🌷 Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại não nhất thời trống rỗng, Trầm Diễm không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, mới giống như xác định được cái gì, nhắm mắt lại.
Anh không thể miêu tả nổi tâm trạng lúc này của mình, nhưng theo lý trí mách bảo, anh không thể chỉ vì một bức ảnh mà phủ nhận những gì anh cùng Tô Giai Niên hứa hẹn... Nhưng về mặt tình cảm, bức ảnh này giống như một thanh đao sắc nhọn, vô thanh vô tức đâm vào lồng ngực anh, thậm chí cũng không có máu chảy ra.
Cho nên việc anh có thể làm lúc này là hít thở từng ngụm từng ngụm không khí, buông di động ra, sờ soạng thuốc lá ở trong ngăn kéo, cũng đã rất lâu anh chưa hút, hiện giờ làm thế nào cũng nhịn không nổi, phẫn nộ, ghen ghét, đau khổ... mọi thứ hỗn loạn thổi quét trong anh, Trầm Diễm vốn tưởng mình có thể bình tĩnh lại một chút... nhưng anh không làm nổi.
Ngón tay run run đem điếu thuốc đưa lên miệng, hút một hơi thật sâu, nicotin chua sót dũng mãnh tràn vào phế phủ, Trầm Diễm tựa người vào ghế mềm, hai mắt nhìn lên phía trần nhà trên đỉnh đầu, chậm rãi phun ra một làn khói trắng... Cứ như vậy từng ngụm từng ngụm hút xong một điếu thuốc, anh cũng dần dần bình tĩnh lại, cầm lại điện thoại, lại gọi cho Khương Nhiễm một cuộc gọi.
Đối phương cũng đã sớm tìm hiểu một vài tin tức liên quan, vốn dĩ muốn tìm người áp xuống, nhưng cuối cùng vẫn bị chậm một bước, lúc này nhận điện thoại cũng ít nhiều cảm thấy thấp thỏm, câu đầu tiên bật thốt lên lại là: "Trầm tổng, anh đừng quá thương tâm... Tôi cảm thấy Tiểu Tô không hẳn là cố ý."
"Ừm." Trầm Diễm buồn bã ỉu xìu lên tiếng, trầm mặc một lát lại nói: "... Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Tô gia... cũng chính là gia tộc của Tô Giai Niên, là một danh môn vọng tộc ở hải ngoại trong giới người Hoa, gần đây họ có ý định về nước phát triển, cho nên..." Khương Nhiễm đem tin tức mấy ngày nay mình tìm hiểu được báo lại cho đối phương: "Thế nhưng trước mắt thì họ vẫn còn đang tìm đối tác để hợp tác, người được nhắm đến là đại tiểu thư của Tiền gia xinh đẹp, cũng có ý định muốn liên hôn, cuối tuần là sinh nhật của Tiền tiểu thư, nói là muốn tổ chức một buổi lễ lớn, mời rất nhiều người..."
"Tiền gia?" Trầm Diễm nheo nheo mắt, ở trong đầu lục tìm thông tin về dòng họ này... CEO của công ty bất động sản  Minh Huy hình như là họ Tiền?
Cùng tồn tại ở một nơi, khó tránh khỏi có mấy lần gặp gỡ đối phương, Trầm Diễm vẫn còn nhớ rõ diện mạo của người nọ, chỉ là bất động sản Minh Huy mấy năm gần đây phát triển không tồi, cũng tính là vững chắc... Đây đúng là một đối tượng hợp tác không tệ.
Nhưng chỉ bằng trình độ như vậy mà muốn đoạt người trên tay Trầm Diễm thì cũng là quá coi thường anh rồi. Nghĩ như vậy, Trầm Diễm gõ nhẹ lên bàn: "Tra giúp tôi danh sách khách mời, sau đó chỉnh sửa lại hoàn chỉnh rồi mang đến cho tôi."
Khương Nhiễm lên tiếng rồi sau đó cúp máy. Trầm Diễm đặt lại điện thoại lên bàn, đứng lên mở cửa sổ, khói thuốc trong phòng bị thổi tan... Anh nhìn từ trên cao xuống, nhìn thành phố phồn hoa dưới chân mình, ba năm sau, phía đông sẽ có một tòa nhà lớn được xây dựng, trung tâm thương mại Tây Nam cũng sắp được khởi công... Anh có tài sản, cũng có năng lực trở thành người hợp tác của Tô Gia ở trong nước, hơn nữa quan trọng nhất là, anh có người cần phải đạt được bằng mọi giá.
Anh đã đáp ứng với Tô Giai Niên sẽ chờ cậu quay trở lại, nhưng cũng không có nghĩa là anh chỉ ngồi yên chờ đợi, anh là một người đàn ông, trên vai mang trọng trách, dưới chân đạp ngã bao nhiêu chướng ngại vật để có thể đạt được vị trí ngày hôm nay, cho nên hiện tại, anh không còn muốn tiếp tục chờ đợi nữa.
Đứng hóng gió trên sân thượng một lát, lại về phòng khi danh sách được mang đến, Trầm Diễm nhìn qua một lượt phát hiện không ít người trong đó là nhân vật có quyền lực, cơ bản là một mạng lưới quan hệ dày rộng... Xem ra đây là một thử thách cần phải vượt qua trước mặt cha mẹ vợ nhỉ? Trầm Diễm cười lạnh một tiếng, lại đem mắt trở về nhìn về phía tin tức kia, trên ảnh chụp Tô Giai Niên không có ý cười, biểu tình phần lớn là lạnh lùng.
Cái này là trong lúc tâm tình anh dễ chịu hơn mới nhìn ra, thế nhưng chiếc nhẫn chói lọi trên bàn tay hai người vẫn khiến Trầm Diễm tức đến nghiến răng nghiến lợi, vừa nghĩ sau khi đối phương trở về sẽ nghiêm hình bức cung, lại không nhịn được đem ảnh chụp xem đi xem lại... Tô Giai Niên hình như hơi gầy, vẻ mặt cậu dưới ánh đèn có vẻ nhợt nhạt... Không phải là bị bệnh chứ?
Trầm Diễm càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, chỉ hận không thể nhanh chóng gặp mặt đối phương để hỏi cho rõ ràng, vì vậy anh lại đem danh sách kia nhìn lại một lần, cuối cùng cũng tìm được người quen trong đó, vậy nên không chút do dự cầm lấy điện thoại nhấn số...
Một ngày sau, tại quán cà phê ở gần công ty, Trầm Diễm đúng hẹn đến gặp Lý Bình Lãng đã ngồi yên ở một vị trí tốt nhất, ngoài ra, còn có một người nữa cũng ở đó.
Người nọ là Ngụy Thịnh anh đã từng gặp qua trước đó, ăn mặc áo phông đơn giản, cánh tay bên ngoài tràn đầy cơ bắp, lúc này đang thẳng sống lưng ngồi bên cạnh Lý Bình Lãng, rất có phong thái của một quân nhân.
Lý thiếu gia bất đắc dĩ giải thích: "Cái này, Tiểu Thịnh hắn nhất định muốn cùng đến... Tôi khuyên thế nào cũng không được, anh cứ coi hắn như không khí, không tồn tại là được..."
Ngụy Thịnh nghe vậy quay đầu nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, chỉ sờ sờ mái tóc mềm mại của anh họ.
Lý Bình Lãng giống như run rẩy nhưng rất nhanh liền có phản ứng, hắng giọng một chút: "Thế nhưng tôi không nghĩ lại nhanh gặp lại đến vậy... Xin hỏi Trầm tổng hôm nay muốn gặp tôi là có việc gì gấp sao?"
"Đương nhiên." Trầm Diễm ngồi xuống phía đối diện hai người, tư thế nghiêm nghị, sau đó lấy thái độ vô cùng nghiêm túc mở miệng: "Lý thiếu, có phải cậu nhận được thiệp mời tới tham dự buổi tiệc sinh nhật của tiểu thư Lý gia không?"
Lý Bình Lãng lục tìm trong trí nhớ, hình như mấy hôm trước có nhận được vật này, "Hình như đúng là thế... nhưng tôi cũng chưa biết mình có tham gia hay không, làm sao vậy?"
"Tôi muốn nhờ cậu giúp một chút..." Trầm Diễm sắp xếp lại lời nói, đem tình huống của mình nói qua: "Bởi vì trong bữa tiệc đó có một người tôi muốn mang đi, cho nên tôi muốn cậu giúp tôi... tham gia cùng."
Anh còn chưa dứt lời, Ngụy Thịnh bên kia vẫn luôn im lặng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt là địch ý rõ ràng.
"Tiểu Thịnh, cậu đừng như vậy..." Lý Bình Lãng bội vàng vuốt ve sống lưng căng thẳng của em họ, hướng về phía Trầm Diễm cười cười xin lỗi: " Thật ngại quá, tiểu Thịnh hắn tương đối mẫn cảm..."
Trầm Diễm yên lặng uống cà phê, nghĩ thầm, chỉ đơn giản là mẫn cảm thôi sao? Bao nhiêu dục vọng chiếm hữu đều viết chói lọi trên mặt... Lại nhìn Lý Bình Lãng, đây là đem một con sói thành một con cún mà vuốt ve à!
Thế nhưng tất cả những việc này đều không có quan hệ với anh: "Như vậy ý của Lý thiếu là?"
Lý Bình Lãng hơi trầm mặc, giống như đang tự hỏi: "Trầm tổng cũng đã nói rồi, tôi nếu cự tuyệt thì cũng quả là không nể mặt, nhưng... Tiểu Thịnh cũng không muốn tôi tham gia, nếu như tôi đồng ý luôn bây giờ, cậu ta khẳng định sẽ tức giận, cho nên..."
Hắn nói thật sự chậm, giống như vừa nói vừa suy nghĩ xem dùng từ nào cho thích hợp, việc này giúp Trầm Diễm có cơ hội xen vào, cười cười: "Tôi hiểu... thế nhưng có phải Lý thiếu đang coi trọng một tòa nhà phải không?"
"Cái gì?" Lý Bình Lãng chớp chớp mắt: "Vì sao anh lại biết?"
"Nếu Lý thiếu nguyện ý giúp tôi việc này..." Câu nói tiếp theo không cần nói rõ ràng cũng đã đủ ý tứ, Trầm Diễm chọn đúng thời cơ dừng lại, để cho đối phương có thời gian suy nghĩ.
Mà Lý Bình Lãng cũng lập tức rơi vào tình trạng bối rối, mấy năm nay hắn lăn lộn trong giới giải trí, mục đích lớn nhất chính là muốn mượn một nguồn lực lớn, lúc trước công ty đầu tư thất bại, hắn vẫn còn khổ sở một thời gian, hiện giờ có một cơ hội lớn như vậy bày ra trước mắt, nếu bỏ qua, thật sự...
Dù sao hắn cũng là người của Lý gia, trên người chảy dòng máu thương nhân, cho dù kinh doanh không quá tốt, nhưng cũng không đến mức từ bỏ lợi ích trước mắt. Rối rắm cả buổi, Lý Bình Lãng mở miệng nói: "Tôi làm như vậy, Trầm tổng cũng sẽ không trách một bằng hữu như tôi sao?"
"Thương trường coi trọng lợi ích, tôi và cậu đều thuộc dòng dõi kinh thương, sẽ không thể không hiểu đạo lý này." Trầm Diễm cười nói: "Tôi biết Lý Thiếu có nguyên nhân khó xử của mình, nhận ân tình của người khác tôi nhất định sẽ báo đáp, chẳng qua là chuyển nó thành một giao dịch mà thôi. Hai bên đều là người hợp tác, giao dịch thành công thì cả hai cùng vui vẻ, về sau đương nhiên vẫn sẽ là bằng hữu... Cho dù có em họ của cậu ở đây cũng sẽ không có vấn đề gì cả phải không?" Chỉ là một giao dịch, không mang theo tình cảm cá nhân, Trầm Diễm cũng đã làm tốt mọi chuẩn bị, cho nên giờ phút này, nửa điểm anh nói cũng không có chút giả dối nào.
Lý Bình Lãng trầm mặc một lát: "Vị trí kia chính là một nơi có tiềm lực vô cùng lớn, giá trị xa xỉ."
Trầm Diễm lại nói: "Dùng một đồ vật xa xỉ đổi lấy một vật báu vô giá, chuyện mua bán như vậy, người có lợi là tôi."
Lời nói cũng đã đến mức này, Lý Bình Lãng không còn lý do gì để cự tuyệt, hắn lặng lẽ nắm chặt bàn tay Ngụy Thịnh, đáp ứng việc này. Trầm Diễm đạt được mục đích thì dừng lại sau đó vội vàng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lý Bình Lãng cùng với Ngụy Thịnh, cánh cửa vừa đóng lại, người bên cạnh lập tức quay đầu sang, ánh mắt sâu thẳm nhưng không thấy vẻ tức giận.
Lý Thiếu gia tiến đến hôn hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Có nhiều việc ba tôi đã dạy tôi cũng không nhớ kỹ... Nhưng có một điều tôi vẫn có thể hiểu được, nơi kia thật sự đối với tôi rất quan trọng... Cậu, cậu sẽ không trách tôi phải không?"
Đôi môi mềm mại dán lên gương mặt, Ngụy Thịnh buông mắt, nhìn anh họ trước mặt khẽ thở dài.
"Sẽ không." Hắn duỗi tay xoa nhẹ mặt của đối phương: "Tôi chỉ cảm thấy anh đã trưởng thành hơn, sẽ cùng người khác bàn điều kiện..."
Lý Bình Lãng hắc hắc cười: "... Trầm tổng cũng đã nói rồi, dùng một vật có giá trị xa xỉ để đổi lấy một thứ vô giá, phần trao đổi này là xứng đáng, tôi cũng muốn có một công ty của riêng mình, nếu không có chút bản lĩnh nào, sau này chúng ta già rồi lấy gì mà sống?"
Ngụy Thịnh nghe được lời này, ánh mắt cuối cùng cũng mềm mại hơn, hắn hôn lên đôi môi còn vương vị cà phê của người anh họ này: "Phải, anh làm rất tốt."
Trước bữa tiệc một đêm, Trầm Diễm hơi mất ngủ.
Anh nằm trên giường lăn qua lộn lại, cầm lấy chiếc vòng cổ trượt tới trượt lui, chiếc nhẫn trên đó mang theo quang mang rất nhỏ.
Trầm Diễm ngẩn ra, duỗi tay cầm lấy, chiếc nhẫn mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể, an vị trong lòng bàn tay, giống như một đốm lửa.
Anh không tự giác nghĩ đến chiếc nhẫn trên tay Tô Giai Niên, cũng tốt, anh còn nhìn nhận rõ ràng, vô cùng để ý, rốt cuộc nhẫn của mình còn chưa đưa ra cho đối phương... Nhưng cũng không thể nào chỉ vì một chiếc nhẫn mà phủ nhận hết thảy những gì họ đã trải qua, càng không thể vì thế mà phủ định tấm chân tình của họ.
... Cho nên, tôi tin tưởng cậu.
Anh hôn lên chiếc nhẫn có khắc tên hai người trong tay.
Cùng ngày, Trầm Diễm đã sớm an bài mọi công tác ngày hôm nay, sắp xếp hợp lý, tất cả chuẩn bị cho một đêm này... Tuy là nói vậy, nhưng thời gian bắt đầu bữa tiệc là khoảng 4 giờ 30 phút, Trầm Diễm rảnh rỗi lôi chó ra đi lòng vòng dưới lầu, sau đó lại dọn dẹp nơi ở, hy vọng khi Tô Giai Niên trở về có thể cảm thấy thoải mái.
Kỳ thật anh cũng không thể tính toán được 100% suy nghĩ của đối phương, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, đều phải thử một lần, nếu không cũng không thể vượt qua được chính mình. Ôm tâm tình như vậy, Trầm Diễm chờ đến buổi chiều bèn thay một thân âu phục tinh xảo, nhìn qua gương để xác nhận mọi thứ đều hoàn hảo mới lái xe ra khỏi cửa.
Lý Bình Lãng so với anh đến sớm hơn một chút, Trầm Diễm nhìn đến Ngụy Thịnh cao lớn ở bên cạnh đối phương, mặt đối mặt, gật đầu với hắn rồi xoay người bước đi.
Lý Bình Lãng cùng đối phương nói vài câu, lướt qua Ngụy Thịnh đến bên cạnh Trầm Diễm: "Trầm tổng, chúng ta vào đi thôi."
Người tham dự buổi tiệc không ít, nhưng phần lớn cũng đều là người Trầm Diễm quen biết, giờ phút này anh không hy vọng mọi người nhận ra mình quá sớm, ít nhất cũng muốn chờ đến khi gặp được Tô Giai Niên...
Vì vậy anh cúi đầu đi phía sau Lý Bình Lãng, lại tiến vào phía sau hội trường, sau đó hai người thuận tiện tách nhau ra, Trầm Diễm đi vào một góc, lại tiện tay cầm lấy một ly vang đỏ, híp mắt quan sát sự việc diễn ra trong hội trường. Tiền Kiên cũng đã xuất hiện, cũng dẫn theo con gái giới thiệu với mọi người... Nhưng đối với Tô gia thần bí kia Trầm Diễm vẫn chưa thấy, anh ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, nơi có ánh đèn chiếu rọi, hẳn là ở đó.
Đảo mắt cũng hơn một giờ trôi qua, đến khoảng 6 giờ, khách quý cũng gần như đông đủ, vốn nên là vai chính lên sân khấu... Nhưng Trầm Diễm đợi nửa ngày cũng không thấy nửa điểm tin tức, anh có chút buồn bực, không khỏi lại nhìn lên vị trí phía tầng hai, suy nghĩ một lúc lâu vẫn là lấy cớ đi vệ sinh, đi qua  dải phân cách rời khỏi đại sảnh của hội trường.
Trầm Diễm vòng qua bên ngoài đại sảnh dạo một vòng, phát hiện cầu thang khẩn cấp đi lên lầu hai vẫn mở cửa, anh bèn theo đó đi lên lầu, chỉ thấy trên hành lang có mấy bảo vệ đi qua đi lại, anh định đến xem thì bị người phát hiện ngăn lại mời quay trở về.
Trầm Diễm bất đắc dĩ quay lại, anh nhìn một lúc cũng không thấy người muốn tìm, cho nên muốn đi đến nhà vệ sinh hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại. Hầu hết các vị khách quý đều ở hội trường chờ đợi khai mạc cho nên trong phòng vệ sinh lúc này yên tĩnh không một bóng người. Trầm Diễm cúi người vặn nút mở, đem nước lạnh đưa lên mặt, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cho đến khi nỗi bực bội trong lòng giảm bớt một chút mới thở dài một hơi, thẳng eo châm thuốc.
Khói trắng lượn lờ trong không trung rồi phiêu tán, anh mau chóng hút xong một điếu thuốc, thuận tay dập tắt tàn thuốc, chuẩn bị trở lại hội trường, đột nhiên lại truyền đến một tiếng ho khan rất nhẹ...
Đối phương rõ ràng kiềm chế thanh âm, nhưng bởi vì bốn phía thật sự quá yên tĩnh, Trầm Diễm vẫn có thể nghe thấy.
Anh hoảng sợ, phóng nhẹ bước chân, xoay người đẩy đẩy lên cánh cửa nhà vệ sinh bên cạnh để xem có người không. Cánh cửa hiển nhiên bất động.
Trầm Diễm đứng ở cửa, trong lòng đột nhiên hiện lên một phỏng đoán lớn mật... Ôm ấp tâm trạng mà bản thân cũng không rõ là gì, Trầm Diễm gõ gõ lên cửa.
"Giai Niên, là cậu phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro