🌷 Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì thật sự muộn rồi, không ít tiệm cơm đã treo bảng ngừng kinh doanh, Trầm Diễm lái xe một vòng, thấy các quán bán đồ ăn khuya bên đường phủ đầy khói bếp, đột nhiên có chút hoài niệm: "Còn nhớ rõ khi tôi vẫn học cao trung, bị trong nhà đưa vào ở trong kí túc xá của trường, năm đó đều là tuổi trẻ phản nghịch, rõ ràng đã ăn không ít sơn hào hải vị, lại cố tình nhớ thương mấy quán ăn khuya nơi lề đường này bèn trèo tường trốn học ra ngoài... Cũng không quan tâm có vệ sinh hay không, chỉ cần một chai bia, gọi một cách sảng khoái." Trên miệng còn mang theo ý cười: "Cậu xem, tôi nói cho cậu những cái này làm gì, dù sao bên đường cũng toàn là đồ ăn không tốt cho sức khỏe..."
"Vậy đi thử đi." Tô Giai Niên nhìn đám người ngồi vây thành bàn qua cửa xe, rõ ràng đêm đã khuya, ở đây lại ồn ào như ban ngày: "Em muốn ăn."
Trầm Diễm sửng sốt một chút, dứt khoát gật đầu: "Vậy, lần sau lại đưa cậu đi ăn ở nơi khác..." Nói rồi chuyển tay lái, dừng xe ở ven đường gần đó.
"Ôi chao, các vị soái ca muốn ăn gì nào?"
Vừa mới vừa xuống xe đã có người nhiệt tình ra đón, sau đó đưa thực đơn cho họ.
Cửa hàng Trầm Diễm lựa chọn là một quán cháo, hai người tìm một góc tương đối yên tĩnh ngồi xuống.
Trên bàn được trải một tấm khăn trải bàn giá rẻ, ghế cũng là ghế nhựa, còn có chút ánh sáng là lạ, trên sàn nhà không ít vỏ chai rượu, cùng với một ít vết bẩn do đồ ăn lưu lại, chỉ có hương vị đồ ăn theo gió đêm bay đến, làm người ta tâm sinh mong muốn ăn uống... Tô Giai Niên cũng là lần đầu tiên đến những nơi như thế này, lại ở trong hoàn cảnh như thế này dùng cơm nên khó tránh khỏi cảm giác mới lạ, trong lòng nghĩ tuy rằng hoàn cảnh ở đây không tốt, nhưng lại tốt hơn không khí xa hoa mà ám trầm trong các bữa tiệc rất nhiều.
Trầm Diễm ngồi vào phía đối diện, đốt một điếu thuốc: "Cậu cũng không ngại đúng không?
Tô Giai Niên lắc lắc đầu, thấy anh đem điếu thuốc lá cho vào trong miệng, một bộ dáng thả lỏng hít mây nhả khói, hỏi: "Hút thuốc rốt cuộc có cảm giác gì?"
Thấy cậu tò mò như vậy, Trầm Diễm cười cười, đem điếu thuốc trên miệng đưa qua: "Tới, cậu thử xem."
Tô Giai Niên học theo bộ dáng của đối phương hút một ngụm, quả nhiên...... là bị sặc...
"Khụ, khụ khụ khụ......"
Thấy cậu ho đến mặt đỏ rần, Trầm Diễm vội vàng đưa một cốc nước qua, còn không quên một bên cười: "Cậu nhìn xem, cậu càng không học được cái gì tốt..."
Tô Giai Niên trong phút chốc cũng không thể nói nên lời, ho ra nước mắt rồi đáng thương nhìn chằm chằm Trầm Diễm, xem đến lòng người cũng bị nhìn cho mềm nhũn, đành phải đứng dậy vỗ lưng giúp cậu thuận khí: "Được rồi, là tôi không đúng, không nên dạy hư tiểu hài tử... Thế nhưng cậu quả thật là đáng yêu, từ nhỏ đến lớn đều là một đứa trẻ ngoan, không hút thuốc lá, không uống rượu?"
Tô Giai Niên chớp chớp mắt: "Nhưng Triệu Hi nói em vóc dáng quá cao, không có chút nào đáng yêu cả."
"Triệu Hi?" Hoàn toàn không nghĩ đến bản thân sẽ nghe được cái tên này từ miệng đối phương, Trầm Diễm nhăn mi: "Cậu cùng cậu ta gặp mặt làm gì?"
"Hôm nay cậu ta tới công ty tìm anh, bị bảo vệ ngăn ở dưới..." Tô Giai Niên nói lại sự việc một cách đơn giản, "Sau đó chúng em đi tới một tiệm cà phê, cho đến việc này."
Trầm Diễm rũ mắt, chỉ nhìn ánh sáng le lói ở tàn thuốc, hút một ngụm: "Tiểu tử kia tâm tư bất chính, cậu về sau cách xa cậu ta một chút, nghe thấy không?"
"Sao anh lại nói vậy?"
"... Tóm lại cũng không phải việc gì lớn, bởi vì tác phong của cậu ta có vấn đề nên bị công ty khai trừ, cho nên về sau, nếu cậu ta bị bảo vệ ngăn lại, cậu cũng không cần đi tới giúp, cậu hiểu không?" Trầm Diễm nói xong, thấy đối phương vẫn bày ra bộ dáng ngốc nghếch, không khỏi bật cười, duỗi tay vuốt vuốt chỗ mày nhăn của Tô Giai Niên: "Cậu đó, có đôi khi thiên chân vô tà giống hệt một tiểu thiếu gia lớn lên trong tháp ngà..." Thế nhưng, nếu là thiếu gia thì sẽ không thể làm ra cái hành động bán mình thế này nhỉ? Trầm Diễm chuyển đề tài: "Tóm lại là cần cách xa cậu ta một chút, còn có, lời cậu ta nói, cậu cũng đừng tin."
Hai người nói chuyện nửa ngày, đồ ăn cũng được bưng lên, Trầm Diễm cho vào chút rau dưa cùng thịt xiên, lại gọi thêm đồ uống, chẳng qua, anh gọi bia cho mình, còn đặt trước mặt Tô Giai Niên một quả dừa: "Cậu uống cái này."
Bộ dáng uống say của tiểu tử này quá khác thường, Trầm Diễm hiện tại nhớ đến mông vẫn còn đau, cho nên không dám bảo đối phương uống rượu.
Tô Giai Niên ngoan ngoãn gật gật đầu, cầm lấy một xiên thịt dê nướng.
Quán ăn khuya này có chút tiếng tăm, sinh ý buổi tối vẫn luôn tốt, thịt dê nướng nạc mỡ đan xen, thịt nạc mềm cùng thịt mỡ giòn xốp, vô cùng xứng với hạt vừng cùng thì là, một miếng nuốt xuống, hương vị lan tỏa, vị ngon như thể muốn nuốt cả đầu lưỡi.
Tô Giai Niên đã ăn qua không ít sơn hào hải vị, nhưng cậu lại càng thích loại đồ ăn đơn giản chất phác như thế này, một hơi ăn thật nhiều, que xiên trên bàn cũng chất thành ngọn núi nhỏ, Trầm Diễm uống một ngụm bia, "Ăn từ từ thôi, không đủ lại gọi thêm..."
"Vâng!" Tô Giai Niên vội vàng ăn, lúc trả lời cũng không ngẩng đầu lên.
Trầm Diễm có thể là đã qua thời gian đói, sau khi ăn mấy xâu ngược lại không ăn thêm gì nữa, dứt khoát ngồi chờ cháo được mang lên. Trong lúc này, đồ nướng đều được Tô Giai Niên nhận thầu, có điều, tuy cậu ăn nhanh, nhưng dáng vẻ lại rất ưu nhã, không hề đem lại cho người ta một cảm giác ăn ngấu ăn nghiến nào cả.
Trầm Diễm càng nhìn càng cảm thấy thích, giống như chính mình thật sự nhặt được bảo vật, tâm tình cũng như vậy mà không tồi.
Một lát sau, cháo được mang lên, anh còn múc cho đối phương một bát, "Vẫn còn nóng, để lát nữa nguội bớt rồi ăn."
Cháo được nấu với tôm cua, vừa bưng đến đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt, bên trên lại được thêm chút rau thơm, điểm trên cháo có màu vàng nhạt, nhìn thôi cũng đã hấp dẫn người muốn ăn.
Trầm Diễm ăn một hơi hết bốn bát, cuối cùng cũng không thể không bỏ áo vest ngoài ra, vắt chéo chân, lại châm một điếu thuốc.
Bên tai là tiếng gọi không ngừng của khách hàng trong quán, đèn đường cao cao trên đỉnh đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít bọ bị ánh sáng hấp dẫn mà bay đến, lần lượt tốn công vô ích lao vào bóng đèn... Trầm Diễm nhả ra một làn khói trắng, trong tầm mắt mơ hồ, Tô Giai Niên chống đầu, nhanh chóng mà ưu nhã bóc vỏ tôm bỏ vào trong bát cháo, Trầm Diễm nhìn đến khóe miệng không biết dính hạt vừng đen từ khi nào, trong lòng bỗng dưng cảm thấy mềm mại vô cùng.
Trong một phút chốc, anh thậm chí còn nghĩ đến sẽ cùng với đối phương lâu hơn một chút, nhưng suy nghĩ như vậy cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, hút xong điếu thuốc trong tay, Trầm Diễm chớp chớp mắt, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Anh đem điếu thuốc còn đang cháy dập vào trong gạt tàn, nhìn đốm lửa giãy giụa trước khi tắt, trong mắt đã không còn quá nhiều cảm xúc, một thứ nho nhỏ bị phong ấn nhiều năm vừa định ló đầu đã bị thô bạo ấn trở về nơi xa xôi.
"Cậu cũng ăn xong rồi phải không?" Trầm Diễm xoa xoa đầu ngón tay hơi nóng, nhìn Tô Giai Niên ăn no cười cười: "Ăn xong rồi thì đi thôi, tôi đưa cậu về."
Tô Giai Niên lắc lắc đầu: "Anh uống rượu, để em lái xe đi... Anh chỉ cần nói đường cho em là được."
Trầm Diễm nhìn đôi mắt của cậu, trong nháy mắt cũng chẳng nói được bất cứ điều gì.
Chờ đến khi ngồi vào trong xe, anh ho nhẹ một tiếng: "Đêm nay cậu không cần về kí túc xá, đến chỗ tôi đi."
Tô Giai Niên toàn thân ngây dại, hóa đá một lúc mới phản ứng lại lời đối phương là có ý tứ gì, lại nghĩ đến lời của Triệu Hi hôm nay: "Nhu cầu của Trầm tổng rất lớn."... Đỏ mặt "vâng" một tiếng nhỏ như tiếng muỗi.
Tâm tình Trầm Diễm không tồi, mở ra cửa kính ô tô, nhỏ giọng hát, cứ như vậy đi đến cột đèn xanh đỏ gần đó, đèn đã xanh một lúc lâu mà xe vẫn không được di chuyển, Trầm Diễm nhìn sang phía ghế lái, lại phát hiện Tô Giai Niên sắc mặt tái nhợt, một tay ôm bụng dường như rất thống khổ. Anh hoảng sợ: "Cậu làm sao vậy?"
"Bụng, đau bụng..." Tô Giai Niên đầy đầu mồ hôi lạnh, một bộ dáng chuẩn bị ngất xỉu đến nơi, Trầm Diễm sợ hãi, vội vàng đổi chỗ ngồi với cậu, một chân đạp ga phi nhanh đến bệnh viện gần đó.
Buổi tối ít xe đi lại, một đường thuận lợi, thế nhưng Trầm Diễm vẫn gấp gáp đến mức vượt hai lần đèn đỏ, chờ đến nơi, Tô Giai Niên đã đau đến cuộn tròn người lại, Trầm Diễm vốn định ôm người xuống, nhưng cố gắng một lúc vẫn không thể làm gì được bèn đổi thành nâng người dậy.
Chờ đưa được người vào phòng cấp cứu, Trầm Diễm đứng bên cửa, nhìn lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết đây là mồ hôi của mình hay của đối phương.
Anh cứ đợi như vậy thật lâu, biểu tình vặn vẹo khi bị đau của Tô Giai Niên quả thật khiến người ta đau lòng, lúc vừa rồi lái xe, đại não của Trầm Diễm gần như trống rỗng, anh chỉ nghĩ cách đi nhanh hết sức có thể... Không muốn khiến đối phương phải chịu thêm chút đau khổ nào, chỉ mong nhanh chóng đến được bệnh viện.
Có chút mỏi mệt dựa vào trên ghế lạnh lẽo của bệnh viện, Trầm Diễm thở ra một hơi thật dài, anh nhìn lên ánh đèn đỏ của phòng cấp cứa, từ đáy lòng hy vọng Tô Giai Niên không có việc gì, nếu không...
Bằng không anh thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Ít nhất hiện tại, Trầm Diễm còn không muốn mất đi đối phương.
Cấp cứu so với suy nghĩ của Trầm Diễm nhanh hơn rất nhiều, nhìn ánh đèn chuyển thành màu xanh lục, Trầm Diễm lập tức đứng lên, không quan tâm chân mình có chút lảo đảo mà đi nhanh đến, lúc này cửa cũng vừa vặn mở ra, Tô Giai Niên được y tá đẩy ra, bác sĩ đi ra sau cùng, tháo xuống khẩu trang trắng.
Trầm Diễm vội vàng tiến lên dò hỏi: "Bác sĩ, bằng hữu của tôi không có việc gì chứ?"
Người sau liếc mắt nhìn, "Anh đưa cậu ta tới?"
"Là tôi... Cậu ta không có việc gì phải không?"
"Ăn nhiều, lại trúng gió nên bị cảm lạnh, cũng không có trở ngại gì." Bác sĩ nói: "Có đều cũng có thể là do ăn phải đồ ăn không được vệ sinh, dạ dày của cậu ta tương đối yếu, dễ bị tiêu chảy, trở về bồi bổ vài ngày, đừng ăn đồ ăn lạnh và nhiều dầu mỡ."
Trầm Diễm vừa nghe đã thấy hối hận, ai biết chỉ một chút đồ nướng cũng có thể khiến người ta ăn đến bệnh viện? Thế nhưng vẫn cảm ơn bác sĩ, lại dựa theo dặn dò để mua thuốc, chạy lên chạy xuống mấy đợt, chờ đến khi ra khỏi bệnh viện cũng đã là rạng sáng.
Tô Giai Niên cũng không còn đau bụng nữa, lúc này đang khoác áo khoác của Trầm Diễm, ngồi chờ ở trên ghế dài của bệnh viện, Trầm Diễm đem xe chạy đến cửa, bấm còi chờ đối phương ra.
Cậu đi đến cửa xe, có chút áy náy nói: "Để em lái xe cho, anh uống rượu..."
"Cũng chỉ có một chai bia thôi, đã sớm tiêu hết." Trầm Diễm lúc này một thân mồ hôi, dứt khoát đem cà vạt cởi ra, ném ở ghế sau: "Đi lên đi, chỉ mất khoảng hơn chục phút là về đến nhà, cũng đã muộn thế này, không sao đâu."
Tô Giai Niên kéo cánh cửa xe, nhìn quang ảnh lưu động rơi trên gương mặt căng thẳng của Trầm Diễm, thật cẩn thận hỏi: "Trầm tổng, hiện tại có phải anh đang... tức giận?"
"Đúng vậy, tôi hiện tại chính là vô cùng tức giận." Trầm Diễm mặt không biểu tình đánh tay lái, "Dạ dày của cậu không tốt cũng không nói với tôi một tiếng, làm hại tôi mời cậu có một bữa cơm còn phải đưa người đến bệnh viện..." Anh càng nói càng tức giận, nhịn không được gõ đầu đối phương một cái: "Đã nói cậu giống hệt một tiểu thiếu gia, cậu thật đúng là kiều khí, cũng là một bữa cơm như vậy mà cậu lại xảy ra chuyện, ngược lại tôi chả có vấn đề gì?"
Tô Giai năm bị cốc đến "A" một tiếng, che lại nơi bị anh gõ: "Em, em cũng không hy vọng anh xảy ra chuyện..."
Trầm Diễm tức giận nói: "Tôi đây chẳng lẽ đưa cậu đi bệnh viện là vui à? Một buổi tối vốn dĩ tốt đẹp như vậy, lại cứ thế mà hỏng bét... Sách, cậu ấy, dạ dày đã không tốt lại còn ăn nhiều như vậy, giống như tôi để cho cậu đói không bằng."
Cho dù oán giận như vậy suốt chặng đường, có điều, nhìn thì vô cùng tức giận nhưng thực tế lại đau lòng nhiều hơn, điểm này cho dù không nói rõ nhưng Tô Giai Niên vẫn có thể cảm nhận được, vì vậy lúc này cậu ôm gối, cúi đầu nhìn anh cười cười, cười đến nỗi tim Trầm Diễm run lên, lời mắng cũng không thốt ra được nữa, hậm hực khép miệng lại.
Tiểu tử này chính là ỷ vào việc mình luyến tiếc cậu ta... Trầm tổng buồn bực dậm chân ga, cảm thấy đối phương có chút làm càn, thế nhưng cho dù đúng là như vậy thì lại thế nào đây? Đối với gương mặt kia, anh đánh cũng không được, mắng cũng chẳng xong, ngay cả một lời nói nặng cũng không hoàn chỉnh... Tô Giai Niên chính là kẻ mà ông trời phái xuống để khắc anh.
Trong lòng suy nghĩ lung tung rối loạn, lại vẫn nhìn đến đôi môi khô khốc và gương mặt tái nhợt vì đau của cậu, Trầm Diễm gần như đem chân ga nhấn đến điểm cuối, ỷ vào việc đường phố vắng xe qua lại, một đường nhanh như chớp về đến nhà.
Anh mang Tô Giai Niên đến ngôi nhà lần trước, hai người vào phòng, Trầm Diễm để cậu ngồi ở sô pha nghỉ ngơi, bản thân lại đi đun một siêu nước, dùng cốc thủy tinh sạch sẽ rót chút nước ấm, lại lấy thuốc ra, đẩy cả hai đến trước mặt đối phương: "Cậu uống đi, sau đó đi tắm rửa một chút, phòng cho khách nằm ở gian thứ hai bên trái."
Tô Giai Niên cầm lấy ly nước ấm áp, vừa thanh thuần lại vừa dụ hoặc nhìn anh một cái: "Vậy còn anh?"
Trầm Diễm nhướng mày: "Sao, đương nhiên là tôi ngủ ở phòng của mình... Thế nào?" Anh nhìn một phần cổ lộ ra khỏi áo sơ mi của cậu, không biết từ khi nào mà hơi phiếm hồng, sau đó lan dần lên gương mặt trắng như tuyết, Tô Giai Niên buông mi, ánh mắt giống như né tránh, lại giống như ngượng ngùng.
Trầm Diễm cảm thấy mình có chút miệng khô lưỡi khô, nhưng lý trí vẫn cho anh biết, lúc này không phải là thời điểm để làm mấy loại chuyện kia... Trầm tổng luôn luôn tận tình khó mà quản được nửa thân dưới của mình, bất động thanh sắc lui một bước: "Cậu vừa mới bị bệnh, nếu lại lăn lộn nữa mà xảy ra chuyện thì làm thế nào? Ngủ đi, hai ngày nữa còn phải gặp lão sư thanh nhạc..."
Tô Giai Niên chớp chớp đôi mắt to, lông mi thật dài giống như cánh nhỏ đang kích động, một lúc lâu sau mới hỏi: "Buổi chiều, anh có đến xem em đúng không?"
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại khẳng định mười phần, làm Trầm Diễm muốn lừa gạt cũng không có cách nào.
Anh đành phải bất đắc dĩ gật đầu, mơ hồ nói: " Đúng vậy, tôi có đi ngang qua một chút... Sau đó, lại cùng Khương Nhiễm nói chuyện về tình huống của cậu... Nhưng mà cũng chỉ như vậy thôi!"
"Phốc." Tô Giai Niên thấy biểu tình nghĩ một đằng nói một nẻo của anh, nhịn không được cười lên thành tiếng.
Trầm Diễm thẹn quá hóa giận: "Cậu cười cái gì!"
"Không có gì... Chính là, cảm ơn anh, Trầm tổng." Tô Giai Niên nhấp một ngụm nước ấm, cảm thụ được dòng nước kia chảy xuống theo yết hầu, tràn vào dạ dày hơi co rút: "Anh đối với em thật tốt."
"... Cái gì gọi là cảm ơn với không cảm ơn..." Trầm Diễm vốn định nói hai chúng ta là ai với ai, nhưng sau khi suy nghĩ, bọn họ cũng chỉ mới quen biết nhau có mấy ngày thôi? Quan hệ cứ tiến triển như thế này thật sự là... Quá nhanh.
Quá nhanh khiến cho anh hoảng hốt, khiến cho anh ý loạn tình mê, sợ chính mình lại giống như Trụ Vương bị sắc đẹp làm mờ tâm trí, từ bỏ cả một hậu cung cùng giang sơn tươi đẹp, một lòng treo cổ trên một cái thân cây.
Đã nói chỉ đi thận chứ không đi tâm, sao có thể phá lệ?
Đối phương dù sao cũng chỉ vì tiền mới tiếp cận mình, cũng chỉ vì tài nguyên của anh mới nói những lời này... Trầm Diễm nghĩ, kì thật mình một chút cũng không tốt, bản thân chính là người thường xuyên có mới nới cũ, thứ gì một khi đã quá hạn sử dụng, cho dù có yêu thích đi chăng nữa thì vẫn sẽ từ bỏ...
Nhưng hôm nay, nhìn người trẻ tuổi xinh đẹp thẹn thùng trước mắt này, lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy cho dù có buông xuống cũng không hẳn là không thể.
... Chẳng sợ Tô Giai Niên chỉ vì lợi ích mới ở cùng nhau, cũng không sợ chính mình chỉ vì khuôn mặt mới coi trọng đối phương.
Vì thế, lời nói còn lại kia vĩnh viễn lưu lại trong lòng, Trầm Diễm im lặng, một lát sau mới lộ ra một nụ cười nhìn như ôn nhu: "Cậu cũng biết đấy, tôi là một kim chủ khẳng khái..."
Tô Giai Niên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời cũng không tìm được nguyên nhân, cho nên dứt khoát đặt ly thủy tinh lên bàn, duỗi tay ôm chặt lấy đối phương.
"Trầm tổng, em đau bụng, anh đỡ em vào phòng tắm, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro