🌷 Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như vậy một đường đi xuống, tuy không có bất kì tiếp xúc tứ chi thân mật nào, nhưng giống như hai trái tim hướng về phía nhau, lại gần nhau một chút, Trầm Diễm nhả ra một làn khói cuối cùng, dập tắt điếu thuốc trên tấm gạch ướt át phía bờ sông, lại tiện tay ném vào thùng rác.
Làm xong mọi việc, anh duỗi cái eo lười, "Đi thôi, tìm xem còn cái gì có thể ăn nữa..."
"Nghe nói mì của nơi này không tồi, cậu có muốn ăn thử không?"
"Vậy chúng ta tìm một cửa hàng thuận mắt một chút..."
Hai người đi đi dừng dừng, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng tương đối sạch sẽ, Trầm Diễm gọi món bún chiêu bài của cửa hàng, một lát sau, một bát canh nóng hầm hập, vẫn còn bọt nước lăn tăn được mang lên. Trong đó là rau dưa, mì cùng trứng cút nóng hổi, thổi nguội một chút, đem uống một ngụm nước canh, cảm giác nhân sinh cũng thăng hoa.
Tô Giai Niên cũng gọi giống như anh, nhìn chủ quán dùng gáo được làm từ quả bầu nhanh chóng làm ra một bát bún , đến khi đưa lên miệng nếm đôi mắt cũng sáng lên, sì sụp nhanh chóng ăn hết một bát.
Trầm Diễm hơi buồn cười: "Chậm một chút nào... cũng không ai tranh cùng với cậu."
Chờ cơm nước xong, sắc trời cũng dần tối, những quán bar bên bờ sông cũng bắt đầu đi vào hoạt động, một dãy đèn sáng lên, cùng với ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước gợn sóng lăn tăn tạo nên một cảnh sắc độc đáo.
Trầm Diễm ăn khá no, lúc này chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ, tâm tình khó có khi cảm thấy thư thả. Tô Giai Niên sánh vai cất bước cùng anh, nhiều lần muốn duỗi tay nắm lấy tay đối phương, nhưng cuối cùng đều cố gắng nhịn xuống.
Không thể gấp gáp... Cậu lặp đi lặp lại như vậy với chính mình, đem tất cả cảm xúc mãnh liệt đè nén trong đáy mắt.
Mắt thấy đêm cũng đã khuya, một trấn nhỏ yên tĩnh giống như thay đổi toàn bộ diện mạo, những người trẻ tuổi tụ tập ở các quán bar bên sông, tiếng ca hát, tiếng hò hét cùng với tiếng hoan hô trộn lẫn với nhau tạo thành một âm hưởng đinh tai nhức óc, nơi nơi đều là tiếng cốc chén va chạm vào nhau. Trầm Diễm đi một vòng, cuối cùng trở lại quán ba ban đầu, quán ba đã thay một người khác hát, chàng trai đánh ghi ta buổi chiều không thấy nữa, thay vào đó là một cô gái đang hát, cô gái mặc một chiếc quần đùi, áo tay ngắn, đứng ở trên bục, vừa cất giọng đã lập tức khiến cho mọi người kinh ngạc.
Cô gái có chất giọng khàn khàn, cất tiếng hát giống như làm chứa đựng một làn khói tang thương, Trầm Diễm không nhịn được dừng lại nghe trong chốc lát, sau đó hướng chủ quán gọi một bình rượu.
Hai người cứ thế ngồi trong gió đêm, Tô Giai Niên không uống được rượu, vì thế Trầm Diễm tri kỉ gọi cho cậu một ly sữa bò nóng, sau đó giơ ly lên: "Chạm một chút nào."
Mặt Tô Giai Niên hồng hồng, không biết vì sao lại cảm thấy nói không nên lời, chỉ biết ngoan ngoãn giơ tay, thủy tinh đụng chạm, âm thanh phát ra lại khiến tim rung động, nháy mắt đã bị tiếng hát che đi.
Trầm Diễm chọn chính là những loại rượu mà cửa tiệm tự ủ, có vị cay nồng, khi uống vào lại mang theo vị ngọt, anh mới uống xong một ly thì có tiếng di động vang lên, nơi này âm thanh quá ồn ào nên không thể nghe máy, đành phải đứng dậy tìm một góc yên tĩnh để nghe.
Điện thoại của một vị bằng hữu gọi đến, nói là đang ở một nơi vô cùng tốt, chờ anh đến, Trầm Diễm vốn định đáp ứng, nhưng không biết vì sao, khi nhớ đến bộ dáng Tô Giai Niên nghiêm túc cầm ống hút để uống sữa chua, trong lòng lại trở nên mềm nhũn, một câu "Được" đang trong cổ họng sống chết không thể nói ra được nữa.
Cuối cùng anh vẫn đồng ý, thật sự là rất khó mới có thể đi một chuyến này, bản thân vốn dĩ muốn đi một mình, là do Tô Giai Niên sống chết muốn theo anh đến đây... Chẳng lẽ cậu còn có thể làm trò cường bạo anh trước mặt mọi người một lần nữa hay sao?
Nghĩ như vậy, hiềm khích lúc trước bị lôi ra, Trầm Diễm cúp máy, vống định không cần nói gì cứ thế đi luôn, ai ngờ khi đi ngang qua chỗ ngồi lại phát hiện đối phương không ở đây.
Tô Giai Niên từ trước đến giờ đều không thích những nơi như thế này, lúc này không ngoan ngoãn ngồi đây, có thể là đi đâu chứ?
Trầm Diễm tiến lên nhìn nhìn chiếc ly còn đặt ở trên bàn, Tô Giai Niên chỉ mới uống nửa ly sữa bò, dựa theo tính tiết kiệm của cậu, sữa bò nơi này 50 tệ một ly (khoảng 176k vnđ), hẳn là sẽ không để thừa mới đúng... Rơi vào đường cùng, Trầm Diễm đành phải hỏi người ở bàn bên cạnh, nhận được câu trả lời là: "Có phải tiểu soái ca vừa rồi không nhỉ? Cậu ta đã bị mấy vị đại tỉ kéo đi rồi."
Trầm Diễm: "... Vậy anh có biết bọn họ đi đâu không?"
"Không rõ lắm, nhưng hình như là đi về phía sàn nhảy." Đối phương nói: "Ban đầu cậu ấy cũng không thích, nhưng sau đó bị quấn lấy, không còn cách nào khác nên đi cùng rồi, đó là em của cậu phải không? Hiện tại mang người đưa về có lẽ còn kịp đấy..."
Trầm Diễm cũng không đợi anh ta nói hết câu, lưu lại một câu cảm ơn rồi vội vội vàng vàng chạy về phía sàn nhảy.
Bóng đêm ngập tràn, âm nhạc sập sình cùng ánh đèn lóa mắt khiến trấn nhỏ cổ xưa cũng nhiễm mùi hơi thở hiện đại, Trầm Diễm xuyên qua đám người quần ma loạn vũ, cố sức phân biệt mỗi gương mặt gặp qua. Mùi mồ hôi, mùi nước hoa, mùi cồn trộn lẫn với nhau tràn ngập khoang mũi, bị xô đẩy trong đám người, cũng bị không ít vị khách nhiệt tình cọ lên người đều bị Trầm Diễm đẩy ra... Sau 10 phút, anh mang theo một thân đầy mồ hôi, đứng dựa bên cạnh sàn nhảy, nhìn quang cảnh hỗn loạn trước mắt, nhất thời có chút mờ mịt.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Giai Niên đơn phương rời khỏi tầm mắt của anh, nguyên nhân là gì thì Trầm Diễm không nghĩ nhiều, chỉ là theo bản năng của bản thân nhắc nhở: anh muốn tìm được cậu.
Mồ hôi trên trán được gió đêm thổi khô, Trầm Diễm nhẹ nhàng thở hắt ra, lại đi vào sàn nhảy một lần nữa...
Cuối cùng cũng tìm được Tô Giai Niên đang bị mấy người phụ nữ vây quanh ở một cái ghế dài.
Sự thật là Trầm Diễm tìm mãi không thấy người, cần nhờ đến quản lý hỗ trợ mới tìm được, hóa ra tên tiểu tử này bị mấy người say theo dõi, tìm mọi cách kéo người đi muốn cậu bồi rượu. Tô Giai Niên kiếp này còn chưa cùng phụ nữ gần gũi như vậy bao giờ, nhất thời cũng không biết làm thế nào để cự tuyệt, đến khi ngồi xuống thì cũng đã muộn. Thế nhưng cậu cũng biết mình chỉ cần uống một ly thì sẽ thành cái dạng gì, sống chết cũng không chịu uống, dong dong dài dài kéo dài đến tận lúc này để chờ Trầm Diễm đến cứu giúp.
Đến khi Trầm Diễm vội vội vàng vàng tìm đến nơi, nhìn thấy chàng trai trẻ ngồi một góc trong ghế dài, cổ áo bung mở rối loạn, son môi đầy trên mặt, lại mang theo một vẻ mặt đáng thương vô cùng nhìn anh: "Trầm, Trầm ca..."
Trầm Diễm thiếu chút nữa thì bị cậu làm cho tức chết, có cảm giác chính mình với bà mẹ rời bỏ con giống hệt nhau, tiến lên lôi kéo hài tử trang phục hỗn loạn ra, một mạch lôi người ra ngoài, hộp đêm kia cũng chẳng muốn đi nữa, gọi cho bằng hữu báo một tiếng rồi tắt di động, đen mặt lôi Tô Giai Niên đi về phía khách sạn.
Người sau tự biết đuối lý, dọc theo đường đi một câu cũng không nói, cậu càng không nói, Trầm Diễm càng tức giận, cứ việc anh cũng không biết bản thân vì sao lại tức giận, thật vất vả mới đi được đến nơi ít người, anh lấy từ trong túi ra một chiếc khăn giấy ném qua: "Lau mặt của cậu đi."
Tô Giai Niên yên lặng xé mở túi bóng, bắt đầu lau dấu son trên mặt, lau nửa ngày cũng không sạch được hết, Trầm Diễm nhìn mà bực mình, duỗi tay vặn cho mặt của cậu hướng qua, cầm lấy khăn giấy lau một cách mạnh mẽ.
Anh đang bực mình, xuống tay không nhẹ không nặng, khắp mặt Tô Giai Niên đều bị ma xát đến đỏ, nhỏ giọng kêu "Đau..."
"... Đau cũng phải chịu." Trầm Diễm nhíu chặt mày: "Có quỷ mới biết được những cô gái này đến tột cùng là dùng cái loại mỹ phẩm gì, có thể khiến cậu dị ứng hay không."
Chờ thật lâu mới có thể miễn cưỡng ổn, anh rốt cuộc buông cậu trai trẻ nước mắt lưng tròng ra: "Trở về tắm rửa đi, một thân toàn mùi nước hoa, hôi muốn chết!"
"Vâng", Tô Giai Niên thuận theo gật đầu: "Trầm ca, em, em không phải cố ý đi cùng các cô ấy..."
Loại khu du lịch như thế này, thứ không thiếu nhất chính là uống rượu thác loạn, Trầm Diễm đương nhiên biết là Tô Giai Niên không cố ý, nhưng chính là khó chịu, lập tức cười lạnh: "Thế nào, cậu ngày thường đối với tôi thế nào, lúc này đối mặt với phụ nữ lại biến thành tôm chân mềm?"
Tô Giai Niên mím môi: "Anh cùng họ không giống nhau..."
"Tôi với họ có điểm nào không giống nhau? Cái tôi thiếu chính là hai khối thịt trước ngực phải không?" Có lẽ hai cốc rượu lúc trước bắt đầu có tác dụng, Trầm Diễm cảm thấy đầu óc mình bắt đầu nóng lên: "Ngày thường cùng với tôi không phải nơi này rất mạnh mẽ sao? Được ngâm trong ôn hương nhuyễn ngọc thì lập tức biến thành thỏ con?"
"Trầm ca..."
"Đừng có gọi tôi là ca, cậu vẫn là nên đi cùng với đám kia kêu tỷ tỷ đi!"
"Trầm ca", trong giọng nói của Tô Giai Niên mang theo chút bất đắc dĩ, cậu duỗi tay nâng khuôn mặt của đối phương lên, dùng một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, giống như trong đáy mắt đựng đầy tinh hỏa của thế gian.
Trầm Diễm nhìn một chút, thoáng chốc ngây người, lửa giận kìm nén chưa kịp phát tiết đã bị khóe môi tươi cười của cậu thổi tan, giống như bồ công anh tung cánh bay trong ánh mặt trời, để lại một hạt giống mềm mại trong lồng ngực anh...
Cho đến lúc đối phương nói: "Trầm ca, anh đang ghen tị có phải không?"
Trầm Diễm: "..." Tiểu tử này đúng là sẽ không nói đùa sao?
Nếu như còn lại chút nào xúc động của lúc nãy, thì bây giờ Trầm Diễm chỉ còn cảm thấy bực mình và xấu hổ... Cũng không phải, phải là giận sôi máu! Lập tức bỏ tay đổi phương ra muốn bỏ đi, bị Tô Giai Niên giữ chặt lại: "Em sai rồi, em sai rồi, là em ghen tị..."
Trầm Diễm không để ý đến cậu, cúi đầu đi vài bước, đột nhiên cảm thấy vô vị.
Thấy anh bỗng nhiên quay đầu lại, Tô Giai Niên phản ứng cực nhanh, lập tức buông tay ra xoay người chạy trốn, Trầm Diễm đuổi ở phía sau chửi ầm lên: "Khốn kiếp! Tôi đã nói chuyện này có gì đó không đúng! Tôi vừa quay đầu cậu liền biến mất!"
Tô Giai Niên một bên chạy, còn không quên quay lại nhắc nhở: "Trầm ca, không nên nói lời thô tục, không văn minh..."
"Không văn minh thì sao! Lão tử trước giờ đều không biết văn minh là cái gì như thế đó!" Trầm Diễm tức giận đến hai mắt đều biến thành màu đen, hận không thể dùng chân đá cậu: "Con mẹ nó cậu nếu có bản lĩnh làm thì đừng có chạy nữa... Hô..."
Đối phương nói rất chân thành: "Không chạy em sợ anh đánh em a..."
"Cậu sờ lại lương tâm của mình xem, tôi mẹ nó đã làm gì cậu sao!" Anh đây đúng là nộ khí đầy đầu, một chút phong độ cũng không cần, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó: "Cái tên tiểu tử cậu, bản lĩnh khác không có, giả heo ăn thịt hổ thì lại tinh thông, ban đầu tôi chính là bị cậu lừa mới rơi vào kết cục này..."
Trầm Diễm vừa rồi còn uống rượu, chạy một lúc bị rượu ảnh hưởng, tầm mắt đều trở nên mờ mịt, cuối cùng thật sự không thể chạy nổi nữa, dừng ở ven đường chống đầu gối thở dốc, còn không quên buông lời hung ác: "Cậu chờ đó cho tôi... Xem tôi xử cậu như thế nào... Hô... Hô..."
Anh bên này còn đang dừng lại thở hổn hển, Tô Giai Niên lại tiến đến gần, cầm lấy bàn tay anh để lau mồ hôi, sau đó đặt lên trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.
"Anh làm thế nào để xử lý em đây?" Cậu cúi đầu, mồ hôi trên trán cùng lông mày hòa lẫn vào nhau, trong mắt đong đầy ý cười cùng mong đợi: "... Dùng cả đời được không?"
Trầm Diễm hơi hơi hé miệng, lập tức quên mất mình định nói gì.
Nếu nhớ không lầm thì anh chính là đang muốn mắng người...
Nhưng hiện tại lại không có cách nào nói nên lời, ngay cả sự phẫn nộ vì bị trêu trọc cũng tiêu hao sạch sẽ theo bước chạy vội trên đường, hiện tại Trầm Diễm lại cảm thấy hơi mờ mịt, anh trừng mắt nhìn gương mặt đang chậm rãi đến gần của Tô Giai Niên, hành động bất ngờ, dứt khoát dùng tay chà đạp gương mặt kia một trận.
"... Lại còn muốn giả ngốc, cậu cho là tôi là một kẻ ngốc sao..." Anh một bên thở dốc một bên mắng, " Cậu nói thật cho tôi, mấy người phụ nữ kia là do cậu tìm đến đúng không?"
"... Vâng!"
"Tiểu tử, cậu được lắm", Trầm Diễm cười lạnh, đem hai gò má cậu kéo sang hai bên, "Tâm cơ nhiều như vậy, cậu cũng không sợ lọt gió sao?"
Tô Giai Niên vô tội chớp chớp đôi mắt, hàm hàm hồ hồ nói: "Là các cô ấy dán đến trước!"
"Sau đó thì sao?"
"... Em nói em không uống rượu nhưng có thể đưa tiền, các cô ấy giúp em diễn một vở kịch..." Chuyện đến bây giờ, cậu cũng nói rõ một năm một mười: "Lúc điện thoại của anh có cuộc gọi, em đã nhìn thấy người gọi đến, ngay lúc đó cũng không thể nghĩ ra cách gì có thể giữ anh lại, cho nên..." Nói đến đây, Tô Giai Niên liếm môi, bắt đầu kể lại quá trình: "Toàn bộ quá trình em đều không chạm vào người bọn họ, son môi cũng là em mượn của họ để tự vẽ lên..."
"... Vậy cậu đúng là đủ chuyên nghiệp."
"Nếu không làm thế em sợ sẽ không lừa được anh..."
"Cậu thật sự đánh giá tôi quá cao."
"Là em, em khen anh, em khen anh thông minh, đặc biệt không dễ bị lừa."
Trầm Diễm: "..." sao anh cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
Thế nhưng nếu thật sự nhìn lại, cùng đối phương đấu võ mồm quả thực anh không thắng được mấy khi, lăn lộn một đường cứ như vậy đi xuống dưới, Trầm Diễm ngồi ở trên ghế nhỏ bên bờ sông, châm một điếu thuốc: "...Cậu vừa rồi nói là cậu ghen tị đúng không?"
Tô Giai Niên dựa vào anh ngồi xuống, bắt đầu vuốt lông: "Là là là, là em, là em bị dáng người anh tuấn của anh làm cho mê mệt, không muốn anh đi cùng với người khác nên mới nghĩ ra hạ sách này..."
Trầm Diễm hừ nhẹ một tiếng, phun ra một ngụm khói: "Lần này lại không muốn giả bộ như lúc trước nữa sao?"
Tô Giai Niên có chút khẩn trương, tay nắm lấy đầu gối, lại chậm rãi buông ra: "... Em không muốn dùng phương pháp này để trói chặt anh". Huống hồ làm như vậy chỉ càng khiến cho anh càng ngày càng xa em.
Lần đầu tiên có thể nói là tình thú hoặc cảnh cáo, nếu làm nhiều thì sẽ trở thành một loại bạo lực vô hình, Tô Giai Niên không muốn đem tôn nghiêm của đối phương ra dẫm đạp, cho nên những việc như vậy, về sau cũng sẽ không để xảy ra nữa.
Huống chi, ngay cả lúc ấy, Triệu Hi cũng chỉ là bị khóa ở dưới giường, với sự chiếm hữu của Tô Giai Niên, làm sao có thể thật sự để người khác ảnh hưởng đến Trầm Diễm?
"Từ nay về sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa." Cậu lại một lần nữa hướng về phía anh hứa hẹn: "Em đảm bảo."
Trầm Diễm ngẩng đầu lên, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm gương mặt kia một lúc lâu, Tô Giai Niên ghé sát vào một chút, bị một ngụm khói phun vào mặt.
"Khụ, khụ,khụ... " Cậu trai trẻ không hề phòng bị lập tức ho khù khụ, Trầm Diễm không hề thương cảm, cắn cắn đầu lọc, cười như không cười, nói: "Cậu cho rằng tôi là một cô bé 18 tuổi sao? Hai ba câu nói là có thể dỗ được?"
"Em sẽ... khụ khụ... Em sẽ chứng minh cho anh thấy." Tô Giai Niên nói hơi khó khăn, cậu nhìn ánh lửa lúc sáng lúc tối trên miệng đối phương, đột nhiên đem tay lấy điếu thuốc trên miệng đối phương ra, không cho phản kháng, hôn lên.
Lúc này người không có chút phòng bị nào đổi thành Trầm Diễm, anh bị khói trong chính miệng mình làm sặc, khom lưng ho khan một trận.
"Khụ, khụ khụ khụ......"
Hai người thay nhau ho hết đợt này đến đợt khác một lúc, trong lúc lơ đãng nhìn thấy ánh mắt đối phương, đồng thời nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro