Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Cỏ ngáo ngơ
Nguồn : congongao.wordpress.com

Bởi vì buổi hẹn hò thứ hai là do khách nữ sắp xếp.

Vì vậy, tôi quyết định cho Tiểu Nãi một kích thích khác.

Với tư cách là fan hâm mộ CP số một của anh ta và ảnh hậu, sao tôi có thể không cố gắng hết sức chứ !

Tôi kéo Tiểu Nãi vào cửa hàng quần áo nam.

Sau đó tôi ngồi phịch xuống sô pha, chỉ vào Tiểu Nãi nói với nhân viên cửa hàng , "Cho anh ta một bộ nam sinh thuần khiết, lão đại tà ác quyến rũ, cậu bé sói, chàng trai tỏa nắng."

Nhân viên cửa hàng cười như gió xuân, nhưng Tiểu Nãi lại đỏ mặt từ chối nhiều lần.

Tôi đứng dậy, thân thiết vỗ vai anh ta : "Sau này nếu anh và ảnh hậu có cơ hội tiếp tục phát triển, vậy tôi sẽ có lý do mỗi ngày đến thăm để thực hiện ước mơ dính lấy ảnh hậu."

Tôi liếc nhìn Tiểu Nãi, trong mắt đầy ranh mãnh: "Cho nên này tôi tính là đầu tư."

Mưa đạn :

[ Ha ha ha, thật không nghĩ tới Tô Lưu lại có chủ ý như vậy, chiến thuật quanh co này thật lợi hại.]

[ Nội tâm Tiểu Nãi : Không biết xấu hổ, cô lại dám mơ tưởng đến vợ tôi, ô ô ô, tôi muốn phản kháng nhà tư bản này.]

[ Xin lỗi, Tô Lưu còn thiếu bạn không ? Thực ra tôi cũng có một lý tưởng cao cả, tôi muốn tìm một người phụ nữ giàu có để làm bạn thân.]

[ Tạ Tri Châu: Cảnh cáo đại đao 18 mét.]

Tôi không biết về các tổ khác thế nào, nhưng tôi và Tiểu Nãi hoàn toàn thực tế, cũng không gây ra nhiều chấn động gì.

Sau khi mua sắm, ăn uống và làm đẹp, chúng tôi chỉ muốn nằm dài trong nhà.

Tuy nhiên khi tôi về đến nhà, tôi đã thấy thần hách dịch Tạ Tri Châu đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa.

Đôi mắt lạnh lùng của anh ấy quét qua tôi và Tiểu Nãi, cuối cùng là nhìn chằm chằm vào Tiểu Nãi.

Tiểu Nãi mím môi, lén liếc nhìn tôi rồi yếu ớt tìm lý do chuồn đi.

Tạ Tri Châu nhìn tôi một lúc, đôi mày lạnh của anh rũ xuống, khóe miệng cũng trễ xuống: "Em còn chưa từng mua cho anh nhiều đồ như vậy."

Tôi khẽ gật đầu: "Ừ."

Tạ Chi Châu: "Ta cũng muốn."

Tôi trả lời lấy lệ, "Ồ."

Nguồn : congongao.wordpress.com

Tôi nhìn bộ dáng không nói nên lời của anh ấy, vừa cười vừa nói:
"Cửa hàng kỳ thật cách nơi này cũng không xa, bây giờ hẳn là còn chưa đóng cửa, nếu anh muốn có thể đi mua ngay."

Mưa đạn đầy bình luận : [ Hahahahahaha ]

[ Anh ấy nóng nảy, anh ấy chua ngoa, anh ấy ủy khuất, anh ấy suy sụp.]

[ Xin lỗi, tôi thật có lỗi, tôi đã cười quá to.]

[ Người đàn ông này trên sân khấu vô cùng ngông cuồng, trước mặt Tô Lưu lại là bộ dáng ủy khuất.]

[ Tô Lưu: Mặc dù tôi lấy lệ, nhưng tôi thực sự "nghiêm túc" trả lời mọi câu hỏi của anh.]

Tạ Tri Châu cứ như vậy nhìn tôi, trong mắt mang theo oán hận: "Tô Lưu, anh thật sự mắc nợ em."

Sau đó anh đứng dậy, từ bên ghế sô pha lấy ra một túi quà: "Mặc dù em không chuẩn bị cho anh, nhưng anh vẫn không nỡ không tặng em."

"Mặc dù hôm nay em không cùng tổ với anh, lúc em không ở bên cạnh, anh vẫn luôn nghĩ đến em."

Tạ Tri Châu nói xong liền cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ.

Chậc chậc.

Nếu kỹ năng diễn xuất của anh ấy không vào giới giải trí, quả thật rất lãng phí tài hoa của mình.

Sau đó, Tạ Tri Châu như lên cơn động kinh, tôi đi đâu anh ấy cũng đi theo.

Tôi hơi lớn tiếng muốn từ chối yêu cầu vô lý của anh ấy thì anh ấy bĩu môi ra vẻ ủy khuất.

Anh ấy thực sự đem hai từ "trà xanh" diễn tả đến mức sống động.

Tôi rất khó chịu với anh ấy đến nỗi buổi tối thậm chí không thể ngủ ngon.

Nhất định là Tạ Chi Châu quá xấu xa, không phải là tôi tâm phiền ý loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro