🌷 Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đường chậm rãi cứ thế đi, đến khi hai người đến bờ biển thì quán nướng cũng đã bắt đầu mở cửa, từ xa đã có thể nhìn thấy từng làn khói dâng lên, mùi vị của than củi cùng hương vị theo gió bay đến. Trầm Diễm lúc này cũng đã thấy đói bụng, lôi kéo Tô Giai Niên một đường chạy chậm đến, dự định bản thân đi vào quán trước, để Tô Giai Niên đứng chờ, còn mình thì đi đến chỗ chủ quán lấy nguyên liệu cùng than củi.
Lần ăn đồ nướng trước đó của Tô Giai Niên cũng đã hơn nửa năm rồi, còn ăn nhiều đến mức phải vào bệnh viện... Hiện giờ nhìn lại, thật sự buồn cười, nhịn không được cảm khái trong chốc lát, Trầm Diễm cũng đã nhanh trở lại, phía sau còn có vài nhân viên hỗ trợ phục vụ. Tô Giai Niên tò mò nhìn đối phương đem than củi từ thùng ra, sau đó đặt vào bên trong khe nướng, đến khi ngọn lửa bùng lên... Ngọn lửa chợt sáng chợt tắt, phục vụ bắt đầu dùng quạt hương bồ quạt mạnh, nhiệt độ bắt đầu bốc lên phả vào mặt. Trầm Diễm nhanh tay kéo chàng trai vẫn còn đang sửng sốt: "Lại đây đi, bên đó nóng."
"Vâng..." Tô Giai Niên chớp chớp đôi mắt dính khói có hơi đau, cúi đầu nhìn chỗ đồ ăn: "Đồ ăn gồm những gì vậy?"
Trầm Diễm nghe vậy cong lưng mở nắp ra, bên trong đều là nguyên liệu nấu ăn tươi mới, trên trời dưới biển đủ cả, có thể nói cái gì cần có đều có.
Tô Giai Niên vừa nhìn đã thấy sáng cả mắt, bị Trầm Diễm gõ nhẹ lên trán: "Tôi mua nhiều như vậy chính là để cho cậu hưởng thụ, cũng không phải để cậu ăn no đến mức nhập viện, cậu nghe rõ chưa?"
"Trầm ca," chàng trai không cam lòng: "Lần trước quả thực là ngoài ý muốn, lần này nhất định sẽ không..."
"Sẽ không cái gì?" Trầm Diễm nhướng mày: "Chẳng lẽ cậu còn sẽ không trở thành một con sói đói sao?"
"......"
"Là muốn cậu ăn từ từ chứ không phải là không cho cậu ăn, cậu xem mình kìa, đầy một thân mồ hôi."
Tô Giai Niên bị nói đỏ cả mặt, xấu hổ đến mức quay đi không dám nhìn Trầm Diễm, bị người đưa tay lên đầu quay mặt lại, xoa nắn kĩ càng một trận. Sau một hồi nhóm lửa, cuối cùng phục vụ cũng buông cây quạt, chú ý một vài điều cho hai người rồi rời đi, chung quanh lập tức trở nên trống trải. Trầm Diễm đối với hoàn cảnh hiện tại liền vươn vai, xắn tay áo: "bình thường cậu cũng nói tôi chỉ biết làm trứng gà, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy trù nghệ của Trầm ca tôi..."
Tô Giai Niên cầm lấy quạt hương bồ, nhìn chiếc gáo bằng quả bầu được vẽ trên chiếc quạt, thiếu chút nữa đem ngọn lửa quạt cho tắt, còn bị khói bụi làm cho sặc đến ho khan. Trầm Diễm nhìn vị đại thiếu gia trù nghệ tinh thông này, chỉ sợ đời này cũng chưa từng tiếp xúc với hiện trường nấu nướng nguyên thủy như vậy, có vài phần bất đắc dĩ kêu đối phương đến xiên thịt, còn chính mình quạt bếp.
"Động tác cần nhẹ một chút, chậm một chút... Kiên nhẫn ngày thường của cậu đi đâu hết vậy?" Trầm Diễm vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn đôi mắt vô cùng đáng thương mang theo vài phần ủy khuất của Tô Giai Niên: "... Em đói bụng."
"..." Trầm tổng lọt vào ánh mắt ấy, nổ tung, đại não trống rỗng: "Vậy cậu muốn ăn cái gì, lại đây tôi nướng cho cậu..."
Tô Giai Niên vui vẻ cầm mấy xiên đã được xiên đầy thịt bò đến, mấy miếng thịt ở đầu xiên theo động tác của cậu thiếu chút nữa rơi xuống. Trầm Diễm dở khóc dở cười đem mấy miếng thịt đó gỡ ra thả lại chỗ cũ, lại đem xiên thịt trước đó lôi ra không ít nguyên liệu, sắp xếp lại một chút để nó tách nhau ra, như vậy khi nướng lên sẽ tương đối đều.
Anh đem thịt đã được xuyên bỏ lên giá nướng mới tinh, vừa đặt lên vỉ nướng sắt đã phát ra tiếng "xèo xèo", thịt trên bếp đang co rút lại theo tốc độ mắt thường có thể thấy được, tích tắc lại có từng đợt ngọn lửa nhỏ dâng lên. Trầm Diễm một tay cầm quạt, một bên quạt gió, một bên lật thịt, trên mặt thịt đã có sắc thâm lại, gia vị đẫy đà, không ngừng có nước chảy ra.
Anh thuận tay cầm lấy một lọ muối biển rắc lên một chút, Trầm Diễm cũng không cho thêm ớt, đây là thịt bò Nhật Bản, gia vị càng đơn giản ăn sẽ càng có hương vị của bản thân nó. Chờ một xiên thịt được nướng xong, Tô Giai Niên đã chờ không nổi đi qua lấy, thổi thổi một chút rồi cho vào miệng, một bên phun khói hít hà, một bên không ngừng khen ngon, sau đó lại đem một xiên đến bên miệng Trầm Diễm: "Trầm Diễm, anh cũng nếm thử đi."
Trầm Diễm đem xiên nướng khoai tây đã được xiên tốt đặt lên trên vỉ nướng, nghe vậy thì nghiêng đầu cắn một miếng, thịt bò non mềm, không có gân, giống như cắn một cái là tan ra, lửa nướng vừa vặn. Anh liếm miệng còn sót lại chút váng mỡ, đắc ý nói: "Thế nào, tôi cũng không phải chỉ biết nấu cháo cùng làm trứng gà phải không?"
"Phải phải!" Tô Giai Niên miệng nhét đầy thịt, lúc này lại nhanh chóng tiến đến xiên thêm hai xiên. Lúc này cậu cũng không tham nhiều, học theo Trầm Diễm xiên một lượng vừa phải, không chỉ có thịt bò, còn có thịt lợn, thịt gà đã được ướp gia vị đầy đủ, cầm một đống trên tay sau đó đặt ở trên khay, đi đến bên cạnh Trầm Diễm.
Trầm Diễm không ngừng đem đồ ăn đặt lên vỉ nướng, còn đặt thêm một ít hàu tươi, mặt trên rắc thêm tỏi cùng ớt đặt ở một góc chậm rãi nướng. Chỉ trong chốc lát, hàu sống dưới tác dụng của nhiệt bên trong chậm rãi sôi lên, hương vị của tỏi dung hợp cùng hải sản tự nhiên trở thành một loại hương vị tiên diễm, theo gió phiêu tán, kết hợp với cảnh hoàng hôn ngả bóng về tây quả là cảnh đẹp ý vui.
Hai người một bên nướng một bên ăn, chỉ chốc lát, hơn một nửa khay lớn đồ ăn đều vào bụng hai người, Trầm Diễm sợ Tô Giai Niên lại ăn đến bội thực, bèn thả chậm tốc độ. Lúc này trên vỉ nướng còn mấy xiên thịt lợn ba chỉ và da gà, ở trên lửa than nhẹ nhàng tỏa ra mùi hương thơm nức mũi.
Thế nhưng ăn nướng BBQ sẽ cảm thấy khát, vừa lúc có người bán nước dừa đi qua, Trầm Diễm bảo Tô Giai Niên đi mua mấy quả, ôm ở trên tay, đặt ở phía dưới ô che nắng, khi nào khát sẽ qua lấy.
Thời tiết lúc này cũng không còn khô nóng như buổi trưa, Trầm Diễm bận bịu trên bếp than vẫn mang theo một thân mồ hôi, Tô Giai Niên thấy thế, kêu đối  phương đến ngồi nghỉ ngơi một lát, lại đem nước dừa bỏ thêm đá đưa qua. Trầm Diễm nóng đến khó chịu, dứt khoát ôm luôn vào lòng để giảm bớt nóng, một bên uống một bên thở ra: "... cái này có thể so với bia giải nhiệt."
Tô Giai Niên đối với việc này vô cùng tán đồng, hai người một bên giải khát, một bên trò chuyện câu được câu không, ánh mắt trước sau hướng về phía mặt biển rộng lớn. Những người chơi đùa dưới ánh biển ngược sáng trở thành những bóng dáng màu tối, điểm xuyết trên mặt biển ánh vàng, thật sự giống như người cảnh đều hợp lại thành một.
Tô Giai Niên không biết nghĩ đến cái gì, giống như lẩm bẩm một câu: "Sinh nhật này của em là tuyệt nhất từ trước đến giờ..." Lời còn chưa dứt bàn tay đã được nắm lấy, lòng bàn tay của Trầm Diễm mang theo lành lạnh của quả dừa vừa cầm, giống như một lớp băng mỏng phủ lên cái nóng của mùa hè: "Đây không phải là sinh nhật tốt nhất của cậu." Ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt ôn nhu lạ thường của anh, anh chạm nhẹ lên khuôn mặt nóng đỏ của chàng trai: "Bởi vì chúng ta sẽ còn trải qua rất nhiều năm nữa, rất nhiều sinh nhật nữa... Luôn tốt hơn nữa so với bây giờ."
Đôi mắt Tô Giai Niên đỏ lên, không theo khống chế tiến tới hôn lên đôi môi mang theo vị nước dừa ngọt ngào của anh, Trầm Diễm sắp bị đối phương gặm đến tắt thở, đột nhiên nhớ đến cái gì.
"Tôi làm cho cậu một chỗ tắm cát được không?" Nói rồi anh đứng dậy, đào một cái hố to hình người, sống chết muốn Tô Giai Niên nằm vào. Cậu bất đắc dĩ làm theo, thấy Trầm Diễm bắt đầu đem phần cát đào ra phủ lên người cậu... Chỉ chốc lát sau liền lấp kín toàn bộ thân thể, giống như một sườn núi nhỏ bỗng nhô ra một khối thật lớn.
Trầm Diễm vỗ vỗ cát trên tay, lặng lẽ đến vừa cười vừa sờ mặt của Tô Giai Niên hiện tại đang không thể động đậy: "Hiện tại cậu cũng không có biện pháp nào nhỉ? Ngoan ngoãn để yên cho ca ca đến hôn một cái nào..."
Tô Giai Niên chớp chớp mắt, đáng thương vô cùng nói: "Trầm ca, em hơi nóng."
"Sau 5 phút nữa sẽ thả cậu ra." Trầm Diễm cắm ống hút vào một quả dừa mới, sau đó đưa đến bên miệng cậu: "Nếu khát thì hãy uống một ngụm, chờ tôi đào cậu ra xong chúng ta sẽ xuống nước bơi..."
Năm phút sau, Trầm Diễm hì hục đem người từ trong hố đào ra, kết quả là vừa đào được một nửa, "Văn vật" lại tự mình chui ra khỏi mặt đất, một tay đem Trầm Diễm đè lên bờ cát, Trầm Diễm một bên kêu người đừng mang một thân đầy cát cọ lên người mình, một bên bị đối phương cào đến chỗ ngứa ngáy, hi hi ha ha lăn thành một đoàn, cuối cùng hai người đều làm cho cả người hỗn độn, mỗi bước đi cát cũng sẽ theo đó rơi xuống, cả hai chạy đến bãi tắm gần đó tắm rửa xong mới thấy cả người thoải mái.
Cũng tiện đó thay đổi quần bơi để xuống biển, Tô Giai Niên bơi không quá giỏi, Trầm Diễm bèn thuê cho cậu một chiếc phao bơi thật lớn, chọn một cái màu sắc rực rỡ nhất... hình một chú vịt vàng...
Tô Giai Niên cũng không chịu thua kém, trở tay đem một chiếc phao bơi tạo hình hoa hướng dương chụp qua đầu đối phương, hoàn toàn không màng đến tiếng hô to của Trầm Diễm: "Tôi có thể tự bơi!", đem việc "An toàn là trên hết" lôi kéo người đi về phía biển.
Nước biển được ánh mặt trời chiếu lên có chút ấm áp, một chút sóng mềm nhẹ đánh vào da khiến người sảng khoái. Hai người đàn ông to lớn đem theo phao bơi tạo hình khoa trương đứng ở khu nước cạn, nước biển trong xanh, cúi đầu cũng có thể nhìn thấy chân mình, Trầm Diễm đá đá lên cẳng chân dưới nước của Tô Giai Niên: "Đi, tới chỗ sâu hơn một chút."
Dù sao thì biển với bể bơi cũng không thể giống nhau, Tô Giai Niên có thể cảm nhận được sóng biển đánh lên người truyền đến một lực cản. Cậu từ nhỏ cũng ít bơi lội, lúc này khó tránh khỏi khẩn trương, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy phao bơi vịt lớn, Trầm Diễm sợ cậu sẽ đem phao bơi bóp cho thủng, bèn duỗi tay nắm lấy tay cậu: "Đừng sợ, sóng biển lúc này nhỏ, sẽ không sao đâu..."
"Vâng..." Tô Giai Niên thả lỏng thân thể, tùy ý để Trầm Diễm mang ra một chỗ nước sâu hơn, thật nhanh, chân cậu chỉ có thể miễn cưỡng chạm nhẹ xuống dưới mặt cát, toàn bộ thân thể được nước biển nâng đỡ, đặt lên phao bơi. Tô Giai Niên ôm cổ vịt, quay đầu nhìn Trầm Diễm, kết quả chỉ nhìn thấy mỗi phao bơi trên mặt biển dập dềnh, cậu chợt cảm thấy hoảng sợ.
"Trầm ca!" Trong lòng cậu nôn nóng, cũng không màng đến bản thân mình chả khác nào vịt ở trên cạn, di chuyển chân muốn đi qua, kết quả bị sóng biển xô chỉ có thể đảo quanh một chỗ. Trầm Diễm bơi lội một vòng, lại lặn xuống ôm lấy đôi chân dài đang đạp loạn của đối phương, theo đó dán vào thân thể của cậu chui lên khỏi mặt nước.
Bởi vì là phao bơi dành cho người lớn, cho nên không gian bên trong cũng rộng, thế nhưng nếu muốn dùng cho hai người trưởng thành chui vào trong cùng một lúc thì vẫn có chút khó khăn. Vì vậy Trầm Diễm ghé vào bên ngoài vòng phao bơi ôm lấy cổ vịt, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Cậu khẩn trương cái gì chứ, Trầm ca của cậu ở đây, sẽ không vứt..." Lời nói còn chưa nói hết đã bị đối phương hung hăng hôn lấy, môi của Trầm Diễm mang theo vị nước biển mằn mặn nhưng Tô Giai Niên không để bụng... Cậu chỉ muốn hung hăng trừng phạt người này để lần sau đừng có chuyện gì lại doạ cậu.
Trầm Diễm chỉ cảm thấy môi dưới truyền đến một trận đau đớn, nguyên nhân là do bị người ngậm lấy liếm mút, cho nên đến khi hai người tách ra lại hơi sưng, anh vừa thở phì phò lại vừa thấy bất đắc dĩ: "Tôi cũng không phải đã nói cho cậu rằng mình biết bơi sao..."
Tô Giai Niên nhấp nhấp môi trừng mắt lên nhìn anh, mặc kệ Trầm Diễm nói thế nào cũng đều không muốn mở miệng, cuối cùng, ánh mắt cậu nhìn vào điểm nào đó phía sau anh, khóe môi căng thẳng thả lỏng, cong lên một nụ cười giảo hoạt:
"Trầm ca, phao bơi trôi đi đâu mất rồi."
Trầm Diễm: "......"
Không kịp tính sổ cùng với Tô Giai Niên, Trầm Diễm quay đầu một cái lặn xuống nước bơi ra ngoài, đuổi theo phao bơi càng ngày càng bị trôi ra xa. Tô Giai Niên ôm cổ vịt vàng ở tại chỗ nhìn theo, mãi cho đến khi đối phương cuối cùng cũng bắt được phao bơi, chậm rãi bơi trở về.
Chờ đến khi hai người chụm đầu vào nhau một lần nữa, Trầm Diễm tức giận lấy ra một vật trong tay hướng đối phương lắc lắc: "Nhìn này". Tô Giai Niên vừa cúi đầu đã thấy trong lòng bàn tay anh là một chiếc vỏ ốc biển lớn, toàn thân trắng thuần, ở trong ánh hoàng hôn đang buông xuống tản ra một vòng ánh sáng nhu hòa.
"Anh vừa rồi... là đi tìm cái này sao?"
"Phải." Trầm Diễm bị bắt bơi mấy trăm mét, lúc này lười biếng ghé vào phao bơi hoa hướng dương nghỉ ngơi một chút. Tô Giai Niên tay cầm ốc biển, trong lòng không biết làm sao, lại cảm thấy áy náy, duỗi tay sờ sờ môi dưới của anh: "Anh có đau không... Em cũng không phải cố ý."
Trầm Diễm tức giận trợn trắng mắt: "Cậu chính là cố ý, cậu hận không thể đem tôi toàn thân đều lưu lại dấu vết đúng không?"
Tô Giai Niên đỏ mặt, nhấp nhấp môi không nói nên lời, Trầm Diễm thấy cậu như vậy thở dài: "Cậu biết rõ tôi vĩnh viễn sẽ mềm lòng đối với cậu... Khiến cậu có cảm giác không an toàn là tôi sai, yên tâm đi, tôi sẽ không rời bỏ cậu..." Anh nhớ đến chiếc nhẫn vẫn còn đặt trong phòng khách, nghĩ thầm đến khi đối phương nhìn thấy vật này hẳn là sẽ không còn thời thời khắc khắc lo lắng nữa đi."
Thế nhưng nếu đã muốn cho đối phương một niềm vui bất ngờ, vậy anh đương nhiên sẽ lưu giữ lại đến phút cuối cùng... Trầm Diễm cầm lấy ốc biển trong tay đối phương, bỏ hết cát và nước ở bên trong ra, đặt ở bên tai chàng trai.
Tô Giai Niên có thể nghe được âm thanh của gió biển ôn nhu, linh hoạt lại kì ảo, tựa như đôi mắt đang nhìn cậu của giờ phút này...
Hai người bơi đến tận khi mặt trời hoàn toàn xuống núi mới chậm rì rì quay lại bờ biển. Sau khi tắm rửa thu dọn sạch sẽ, cùng nắm tay nhau trở về.
Sau khi bơi, đồ nướng trước đó ăn vào cũng đã đến thời điểm tiêu hóa gần hết, sau khi đi tới đi lui hai người cũng đã thấy đói bụng, dọc đường đi thấy có quán bán đồ ăn vặt bọn họ sẽ dừng lại mua một ít, lúc này Trầm Diễm đang một tay cầm cơm rang, một tay là một phần mực lớn, ăn đến bên khóe miệng đều là gia vị.
Tô Giai Niên duỗi tay lau đi chút gia vị dính trên chóp mũi của anh, trên tay còn lại cầm một ly nước dừa: "Anh ăn từ từ..."
"Tạo hình cắn đồ ăn như thế này có vẻ không tốt lắm." Trầm Dễm cúi đầu uống một ngụm đồ uống: "Buổi tối nếu vẫn còn đói, tôi sẽ gọi khách sạn mang cơm đến, cậu muốn ăn gì thì cứ nói..." Anh lại nói vài lời đơn giản, bất tri bất giác đã đi đến khu dân cư gần đó. Hai người ở trong gian phòng lớn nhất ven biển, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, nhưng hôm nay Trầm Diễm vừa nhìn lên, thoáng nhìn cửa sổ sát đất đã trông thấy ánh đèn thoáng hiện, sửng sốt: "... Lúc ra khỏi phòng cậu có tắt đèn không?"
Tô Giai Niên cũng ngơ ngẩn, một nỗi sợ hãi không thể miêu tả ập đến, tay cầm đồ uống bắt đầu run rẩy, Trầm Diễm nhận ra sự khác thường của cậu, đem con mực trong tay ném đi, bắt lấy cổ tay của cậu: "Làm sao vậy?"
"Trầm ca..." Âm thanh của Tô Giai Niên rất nhẹ, giống như bất kể lúc nào cũng có thể tan vào trong gió biển: "Anh còn nhớ rõ trước kia đã đồng ý với em thế nào đúng không?"
"Nếu có một ngày em đột nhiên rời đi... Anh phải chờ em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro