🌷 Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc từ biệt, Tề Băng còn muốn một cái ôm nhưng bị Trầm Diễm cự tuyệt.
Anh hiện tại là người đã có gia đình, huống hồ Tô Giai Niên kia chính là một bình dấm to dọa người... Anh cũng không muốn tình cảnh trước đây bị lặp lại một lần nữa.
Vì thế tiệc đến rồi tàn, anh hướng xe đi về nhà, đến đoạn đèn xanh đỏ, Trầm Diễm nhìn quang cảnh lưu động bên ngoài cửa kính ô tô, trong đầu đều là mong muốn mau chóng về nhà, muốn mau chóng ôm lấy người ấy, chỉ cần một cái ôm cũng tốt rồi, hay một nụ hôn cũng được... Vì vậy anh lấy di động ra, chọn lấy số của đối phương bấm xuống.
Tô Giai Niên đang nấu món chính đã được chuẩn bị trước đó, cậu dùng vài loại nấm để hầm gà, canh gà tươi mới, hương vị ngon miệng, lại dùng muỗng thử một chút, bỏ thêm chút muối.
Nghe tiếng điện thoại, cậu bèn buông dụng cụ trong tay xuống, vội chạy đến phòng khách, nhỏ giọng nói chuyện, âm thanh từ tính của Trầm Diễm truyền đến: "Tiểu bảo bối, cậu đang làm gì thế?"
"... Em đang nấu cơm..." Tô Giai Niên nghe thấy kiểu xưng hô này, sắc mặt cũng hồng hơn một chút: "Đều là những món anh thích ăn, em còn thử làm đậu hũ nhân hạnh nhân nữa, có thể ăn sau khi dùng đồ ngọt, cũng không biết hương vị thế nào..."
Cậu vừa nói là không dừng lại được, dong dài lằng nhằng rất nhiều: "Trầm ca, anh có uống rượu không đó? Nếu có uống thì đừng lái xe, mau dừng xe lại ven đường, gọi người lái thuê..."
Trầm Diễm bật cười: 'Cậu thế nào lại chuẩn bị thành mẹ già dạy con thế... Tôi cái gì cũng chưa ăn, đến nước miếng cũng không có để nuốt xuống..." Nói đến đây, anh tạm dừng một chút: "Tề Băng phải đi."
"Hả?" Tô Giai Niên kì thật một chút cũng không chú ý đến tên bại tướng kia, đây cũng là lý do vì sao cậu đồng ý để cho Trầm Diễm đi gặp Tề Băng một mình, điều này chứng tỏ Trầm Diễm đã hoàn toàn buông xuống, buông xuống những việc làm quá mức trước kia của cậu, cũng buông xuống chút tình cảm cuối cùng của anh với Tề Băng.
Nhưng dù sao, việc đối phương phải đi vẫn khiến cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ, cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì tình địch vẫn sẽ khiến mình chướng mắt.
Vì thế trong giọng nói của chàng trai mang theo chút vui sướng khi người gặp họa: "Hắn ta khi nào thì đi? Em còn muốn đến đưa tiễn..."
Trầm Diễm thầm nghĩ tiểu tử này quả là hơi thiếu đạo đức, ngoài miệng lại nói: "Thôi bỏ đi, thời gian đối với chúng ta đều đáng quý, không nên lãng phí ở những việc vô nghĩa làm gì... Tôi đang đến chỗ đèn xanh đèn đỏ gần nhà rồi, tạm thời cậu cũng đừng nói gì nữa, chờ lát gặp mặt rồi lại nói sau."
"Vâng... Vậy anh lái xe cẩn thận một chút..." Tô Giai Niên lưu luyến cúp điện thoại, định đem canh gà đã hầm xong ra, kết quả là vừa bày trí xong bàn ăn thì có tiếng chuông cửa vang lên.
"Nhanh như vậy sao?" Cậu thấy hơi kinh ngạc, nhưng bước chân vẫn không kiềm được vui vẻ chạy về phía huyền quan, vừa mở cửa vừa nói: "Trầm ca, em..." Lời mới nói được một nửa, tươi cười trên mặt dần biến mất, Tô Giai Niên mặt không biểu tình nhìn người đang đứng ngoài cửa, giọng nói cứng đờ: "Sao ông lại đến đây?"
"Thiếu gia." Đầu tiên, đối phương cung kính hành lễ, "Lão gia cùng phu nhân thấy được tin tức của cậu trên báo, vô cùng tức giận..."
Tô Giai Niên lại có hơi mất kiên nhẫn: "Không phải đã nói là cho tôi thời gian một năm sao? Bây giờ đến lúc đó còn mấy tháng nữa."
"... Lúc đó cậu nói về nước là để học âm nhạc, không phải là để cùng đàn ông nói chuyện yêu đương." Đối phương mang theo giọng điệu không đành lòng: "Huống hồ theo như tin tức của giới truyền thông thì cậu chính là bị người ta bao nuôi?"
"Loại chuyện yêu đương này tôi có thể khống chế được sao!" Tô đại thiếu gia nói đúng lý hợp tình, cậu nhìn thời gian, vội vàng đẩy người ra phía ngoài: "Lão Trần, người xem tôi thật vất vả mới chạy ra ngoài được một chuyến, thật không dễ dàng gì, xin hãy thương xót nhắm một mắt mở một mắt... mau đi nhanh một chút, anh ấy sắp quay lại đến nơi rồi."
Lão quản gia được gọi lão Trần thoạt nhìn cũng đã hơn năm mươi, sức lực nào thể so sánh với người trẻ tuổi, cứ như vậy bị đại thiếu gia dùng một tay một đường đẩy về phía thang máy, Tô Giai Niên còn vô cùng tri kỉ ấn hộ xuống tầng cuối cùng, sau đó nhanh chóng lắc mình ra khỏi thang máy: "Thay tôi hỏi thăm cha mẹ, có thời gian tôi sẽ trở về thăm họ..."
Người kia há miệng thở dốc, như thể còn có chuyện muốn nói, nhưng cánh cửa thang máy đã dần khép lại... Trong thang máy đang chậm dãi di chuyển, lão nhân thở dài: "Sự việc nếu chỉ nhờ vào việc tôi nhắm một con mắt mở một con mắt mà có thể giải quyết thì tốt rồi..."
Tô Giai Niên đứng trước thang máy, nhìn một đám số màu đỏ nhảy nhót, thẳng cho đến khi giảm xuống số "1" mới thoáng thở hắt ra, nhưng theo sự việc gấp gáp này lại làm cậu cảm thấy lo lắng. Lão quản gia còn tự mình ra mặt, điều này chứng tỏ trong nhà nhất định vô cùng tức giận, không chừng phía sau vẫn còn có hậu chiêu gì đó đang chờ cậu...
Trong lúc Tô Giai Niên còn đang vô cùng rối rắm, Trầm Diễm cũng vừa vặn đến nơi, trong tay anh còn đang cầm vài thứ đồ uống vừa mua ở quầy bán hàng tạp hóa, đến khi cửa thang máy mở, thấy người yêu đang đứng ngây ngốc trước mặt, anh cho rằng đối phương ra đón mình, không khỏi cười nói: "Cậu làm sao lại mặc ít như vậy ra đón tôi? Cũng không sợ cảm lạnh sao..."
"Hả? À..." Tô Giai Niên còn chưa hoàn hồn hẳn, thẳng đến khi bị người túm đi hai bước mới bừng tỉnh nói: "Trầm ca, anh đã về rồi..."
Cậu chớp chớp đôi mắt, sau đó tiến lên dán vào cổ người đàn ông ngửi ngửi một lúc, hơi thở nóng hổi khiến Trầm Diễm ngưa ngứa, anh bật cười: "Sao cậu lại giống Cà Phê vậy? Yên tâm đi, tôi cũng không có bất kì tiếp xúc nào cả..." Vừa nói vừa dùng tay nhéo nhéo mũi của Tô Giai Niên: "Bằng không với cái bình dấm chua là cậu đây không biết lại có thể làm ra loại chuyện gì."
Tô Giai Niên nắm lấy ngón tay của anh đưa lên miệng hôn nhẹ: "Em cũng không có keo kiệt như thế, em không phải là đã đồng ý để cho anh cùng hắn ta ăn cơm sao..."
Trầm Diễm cười nhạo: "Cậu còn muốn đưa cậu ta ra sân bay cơ mà, thế nào, bỏ đá xuống giếng như vậy cũng thật vui vẻ nhỉ?"
"Còn tốt, hắc hắc." Tô Giai Niên cười cười giống như ngượng ngùng: "Em chính là ghen vì hắn được gặp gỡ anh sớm hơn..."
"Cái này thật vô nghĩa, cậu cũng không nhìn lại xem mình vốn dĩ còn nhỏ hơn tôi vài tuổi," Trầm Diễm tức giận nói: "Thời điểm tôi cùng với Tề Băng quen nhau, cậu vẫn còn đang đi học tiểu học..."
Tô Giai Niên vừa nghe nói vậy, lòng lại bắt đầu nóng lên, dẩu dẩu miệng, một đường đem Trầm Diễm đẩy đến trước bàn cơm: "Ăn cơm ăn cơm!"
Trầm Diễm nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn, vừa cảm động lại vừa đau lòng: "Nhiều đồ ăn như vậy, cậu cũng phải vội vàng mất cả buổi trưa đúng không?" Nghĩ đến một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé lại có thể vì anh mà tự mình làm những việc này, Trầm Diễm thật hận không thể đem Tô Giai Niên cưng chiều hơn nữa... Lúc này lại chủ động mở đồ uống rót vào ly, tuyên bố vô cùng khí phách: "Ăn cơm trước đã, sau đó tôi sẽ rửa bát."
Tô Giai Niên nhìn chiếc ly đựng nước trái cây màu vàng cam, là loại đồ uống mà cậu thích nhất, trong lòng cảm thấy thật ấm áp: "Được."
Hai người ăn xong bữa cơm chiều hòa thuận vui vẻ, Trầm Diễm đem một bàn bát đũa rửa sạch sẽ, còn Tô Giai Niên thì đem xương thừa cho Cà Phê ăn. Chờ hai người làm xong hết mọi việc lại cùng nhau nằm liệt trên chiếc ghế sô pha mới mua, chiếc này chắc chắn đủ rắn chắc, chính họ cũng đã cùng nhau thử qua.
Khó có được quãng thời gian nhàn hạ, Trầm Diễm buồn chán muốn chết, đem Weibo ra nhìn một lúc, đột nhiên hỏi: "Sinh nhật của cậu hình như sắp đến rồi phải không?"
Lúc kí hợp đồng với Tô Giai Niên anh cũng đã từng xem qua hồ sơ cá nhân của cậu, không biết vì lý do gì mà những con số kia ngay lập tức đã khắc vào trong lòng, đến một thời điểm nhất định nào đó là có thể tùy có thể nhớ đến.
"Sinh nhật của anh chẳng phải cũng sắp đến sao?" Tô Giai Niên liếm liếm môi, "Em nhớ rõ là vào tháng sau..."
Trầm Diễm hơi thấy sửng sốt: "Làm thế nào mà cậu biết được?"
"Cái này, lần trước em nhìn thấy tư liệu trước đó có thông tin về anh... Em nhìn một chút."
"Cái này..."
"Cùng nhau tổ chức?"
"Cùng nhau tổ chức đi!"
Hai người cùng đồng thời nhìn nhau mở lời, lại cùng nhau nở nụ cười, Trầm Diễm nhéo nhéo khuôn mặt mềm mịn của đối phương: "Cậu muốn tổ chức như thế nào?"
"Em cũng không biết... Trước kia, khi còn ở nhà, mọi người sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc," cuối cùng phần lớn đều trở thành cuộc đua lợi ích của các vị tai to mặt lớn, mà chủ nhân chân chính của bữa tiệc chỉ cảm thấy áp lực. Tô Giai Niên nói: "Em không thích như vậy, em chỉ muốn có hai chúng ta... như vậy là tốt rồi."
Trầm Diễm nghe được số từ ngữ ít ỏi của cậu là có thể mường tượng ra được hình ảnh diễn ra như thế nào, một thiếu niên âu phục tinh xảo đứng trong buổi tiệc, vừa cô độc lại phải trưng ra bộ dáng tươi cười. Anh cảm thấy lòng mình đau đến sắp hỏng mất, bèn kéo người vào trong ngực, vừa ôm vừa xoa xoa đầu xù của cậu, lòng bàn tay xoa nhẹ lên vết sẹo đã khép lại phía trên đỉnh đầu... Sau mấy tháng, nơi đó cũng đã có tóc ngắn mọc ra, có hơi đâm tay.
"Sinh nhật trước kia của tôi ấy à, đều là tụ tập một đám hồ bằng cẩu hữu, ăn chơi đàng điếm... Cũng không tính là không vui, nhưng hôm sau tỉnh lại luôn có một cảm giác mờ mịt hư vô, cảm giác này làm bạn với tôi mấy chục năm..." Trầm Diễm nâng mặt Tô Giai Niên lên, mổ mổ lên chóp mũi đối phương: "Cho đến khi tôi gặp cậu."
"Cậu nói cậu giận dỗi vì sao lại không thể gặp được tôi sớm hơn, chẳng lẽ tôi không cảm thấy như vậy? Nếu tôi gặp được cậu ở trong quá khứ, tôi sẽ đem cậu từ cái nơi buồn tẻ quỷ quái kia ra, chúng ta sẽ trèo tường chạy ra ngoài, đến quán ăn khuya ven đường để ăn đêm hoặc uống bia... ờ, Coca cũng được, sau đó đến quán karaoke mà cậu thích nhất để hát..." Trầm Diễm ôm cậu, nói một đoạn nguyện vọng rất dài giống như kể chuyện xưa, giống như muốn bù đắp lại chỗ trống và áp lực thời ấu thơ của cậu: "Mặc kệ cậu hát như thế nào cũng sẽ có người ở bên cậu cổ vũ, cũng sẽ không có người yêu cầu cậu luôn bày ra một nụ cười hoàn mĩ, cậu có thể khóc, có thể gào, thậm chí là nói những lời thô tục..."
"Nói thô tục vẫn là không nên."
"... Vậy thì không nói, tóm lại là cậu sẽ được tự do..." Tôi cũng sẽ làm hết khả năng của mình để cậu được tự do. Trầm Diễm ở trong lòng hứa hẹn, anh hôn lên chiếc trán trơn bóng của cậu, nhẹ lướt qua sống mũi, dừng lại ở đôi môi mềm mại ướt át... Tô Giai Niên cũng đáp lại nụ hôn này của anh, giống như có làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, khiến hai cánh hoa rơi xuống cạnh nhau.
"Em đã đúng rồi." Chàng trai trẻ thở dài đáp: "Tại một giây phút bắt đầu gặp anh kia cũng đã không có gì có thể ngăn cản việc em nhìn về phía anh."
Tựa như anh ở trong một đám người đi về phía em vậy.
Lời âu yếm dịu dàng luôn luôn khiến người ta nghe hoài không chán, nhưng cũng không dễ dàng nói nhiều bởi vốn từ vốn dĩ nghèo nàn, hai người dứt khoát ôm chặt lấy nhau, thời điểm không có gì để nói thì sẽ hôn nhau, ở trên sô pha rắn chắc lăn qua lăn lại, đánh thức cả Cà Phê đang ngủ, nó bèn nhào lên muốn gia nhập...
Trầm Diễm đánh rớt cái tay đang không thành thật đặt trên hông anh của Tô Giai Niên, chậm rãi ngồi ngay ngắn: "Cho nên, cậu muốn đi đâu nào?"
Tô Giai Niên tự hỏi một chút, nghiêm túc nói: "Đi biển đi, em chưa ra biển bao giờ, vẫn luôn muốn đi xem..."
"Vậy chúng ta sẽ đi biển." Trầm Diễm vỗ tay một cái quyết định, sau đó lập tức lấy di động ra để đặt vé máy bay... Trải qua một hồi thảo luận, cuối cùng hai người quyết định được một nơi cách thành phố này khá xa, nghe nói bờ biển nơi đó tương đối sạch sẽ, không quá ô nhiễm. Đầu tiên Trầm Diễm vốn muốn ra nước ngoài, thế nhưng Tô Giai Niên đã ngây người ở nước ngoài vài năm, sẽ muốn đến các địa điểm trong nước hơn, Trầm Diễm quyết định làm theo lời của cậu.
Chọn được ngày lành rồi, thời gian còn lại chính là chuẩn bị và chờ đợi, Trầm Diễm hạ quyết tâm đem các loại tình huống thật lãng mạn bố trí một hồi, sau đó lặng lẽ liên hệ với khách sạn bên kia để họ chuẩn bị một phen...
Mà Tô Giai Niên một bên thong thả mong chờ, một bên vô cùng kích động, lại thấp thỏm vì người nhà bất kì lúc nào cũng có thể tìm đến, thế nhưng thái độ của Trầm Diễm lại khiến cậu vô cùng tin tưởng, nhiều năm như vậy, Tô Giai Niên chưa bao giờ sống cho chính bản thân mình, mà hiện tại, cậu cũng mong muốn vì nhân sinh của mình liều lĩnh một lần...
Ôm loại cảm xúc giặc đến tướng chặn, nước đến thuyền lên, sinh hoạt ngoài dự đoán lại thuận buồm xuôi gió, hai người mỗi ngày cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm, về nhà lại cùng nhau nấu cơm, đùa nghịch với chó, Trầm Diễm còn đưa Tô Giai Niên đến một quán KTV gần đó, bên trong lại còn có cả bài hát mà cậu đã thu âm trước đó. Tuy rằng là phiên bản sau khi được chỉnh sửa nhưng Tô Giai Niên vẫn vô cùng kích động, hát một bài hát vốn không phải hoàn toàn do cậu hát vô cùng vui vẻ.
Trầm Diễm ngồi bên lắng nghe, nghe rất nghiêm túc, thậm chí bỏ lỡ vài cuộc gọi, thậm chí đến gần cuối còn có thể cầm lấy mic hát cùng với Tô Giai Niên.
Trầm Diễm đối với âm nhạc không có hứng thú, trình độ ca hát cũng chỉ bình thường, hiện giờ hai người cùng hát một lúc, đến đoạn điệp khúc giọng cao giọng thấp trộn lẫn với nhau... Tô Giai Niên cuối cùng cười đến nỗi hát không ra hơi, "Trầm ca, hóa ra anh hát cũng không ra sao cả."
"Đúng vậy, mong ước lớn nhất cuộc đời tôi chính là làm kẻ có tiền..." Trầm Diễm nói đến đây, lại thấy hơi hoảng hốt: "Không phải là tiền của ba tôi, là tiền do chính tôi kiếm được..." Sau đó anh dùng số tiền ấy danh chính ngôn thuận tự mình rời khỏi ngôi nhà khiến người ta hít thở không thông kia, ra bên ngoài xem thế giới rộng lớn rốt cuộc là hình dạng gì.
Kỳ thật anh cũng đã sớm hoàn thành ý nguyện năm đó nhưng lại không được vui vẻ như tưởng tượng của năm đó.
"Trầm ca."
"Sao thế?"
"Anh có biết vì sao em lại thích ca hát không?"
KTV ánh sáng lập lòe, Tô Giai Niên cầm mic trong tay, ánh mắt giống như chứa đựng ngàn vạn ánh sao lấp lánh.
"... Chỉ cần cất tiếng hát em có thể giống như đến gần nhất với "Tự do", ca nhạc có thể truyền đạt lại hết thảy cảm xúc của nhân loại, không cần phải đi chứng minh mình đang nở nụ cười hay đang rơi nước mắt, chỉ cần anh có thể hát lên, sẽ có người nghe được anh đang cảm thấy thế nào."
"Ban đầu em hát là cho chính mình nghe, sau đó em lại muốn hát cho nhiều người nghe hơn nữa... Mà hiện tại, em chỉ muốn hát cho một mình anh nghe."
Bởi vì Trầm Diễm đã tiếp nhận cậu, tiếp nhận bản thân cậu chân chính mà không phải là một người thừa kế hoàn mĩ vô khuyết trước mặt cha mẹ cậu, cũng không phải một đại thiếu gia khôn khéo trước mặt người khác, chỉ là một thanh niên trẻ tuổi mang theo khuyết điểm cùng một trái tim cố chấp.
Tô Giai Niên không phải là một người hoàn mĩ, cậu cũng sẽ ghen tuông, cũng sẽ có một mặt nhỏ nhen, thậm chí có thể làm ra những hành động có phần cực đoan; cậu sẽ vì muột mục tiêu nào đó mà không từ thủ đoạn, cũng sẽ vì một người nào đó mà lì lợm la liếm. Đây mới là một Tô Giai Niên chân thật nhất, linh hồn bị trói buộc bởi một Tô Thiếu gia cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi một cái xác bị phong kín, mở ra một cuộc sống mới đầy sắc màu sinh động.
Trong quang cảnh nửa tối nửa sáng của KTV, trên màn hình chạy dài dòng chữ của ca khúc mà cậu hát:
"Nếu có dụng tâm truy đuổi, sẽ có thể chịu đựng hết thảy giá rét trời đông, để nghênh đón gió cơn gió tự do của mùa xuân..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro