🌼 Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến khi Trầm Diễm mang theo Tô Giai Niên đã được trang điểm cẩn thận đến khách sạn, thời gian hẹn cũng vừa kịp lúc, anh xuống xe, đem chìa khóa xe giao cho nhân viên phục vụ, lôi Tô Giai Niên chạy chậm vào chỗ đặt trước đó, chỉnh lại cổ áo, lại nhìn thoáng qua người trẻ tuổi bên cạnh, trấn an nói: "Không có việc gì đâu, đừng khẩn trương, có tôi ở đây."
Tô Giai năm vâng một tiếng.
Kỳ thật, cậu không cảm thấy chút khẩn trương một chút nào.
Từ nhỏ đến lớn, những trường hợp như thế này cậu đã trải qua không ít, nhưng Trầm Diễm lại nắm lấy tay cậu không buông, càng đến gần lại càng cẩn thận, đem cậu bảo vệ ở phía sau.
Đối với loại hành động bảo vệ này, Tô Giai Niên cảm thấy vô cùng  mới lạ, cho nên cũng ngoan ngoãn phối hợp cùng.
Cánh cửa nặng nề bị Trầm Diễm đẩy ra, ngay sau đó là âm nhạc inh tai nhức óc đột kích, Tô Giai Niên đứng ở lối vào, nhìn ánh đèn nhấp nháy y hệt ma quỷ trước mắt, cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới khác.
Theo một tiếng vang nặng nề, cánh cửa phòng khép lại phía sau hai người.
Trong phòng tạp âm quá nhiều, Trầm Diễm không thể không nghiêng đầu dán vào bên tai Tô Giai Niên: "Theo sát tôi."
Người sau chỉ cảm thấy vành tai hơi ngứa, hóa ra là do đôi môi của đối phương trong lúc vô tình nhẹ nhàng cọ qua, lưu lại một trận tê dại giống như điện giật. Trầm Diễm nắm chặt tay người vẫn còn đang xuất thần, đẩy ra đám người quần ma loạn vũ, đi vòng vào phía giữa.
"Ôi chao, đây không phải là Trầm tổng sao..." người đàn ông đang nằm liệt trên ghế sô pha thấy anh, thân thể lung lay bò lên, "Tôi chờ anh đã lâu rồi..."
"Chờ tôi làm gì." Trầm Diễm nhướng mày, "Lý thiếu thật là có hứng thú, không phải nói là một bữa tiệc sao, vì sao lại đột nhiên thay đổi?"
Lý Bình Lãng đã uống không ít rượu, vật trước mắt đều xuất hiện bóng chồng, lúc này bám ghé vào ngực người mẫu bên cạnh, nhìn về phía anh cười như một tên ngốc: "Cái này còn không phải... là do... Tề Băng về nước sao... Còn chỉ đích danh tôi gọi cậu đến..."
Hắn nói năng lung ta lung tung, một bộ dạng rất muốn phun ra, Trầm Diễm nghe được tên của người nào đó, phút chốc nheo nheo mắt lại: "... Anh nói ai?"
"Tề, Tề Băng ấy......" Lý Bình Lãng đặt ly rượu xuống: "Hắn từ...... Nước ngoài...... Đã về rồi...... 9 giờ tối ... máy bay...... Lúc này...... Hẳn là người cũng sắp tới rồi..."
Trầm Diễm cúi đầu nhìn di động, đã là 10 giờ tối.
Tô Giai Niên cảm thấy tay đối  phương nắm lấy tay cậu lại càng ngày càng chặt, không khỏi dời tầm mắt, trong ánh đèn mờ của nơi tối tăm này nhìn mặt Trầm Diễm. Từ trước đến nay, Trầm tổng vẫn luôn mang theo một gương mặt với nụ cười ngông cuồng, giờ lại không cười, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, chỉ có một mảnh nhỏ được chiếu sáng bởi ánh đèn màn hình di động, phản chiếu ánh sáng trắng lên làn da. Tô Giai Niên thấy anh nhắm mắt lại, sau khi ngẩng đầu, nụ cười kia lại lần nữa hiển hiện, chỉ có cánh tay nắm chặt kia vẫn chưa từng thả lỏng.
Tô Giai Niên đứng bên cạnh anh, cũng không nhắc nhở, chỉ yên lặng thừa nhận cảm xúc dao động của đối phương, trong mắt hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu.
Ngay sau đó, lối vào phòng lại được mở ra một lần nữa, một người đàn ông dáng người cao gầy mang theo chút xa hoa phóng túng chậm rãi hướng về phía bọn họ...
Tề Băng vẫn còn đứng ở phía sau họ, Trầm Diễm đã mở lời trước: "Đã lâu không gặp."
Anh không chút để ý mà nói, đồng thời đôi mắt nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới... Thật sự là đã lâu không gặp, cho nên anh cũng đã có phần quên mất bộ dáng trước kia của người đàn ông này, có lẽ là thân cao? Tóc cắt ngắn? Có điều kiểu dáng của mắt kính thật sự không thay đổi, vẫn là một khung kim loại tiêu chuẩn, một bộ nho nhã lệ độ của tên cầm thú...
Vừa nghĩ đến việc này, Trầm Diễm lại không thể hiểu được mà cười ra tiếng; Tề Băng nhìn anh, cũng cười: "Nhìn thấy tôi cảm thấy vui như vậy sao?"
"Cậu biến đi." Trầm Diễm nói: "Cậu không phải đi đến rất thống khoái sao, còn trở về để làm gì?"
Khi nói những lời này, giọng điệu của anh nhàn nhạt, không nghe ra được chút cảm xúc nào, nhưng thật ra Tô Giai Niên có thể cảm nhận được lực đạo trên tay nhẹ hơn, giống như cuối cùng cũng có thể buông xuống thứ gì.
Tề Băng lại không cho là đúng, trêu đùa: "Đây không phải là do thường xuyên phải ăn thức ăn nhanh, lại nhớ đến hương vị đồ ăn của Trung Quốc sao." Ánh mắt hắn chuyển sang Tô Giai Niên đứng phía sau Trầm Diễm: "Đây là, tân hoan mới của anh phải không?"
Ánh mắt kia đúng là có chút lộ liễu, Tô Giai Niên không khỏi hơi nhíu mày, vừa định nói chuyện lại bị Trầm Diễm cản lại.
Người nọ lại di chuyển một chút, đứng ở trước mặt Tề Băng, hoàn toàn chặn lại tầm mắt người này: "Đúng vậy, làm sao, cảm thấy hâm mộ sao?" Dứt lời còn thân mật quay đầu, hôn một cái lên mặt Tô Giai Niên.
Khí chất và diện mạo đúng là không tồi... Chỉ là thân hình này, hình như hơi cao." Tề Băng vuốt cằm, bình tĩnh nói từng câu từng chữ: "Anh không phải từ trước đến giờ đều thích những người có thân hình nhỏ nhắn một chút sao?"
Trầm Diễm kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Chúng ta cũng đã không gặp nhau cả chục năm nay, cũng thật làm khó Tề đại thiếu gia còn nhớ rõ sở thích của tôi... Có điều, thật xin lỗi, hiện tại khẩu vị của tôi đã đổi rồi, tôi thích người như Giai Niên đây, cậu có ý kiến gì sao?"
Tề Băng nhìn anh một cái thật sâu, tựa như định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng, chỉ xoay người cầm lấy hai chai rượu ngon từ nhân viên phục vụ, lại tuyên bố chi phí hôm nay hắn sẽ bao trọn.
Lời nói vừa dứt, không khí chung quanh lập tức bùng nổ, tiếng thét chói tai vang lên khắp căn phòng không phân biệt được của ai với ai, có người hưng phấn bật champagne, nơi nơi đều có rượu bị phun ra, Trầm Diễm đứng đối diện với Tề Băng đương nhiên cũng không tránh được, chẳng qua người vừa dính một chút đã được Tô Giai Niên cởi áo ra che cho.
Tề Băng đứng trong đám người, trên đỉnh đầu là ánh đèn đủ mọi màu sắc, quang ảnh chìm nổi, hắn cười như không mà nhìn Trầm Diễm, chậm rãi giơ lên ly rượu đầy: "Chúc mừng chúng ta gặp lại."
Dứt lời ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Trầm Diễm đem áo khoác dính champagne ném cho Tô Giai Niên, thuận tay lấy một chai rượu từ trên bàn, mở nắp chai, rót hơn phân nửa chai, còn lại đem vẩy lên mặt đất. Rượu trong chai thủy tinh vẩy ra, giống như sấm sét trên mặt đất bằng, mang đến một đợt kinh hô mới.
"Uống nào." Trầm Diễm lau lau khóe miệng còn vương rượu, thẳng thắn uống, đôi mắt kia có chút làm người sợ hãi, giống như một ánh đao gắt gao nhìn đến gương mặt vừa như quen thuộc lại vừa như xa lạ của Tề Băng, cười sảng khoái: "Lâu như vậy không gặp, một ly đã muốn đuổi người, cũng quá không có nghĩa khí rồi? Mọi người nói xem có phải hay không..."
"Uống! Uống!"
Nhóm nam nữ gào thét, âm thanh cực lớn, giống như có thể thổi tung nóc nhà vậy, Tề Băng cũng mở một chai trong tiếng tung hô, chỉ có điều, hắn không quăng chai rỗng đi như Trầm Diễm, chỉ nhẹ nhàng đặt ở một bên.
"Nếu chỉ uống rượu thôi thì thật không thú vị", hắn nói: "Chi bằng chúng ta chơi trò chơi đi."
Tô Giai Niên ở đằng sau nhíu nhíu mày, rồi lại nghe Trầm Diễm nói: "Đêm nay cậu là chủ, cậu tự quyết đi."
"Vẫn là Trầm tổng thoải mái," Tề Băng cười nói: "Như vậy, chúng ta so xúc sắc, một chén rượu một lần, nếu thua thì phải cởi quần áo, ai cởi sạch trước thì thua, người thua sẽ đáp ứng một điều kiện của người thắng..."
Trầm Diễm sửng sốt một chút, giống như đột nhiên nhớ đến cái gì, nhưng đám người đã bắt đầu ồn ào, hiện tại nếu cự tuyệt dĩ nhiên là không được, anh cắn chặt răng: "Vậy cứ làm theo lời cậu nói đi."
Tề Băng vẫy tay, lập tức có người mang rượu cùng đạo cụ đến, Trầm Diễm đem Lý Bình Lãng đã say đến hồ đồ đẩy qua một bên, đặt người ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu lắc.
Không biết vì sao anh đột nhiên có chút khẩn trương, chờ một chút cho đến khi âm thanh ngừng lại, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Cũng may ánh sáng không tốt, cho dù là Tề Băng ngồi đối diện anh cũng không phát hiện ra điều bất thường, chỉ có Tô Giai Niên ở phía sau đã thấy sau lưng anh ướt đẫm một mảng.
Tề Băng hỏi: "Cùng nhau?"
Thẩm Diễm liếm liếm môi, hai người đồng thời mở nắp hộp, điểm số của Trầm Diễm là 13, còn của Tề Băng là 10.
"Cậu thua." Kỳ khai đắc thắng, anh hơi chút nhẹ nhàng thở ra: "Cởi đi."
Tề Băng híp mắt nhìn anh trong chốc lát, chậm rãi giơ tay, kéo cà vạt của mình ra ném về phía sau.
Đám người phát ra tiếng huýt sáo, có người duỗi tay bắt lấy, trong một mảng ồn ào, Tề Băng tiếp tục mở một chai rượu...
Ván thứ hai, vẫn là Trầm Diễm thắng.
Lúc này đây, Tề Băng cởi ra áo khoác.
Hắn vội vàng đến từ sân bay, trên người vẫn là một bộ trang phục thương nghiệp chính trang, hiện giờ có chút hỗn độn, không có cà vạt, áo sơ mi mở ra hai cúc lộ ra hầu kết. Nam nữ có chút gan lớn đã tiến lại gần hắn, đủ loại tư thế dán lên người hắn, Tề Băng không cự tuyệt cũng không chủ động, hắn vẫn chỉ ngồi đó, một đôi mắt gắt gao nhìn Trầm Diễm giống như muốn đem anh nhìn thấu.
Trầm Diễm cũng không phải đèn cạn dầu, ngần ấy năm lưu lạc hoan tràng, không tránh khỏi có kỳ phùng địch thủ, khẩn trương lúc trước đã bị cồn hòa tan, đầu óc nóng lên, phấn khởi làm anh phá lệ tập trung, hộp trong tay lung lay vài cái, khi mở ra lại thắng tiếp một lần.
Tề Băng cởi giày, sắc mặt cuối cùng cũng nảy sinh biến hóa: "... Trầm tổng vận khí không tồi nha."
"Qúa khen". Trầm Diễm sờ sờ cái mũi đã ra mồ hôi, ngoài cười nhưng trong không cười, kéo kéo khóe miệng: "Tiếp tục chứ?"
"Đương nhiên." Tề Băng đem bình rượu đã mở sẵn đẩy qua.
Cái gọi là quá tam ba bận, đến lần thứ tư, rốt cuộc Tề Băng cũng thắng, ở trong đám người ăn chơi có tiếng, Trầm Diễm có chút hối hận đã không mặc thêm áo khoác, đến khi thua, anh cởi ra dây lưng ném qua một bên.
Kết quả lần thứ năm, thứ sáu... Vận mệnh dường như không còn chiếu cố anh, anh cở ra giày, tất, chân dẫm lên sàn nhà, thảm lông cọ vào chân có chút ngứa, bèn dứt khoát nhấc chân lên dựa vào ghế sô pha.
Đến ván thứ bảy, Trầm Diễm gỡ xuống đồng hồ trên cổ tay.
Đến ván thứ tám, trên người anh chỉ còn sơ mi và quần dài, trong một chút lặng thinh, Trầm Diễm mặt không biểu tình kéo kéo góc cổ áo, chần chờ, nếu không muốn thua cuộc thì phải cởi.
Đổi lại là trước đây, anh khẳng định không nói hai lời sẽ lập tức cởi, nhưng hiện tại, dấu vết lưu lại đêm qua... Ấn kí, những dấu vết ái muội xanh tím có chút thê thảm ít nhiều cũng sẽ lộ ra, cho nên anh hơi do dự, lại không muốn mất mặt trước Tề Băng, nhưng mà...
Trong lúc Trầm Diễm vạn phần rối rắm, Tô Giai Niên vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên tiến lên, đứng trước mặt Tề Băng.
Sau đó cậu bắt đầu cởi, đầu tiên là cà vạt, sau đó là áo khoác, cuối cùng là áo sơ mi... cơ bắp rắn chắc trắng ngần không hề phòng bị mà bại lộ dưới ánh sáng đèn, đám người bộc phát ra một trận gào thét chói tai, âm thanh huýt sáo hỗn tạp inh tai nhức óc. Dưới mắt kính, Tề Băng hơi nheo mắt lại, hắn lướt qua Tô Giai Niên, nhìn về Trầm Diễm phía sau còn đang vùi mình trên sô pha: "... Có ý gì?"
Người sau vẫn đang ngơ ngác nhìn sống lưng thẳng tắp của Tô Giai Niên, trong nháy mắt bất động, chờ đến khi phản ứng lại, anh đã vội vàng đứng dậy, nắm lấy áo khoác trên tay vịn, khoác lên nửa người phía trên đang trần trụi của Tô Giai Niên.
"Cậu định làm gì..." Bởi vì đã uống không ít rượu, đôi mắt Trầm Diễm có chút sung huyết, dưới ánh đèn trông hồng hồng, anh trừng mắt nhìn cậu, gần như vội vàng mà đem áo khoác lên người cậu, một bên làm một bên còn gầm nhẹ: "Không cần vì tôi mà xuất đầu..."
Tô Giai Niên đè lại cánh tay hơi run của anh, ánh mắt nhìn Tề Băng lại càng lạnh, sau đó cười một chút giống như ngượng ngùng.
"Hôm qua Trầm tổng bị sốt nhẹ, giờ vẫn còn chưa được tốt lắm, cho nên không tiện cởi quần áo." Cậu nói như vậy, giọng nói cũng không tính là lớn, nhưng lại rõ ràng bên tai Trầm Diễm, giống như một đốm lửa trong đêm tối.
Anh giống như bị bỏng, đột nhiên rút tay về cầm lấy tay đối phương.
Tô Giai Niên vẫn cười, hai núm đồng tiền bên má cứ thế mà xuất hiện: "Cho nên mọi người tiếp tục chơi, tôi thay anh ấy cởi."
Trầm Diễm thân thể hơi nghiêng, cho đến giờ anh mới giống như tỉnh lại từ trong cơn say: "Không..." Anh lắc lắc đầu, nhìn chàng trai dưới ánh đèn mê loạn vẫn đang nhìn anh mỉm cười, nghĩ thầm bản thân không đáng để cậu phải làm như vậy.
Vì thế Trầm Diễm quay đầu lại, nhìn về phía Tề Băng không rên một tiếng: "Tề tổng, hôm nay thân thể tôi không được khỏe, cho nên khả năng không thể phụng bồi cậu thêm nữa. Nếu đã đánh cược thì sẽ chấp nhận chịu thua, cậu nói ra yêu cầu của mình đi, nếu không có gì trái với nguyên tắc thì tôi sẽ đáp ứng."
Lời còn chưa dứt, đám người kêu gào không ngừng, sắc mặt của Tề Băng cũng vô cùng khó coi, tầm mắt hắn dừng ở hai người quét qua quét lại, cuối cùng cười lạnh một tiếng: "Nhiều năm không gặp, anh cứ như vậy mà muốn đuổi tôi đi sao? Được! Nếu đã đánh cược thì phải chịu thua, cái này..." Hắn nâng cánh tay lên, chỉ về phía Tô Giai Niên: "Tôi muốn cậu ta bồi tôi một đêm."
Người sau chớp chớp mắt, không biết vì sao lại cảm thấy buồn cười; Trầm Diễm trái lại có chút nóng nảy, một phen đem người chắn cho cậu: "Không được!"
"Cũng chỉ là một tình nhân mà thôi, giao tình vài chục năm của chúng ta, vậy mà anh lại luyến tiếc? Trầm tổng có phải quá keo kiệt rồi không..."
"Tô nói không được chính là không được." Trầm Diễm ngắt lời hắn, mày nhíu chặt: "Đổi người khác, chỉ cần không phải cậu ấy, ai cũng có thể."
"Ồ? Đây là chính anh nói." Tề Băng bỗng nhiên cười, cười đến không có gì tốt đẹp: "Nếu Trầm tổng không thể bỏ được tiểu tình nhân, vậy không bằng làm một tấm gương tốt, tự mình bồi tôi một đêm... Yên tâm, tôi cũng sẽ không làm đến cuối cùng."
Đám người không ngừng cười vang, giống như đang cười nhạo Trầm Diễm mua dây buộc mình, nhưng sự việc đã đến nước này, anh ngược lại rất bình tĩnh, sau một lúc lâu trầm mặc, chờ âm thanh chung quanh nhỏ xuống mới thở dài.
"Tề Băng à Tề Băng, lúc chúng ta quen biết là khi được bao nhiêu tuổi?" Trầm Diễm ấn ấn giữa mày đau nhức, khóe miệng lại không ngăn được hơi giương: "Hình như là lúc ở cao nhị phải không... À, không đúng, cậu so với tôi còn ít hơn một tuổi, dựa theo lẽ thường, cậu hẳn phải gọi tôi một tiếng học trưởng..."
Nói đến đây, anh bỗng chốc ngừng lại, lại có chút bất đắc dĩ lau mặt: "Cậu xem, đột nhiên tôi nói đến cái này làm gì chứ..."
"Trầm Diễm, anh..." Tề Băng giống như có chút xúc động: "Tôi... Không nghĩ rằng anh nhớ rõ như vậy."
"Vậy sao...?" Rõ ràng, không không không, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi." Chân Trầm Diễm có chút mềm, dứt khoát dựa lên vai của Tô Giai Niên, cảm nhận được luồng nhiệt cuồn cuộn truyền đến từ ngực của cậu: "Tôi kì thật đã quên mất hình dáng của cậu trông như thế nào, cho nên đối với phẩm vị về mắt kính mười năm như một này, cậu nói một chút xem, cậu rõ ràng là một tên cầm thú, lại  muốn đem mình ngụy trang thành người, hà tất phải như vậy?"
"Cậu cũng đừng cố gắng ngắt lời tôi... Vừa rồi thiếu chút nữa tôi đã quên mất, kì thật lời tôi muốn nói chính là..." anh liếm đôi môi khô ráo, từng câu từng chữ rõ ràng: "Mười mấy năm đã trôi qua, cậu vẫn không chút nào thay đổi, vẫn có thể trở thành dạng người ghê tởm như vậy... Không đúng, chính là so với trước đây lại càng ghê tởm hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro