lần vang lên tiếng chuông cảnh báo, tên nhóc này không hề giống như vẻ bề ngoài, không có thanh thuần như vậy... Anh đã ăn mệt một lần, không thể lại cùng vấp ngã ở một điểm thêm một lần nữa...
Một giọt nước mắt ấm áp rơi xuống mu bàn tay Trầm Diễm, có cảm giác như bị bỏng, bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy cậu một mặt tràn đầy nước mắt cùng ưu thương.
Chỉ trong một nháy mắt như vậy, một cảm giác đau lòng không có lý do bao trùm lấy anh, giống như một loại phản xạ mang tính bản năng, cố tình lúc này, cậu lại dùng âm thanh run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: "Trầm ca, anh thật sự không cần em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro